Sau vài ngày cứ vậy rúc trong nhà Trình Dịch chơi bời nhậu nhẹt, Cố Vân Thanh đã được thông báo phần diễn của cô tới rồi.
Lúc trước mời Trịnh Thần, rất nhiều cảnh diễn của những vai phụ đã quay rất tốt. Bất kể nam chính đổi hay không cũng làm ảnh hưởng lớn, phần hậu kỳ vẫn còn có thể dùng được.
Vậy nên phần diễn này trong vòng hai tháng tới có thể đóng máy, hơn nữa phần diễn có cô trên màn ảnh cũng không nhiều lắm.
Lúc Trình Dịch lái xe đưa Cố Vân Thanh lần nữa quay lại khu quân đội, bộ dáng của cô đúng là tinh thần sáng láng chói loà.
Khi đến cảnh hai người cùng diễn.
So với cảnh mà Trịnh Thần quay thì Trình Dịch diễn với Cố Vân Thanh rõ ràng thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều. Cùng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đạo diễn Lưu Vũ Sinh cảm thấy nam chính và Thương Hải đã chú ý tới nhau ngay lúc này, như có như không.
Một thiếu gia nhà giàu tính tình nóng nảy mới vào quân đội, một con chó nghiệp vụ mới mất đi người chủ nhân. Một người một chó vì một chiếc giường cũ mà mới chạm mặt. Cái cảm giác ấy, như chôn một hạt mầm xuống lòng đất, chẳng bao lâu sẽ thành đại thụ che trời.
Không biết vì sao, Lưu Vũ Sinh cảm thấy giây phút này bọn họ lại có vẻ hết sức hài hòa.
"Cắt, qua rồi, nửa tiếng sau quay cảnh thứ hai." Lưu Vũ Sinh phất tay với Cố Vân Thanh và Trình Dịch đứng trong sân.
Thật sự tân binh tên Trình Dịch này quả là khó lường. Không chỉ có diện mạo đẹp, diễn cũng tốt, tuy rằng kiệm lời nhưng tuyệt đối không chủ động đi gây chuyện. Ngoài chuyện không có danh tiếng thì tốt hơn Trịnh Thần không biết bao nhiêu lần. Nếu làm tốt, dựa vào bộ phim đầu trở thành nổi tiếng cũng không phải việc khó khăn gì.
Mà bây giờ cậu ta lại nhận nuôi chó của Lục Chấn Viễn, không có địa vị trong giới cũng không tính là gì nữa rồi.
Tuy nhiên, một người vô danh tiểu tốt đột nhiên lại toả sáng, những lời đồn đại vớ vẩn tất nhiên không thể thiếu được. Đặc biệt ở cái giới giải trí mưu mô danh lợi, người khó chịu và ghen ghét cũng sẽ phóng đại sự việc lên.
Bên kia Cố Vân Thanh vừa vẫy đuôi ngồi xổm xuống đã nghe thấy những tiếng xì xào to nhỏ, sau đó cô đã bị hai bàn tay bịt kín lỗ tai lại.
"Đừng nghe."
Cố Vân Thanh thầm trợn trắng mắt, mấy lời ác ý thế này cô nghe nhiều rồi, đơn giản cảm thấy người trước mặt này rất hiếm thấy. Vận may cố tình đều rơi xuống đầu anh, trực tiếp nhờ đi cửa sau biến thành nam chính. Bản thân lại diễn tốt như vậy, vì sao lăn lộn lâu như vậy vẫn là người vô danh.
"Thật không ngờ nam chính mới đến này lòng dạ khó lường như vậy. Không đánh tiếng gì đã nhận nuôi con chó kia. Chuyện này tốt rồi, được hẳn bên quân đội chống lưng cho."
"Chứ còn gì nữa, hiện giờ người ta ấy à, vì muốn nổi tiếng đến chút thể diện giữ lại cũng chẳng cần."
Có vẻ là hai nhân viên đạo cụ nói thầm.
Cố Vân Thanh cũng không biết nói gì cho phải, Lục Chấn Viễn nếu vì một con chó mà thành người chống lưng cho một minh tinh, ông có thể đi tới ngày hôm nay mới là lạ đấy. Những người này, đúng là cái gì cũng đều cho thành là ích lợi trao đổi. Hơn nữa còn vì chuyện thế này mà tức giận bất bình, do đó oán giận cuộc đời bất công.
Nhưng hiện giờ Cố Vân Thanh chỉ muốn phổ cập giáo dục cho Trình Dịch kiến thức về khoa học, đó chính là lỗ tai của chó rất nhanh nhạy, cực kì nhanh nhạy. Đừng nói là cách một bàn tay, kể cả cách một vách tường, cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đẩy tay Trình Dịch ra, Cố Vân Thanh bày ra vẻ mặt nghiêm túc lạ thường với anh.
Xem đây, giờ tôi cho anh biết thế nào là "chó cậy gần nhà".Trình Dịch bị hành động liên tiếp của cô làm cho sửng sốt, lúc hoàn hồn thì Cố Vân Thanh đã thoát khỏi tay anh rồi.
"Quay về..." Mau!
Trình Dịch cũng không phải dạng yếu đuối. Mà là do từ nhỏ nghe mắng chửi nhiều rồi, nói khó nghe hơn nữa anh cũng đã từng nghe, càng đừng nói cái loại chuyện không đau không ngứa này. Nếu cứ nhất thiết phải so đo, tức giận cũng chỉ có anh thôi.
Nhưng mà ai bảo bây giờ anh lại nuôi một con chó bảo vệ chủ chứ. Chưa kịp dứt lời, Trình Dịch đã nghe thấy tiếng chó kêu rõ ràng vang lên, sau đó là một trận gà bay chó sủa, còn hai tên chuyên làm đạo cụ sợ hãi la hét.
Hai người kia chỉ sợ để lại bóng ma tâm lý, nhưng mà bọn họ làm gì có ai để cáo trạng. Ai bảo con chó Berger này có hậu trường cứng, hơn nữa nội dung bọn họ bàn tán với nhau trước đó càng chỉ có thể cố nuốt xuống bụng.
Sau khi Cố Vân Thanh sảng khoái quay về, đối mặt chính là ánh mắt nghi ngờ của Trình Dịch, "Mày có thể nghe hiểu bọn họ nói gì ư?"
Cố Vân Thanh mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn làm vẻ nghe không hiểu. Cái kĩ năng này đã qua mười lăm lần*, sớm được cô dày công tôi luyện thành rồi.
(*) Chú thích từ editor: 15 lần ở đây là 15 lần Cố Vân Thanh biến thân thành động vật.
Trình Dịch trong chốc lát nghĩ không thông, nhưng anh biết một điều, đó là chỉ số thông minh của con chó Berger này rất mơ hồ, lúc cao lúc thấp.
Kết thúc cảnh quay thứ hai, lúc ăn cơm giữa trưa, Cố Vân Thanh đợi rất lâu mà không thấy Trình Dịch đem cơm hộp tới. Đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thì thấy anh đã tới, trên tay còn cầm ba phần đồ ăn.
Không phải hai phần à, sao lại thêm một phần?Ngay lập tức, nghi ngờ trong lòng Cố Vân Thanh đã được giải đáp. Trình Dịch tuy rằng trong miệng không nói nhưng hẳn là cực kì cảm động với hành động bênh vực lẽ phải của cô. Nhìn anh cố ý ra ngoài khu quân đội mua cho cô phần xương sườn nhỏ là có thể nhìn ra được.
Cố Vân Thanh trực tiếp đáp lại bằng tiếng khịt mũi.
Thở dài.
Trình Dịch không thấy trên mặt chó của Cố Vân Thanh đang che dấu cảm xúc, anh vừa mở túi vừa thấp giọng nói: "Rất ít người bênh vực kẻ yếu vì tao, không ngờ hôm nay lại cảm nhận được."
Hình như thấy hơi buồn cười, Trình Dịch vui vẻ, anh đẩy phần xương sườn đến trước mặt Cố Vân Thanh, nói: "Ăn đi."
Cố Vân Thanh nhìn anh một cái, không biết vì sao trong lòng cô thấy thoáng chua xót. Nhưng ngay sau đó, cảm xúc này lập tức tan tành.
Cái miếng xương sườn này, thế mà không rắc muối...
Vô cùng đau đớn nhìn toàn bộ chỗ xương sườn trước mặt, Cố Vân Thanh vì không muốn để Trình Dịch phát hiện lúc trước chia thức ăn với anh chỉ vì có chút muối. Da đầu căng lên, hơn nữa cô còn phải làm bộ cực kì vui mừng.
Đạo diễn mau tới đây xem, giờ kĩ thuật diễn xuất của tôi còn tốt hơn cả lúc đóng phim nữa!
Trình Dịch nhìn con chó Berger ăn uống thoả thích, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện ban nãy đầu bếp nói với mình, hơi áy náy: "Tao không biết chó không thể ăn muối. Trước để mày ăn nhiều món có muối của tao như vậy, về sau mày không được nhường xương sườn cho tao nữa."
SÉT ĐÁNH GIỮA TRỜI QUANG!!!
Cố Vân Thanh nghe vậy suýt nữa sặc miếng thịt, cô không nhịn nổi nữa, hung tợn kêu lên với Trình Dịch: "Gâu!"
Sao anh có thể lấy oán trả ơn chứ?!
-
Hoạt động bão chương mừng blog trên facebook đi vào hoạt động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT