*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thiết bị nghe lén này của anh, có khác gì với máy theo dõi không?" Diệp Khuynh nhịn không được trách một câu, dù sao bây giờ anh ta đang trong kỳ nghỉ ngơi, tạm thời không cần dùng kim chủ đại nhân.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, rồi từ tốn nói ra lời nói có chút bất mãn: "Tôi chỉ là xem xem tình hình trong nhà, không cần các người nói tôi cũng sẽ tắt, sau đó cũng sẽ không mở nữa."

Anh nói xong thì không có động tĩnh, Diệp Khuynh lại nói vài câu nói xấu anh, Cố Quyện Thư cũng không trả lời lại, chứng minh là hoàn toàn tắt máy.

"Chậc, kệ anh ta, ăn cơm thôi, chúng ta ăn chút gì đi." Diệp Khuynh nói xong đi đến phòng bếp.

Phòng khách chỉ còn lại Quý Chu Chu và Chử Trạm, Quý Chu Chu hơi lúng túng, muốn đến phòng bếp tìm Diệp Khuynh. Chử Trạm ngược lại thoải mái, nhàn nhã nhìn cô sau đó cười một cái: "Không cần khẩn trương, tôi không có ý kiến với cô, dù sao nếu tôi là cô, có thể đã chạy nhanh hơn."

Quý Chu Chu sờ sờ lỗ mũi, cảm thấy anh ta còn có lời muốn nói.

Quả nhiên, Chử Trạm ngồi thẳng chút: "Lần này cô trở về, có tính toán gì không?"

Quý Chu Chu nhìn anh ta, ngây người một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến vị này có thể là đột phá khẩu(*). Cô cân nhắc chốc lát, cẩn thận mở miệng: "Loại chuyện tình cảm này, không phải miễn cưỡng là được, tôi làm bạn của Cố tiên sinh, thì chỉ có thể là bạn."

(*) Đột phá khẩu: là điểm mấu chốt để vượt qua khó khăn và cũng là điểm yếu nhất của pháo đài.

Chử Trạm nhướng mày.

"Nếu tôi ở lại, có khả năng anh ấy sẽ càng lún càng sâu, còn không bằng để tôi rời đi sớm một chút, trốn đến một nơi mà Cố Quyện Thư không thể nhìn thấy, không gặp được tôi, có lẽ sẽ tốt hơn chút." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu nói xong dừng một lát, hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào mắt Chử Trạm: "Chờ lát nữa hai người đi, có thể cho tôi đi chung không?"

Chử Trạm hơi giật mình, đối diện ánh mắt trong suốt của cô, bỗng nhiên phát hiện cô gái này có thể đơn thuần hơn anh ta nghĩ. Cô không muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng cũng sẽ không thỏa hiệp, dọc theo một con đường đi về phía trước, ven đường có bao nhiêu phong cảnh đều không thể hấp dẫn cô. Quyện Thư gặp được cô gái như vậy, không biết là vận khí tốt hay xấu.

Quý Chu Chu mong chờ nhìn Chử Trạm, lấy tính cách bao che con cái của anh ta, rất có khả năng sẽ đáp ứng cô. Chử Trạm đối diện với cô hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Không!"

"..."

"Quyện Thư rất cố chấp, lúc trước lão phu nhân thiếu chút nữa làm cậu ấy đói chết, cũng không nhận được một câu xin lỗi. Sao cô cảm thấy, cậu ấy không thấy cô thì không thích cô?" Chử Trạm ung dung liếc nhìn Quý Chu Chu một cái, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Quý Chu Chu vậy mà không có cách nào phản bác, ngồi trên sô pha phát ngốc thật lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, đi theo đến phòng bếp.

Hai người đàn ông trong phòng bếp lâu như vậy, cô nghĩ có lẽ sẽ làm rối tung đồ đạc, ai ngờ lại làm ra một bàn đồ ăn, trông rất là ngon.

Quý Chu Chu kinh ngạc: "Đây là ai làm?"

"Tôi!" Diệp Khuynh giành công: "Nhưng mà Chử Trạm cũng ra tay, cho nên miễn cưỡng coi như hai chúng tôi làm."

Quý Chu Chu "Chậc chậc" hai tiếng, vì tài nấu nướng của hai vị khen ngợi, tiện thể giúp đỡ bưng lên bàn. 10 phút sau, ba người ngồi xuống bàn ăn. Diệp Khuynh vừa ăn cơm vừa mở miệng: "Tủ lạnh của cô đầy quá rồi, đồ ăn thừa cũng nhiều, một lát nữa chúng tôi đem đi nhé, cô làm đồ ăn mới ăn."

"Được, cảm ơn." Quý Chu Chu gật đầu.

Mấy người cơm nước xong xuôi, rồi dọn dẹp phòng bếp một chút, trời đã hoàn toàn tối đen. Dù sao mối quan hệ đặc thù, người cũng không tiện ở lại qua đêm, Diệp Khuynh và Chử Trạm đề nghị rời khỏi. Quý Chu Chu cũng không giữ lại, nhìn bọn họ xách theo đồ ăn thừac đi đến cửa thang máy.

"Cái kia, cô có thể ở một mình trong ba ngày tới chứ?" Diệp Khuynh ngại ngùng cười cười: "Có lẽ tôi có chút việc phải làm."

"Tôi cũng không thể đến đây." Chử Trạm tiếp lời.

Quý Chu Chu biết chắc là hôm nay cô nhắc tới ở nhà một mình buồn chán, vì vậy Cố Quyện Thư mới kêu bọn họ đến đây. Hai vị này bận rộn hơn nhau, sao có thể mỗi ngày đến đây chơi. Cô nở nụ cười: "Đương nhiên không thành vấn đề, đúng lúc tôi có thể viết nhanh kịch bản."

"Vậy cô nhanh chóng viết đi, kịch bản cho Triệu Khiêm không cần nghiêm túc như thế, tùy tiện viết viết là được." Diệp Khuynh thật lòng thật dạ khuyên bảo: "Đương nhiên viết cho tôi không thể như vậy, vẫn là phải nghiêm túc một chút. Cô..."

Thang máy tới, Chử Trạm cười như không cười kéo anh ta vào, không chút do dự nhấn phím đóng cửa, Quý Chu Chu cười vẫy tay với bọn họ, chờ bọn họ rời đi thì về phòng.

Ngày thứ ba quả nhiên hai người không có đến nữa, một mình Quý Chu Chu gõ chữ xem tivi, ngược lại cũng không cảm thấy nhàm chán, chỉ là lúc tới ngày thứ tư, cô chợt phát hiện một vấn đề nghiêm trọng...

Mấy hôm nay không ai quản cô, nên cô ăn đồ ăn vặt rất nhanh, nửa đêm còn ăn bữa khuya, cộng thêm Diệp Khuynh và Chử Trạm tới ăn cơm, làm tốn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Hình như cô sắp hết lương thực!

Thấy tủ lạnh còn sót lại mấy quả trứng gà, Quý Chu Chu khóc không ra nước mắt, chưng một phần canh trứng(**) miễn cưỡng no bụng. Tính toán không phải ngày mai Cố Quyện Thư trở về mà là ngày mốt mới trở về, chút đồ ăn này tuyệt đối không đủ, thì bây giờ cô chỉ có thể cầu nguyện anh mau chóng liên lạc với cô, như vậy mới có thể gọi cơm hộp.

Chỉ là, có thể Cố Quyện Thư bị Diệp Khuynh và Chử Trạm nói, mấy hôm nay thật sự không liên lạc với cô nữa. Quý Chu Chu ăn hết quả trứng gà cuối cùng, nằm trên giường và hối hận. Kỳ thật, Cố Quyện Thư để đồ ăn lại cho cô tuyệt đối đủ ăn, chẳng qua lúc cô gõ chữ thích ăn lặt vặt gì đó, nhưng do không khống chế được số lượng nên thành ra như vậy.

Nghĩ đến mấy ngày hôm trước, mỗi ngày mình đều ở trong trạng thái no căng, cô liền muốn xuyên về quá khứ bóp chết chính mình.

Cố Quyện Thư, anh mau trở về đi!

"Hắt xì!"

Cố Quyện Thư hắt xì một cái, Chu Trường Quân vội khoác thêm áo cho anh: "Thời tiết hơi lạnh, tiên sinh chú ý thân thể một chút."

"Ừ." Giọng của Cố Quyện Thư hơi trầm, như là bị cảm: "Chuyện bên này sắp kết thúc chưa?"

"Còn một chút nữa kết thúc công việc, nếu tiên sinh vội trở về, vậy tôi ở lại cũng như nhau." Chu Trường Quân mỉm cười trả lời, ông ta biết Chu Chu đã về, chỉ là tiên sinh không dẫn người về nhà, ông ta cũng không tiện hỏi, dù sao mâu thuẫn giữa người trẻ tuổi, luôn biết cách giải quyết.

Cho tới bây giờ, Chu Trường Quân vẫn nghĩ rằng do Quý Chu Chu cãi nhau với Cố Quyện Thư nên mới bỏ nhà trốn đi.

Cố Quyện Thư lười biếng "Ừ" một tiếng, xuất thần nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính chút mực nước. Hôm nay là ngày cuối cùng mà trước đó anh đã nói trở về, tuy công việc còn dư một ít nhưng anh định tự mình lái xe về trước.

Những ngày mùa hè thay đổi bất thường, buổi sáng còn rất nóng nực, buổi chiều lại đột nhiên mưa to trút xuống, gió lớn thổi nước mưa thành từng màn mưa, trông hết sức kinh người.

Chu Trường Quân thấy Cố Quyện Thư muốn đi, vẻ mặt hơi do dự: "Tiên sinh, hay là đợi tạnh mưa đi, có thể cao tốc không mở..."

"Tôi đi đường quốc lộ về, ông ở lại đi." Cố Quyện Thư nói xong, cầm dù đi đến bãi đỗ xe.

Nước mưa rất mạnh, gió cũng lớn, chỗ bãi đỗ xe ở ngoài trời, lúc Cố Quyện Thư đi được nửa đường dù đã bị tạt gãy rồi, anh dứt khoát quăng cây dù, bước nhanh đến trước xe.

Đợi khi ngồi vào trong xe, trên người đã ướt đẫm, cần gạt nước không ngừng làm việc, phía trước còn hơi mờ mờ. Cố Quyện Thư khẽ nhíu mày, lấy di động ra định gọi về nhà một chút, kết quả di động vô nước tắt nguồn, không có cách nào mở máy. Anh trầm mặc chốc lát, mở chìa khóa lên đường.

Quả thật mưa quá to, cũng không định ngừng lại, Cố Quyện Thư bồn chồn phiền lòng một cách khó hiểu, thầm hối hận không nên bị Diệp Khuynh và Chử Trạm kích tướng(*), thật sự mấy ngày không có liên lạc với cô. Mưa càng rơi càng to, con đường phía trước cũng không rõ lắm, chờ lúc Cố Quyện Thư nhìn thấy rõ phía trước có một cây cột đá, phanh lại đã không còn kịp rồi, xe đâm thẳng vào.

(*) Kích tướng: dùng lời lẽ để kích người ta làm.

Quý Chu Chu ở nhà đã cắt đứt lương thực một ngày, vốn dĩ vô cùng đáng thương chờ Cố Quyện Thư, nhưng sau khi nhìn thấy mưa to bất chợt, thì không mong anh có thể trở về.

"Đói nữa cũng chỉ là chuyện một ngày..." Quý Chu Chu hít sâu một hơi, rưng rưng nước mắt cổ vũ chính mình.

Bởi vì quá đói, hoàn toàn không cách nào làm việc, chỉ có thể nằm trên giường giảm bớt tiêu hao thể lực. Quý Chu Chu bị đói đến mức tinh thần cũng phải giả vờ rất buồn ngủ, nhắm mắt lại định để cho mình ngủ đi, nhưng sau khi thất bại dứt khoát ra ban công nhỏ ngắm mưa.

Mưa to 3 tiếng đồng hồ, trời tạnh mưa, Quý Chu Chu nhìn xuống dưới lầu, bên dưới ngập nước cao đến bắp chân của một số người. Tiểu khu ngày thường rất sạch sẽ, nhưng lúc này cũng bởi vì rác rưởi không biết từ nơi nào bay tới mà trở nên đục ngầu dơ bẩn. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu thở dài, hy vọng Cố Quyện Thư ngàn vạn lần đừng từ bỏ ý định, trở về lúc này. Cô đói thêm hai bữa cũng Ok.

Mới vừa nghĩ như vậy, bên tai đã truyền đến tiếng thang máy, tinh thần cô chấn động, kéo cửa ban công ra vọt trở về. Sau khi nhìn thấy Cố Quyện Thư thì đôi mắt lập tức trừng lớn.

Giờ phút này cả người Cố Quyện Thư ướt sũng, tây trang trên người bị rách, có rất nhiều vết trầy xướt. Tay phải của anh không có sức rũ xuống, đầu ngón tay có chút máu chảy xuống, trên trán cũng có một chỗ bị rách rất sâu, giờ phút này đang rỉ máu.

Trong lúc nhất thời Quý Chu Chu mất tiếng, sau một hồi lâu mới chợt hoàn hồn, vọt tới trước mặt anh thì dừng lại, tay chân luống cuống nhìn anh: "Anh... Anh làm sao vậy?"

"Hình như cánh tay bị gãy rồi." Cố Quyện Thư chầm chậm trả lời.

Trong lòng Quý Chu Chu run lên, ép buộc mình bình tĩnh lại: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."

Nói xong, cô đi về phía thang máy, kết quả bị Cố Quyện Thư dùng cái tay trái còn có thể động được kéo lại. Cố Quyện Thư dừng một chút, chậm rãi mở miệng: "Tôi tự đi."

"... Anh làm sao đi? Một cánh tay què lái xe được sao?"

Quý Chu Chu nhíu mày đối diện với anh, nhìn sự né tránh trong ánh mắt anh mà tức cười: "Không phải anh tưởng rằng tôi sẽ nhân lúc này chạy chứ?"

Cố Quyện Thư ý vị thâm trường liếc cô một cái, ngầm thừa nhận.

Quý Chu Chu tức đến gan cũng đau, không ngừng nhắc nhở bản thân đây là một người bị thương, mới không mắng lời thô tục ra: "Tôi thề sẽ không chạy được chưa? Nếu tôi chạy, thì anh sẽ phong sát(*) tôi trong nghề, khiến tôi nghèo chết đói chết, được chưa?"

(*) Phong sát: là việc cấm một số nhân vật tham gia vào một số hoạt động nhất định hoặc tham gia vào một số công việc nhất định hoặc cấm một số phương tiện truyền thông phát sóng các chương trình hoặc ấn phẩm, hoặc cấm phổ biến một số tin nhắn. Đó là một loại lệnh cấm vĩnh viễn hoặc hành vi chủ quan với ý chí vĩnh viễn.

Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, trong lòng Quý Chu Chu lộp bộp một chút, cảm thấy chuyện cũng không đơn giản, quả nhiên...

"Tôi làm sao nỡ phong sát em." Cố Quyện Thư dường như buông tiếng thở dài: "Em có thể giết tôi, nhưng tôi lại không thể làm em buồn."

Lúc này đến phiên Quý Chu Chu trầm mặc, rất lâu cô cũng chưa lên tiếng, cuối cùng nhịn không được, nhìn anh, một lời khó nói hết: "... Đã đến lúc này, còn có thể nghĩ ra câu thả thính quê mùa?"

Cố Quyện Thư tỏ vẻ hiểu ý cười một tiếng.

Thắng! Xem cô ấy cảm động thế nào.

🔸🔸🔸

Tác giả có lời muốn nói:

Quyện Tể: Ha, phụ nữ, quả nhiên phải dùng lời âu yếm dỗ ngọt.

Chu Chu:... Anh ấy không phải là tên ngốc chứ?

__________

(**) Canh trứng:

 Canh trứng

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play