*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.🔸🔸🔸 Ngoài miệng nói ngốc, nhưng trong lòng một chút ý nghĩ này cũng không có, ngược lại cảm thấy chậm chạp đến đáng yêu. Chờ sau khi hoàn toàn ở bên nhau, thì không đùa giỡn kiểu này nữa, bởi vì nhất định cô sẽ không vui, hơn nữa có thể không có cảm giác an toàn. Người của anh dĩ nhiên cái gì cũng phải có, bao gồm cảm giác an toàn.
Diệp Khuynh dừng một chút, muốn nói chỉ cần hai bên nam nữ xác định quan hệ, cho dù là chưa từng nắm tay, thì sự ham muốn chiếm hữu cũng tồn tại, căn bản không thể nào một chút bực bội cũng không có. Mà quá trình ở chung lâu như vậy, Diệp Khuynh cũng có thể nhìn ra được, Quý Chu Chu không phải là người che giấu sự uất ức trong lòng, cô không biểu hiện uất ức, thì đó chính là thật sự không uất ức.
... Nhưng đây vẫn là tình yêu giữa người bình thường sao?
Đang lúc Diệp Khuynh không nghĩ ra, Quý Chu Chu từ bên ngoài trở lại, trong tay còn bưng một đĩa salad to: "Hôm nay thật đông người, ăn đỡ trước đi, những món còn lại đoán chừng rất lâu mới có."
Cô nói xong, ngồi xuống bên người Cố Quyện Thư, gắp một đũa rau xanh vào trong chén anh, Cố Quyện Thư có qua có lại, rót đồ uống cho cô. Diệp Khuynh nhìn cách thức ở chung giữa hai người bọn họ, lại hoài nghi có phải mình quá nhạy cảm rồi không?
Ba người cùng nhau cơm nước xong xuôi, đi ra khỏi tiệm cơm đã trời tối, Diệp Khuynh chậm rãi đi phía sau họ một bước, cúi đầu gửi tin nhắn cho Chử Trạm: Có khả năng nào bạn gái của anh rất yêu anh, chỗ nào cũng đối tốt với anh, nhưng chỉ là không ghen, cho dù anh nói bản thân thích người khác rồi, cô ấy vẫn có thể thật bình tĩnh ở bên anh, hơn nữa không ghen không?
Trong một tin nhắn, anh ta nói ra mấy lần không ghen, rõ ràng trọng điểm chính là từ này.
Hình như Chử Trạm đang quay phim, lúc Diệp Khuynh sắp đến cửa khách sạn cửa thì mới nhận được tin trả lời: Người bạn cậu nói, chắc không phải chính là cậu chứ?
Diệp Khuynh:... Bớt nói nhảm, nói mau.
Chử Trạm: Kiểu tình yêu một chọi một được sinh ra chính là bởi vì sự ham muốn chiếm hữu, có thể cậu làm quá tốt nên bạn gái không ghen, nhưng tuyệt đối không có khả năng cậu làm gì cô ấy cũng không ghen, trừ phi cô ấy không yêu cậu.
Diệp Khuynh nhìn đến bốn chữ cuối cùng, tim đều lạnh phân nửa, nhưng nghĩ nghĩ vẫn chưa từ bỏ ý định: Vậy không thể không có ngoại lệ?
Chử Trạm: Cậu có thể tìm ra một ngoại lệ cho tôi không? Còn rất yêu cậu hơn nữa không thèm để ý cậu thích người khác, đây không phải là nuôi con trai à? Có liên quan gì tới chuyện yêu đương, đã nói với cậu bớt xem truyện hậu cung.
Diệp Khuynh: Liên quan gì tôi, liên quan anh cái rắm.
Liếc mắt nhìn hai người phía trước trò chuyện, Diệp Khuynh phiền lòng tắt di động, từ chối suy nghĩ đến chuyện này nữa. Dù sao Quyện Thư và Chu Chu đều là người tốt, hai người tốt ở bên nhau còn phải bận tâm cái gì. Như vậy nghĩ, anh ta hoàn toàn không bận tâm.
Cố Quyện Thư ở khách sạn hai ngày với Quý Chu Chu, hai ngày này theo cô đến phim trường, nhìn thấy trạng thái công việc của Quý Chu Chu rất mới lạ, giống như quen biết một người mới. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Trong lúc một lần Quý Chu Chu ghi chép, anh nhịn không được chụp lén một tấm ảnh gửi cho Chu Trường Quân, với nội dung: Có phải rất chuyên nghiệp, cứ ở mãi trong nhà quả thật quá mai một nhân tài không?
Lúc Chu Trường Quân nhận được tin nhắn là đang xử lý những vấn đề khác sau khi đấu thầu, nhìn thấy tấm ảnh này xong thì mặt không cảm xúc chụp một tấm ảnh mặt bàn của mình, sau đó gửi cho Cố Quyện Thư: Tiên sinh, nếu ngài không trở về nữa, thì tôi sẽ bị đống công việc này luộc chết, đến lúc đó nhớ kêu Chu Chu tới đảm đương vị trí của tôi, ngàn vạn lần đừng mai một nhân tài.
Tin nhắn này gửi lại, Quý Chu Chu đang giúp Cố Quyện Thư dán màn hình di động, sau khi nhìn thấy lập tức thúc giục Cố Quyện Thư nhanh chóng quay về, đừng làm cho tuổi xuân của Chu Trường Quân chết sớm.
Cố Quyện Thư còn muốn ở lại thêm mấy ngày với cô, nhưng mà anh ở lại chỗ này càng lâu, trong lòng Quý Chu Chu càng bất an. Ý nghĩ trước kia chỉ là thỉnh thoảng hiện ra bây giờ xuất hiện càng ngày càng nhiều, quả thật nhiều tới mức làm cô biến thành chim sợ cành cong. Bây giờ cô chỉ muốn tiễn Cố Quyện Thư đi, sau đó chịu đựng từng ngày một, chờ lấy được khoản tiền cuối cùng thì nhanh chóng rút lui.
"Tôi không đi." Ý định không muốn đi của Cố Quyện Thư rất mãnh liệt.
Quý Chu Chu nhìn anh đáng thương vô cùng: "Tôi cũng luyến tiếc anh."
Cố Quyện Thư mềm lòng: "Vậy thì tôi ở lại."
"... Vẫn là đừng, một mình chú Chu quá đáng thương, anh quay về đi." Quý Chu Chu tạm dừng một chút, không ngừng cố gắng: "Chờ mấy ngày nữa tôi có thời gian, thì đến công ty tìm anh được không? Tôi đem đá bào cho anh."
Cố Quyện Thư vừa nghĩ tới cô đi thăm ban, thì hơi động tâm. Quý Chu Chu vội vàng hứa hẹn nhiều lần: "Đến lúc đó tôi chỉ đem đến cho mình anh, trời nóng như vậy, nhất định người khác rất hâm mộ anh."
"... Được." Cố Quyện Thư không để ý máy điều hòa ở giữa văn phòng vào mùa hè cần phải mặc áo tay dài mới được, vì chờ tất cả mọi người hâm mộ đá bào, đành phải ngoan ngoãn đồng ý quay về.
Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt càng không tha: "Vậy trên đường anh lái xe chậm một chút, nếu sau đó không có việc gì cũng đừng chạy qua đây, thời tiết quá nóng, tôi đau lòng anh, đừng làm tôi khó chịu, được không?" Trong lúc cô biên soạn lời nói dối, cũng không để ý chuyện trong xe có điều hòa.
Cố Quyện Thư lại rất hưởng thụ, ngồi lên xe rồi còn không quên dặn dò: "Nhớ đúng giờ trả lời tin nhắn của tôi."
"Được." Quý Chu Chu cười híp mắt đáp ứng, chỉ cần anh chịu đi, sau đó kéo khoảng cách ra, thì cô có rất nhiều cách làm cho cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc.
Diệp Khuynh đã đứng cách đó không xa, thấy Quý Chu Chu ngược ánh mặt trời đứng trước cửa xe của Cố Quyện Thư nói chuyện, nghĩ thầm nếu đây cũng không phải là tình yêu, còn cái gì là tình yêu chứ. Mình thật sự nghĩ nhiều rồi.
Quý Chu Chu cảm giác bản thân cũng sắp bị phơi thành khô rồi, trong lòng càng ngày càng gấp, đành phải tăng thêm phóng thích tình cảm, chờ lúc nước mắt của cô cũng sắp rơi ra, thì cuối cùng Cố Quyện Thư ý thức được mình cần phải đi, nên mới khởi động xe rời đi.
Anh vừa đi, Quý Chu Chu hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại Diệp Khuynh liền đưa khăn giấy, giống như người ba yêu thương nhìn mình: "Cô nói xem hai người, đều đã lâu như vậy, cũng may cùng một người, đừng quá khó chịu, bằng không Quyện Thư cũng sẽ..."
"Chu Chu! Không phải đã nói đi KTV(*) sao? Cô nhanh lên được không! Nhiều người đều chờ cô đó!" Nơi xa truyền đến âm thanh thúc giục của Lục Ngữ Thần.
(*) KTV: Karaoke. Quý Chu Chu vui vẻ chạy về phía anh ta: "Ngại quá, ngại quá, mọi người đợi lâu rồi, hi hi..."
Diệp Khuynh còn đang cầm khăn giấy bay phất phới trong gió, cảm thấy có đôi khi bản thân quá mức ngu ngốc. Cho nên nói người phụ nữ dưới chân núi là hổ! Còn là hổ biết gạt người!
Khi Quý Chu Chu và người khác đi KTV chơi, thì Cố Quyện Thư đột nhiên phát hiện mình quên lấy cục sạc di động, vừa lúc hơi lo lắng Quý Chu Chu, lo mình đi rồi cô sẽ khóc, vì thế lập tức quay đầu trở lại.
Anh không nên ở đây với cô lâu như vậy, khiến cô lệ thuộc vào, kết quả lúc tách ra cũng nhịn không được khóc nhè. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư gõ tay lái sung sướng, quyết định cô dính người như vậy, nên trong khoảng thời gian này mình vẫn hơi lạnh nhạt với cô mới được, nếu không sau này cô luôn dính anh như thế, anh không có cách nào làm việc thì làm sao đây.
Suy tư một đường Cố Quyện Thư trở lại khách sạn, nhìn thấy Diệp Khuynh đang đi ra ngoài, Quý Chu Chu đã không thấy bóng dáng, anh từ trên xe bước xuống hỏi: "Chu Chu đâu?"
Diệp Khuynh đang chuẩn bị đi theo lên sóng KTV, thì giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy Cố Quyện Thư, lời nói cũng theo đó hỗn loạn lên: "Anh anh anh, sao trở lại rồi?"
"Tôi vẫn không thể trở lại?" Cố Quyện Thư kỳ quái liếc anh ta một cái: "Chu Chu đâu?"
"Đi hát... Về phòng ngủ, không đúng, đi đến phim trường khác quan sát học tập... Tôi cũng không biết." Diệp Khuynh theo bản năng muốn giúp Quý Chu Chu che giấu, nhưng che một chút rồi mới nhớ ra mình không cần phải thế này, chỉ là có thể bây giờ đã muộn, anh ta đã không cẩn thận đã trói mình thành châu chấu trên dây dừng của Quý Chu Chu rồi.
... Sớm biết đã không tiếp nhận sự cám dỗ, một hai muốn đến quán KTV luyện tập!
"Nói thật." Cố Quyện Thư híp đôi mắt lại, cảm thấy chuyện cũng không đơn giản.
Diệp Khuynh đang định lên tiếng, thì di động đột nhiên vang lên, anh ta vốn muốn tắt máy, lại nghe thấy Cố Quyện Thư ẩn ẩn mở miệng: "Nhớ mở loa ngoài."
Diệp Khuynh căng da đầu nhấn mở, bên trong lập tức truyền đến âm thanh nhạc đệm điếc tai, mà nổi bậc hơn nhạc đệm chính là màn biểu diễn ca hát với cảm xúc mạnh mẽ của Quý Chu Chu: "Phản bội tình yêu của tôi, bỏ lại tôi phía sau, cuối cùng biết được sự thật nước mắt của tôi rơi xuống..."
Cố Quyện Thư: "..."
Diệp Khuynh tuyệt vọng: "..." Cùng nhau chết đi!
🔸🔸🔸
Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu: Thỉnh thoảng muốn một lần như vậy, có thể làm chuyện xấu mà không bị bắt.
Chương sau Chu Chu xác nhận tâm ý của Quyện Tể, cuối cùng cô biết Quyện Tể thích cô! Sau đó bắt đầu chạy trốn (Hơi sợ Chu Chu bị mắng là cặn bã, cho nên nhấn mạnh một chút, kẻ lừa gạt tình yêu mới là cặn bã, Chu Chu là thiệt tình ngốc).
__________
Editor: Sắp rồi, Chu Chu sắp chạy trốn rồi...
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.