"Lúc ấy, ở tình huống đó, dù sao vẫn phải giữ lại một người sống, để gọi điện thoại báo Cảnh sát tìm xe cứu thương." Cố Quyện Thư chầm chậm nhìn cô một cái: "Tôi phải luôn vịn tay lái, chỉ có thể kêu em đi ra phía sau."
Quý Chu Chu câm nín: "... Ý trong lời nói này của anh là, chẳng lẽ nếu không phải vì vịn tay lái, thì chính anh sẽ đi ra sau ngồi?"
Cố Quyện Thư cho cô một ánh mắt, để cô tự hiểu. Quý Chu Chu treo lên một nụ cười giả tạo, rõ ràng nhận thức được, nụ hoa mới vừa đâm chòi trong lòng mình đã chết, còn không có đất chôn cất cho cái chết của nó.
"Tôi nhức đầu." Quý Chu Chu ôm đầu.
Cố Quyện Thư lập tức nắm bả vai cô, nửa đỡ nửa ôm cô vào trong lòng: "Muốn nằm viện quan sát một chút không?"
"Về nhà đi, bây giờ tôi chỉ muốn trở lại căn phòng rách nát nhỏ bé của mình và ngủ một giấc thật ngon." Quý Chu Chu không thoải mái lắm, bởi vậy không từ chối sự giúp đỡ của anh.
Cố Quyện Thư yên lặng đỡ cô đi về phía trước, sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt thì dừng một chút, ánh mắt tối sầm lại.
Hốc mắt của Thẩm Dã ửng đỏ, an tĩnh nhìn khuôn mặt Quý Chu Chu, anh ta cho rằng mình có ký ức trước sau hai đời, lúc gặp Chu Chu sẽ bình tĩnh như trong tưởng tượng, nhưng ngay cả một động tác Thẩm Dã cũng không làm được, một câu cũng không thể nói ra.
Cô còn sống, còn cười, thân thể trông khỏe mạnh rất nhiều, tuy ở trong lòng người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Thẩm Dã cảm kích ông trời.
Nhờ vào tai nạn xe cộ này, rốt cuộc để cho anh ta được trùng sinh. Lần này Thẩm Dã tỉnh lại, mới biết được những cảnh trong mơ trước đó, căn bản là chuyện chân thực xảy ra trên người anh ta, mà khoảng thời gian hoảng hốt trước kia, cũng là vì chuẩn bị trùng sinh trở về.
Bây giờ anh ta, đã hoàn toàn nhớ lại tất cả mọi chuyện, bao gồm tất cả phát sinh sau khi Quý Chu Chu chết. Mặc dù trùng sinh trở về, mọi thứ đều không theo quỹ đạo ban đầu mà làm, nhưng Thẩm Dã cũng không hoảng sợ chút nào, thậm chí hơi vui mừng, vui mừng vì ông Trời nguyện ý cho anh ta thêm một lần cơ hội.
Cho Thẩm Dã thấy rõ tiểu nhân giả dối bên người, một lần nữa có cơ hội bù đắp cho Chu Chu, lần này, anh ta nhất định phải loại bỏ mọi khó khăn, cho Quý Chu Chu cuộc sống tốt nhất.
Quý Chu Chu theo ánh mắt của Cố Quyện Thư nhìn qua, vừa vặn giao với tầm mắt của Thẩm Dã, cô ngẩn người một chút, luôn cảm thấy dường như Thẩm Dã khác lạ.
Thẩm Dã đón nhận ánh mắt bọn họ đi tới, còn chưa mở miệng nói chuyện, Cố Quyện Thư đã đẩy eo Quý Chu Chu một cái: "Đi qua bên cạnh đợi tôi."
"Được." Quý Chu Chu do dự một chút, vẫn là rời đi trước.
Thẩm Dã đi tới một chỗ xa cách Cố Quyện Thư hai bước thì dừng lại, hai người đối mặt nhau trong đại sảnh bệnh viện, khí tràng(*) quanh thân ngăn cách những người khác ở bên ngoài. Bọn họ vốn thân cao chân dài, ngoại hình lại đẹp trai phong trần, lúc này đứng chung một chỗ, hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của mọi người.
(*) Khí tràng: là sự ảnh hưởng tính khí của một người đối với mọi người xung quanh.
"Tất cả giao cho cảnh sát giải quyết. Thẩm Dã, thấy anh ra tay cứu giúp, lần này tôi không tính toán với anh, tốt nhất anh thức thời chút." Trong lời nói của Cố Quyện Thư mang theo một ít mùi vị xơ xác tiêu điều.
Bởi vì bị thương nên sắc mặt Thẩm Dã tái nhợt, nhưng khí tràng không thua anh chút nào, bình tĩnh ôn hòa cười một cái: "Chuyện Nhu Nhu làm sai, theo lý phải nhận trừng phạt, tôi không có lập trường thay cô ta cầu xin."
Cố Quyện Thư giương mắt liếc Thẩm Dã một cái, chờ lời nói phía sau của anh ta.
Quả nhiên, Thẩm Dã trầm mặc phút chốc, khom lưng về phía anh, chân mày của Cố Quyện Thư khẽ động, lặng lẽ chờ động tác tiếp theo của anh ta.
Thẩm Dã khom lưng hồi lâu mới đứng dậy, choáng váng đầu óc đến nỗi xém chút nữa ngã xuống, sau khi miễn cưỡng đứng yên thì sắc mặt càng không tốt, biểu cảm của anh ta thành khẩn: "Cảm ơn Cố tiên sinh trong khoảng thời gian này bao dung cho tôi, từ hôm nay, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt Chu Chu nữa, không nổi lên tâm tư không nên có nữa."
Cố Quyện Thư lẳng lặng nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường: "Thẩm Dã, đâm xe một lần, vậy mà đâm thông đầu óc của anh rồi."
Anh sẽ không ngốc đến mức tin tưởng lời nói của Thẩm Dã, sở dĩ Thẩm Dã nói như vậy, đơn giản là cảm thấy chuyện mà bản thân làm trong khoảng thời gian này quá mức vượt xa giới hạn, sợ anh vì vậy giận cá chém thớt với Quý Chu Chu. Người đàn ông này ngược lại dụng tâm lương khổ(*) với Quý Chu Chu.
(*) Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
"Bất luận Cố tiên sinh tin hay không, tôi cũng sẽ làm được." Thẩm Dã cười khổ một tiếng: "Chỉ hy vọng ngài có thể tha thứ sự không hiểu chuyện trước kia của tôi, về sau loại chuyện này, sẽ không còn nữa."
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm anh ta một hồi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Thẩm Dã dừng một lát.
"Mặc kệ anh đối với cô ấy có tâm tư đó hay không, thì cũng không trở ngại đến mối quan hệ của tôi và cô ấy." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư lười biếng đi ra ngoài, lúc lướt qua người Thẩm Dã dừng một chút, không chút để ý bổ sung: "Bởi vì mặc kệ là tôi hay là cô ấy, cũng đều không có để anh vào mắt. Thẩm Dã, anh vẫn không có tư cách gây chia rẽ chúng tôi."
Trên mặt Thẩm Dã hiện ra một nụ cười nhẹ, nhưng tay siết chặt thành quả đấm, cho đến khi Cố Quyện Thư rời khỏi thật lâu, mới vì thể lực chống đỡ hết nổi mà quỳ xuống.
Cố Quyện Thư trầm mặt lên xe ngồi xuống, mỗi một tế bào đều biểu thị công khai tâm tình của anh không tốt. Quý Chu Chu ở bên cạnh cẩn thận nhìn anh một cái: "Thẩm Dã nói gì?"
"Em rất muốn biết?" Cố Quyện Thư liếc xéo cô.
Quý Chu Chu ngượng ngùng cười một tiếng, lập tức xua xua tay, ngoan ngoãn ngồi bất động ở đó.
Tâm tình của Cố Quyện Thư càng tồi tệ hơn, sau khi xe từ từ lái trên quốc lộ, anh rũ mắt: "Qua đây chút." Nguyên ghế sau chỉ có hai người bọn họ, còn cách một khoảng cách lớn như vậy, người phụ nữ này muốn nuôi cá ở giữa sao?
Quý Chu Chu liếc anh một cái, lặng lẽ dịch qua bên cạnh anh một chút, vừa định ngồi yên thì đã bị anh kéo một cái, trực tiếp ngã xuống đùi anh.
Quý Chu Chu giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại bị anh nắm mặt dùng sức xoa nắn, xoa xong vẫn chưa hết giận, véo mặt cô không buông, trong giọng nói là sự nghi hoặc chân tình thật cảm: "Ngoại hình lại không đẹp, sao cứ trêu chọc người khác như vậy?"
"... Cái gì gọi là không đẹp?" Nhớ trước đây, cô cũng một cành hoa đẹp nhất trong thôn bọn họ đó, được không! Quý Chu Chu nhìn anh nói không nên lời, hoàn toàn đã quên mất mặt mình bị véo đến biến dạng nghiêm trọng, một chút xinh đẹp không thấy đi đâu.
Cố Quyện Thư không vui buông cô ra, nghiêm túc suy nghĩ. Ban đầu khi Thẩm Dã dẫn cô đến, trong mắt không có một chút cảm tình, tại sao bây giờ ngược lại không buông chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ bản thân của Thẩm Dã quá đê tiện ra, thì đều do anh nuôi dưỡng người phụ nữ này quá tốt.
Cố Quyện Thư cúi đầu nhìn một cái, vừa vặn đối diện mắt to chớp nháy chớp nháy của Quý Chu Chu, trong lòng càng khẳng định điểm này hơn. Lúc cô mới đến, xanh xao vàng vọt, tuy mùi vị khác với tiểu bạch hoa nhu nhược, nhưng giống như một cái xác không hồn biết đi, quả thực như là Thẩm Dã tiện tay nhặt được.
Mà bây giờ, mặt cô trực tiếp to hơn 2 vòng so với lúc đó, trên người cũng bắt đầu mũm mĩm, trong đôi mắt xinh đẹp có thần thái hơn, cộng thêm tính cách sao lại đều đáng yêu ngây thơ thế này, đừng nói Thẩm Dã, ngay cả anh... Cố Quyện Thư dừng một chút, đáy lòng dâng lên một nổi buồn bực.
Quý Chu Chu vốn dĩ định thừa lúc Cố Quyện Thư ngẩn người ngồi dậy, nhưng sau khi động đậy cảm giác choáng váng đầu óc, thì dứt khoát nằm yên trên đùi anh, ngửa mặt nhìn chằm chằm cằm Cố Quyện Thư, nghĩ thầm nhìn khuôn mặt anh từ góc độ này cũng không xấu, giá trị nhan sắc thật sự có chút nghịch thiên.
Quý Chu Chu thưởng thức một hồi, dần dần bắt đầu mệt mỏi rã rời, cho nên dứt khoát nhắm hai mắt lại, chờ sau khi Cố Quyện Thư suy nghĩ ra cách giải quyết thì cô đã hoàn toàn ngủ rồi.
Tới nhà, cô còn chưa có ý định tỉnh lại, nên một Cố Quyện Thư đưa một cánh tay ra sau cổ cô, một cái tay đỡ chân gấp khúc, dùng sức một cái, dùng sức một cái... (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Dùng sức một cái không bế người lên được, ngược lại đánh thức Quý Chu Chu.
"Tới nhà rồi?" Quý Chu Chu mơ hồ hỏi.
Cố Quyện Thư mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ trên đùi, Quý Chu Chu dụi dụi mắt, đợi sau khi tỉnh táo thì vịn cánh tay của anh ngồi dậy, kỳ quái nhìn về phía anh: "Sao anh không nói chuyện?"
"Từ hôm nay trở đi, em giảm cân." Cố Quyện Thư chầm chậm đưa ra quyết định.
Quý Chu Chu: "...?"
Chờ Cố Quyện Thư ra khỏi xe, cô mới phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo: "Dựa vào cái gì nha, tôi thật vất vả mới mập một chút, lâu như vậy mới có chút thịt, dễ dàng à?"
"Như vậy mà một chút?" Cố Quyện Thư nghiêng qua liếc cô một cái, dường như cảm thấy cô đối với ước định của bản thân rất không chính xác.
Quý Chu Chu có lý chẳng sợ: "Không phải như vậy một chút sao? Bây giờ tôi vừa người, ai cũng đừng nghĩ làm tôi gầy đi!"
"Từ tiệc mừng thọ của Trương Thành khi đó đến bây giờ, cũng chỉ mới hơn hai tháng." Cố Quyện Thư không nhanh không chậm trình bày sự thật: "Hai tháng, tôi đã bế không nổi em."
"... Đó là tố chất thân thể của anh không tốt nhé, dựa vào cái gì muốn trách tôi." Quý Chu Chu không phục.
Cố Quyện Thư dừng một chút, mặt không cảm xúc vém một góc áo lên, sau khi để cho cô nhìn thấy cơ bụng thì nhanh chóng bỏ xuống: "Tố chất thân thể không tốt?"
Quý Chu Chu câm nín: "Loại cơ bắp này của anh đều là giả, lại không phải súng thật đạn thật huấn luyện ra, loại này của anh ở phòng tập thể thao luyện ra được..."
Cố Quyện Thư ở trước mặt cô siết chặt quả đấm, chỗ áo tay ngắn không che được lập tức căng chặt lên, chỗ cánh tay hiện ra đường đường gân xanh, bắp thịt trên cánh tay phình lên một cục lớn.
Quý Chu Chu biết lắng nghe: "Anh chính là loại phòng tập thể thao luyện ra, nhiều lắm hai quyền là có thể đánh chết tôi... Nhưng điều này không có liên quan với việc tôi giảm cân, tôi cảm thấy bây giờ mình vừa vặn, cho nên ở đây trịnh trọng từ chối đề nghị của anh."
Quý Chu Chu nói xong sợ anh khơi lại chuyện xấu, vội vàng chạy về phía phòng mình trốn, sau lưng lại vẫn truyền đến giọng nói của anh: "Chờ em tịnh dưỡng thân thể xong, tôi sẽ kêu người giúp em lập ra kế hoạch giảm cân."
Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh. Quý Chu Chu tăng nhanh bước chân, vào phòng "Lạch cạch" khóa trái cửa lại. Sau khi chắc chắn Cố Quyện Thư không vào được, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, mở máy vi tính ra bắt đầu làm việc.
Thời gian còn chưa đến 20 ngày, cô muốn viết ra ít nhất 10 tập phim, không cố gắng không được.
Lúc làm việc thời gian trôi đi rất nhanh, chờ khi Quý Chu Chu bởi vì choáng váng đầu óc cần phải nghỉ ngơi, đã qua 4 tiếng rồi. Cô hài lòng nhìn 1 tập mới vừa viết ra, tính toán dựa theo tốc độ này viết, 20 ngày có thể viết hết bộ phim.
Lượng công việc ngày hôm nay đã quá nhiều, cô tắt máy vi tính lên giường nghỉ ngơi một lát, tới giờ cơm chiều thì trực tiếp đến phòng ăn, vừa đến phòng ăn đã bị đồ ăn bày đầy trên bàn làm chấn động.
"Hôm nay có khách đến à?" Cô sợ hãi ngồi xuống.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái không nói gì, Chu Trường Quân bên cạnh nở nụ cười: "Dì phòng bếp nghe nói cô xảy ra tai nạn xe, nên vội vàng hầm canh bổ, lại thấy mấy hôm nay không trở về, sợ cô nhớ đồ ăn nhà làm, nên làm vài món cô thích, nhất thời không chú ý đã làm nhiều như vậy."
"Dì thật sự quá tốt, đợi lát nữa tôi đi gặp dì ấy. Ở biển tôi có mua quà cho dì ấy, đúng rồi, chú Chu cũng có." Quý Chu Chu cười.
Cố Quyện Thư khuấy cháo trắng trong chén, suy nghĩ, nhìn xem, mình quả nhiên nuôi dưỡng cô quá tốt rồi, ngay cả người làm giúp việc trong nhà cũng thích cô đến thế, có thể hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của anh. Anh không thể nuôi tốt như vậy nữa, nếu không sau này cô sẽ càng ngày càng tự đại, mình phải đối phó với bao nhiêu người thích cô.