"Chú có việc bận, chúng ta đi về trước. Qua đây giúp tôi." Cố Quyện Thư nhìn vali hành lý bị mình làm cho bừa bộn, ngồi xuống có chút buồn bực.

Quý Chu Chu vừa mới tỉnh ngủ còn lờ đờ, nghe vậy liền từ từ đi đến bên cạnh anh, thấy anh nhét đồ đạc của bọn họ vào vali hành lý, ngay cả khăn rửa mặt cô dùng qua cũng không buông tha, lúc này xếp thành hình vuông được đặt trên quần áo.

Quý Chu Chu vui vẻ: "Để tôi làm cho."

Cô lấy tất cả đồ đạc ra khỏi vali và sắp xếp lại: "Diệp Khuynh và Chử Trạm đâu?"

"Mới vừa đi rồi, em vẫn không thức dậy, tôi không có kêu em." Cố Quyện Thư đưa quần áo cho cô, cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Trường Quân.

Quý Chu Chu ngắm nhìn anh một cái, không thấy rõ nội dung tin nhắn, thuần thục thu dọn đồ đạc vào: "Đi thôi."

"Ừ."

Cố Quyện Thư kéo ba cái vali, Quý Chu Chu kéo một cái, hai người đi về phía bãi đỗ xe. Tuy cùng một con đường, nhưng bởi vì là ban ngày, lại không có ma quỷ ấu trĩ hù dọa người, cuối cùng Quý Chu Chu có thể thưởng thức phong cảnh ven đường.

"Nếu sống ở trong núi cả đời, cảm giác cũng khá tốt." Quý Chu Chu hít sâu một hơi, từ từ thở ra.

Cố Quyện Thư nhìn cô một cái như có điều suy nghĩ, chầm chậm mở miệng: "Cố gia có một ngọn núi."

"?"

"Cũng có kế hoạch xây biệt thự ở sườn núi. Nếu em thích, thì giữ lại một căn."

Quý Chu Chu thấy anh mở miệng chính là một căn biệt thự, cảm khái lắc đầu: "Cũng chính là lúc này, tôi mới cảm giác bản thân bị bao dưỡng."

Cố Quyện Thư nhíu mày, đang muốn chỉnh sửa cô điều gì đó, thì phía bãi đỗ xe truyền đến giọng nói của Thẩm Dã: "Cố tiên sinh, Chu Chu, hai người cũng muốn rời khỏi sao?"

Quý Chu Chu dừng một chút, nhìn thấy anh ta và Lý Nhu Nhu sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh, miễn cưỡng gật đầu, mà Cố Quyện Thư kế bên sắc mặt lạnh xuống, cũng không để ý bọn họ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Hai người đó đi ra sớm hơn bọn họ lâu như vậy, vẫn còn ở bãi đỗ đứng đợi, nói không phải cố ý, Cố Quyện Thư cũng sẽ không tin.

Lúc đầu khi giữ Quý Chu Chu lại, quả thực là muốn xem tiết mục yêu đương thù hận, nhưng loại ý nghĩ này cũng chỉ hiện ra trong phút chốc, sau đó thì chưa từng có nữa. Nhưng Thẩm Dã lại nhiều lần chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, không dạy dỗ một chút, e là Thẩm Dã sẽ không nhớ lâu.

Sự hờ hững trong đáy mắt chỉ xuất hiện phút chốc, khi nhìn về phía Quý Chu Chu lại khôi phục vẻ lười nhác lần nữa: "Em đi vào trong xe mở cốp, tôi sắp xếp đồ đạc."

Quý Chu Chu ước gì bớt tiếp xúc với Thẩm Dã, tránh cho anh ta lại có suy nghĩ không nên có với mình, vì vậy nghe thế lập tức chui vào trong xe.

Sắc mặt Thẩm Dã hơi khó coi, nhưng vẫn cùng Cố Quyện Thư nói lời tạm biệt, rồi đi vào xe ngồi. Sau khi Lý Nhu Nhu ngồi vào ghế phụ, sắc mặt càng ngày càng trắng, mặc dù hết sức kiềm chế, nhưng vẫn không ngừng ra mồ hôi.

Thẩm Dã kỳ lạ liếc nhìn cô ta một cái: "Em làm sao vậy?"

"Em, em tới kỳ sinh lý, có lẽ không thoải mái lắm." Lý Nhu Nhu nắm chặt góc áo.

Thẩm Dã dừng một chút, giọng nói chậm lại: "Chịu đựng một chút, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện."

Anh ta nói xong liền khởi động xe, Lý Nhu Nhu đột nhiên bắt lấy tay anh ta: "Chờ một chút! Anh Thẩm Dã, anh khoang hả lái xe. Em, em hơi khó chịu." Phanh xe của Quý Chu Chu hỏng rồi, không thể đi trước bọn họ, ngộ nhỡ bị đụng phải thì làm sao?

Thẩm Dã mím môi, nhìn ánh mắt không có thực của cô ta dời đi, mơ hồ cảm thấy không đúng.

Đợi khi xe của Cố Quyện Thư từ từ di chuyển trên đường, Lý Nhu Nhu nhẹ nhàng thở ra: "Em ổn rồi, chúng ta đi thôi."

"Em đã làm gì với bọn họ?" Thẩm Dã đột nhiên lạnh giọng hỏi.

Lý Nhu Nhu hoảng loạn: "Làm, làm gì?!"

"Anh hỏi em đã làm gì xe bọn họ?" Thẩm Dã chợt bắt lấy cổ tay cô ta, sắc mặt giống như Diêm Vương địa ngục.

Lý Nhu Nhu sợ đến cùng cực, ngược lại bình tĩnh lại: "Em không làm gì hết, anh Thẩm Dã, chúng ta về đi." Là tài xế của bọn họ tùy tiện để chìa khóa xe ở đại sảnh, cô ta cũng chỉ thừa lúc mọi người nghỉ ngơi lấy ra dùng một chút mà thôi.

Thẩm Dã nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu, mạnh mẽ đánh tay lái đuổi theo Cố Quyện Thư.

... Quý Chu Chu ngồi trên ghế phụ, nhìn Cố Quyện Thư ngồi chỗ ghế lái, không tin tưởng lắm: "Anh lái được không? Nơi này chính là đường núi."

"Em nói xem?" Cố Quyện Thư nghiêng đầu liếc cô một cái, sau khi ra đường lớn thì bắt đầu đạp chân ga.

Quý Chu Chu lặng lẽ thắt chặt dây an toàn: "Tôi cảm thấy không được."

Cố Quyện Thư cười nhạt một tiếng, cầm tay lái nhàn nhã, mới vừa an tĩnh không bao lâu, đã nghe thấy người bên cạnh "Ơ" một tiếng, anh nhìn một cái, Quý Chu Chu chỉ chỉ kính chiếu hậu: "Đó là xe của Thẩm Dã thì phải, tại sao cứ luôn nháy đèn?"

Cố Quyện Thư nhìn theo ánh mắt của cô, đáy mắt hiện lên một tia phiền chán: "Không biết."

"Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ, anh dừng lại hỏi thử một chút." Lúc nãy Thẩm Dã đã bị mất mặt, bởi vậy không có tới quấy rầy nữa, bây giờ đột nhiên vội vàng muốn đuổi theo, chỉ sợ thật sự có chuyện gì đó. Tuy rằng không có hứng thú với anh ta, nhưng ngộ nhỡ bỏ qua tin tức hữu ích nào đó thì không được.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, nên đạp phanh lại.

Quý Chu Chu quay đầu nhìn về phía anh: "Không dừng xe sao?"

"Không có gì phải dừng, đoán chừng lại muốn tới làm phiền. Em đi ra sau ngồi đi." Cố Quyện Thư lười biếng nói.

Quý Chu Chu không nói nên lời: "Anh cũng không dừng, tôi còn đi ra sau ngồi làm gì?"

"Bây giờ em mập quá, ảnh hưởng tầm mắt của tôi."

"..." Người nào hả, Quý Chu Chu trừng mắt liếc anh một cái, dứt khoát tháo dây an toàn leo ra phía sau ngồi.

"Thắt dây an toàn." Cố Quyện Thư nhắc nhở.

Quý Chu Chu trợn trắng mắt, thắt dây an toàn vào: "Tốc độ của anh quá nhanh, lái chậm một chút đi, nói không chừng dưới chân núi còn có fans của Chử Trạm chưa đi đó, không an toàn."

"Không cần." Giọng nói từ chối của Cố Quyện Thư vừa dứt, thì điện thoại của Thẩm Dã đã gọi lại. Anh dừng một chút, đeo tai nghe lên.

Quý Chu Chu không nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên di động của anh, bản thân ngáp một cái ở ghế sau phát ngốc.

Trong tai nghe của Cố Quyện Thư, giọng nói của Thẩm Dã truyền tới: "Xe xảy ra vấn đề?"

"Ừ."

"Vấn đề gì?" Thẩm Dã liếc Lý Nhu Nhu một cái nổi giận đùng đùng. Lý Nhu Nhu khẽ cười một tiếng, điềm nhiên ngồi ở chỗ đó.

Cố Quyện Thư nhìn Quý Chu Chu từ kính chiếu hậu một cái, sau khi đối mặt với cô thì rất nhanh dời ánh mắt đi: "Phanh."

Thẩm Dã: "... Không thể dừng?"

"Ừ."

"Còn bao nhiêu xăng?"

"Mới vừa đổ, đầy bình."

Quý Chu Chu liếc nhìn Cố Quyện Thư, cảm thấy anh nói chuyện có chút kỳ lạ.

Lòng bàn tay Cố Quyện Thư đã hơi ra mồ hôi, nhưng vẫn bình tĩnh lái về phía trước, sau khi tắt máy của Thẩm Dã thì gọi cho chú, đối phương vừa thông máy, anh lập tức hỏi: "Chú, dưới chân núi fans của Chử Trạm giải tán chưa?"

"Chú hỏi một chút... Có phải lúc Chử Trạm đi không bị bọn họ nhìn thấy hay không, đa số bọn họ còn ở dưới chân núi, phải mất ít nhất 10 phút để giải tán, sao vậy Quyện Quyện?"

"Không có việc gì, con chỉ tùy tiện hỏi một chút." Cố Quyện Thư tắt điện thoại, vẻ mặt như cũ, đáy mắt một mảnh đông lạnh.

Không còn kịp rồi, lấy tốc độ hiện tại của anh, nhiều nhất 3 phút thì sẽ đến chân núi, chỗ nhóm fans là khoảng đất trống khá lớn giữa chân núi và quốc lộ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cũng là chỗ duy nhất có thể quay đầu lên núi với tốc độ hiện tại này. Nếu dưới chân núi không có người, anh có thể lợi dụng đoạn đường đó quay đầu lên núi và cố gắng đem lượng xăng tiêu hao qua lại, nhưng cái phương án này đã không có khả năng.

Nếu không thể quay đầu, thì sẽ lập tức chạy ra quốc lộ, ngoài đó lượng xe cộ quá lớn, với tốc độ này chạy đi không khác gì đi tìm đường chết, còn không bằng ở giữa chân núi, tìm một hòn đá không quá cứng đâm vào, làm cho xe dừng lại.

Cố Quyện Thư đã quyết định chủ ý, giọng nói ôn nhu: "Sợ không?"

"Sợ, sợ cái gì?" Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Cố Quyện Thư khẽ thở dài: "Phanh xe hỏng rồi!"

"..." Cho nên bây giờ cô sẽ bị cốt truyện đại thần hại chết sao? Quý Chu Chu che mặt lại, tuyệt vọng.

Cố Quyện Thư liên tục nhìn về phía cô: "Đừng sợ, em cắn cái gối, đừng để lưỡi bị thương. Tốc độ không nhanh như vậy, chờ lát nữa anh sẽ đâm vào tảng đá dừng xe, có thể hơi chấn động, nhưng sẽ không sao."

"Sao có thể không sao, anh tìm một chỗ mềm đâm đi." Quý Chu Chu khẩn trương đến nổi giọng nói cũng cứng hơn.

Cố Quyện Thư bất đắc dĩ: "Không kịp rồi, dưới chân núi đều là người, cũng không thể trực tiếp đâm vào người ta đâu nhỉ?"

"Đã lúc nào rồi mà anh còn nói giỡn." Quý Chu Chu nắm chặt ngón tay: "Dưới chân núi không phải có lưới sắt sao, có thể đâm cái đó không, để nó cản một chút chúng ta nhảy ra xe, hoặc là đâm vào cục đá cũng được, đâm cái loại đá nằm một mình đó, cái loại có thể bị xe đẩy đi, cũng tốt hơn đâm sâu vào."

Cố Quyện Thư ngừng một lát, trong nháy mắt nghĩ ra cách, đúng lúc Thẩm Dã gọi điện thoại đến, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị Cố Quyện Thư cắt ngang: "Phía trước có một đoạn đường khá rộng, tôi chạy sang một bên, anh chạy lên cản xe tôi lại."

"Được." Thẩm Dã sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần lập tức đáp ứng.

Lý Nhu Nhu bên cạnh kinh hô một tiếng, duỗi tay đoạt tay lái: "Anh điên rồi! Xe anh ta không thể dừng, anh muốn để anh ta đâm chết chúng ta?!"

Thẩm Dã hất cô ta ra một cái, nhìn cô ta một cách hung ác: "Nếu mặc kệ bọn họ xảy ra chuyện, chúng ta mới chắc chắn phải chết." Giờ phút này đầu óc của anh ta vô cùng rõ ràng, cho dù không vì Quý Chu Chu, cũng không thể để cho xe trước mặt xảy ra chuyện.

Lý Nhu Nhu ngơ ngác nhìn Thẩm Dã, thấy anh ta đạp chân ga lại bất lực.

Trong xe phía trước, Cố Quyện Thư nhìn thấy xe của Thẩm Dã bắt đầu tăng tốc, trầm giọng dặn dò Quý Chu Chu: "Ngồi vững."

"Được..." Quý Chu Chu nói xong, thì thấy xe Thẩm Dã từ bên cạnh lướt qua, cô kiềm chế sự sợ hãi, run giọng dặn dò Cố Quyện Thư: "Anh, anh nhất định phải sống..."

"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì." Cố Quyện Thư nắm chặt tay lái, lúc xe Thẩm Dã lao tới phía trước ngăn cản, trong nháy mắt đâm vào đường.

Ầm!

Một tiếng vang lớn làm những con chim trong rừng sợ hãi bay đi, thế giới của Quý Chu Chu đột nhiên chậm lại, tiếng lốp xe cọ sát mặt đất, tiếng kính vỡ nát, còn có tiếng thét chói tai của người phụ nữ, tất cả thành công trì hoãn sự tồn tại gấp mười lần.

Trong lúc trời đất quay cuồng, thời gian đột nhiên lưu động, lỗ tai của Quý Chu Chu đau đớn một trận, bất ngờ ngã về phía trước, giây tiếp theo lại bị dây an toàn kéo trở lại, trải qua dây dưa thật dài, xe dừng lại.

Ngực, bụng, xương quai xanh, dường như khắp nơi đều đau, Quý Chu Chu trong cơn đầu váng mắt hoa, kiên cường chống đỡ ngồi vững: "Cố tiên sinh, Cố tiên sinh..."

"Ừ?" Người nằm trên túi hơi an toàn phía trước giật giật.

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, tháo dây an toàn ra lảo đảo nghiêng ngã xuống xe, nắm lấy cửa trước dồn sức kéo ra, sau khi nhìn thấy Cố Quyện Thư chỉ là đập đầu chảy ra một vết máu trên trán, thì hoàn toàn mất sức té ngồi xuống đất.

Cố Quyện Thư: "Ha."

"... Cũng đến lúc này rồi mà anh còn cười nhạo tôi?" Quý Chu Chu lườm anh một cái.

Cố Quyện Thư trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng: "Ha."

"..."

Quý Chu Chu im lặng ngồi dưới đất một lát, đột nhiên duỗi tay nắm lấy ống quần của anh, dựa trán vào đùi anh: "Lúc nãy tôi sợ quá..."

"Ừ, không sao rồi!" Cố Quyện Thư đặt tay lên tóc cô.

Quý Chu Chu nhìn chằm chằm mặt đất một lúc lâu, một ít nước mắt rơi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play