Trong phòng họp trên tầng cao nhất của khách sạn, tất cả tinh anh đứng đầu giới thương nghiệp của thành phố A đều tập trung tại đây, không ngừng thảo luận về những lĩnh vực và kiến thức mới. Loại hội nghị cân não kiểu này đều được tổ chức hàng năm và đã trở thành truyền thống của thành phố A.

Khác với hội nghị thông thường, những người ở đây đều phải thay phiên phát biểu, không ngừng nghiên cứu khả năng mới, cứ như thế việc tiêu hao nước uống rất nhanh. Khi hội nghị diễn ra được một tiếng thì người phục vụ đã vào rót nước hai lần rồi.

Lúc lần rót nước thứ ba, Thẩm Dã nhìn lướt qua người phục vụ bước vào, sau khi nhìn thấy người mình sắp xếp thì bình tĩnh quay đầu chỗ khác, bình tĩnh nhìn chằm chằm tư liệu trong máy chiếu.

Anh ta và Cố Quyện Thư ngồi ở hai bên bàn hội nghị, người đó bắt đầu rót nước từ phía mình trước, lúc đi đến trước mặt Thẩm Dã thì mặt mũi trắng bệch, ngón tay khẽ run. Thẩm Dã nhìu mày lại, thấp giọng răn dạy: "Bình tĩnh chút, có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong."

Ở đây có người nghe thấy, chỉ cho rằng anh ta không hài lòng với người phục vụ, nhưng chỉ có mình Thẩm Dã biết, sợ biểu hiện của người phục vụ quá mức lạ thường, sẽ khiến cho Cố Quyện Thư nghi ngờ.

Nhưng lúc người phục vụ rót nước cho anh ta vẫn làm đổ ra ngoài một chút, Thẩm Dã không vui mím môi, nhưng ngại với quá nhiều người thông minh ở đây, rốt cuộc không nói gì hết, cầm lấy cái ly uống một hớp che đậy.

Phòng họp bước vào thời gian tạm nghỉ bởi vị sự xuất hiện của phục vụ, một đám người ăn mặc chỉnh tề cùng nhau trò chuyện cơ bản, chỉ có Thẩm Dã và Cố Quyện Thư bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình, không có giao lưu với ai.

Tuy trông Thẩm Dã có vẻ thờ ơ, nhưng vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của người phục vụ, khi thấy đối phương lấy ly nước của Cố Quyện Thư rót nước, lông mày của anh ta bất giác cau lại.

So sánh động tác khi nãy rót nước cho mình, thì lúc này đây quá vững vàng rồi. Thẩm Dã híp mắt nghi ngờ, người phục vụ vốn chột dạ ngón tay run lên, làm nước của Cố Quyện Thư rớt ra vài giọt.

"Thật có lỗi, thật có lỗi." Người phục vụ liên tục xin lỗi.

Cố Quyện Thư liếc nhìn cậu ta một cái, lười biếng ý bảo cậu ta đi ra ngoài, hiển nhiên không định tính toán với người đó. Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vội bưng bình nước rời đi.

Thẩm Dã nhìn bóng lưng của người phục vụ vội vàng rời đi, sau đó nhìn ly nước mà mình đã uống một nửa trước mặt, sắc mặt đột nhiên khó coi. Anh ta vội đứng dậy, sắc mặt u ám đi ra ngoài cửa.

Động tác của Thẩm Dã không nhỏ, trong phòng hội nghị an tĩnh phút chốc bởi vì sự rời đi của anh ta, một cậu thanh niên mang giọng điệu khinh thường 'Xì' một tiếng: "Gần đây Thẩm tiên sinh càng ngày càng thiếu kiên nhẫn."

Nếu lúc trước Thẩm Dã nổi bật dưới ánh đèn, thì có lẽ bọn họ còn khách sáo với anh ta một chút, nhưng bây giờ đã bị Cố Quyện Thư chèn ép đến mức không còn xoay chuyển được nữa. Hiện tại mọi người có mặt ở đây đều có thể bóp chết anh ta, tất nhiên không cần khách sáo như trước kia rồi.

Sau khi cậu thanh niên nói xong, những người khác cũng phụ họa theo, có điều những người này ngược lại nghĩ nhiều hơn. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Trước kia Thẩm Dã và Cố gia đối nghịch, khi làm rung chuyển Cố Thị một lần thì chỉ có hai nhà Diệp Chử vươn tay trợ giúp Cố Thị, bây giờ Thẩm Dã bị thua rồi, bọn họ sợ Cố Quyện Thư oán hận họ, cho nên muốn mượn cơ hội này hòa hoãn mối quan hệ một chút.

Cố Quyện Thư lười để ý đến mấy người đó, cũng như anh lười giậu đổ bìm leo với Thẩm Dã. Chẳng qua, Thẩm Dã đột nhiên rời đi, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy, làm trong lòng anh có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

"Anh ta đi rồi cũng không ảnh hưởng gì, chúng ta tiếp tục cuộc họp nhé. Ngài thấy sao, Cố tiên sinh." Một lão tiền bối thái độ rất tốt hỏi.

Cố Quyện Thư nhìn ông ta một cái, sao cũng được gật gật đầu.

Trong phòng hội nghị tiếp tục cuộc họp thương nghiệp mỗi năm một lần của bọn họ, còn Thẩm Dã lại lao đến nhà vệ sinh, ở trong nhà vệ sinh không ngừng móc họng nôn, đáng tiếc dù nôn ra rất nhiều nước chua, nhưng thân thể vẫn dần dần nóng lên. Đôi mắt đỏ lên, dù anh ta nghĩ như thế nào, cũng không ngờ đến bước cuối cùng của kế hoạch vẫn bị người ta hại.

Lửa giận trong lòng Thẩm Dã dường như khống chế không được, nguồn gốc cơn tức giận không phải do mình bị bỏ thuốc, mà là cơ hội chia rẽ Cố Quyện Thư và Chu Chu tốt như vậy, lại vì con đàn bà ngu ngốc kia phá hỏng. Nghĩ đến đây, anh ta siết chặt lòng bàn tay giữ bình tỉnh, sau đó mở vòi nước dội nước lạnh vào người mình, lúc này mới lạnh mặt bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh ta lập tức đi thẳng đến phòng bên cạnh phòng họp, trước cửa có mấy vệ sĩ canh giữ, anh liếc những người đó một cái thì họ lập tức mở cửa ra. Sau khi đi vào thì cửa liền bị đóng lại, Thẩm Dã cười lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc đến cửa phòng ngủ đứng yên.

Nhìn thấy độ cong căng phồng của chăn trên giường, đáy mắt anh ta nổi lên sát khí: "Trương Nhã Quyên, cô thật sự chán sống." Dứt lời, anh ta đột nhiên kéo chăn ra, sau khi thấy người bên trong thì sửng sốt.

Quý Chu Chu bị ngạt đến mức đỏ mặt, nằm mơ cũng muốn được người ta cứu ra, nhưng khi thấy Thẩm Dã, cảm thấy còn không bằng bị khó chịu.

"Sao lại là em?" Thẩm Dã lẩm bẩm một câu, biết được Trương Nhã Quyên muốn làm cái gì, thì cơn tức giận trong đáy lòng càng là bốc hơi.

Con đàn bà ngu kia, thế mà muốn huỷ hoại Chu Chu.

Quý Chu Chu liếm môi bị khô một chút, thử động tay chân một chút, phát hiện chính mình dần dần khôi phục thì đỡ đầu giường ngồi dậy, hữu khí vô lực nhìn Thẩm Dã: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cô vốn hôn mê, nhưng chiếc gương trong túi không ngừng nóng lên, trực tiếp làm cô nóng tỉnh. Bây giờ cô cảm giác thân thể khôi phục rất nhanh, gần như không bình thường, chạm đến chiếc gương trong túi nóng đến mức sắp phát nổ, không khó nghĩ đến tiểu bạch hoa giúp cô.

Thẩm Dã mím môi, giọng càng ngày càng khàn: "Đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em."

"..." Đại ca, vốn dĩ không sợ, anh nói như vậy ngược lại mới sợ á.

Trong lúc hai người đang đối diện, cánh cửa truyền đến âm thanh mở cửa, hai người theo bản năng nhìn qua, thì thấy Trương Nhã Quyên xuất hiện cùng với mấy tên vệ sĩ.

"Trương Nhã Quyên!" Thẩm Dã từ trong kẽ răng nặn ra tên cô ta.

Trương Nhã Quyên cười lạnh một tiếng, trong lòng càng đau thì càng hận đôi nam nữ này: "Tôi mang người phụ nữ mà anh muốn có nhất đến đây, chẳng lẽ anh không vui à?"

"Đưa Chu Chu về, tôi có thể không tính toán sự phản bội của cô." Thẩm Dã gắt gao nhìn chằm chằm cô ta.

Trương Nhã Quyên 'Xì' một tiếng: "Tại sao phải đưa cô ta về. Không phải anh muốn chia rẽ cô ta và Cố Quyện Thư ư? Chỉ cần anh và Quý Chu Chu phát sinh chuyện gì đó để Cố Quyện Thư thấy được, vậy không sợ không phá vỡ bọn họ sao?

"Trương Nhã Quyên, tôi cho cô cơ hội cuối cùng." Thẩm Dã đã không đứng được, ngồi ở mép giường nắm chặt ga trải giường kiềm chế bản thân.

Mặt Trương Nhã Quyên không cảm xúc nhìn chằm chằm anh ta, sau một hồi mới mở miệng: "Anh không muốn làm như vậy, là sợ dư luận không có thiện cảm với Quý Chu Chu đúng không? Vậy tôi thì sao? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tôi thân bại danh liệt thì không quan trọng với anh? Thẩm Dã, tâm anh quá độc ác, vì đến được với người phụ nữ này mà lừa tôi, nói cái gì có thể cho tôi lên làm Cố phu nhân. Nhưng Cố Quyện Thư lại không ngu, cho dù hôm nay tôi được như ý, e là anh ta cũng sẽ giết tôi. Không phải sao?"

Trương Nhã Quyên nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Dã càng ngày càng u ám, tự giễu cười cười. Cô ta quá hiểu Thẩm Dã, trong lòng anh ta đều rõ ràng, chỉ là không nỡ tổn thương Quý Chu Chu một chút, càng không muốn Quý Chu Chu hận anh ta, cho nên mới dùng cách này, ép Quý Chu Chu tự nguyện rời khỏi Cố Quyện Thư.

Người đàn ông này tính toán lâu như thế, đưa tất cả mọi người tính vào, lại vẫn không đến động Quý Chu Chu. Quý Chu Chu như là điểm mấu chốt của anh ta, bất kỳ ai cũng không được chạm vào. Thẩm Dã còn tự cho là giấu giếm rất khá, lại không biết phụ nữ luôn mẫn cảm, mọi việc anh ta muốn làm, trong lòng cô ta đều biết rõ.

"Người phụ nữ này, nếu không phải ham vinh hoa phú quý, sao lại tìm mọi cách ở bên cạnh Cố Quyện Thư, cho dù tôi có thể ngủ với Cố Quyện Thư, tin chắc cô ta cũng sẽ không từ bỏ anh ta, đến lúc đó tôi thành cái gì ngược lại không giống các người gian díu với nhau. Cố Quyện Thư sẽ không cần một người phụ nữ cắm sừng anh ta, anh vừa vặn có thể tiếp nhận, tất cả mọi người đều vui vẻ, không phải à?"

Trương Nhã Quyên nói nói, cười đến nước mắt cũng rơi xuống, sau khi bình tĩnh lại sắc mặt đột nhiên u ám: "Bây giờ tôi làm vậy đều là vì anh, sao anh lại có thể trách tôi."

"Trương Nhã Quyên, cô điên rồi." Thẩm Dã bình tĩnh mở miệng.

Trương Nhã Quyên ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, sau một lúc cười khổ: "Có lẽ vậy, đã sớm điên rồi. Thẩm Dã, nếu muốn gạt tôi, vì sao không gạt tôi cả đời? Tôi thật ngốc, anh không chạm vào người tôi một lần nào hết, vậy mà vẫn tin rằng anh có chút thích tôi."

Nhưng tất cả những chuyện anh ta làm cho đến bây giờ, có chuyện nào có thể chứng minh anh ta có một chút thích mình.

Trương Nhã Quyên hít sâu một hơi, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ trước mặt này: "Nắm chặt cho tốt nhé, anh tốt nhất là suy nghĩ kỹ càng, là làm cô ta thân bại danh liệt nhưng có thể ở bên cạnh anh tốt, hay là cứ như vậy buông tha cho cô ta, để cô ta kết hôn với người đàn ông khác tốt hơn."

Mặc kệ là Cố Quyện Thư hay là Thẩm Dã, đời này định trước cô ta không chiếm được, một khi đã như vậy, tại sao còn phải cố chấp trông mong hai người đàn ông này bố thí cho mình một ánh mắt, không bằng cùng kéo Quý Chu Chu xuống địa ngục, để cô ta cùng mình chìm vào đau khổ.

Sau khi Trương Nhã Quyên nhìn thấy ánh mắt căm ghét của Quý Chu Chu thì khẽ cười một tiếng, trong lòng cô ta vô cùng thỏa mãn. Xem ra người phụ nữ này cũng không phải không để bụng bất cứ điều gì, ít nhất hiện tại, bởi vì mình lại không có cách nào duy trì thể diện. Cô ta hài lòng xoay người rời đi, Thẩm Dã rống giận xông tới, lại bị vệ sĩ sau lưng Trương Nhã Quyên đẩy về.

Ầm.

Cửa bị đóng còn khóa trái, chớp mắt trong phòng chỉ còn Quý Chu Chu và Thẩm Dã. Tay chân Quý Chu Chu còn đang nhũn ra, nhưng nhìn bóng dáng Thẩm Dã thì vẫn cắn răng cầm dao gọt trái cây trên tủ đầu giường tới, lén giấu vào trong chăn.

Nghe Trương Nhã Quyên nói một nùi như vậy, cô cũng hiểu được ý gì. Thẩm Dã vốn dĩ muốn bỏ thuốc Quyện Thư, để Quyện Thư phát sinh chuyện gì đó với Trương Nhã Quyên, ép mình hủy hôn, nhưng không ngờ bị Trương Nhã Quyên đâm sau lưng, bản thân bị bỏ thuốc rồi nhốt ở đây với cô.

Đây thật sự là hai kẻ ngu ngục. Trong lòng Quý Chu Chu đang mắng chửi bằng tất cả những câu thô tục mà cô biết được, thấy Thẩm Dã còn đang run rẩy cắn chặt môi, lạnh lùng nói: "Tốt nhất anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

"Sao anh có thể nỡ động vào em." Thẩm Dã cười khổ một tiếng, sau khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô thì tâm tình càng thêm nặng nề.

__________

Editor: 

Chương sau: Chu Chu, là em sao?

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play