*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Quyện Thư không rõ nguyên do nằm xuống, cả người duỗi thẳng thành một đường thẳng. Quý Chu Chu liếc anh một cái, vén chăn lên đắp kín cho anh. Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, bất đắc dĩ mở miệng: "Cho anh thanh thản đi."
"Ok." Quý Chu Chu khá dễ nói chuyện, vén chăn lên nằm bên cạnh anh, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." Tên này về nhà đã bận rộn với mấy cái thứ tào lao, chắc là đã sớm mệt mỏi rồi.
Cố Quyện Thư đầu tiên là sửng sốt, quay đầu nhìn thấy cô yên tĩnh nằm bên cạnh thì đáy mắt hiện lên một tia do dự: "Em muốn sau này tính sổ?"
"Em lại không thể hào phóng một lần, không tính sổ với anh?" Quý Chu Chu cạn lời mở to mắt, sau khi nhìn thấy anh còn đang do dự thì buồn cười: "Mau ngủ đi, sao lắm chuyện thế."
"Nhưng em không phạt anh, anh luôn cảm thấy không thực tế lắm, giống như còn có chuyện gì đó ở phía sau chờ anh." Cố Quyện Thư mím môi, cảm giác đêm nay sẽ ngủ không ngon.
Quý Chu Chu trợn trắng mắt, hung dữ uy hiếp: "Anh mà còn không ngủ, bây giờ em đá anh ra ngoài."
"Ngủ liền." Cố Quyện Thư cảm thấy cô thật sự có thể đá mình ra, vì thế dứt khoát nhắm mắt lại.
Quý Chu Chu buồn cười liếc anh một cái, giống như dỗ con nít: "Ngoan nha, ngủ sớm một chút, ngày mai kêu dì phòng bếp làm đồ ăn ngon cho anh."
Cố Quyện Thư nghẹn một chút, lần đầu tiên hoài niệm lúc cô chưa chạy trốn, khi đó cô tự xưng mình là chim Hoàng Yến, tuy nghiệp vụ chẳng ra gì, nhưng ít ra biểu hiện rất ngoan. Đâu giống hiện tại, xem anh như đứa trẻ thiểu năng để nuôi dưỡng.
"Nghĩ gì đó" Quý Chu Chu nắm lấy tay anh.
"Không có gì, anh yêu em." Cố Quyện Thư không chút nghĩ ngợi tắt đèn, nằm ngay ngắn rồi ôm người vào trong lòng.
Lăn lộn cả đêm, Quý Chu Chu đã sớm buồn ngủ muốn chết, lúc này ở trong lòng anh tìm được vị trí thoải mái nằm, mí mắt càng ngày càng nặng nề.
Trước khi sắp ngủ, cô mơ mơ màng màng nói: "Ngày mai nhớ dọn dẹp phòng, tự mình dọn." Để người khác dọn, chắc cô quăng người nào đó mất.
"Được." Cố Quyện Thư ôm chặt người hơn chút nữa, nghĩ thầm, nếu cô muốn ngôi sao, e là anh cũng hái cho.
Quý Chu Chu nghe được câu trả lời của anh, cảm thấy mỹ mãn ngủ mất.
Một đêm ngủ ngon không mơ mộng, chờ khi tỉnh lại đã hơn 8 giờ. Quý Chu Chu mở mắt ra, Cố Quyện Thư đi rồi, những lá bùa dán đầy phòng hôm qua đã không còn nữa, căn phòng khôi phục lại phong cách lãnh đạm ban đầu. Cô theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, chuyện đầu tiên làm là chạy nhanh về phòng tìm gương, kêu tiểu bạch hoa trở lại người mình nghỉ ngơi.
Rửa mặt xong trực tiếp đến phòng bếp, ở phòng bếp ăn sáng cùng mọi người. Lúc bước ra thì nhìn thấy Chu Trường Quân đi về hướng này, Quý Chu Chu có chút kỳ quái: "Sao chú đến đây?" Giờ này không phải ở công ty với Cố Quyện Thư à?
"Tiên sinh quên mang theo văn kiện, tôi trở về lấy một chút. Có đồ ăn à? Cho tôi một ít." Hôm nay tiên sinh phải xử lý thần côn, còn phải tiếp tục giải quyết Thẩm Dã, chỉ sợ không có thời gian ăn cơm. Ông ta trở về một chuyến, tiện thể lấy chút đồ ăn cho hai người.
"Có có có." Quý Chu Chu vội đến phòng bếp lấy đồ ăn cho bọn họ, bởi vì sợ những đồ vật khác để nguội sẽ ăn không ngon, cho nên lấy một ít bánh mì lặt vặt.
Chu Trường Quân lấy văn kiện xong rồi đi ra, Quý Chu Chu đã chuẩn bị đồ ăn xong, ông ta nói một câu cảm ơn nhận lấy đi ra ngoài. Quý Chu Chu nhịn không được đi theo: "Chú Chu, chú nói thật với con, có phải bây giờ công ty rất khó khăn không?"
"Vẫn ổn, cô đừng lo lắng quá." Chu Trường Quân nghe cô nói, thì biết tiên sinh không nói chuyện này với cô, vì thế cũng ậm ờ theo.
Quý Chu Chu nghe xong tim lạnh một nửa, bọn họ càng qua loa thì cô càng cảm thấy Cố Quyện Thư sắp phá sản.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tưởng tượng đến kết cục của anh trong nguyên văn, bước chân cô chậm rãi dừng lại. Chu Trường Quân đi vội, bởi vậy không nhìn thấy sắc mặt của Quý Chu Chu dần dần tái nhợt.
Cô đứng yên tại chỗ thật lâu, hít sâu một hơi đi gọi điện thoại cho đại sư, trong lòng may mắn trước đó ở trên núi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ lấy được số di động của đại sư.
Nội dung cuộc gọi đơn giản, chính là kêu ông ta mau chóng giúp tiểu bạch hoa tìm thân thể sống lại, hối thúc mấy lần mới cúp điện thoại. Vẻ mặt cô nặng nề trở về phòng, chỉ cầu nguyện tiểu bạch hoa có thể kiên cường chút, tranh thủ sống đến lúc có thể sống lại, nói không chừng đến lúc đó còn phải dựa vào sự cầu xin của tiểu bạch hoa, Thẩm Dã mới có thể tha cho Cố Quyện Thư một mạng.
Về phần mình, Cố Quyện Thư cũng có thể nghi ngờ cô không phải Quý Chu Chu, bây giờ sở dĩ Thẩm Dã không nghi ngờ, đơn giản là vì mỗi lần hai người tiếp xúc đều rất ngắn, nếu không bản thân đã sớm bị bại lộ. Tưởng tượng đến việc Cố Quyện Thư phá sản, cô lại bị Thẩm Dã phát hiện, vậy cô và anh cũng đừng mong sống sót.
Cái tình huống này thật là làm cho người ta đau đầu á.
Cố Quyện Thư hoàn toàn không biết Quý Chu Chu đang âu sầu, mà nhìn ông già đang ngồi nghiêm túc đối diện anh, mặt không cảm xúc ném thành tích gian lận của ông ta ra: "Trả tiền."
Ông già nghi ngờ liếc anh một cái, tay cầm lấy văn kiện nhìn nhìn rồi sắc mặt thay đổi, sau đó còn nói dối: "Những người này, là tôi không đủ năng lực nên mới thất bại, cậu không thể nói tôi là kẻ lừa đảo."
"Trả tiền." Bị lão già lưu manh như vậy lừa đã quá mất mặt, Cố Quyện Thư không định làm lớn chuyện này, nhưng cũng không muốn để người này lợi dụng.
Ông già nhìn thấy dáng vẻ không còn gì để thương lượng của anh, cười lạnh một tiếng: "Tôi đã giúp cậu, cũng vì vậy tổn hại dương thọ, trả tiền là không thể nào, nếu cậu không hài lòng thì có thể báo Cảnh sát bắt tôi."
Nhiều năm như vậy không phải ông ta chưa từng sẩy tay, nhưng trong dự liệu của ông ta thì những người này ngại mất mặt, không dám nói ra chuyện này, huống chi bây giờ mình đã lớn tuổi rồi, nói không chừng căn bản không có hình phạt.
Cố Quyện Thư nhìn chằm ông già hồi lâu, lười biếng dựa vào lưng ghế: "Mặc dù không biết trước kia ông lừa gạt ai, nhưng hiển nhiên không có tôi trong đó." Nếu không sau khi sẩy tay thì đã sớm bị chôn rồi, còn ở đây nói chuyện với anh sao.
Ông già đương nhiên nghe ra sự uy hiếp của anh, khinh thường cười cười, rõ ràng không coi lời nói của anh ra gì.
"Ông có bốn đứa con, hai người làm việc ở nước ngoài, hai người ở trong nước, cháu trai cũng đều lớn rồi, đúng không?" Cố Quyện Thư vừa dứt lời, sắc mặt ông ta thay đổi lớn. Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia giễu cợt: "Không bằng hôm nay chúng tôi xuống tay từ cháu trai ông trước, nợ từ từ mà tính."
"Bây giờ là xã hội pháp trị, cậu muốn làm gì?" Ông già không còn bình tĩnh như trước nữa.
Chu Trường Quân bình tĩnh đi đến, sau khi nhìn Cố Quyện Thư một cái thì lấy di động mở ghi âm ra, bên trong là một thanh niên hoảng sợ kêu lớn.
Mặt mũi ông ta trắng bệch: "Chuyện gì cũng từ từ. Bây giờ tôi, tôi, trả tiền."
"Gấp ba." Chu Chu bị dọa thảm như vậy, dù sao phải đòi lấy chút tiền bồi thường thiệt hại tinh thần mới được.
Ông già run run gật đầu, Chu Trường Quân lập tức đưa ông ta một số tài khoản, ở ngay trước mặt Cố Quyện Thư gọi điện thoại cho thư ký, kêu người trong thời gian ngắn nhất chuyển tiền cho anh.
Đợi trong chốc lát, ông ta cẩn thận nói: "Xong rồi."
Cố Quyện Thư cũng không thèm nhìn tới ông ta, chờ di động vang lên mới lộ ra một chút ý cười, sau khi kết nối thì nghe thấy Quý Chu Chu nghi ngờ hỏi: "Anh chuyển tiền cho em?"
"Ừm, lấy xài đi." Cố Quyện Thư khẽ cười một tiếng.
Bạn trai cho tiền tiêu vặt hẳn là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến điều kiện tiền đề là Cố Quyện Thư sắp phá sản, thì tiền này nhận được thật ngược tâm. Quý Chu Chu cảm giác tay mình đều muốn run rẩy: "Được."
"Không vui." Cố Quyện Thư khá nhạy bén.
Quý Chu Chu vội phủ nhận, im lặng chốc lát đôi mắt lộ ra vẻ kiên định: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, anh như thế nào em đều thích, em cũng có thể nuôi anh."
Nói xong thì cúp máy, vừa rồi cô còn nằm ì trên giường lập tức ngồi dậy, mở máy tính ra bắt đầu đếm chữ. Cố Quyện Thư bị cúp điện thoại khó hiểu nhìn di động, giây tiếp theo suy nghĩ đã bị ông già cắt đứt.
"Cố tiên sinh, Cố tiên sinh, tôi đã trả tiền cho ngài, có thể thả cháu tôi ra không?" Ông già co rúm cầu xin, hoàn toàn không có dáng vẻ tiên phong đạo cốt trước đó.
Cố Quyện Thư nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy rất sốt ruột, bực bội kêu Chu Trường Quân đuổi người đi.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chu Trường Quân lập tức đẩy người ra ngoài, sau khi rời khỏi ông ta vẫn đang hỏi, Chu Trường Quân liếc ông ta một cái: "Ông trở về thì sẽ nhìn thấy cháu trai mình."
Vì uy hiếp một ông già, vẫn chưa đáng để bọn họ chơi trò bắt cóc kia, ông ta chỉ dựa theo phân phó của tiên sinh, kêu người bắt côn trùng ném vào mình người đó, rồi thu lại vài tiếng kêu thảm thiết mà thôi.
Ông già lại không biết những chuyện này, sau khi nghe nói cháu trai không sao thì liên tục nói lời cảm ơn, ảo não rời đi. Chu Trường Quân kêu vệ sĩ canh chừng ông ta rời khỏi, lúc này mới xoay người về văn phòng Cố Quyện Thư.
"Đi rồi?" Cố Quyện Thư cũng không ngẩng đầu lên.
Chu Trường Quân gật đầu: "Vâng, đi rồi." Ông ta dừng một chút, chần chừ một lát hỏi: "Tiên sinh, ngài vẫn chưa nói cho tôi biết, trước đó ngài gặp phiền phức gì sao mà tìm cao nhân? Còn tên lừa đảo này, rốt cuộc ông ta lừa ngài cái gì?"
Đừng hỏi, hỏi là đỏ mặt. Tỷ như Cố Quyện Thư giờ phút này, trên mặt lập tức hiện lên một lớp hồng nhạt.
Chu Trường Quân nhìn thấy càng thêm kỳ lạ, đang định hỏi lại thì nghe được Cố Quyện Thư bình tĩnh hỏi: "Trương gia và Thẩm Dã thế nào?"
"À, Trương Thành suy tim dữ dội, đến bây giờ còn không chưa ra khỏi ICU. Nghe bác sĩ chính của ông ta nói, đại khái chịu không nổi một tháng." Nhắc tới chính sự, Chu Trường Quân thu tâm tư nhiều chuyện về: "Còn có, nếu không có gì bất ngờ xảy, gia chủ đời kế tiếp của Trương gia, là Trương Nhã Quyên."
"Sẽ không có bất kỳ ngoài ý muốn nào." Cố Quyện Thư cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục xem văn kiện.
Chu Trường Quân suy nghĩ một chút: "Cũng chưa chắc nhỉ, dù sao Trương gia không chỉ có một mình Trương Nhã Quyên, cô ta còn có chú thiếm, hơn nữa thế lực còn lớn hơn, ngay cả Thẩm Dã giúp đỡ, cũng không thể nào hoàn toàn nắm Trương gia trong tay."
"Trương Thành là Định Hải Thần Châm của Trương gia, ông ta chết rồi tất nhiên sẽ khiến cổ phiếu Trương thị chấn động, trừ phi người tiếp nhận có năng lực hơn ông ta mới có thể ổn định lòng người. Người Trương gia hiểu điều này."
"Nhưng mấy người ở Trương gia tình nguyện chấn động, cũng không muốn giao công ty cho người ngoài đâu." Chu Trường Quân nhíu mày.
Cố Quyện Thư nhếch khóe môi lên: "Vậy anh ta sẽ cổ vũ Trương Nhã Quyên bán cổ phần, để người Trương gia hoàn toàn mất đi vị trí chủ tịch."
Chu Trường Quân bừng tỉnh, loại thủ đoạn thúc ép này, thật đúng là tác phong của Thẩm Dã. Nhưng cứ như thế, Thẩm Dã chiếm hết tài sản Trương gia làm của riêng mình, vậy về sau bọn họ đối phó càng khó hơn. Ông ta nói ra sự lo lắng này.
__________
Editor:Chương sau: Có phải anh làm em lo lắng?Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.