*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên thế giới này có ai sinh ra đã dám cười nhạo lão phu nhân không? Đáp án là không có, cho nên khi tiếng 'Ợ' phát ra rõ ràng từ trong miệng bà, mọi người đều ăn ý ngó lơ.

Chỉ có biểu cảm của Cố Quyện Thư kỳ quái phút chốc, tựa như muốn bật cười. Quý Chu Chu sợ lão phu nhân ghi hận mình thêm, nên vội vàng hung hăng nhéo đùi anh một cái. Vẻ mặt muốn cười của Cố Quyện Thư lập tức xen lẫn đau đớn, trông rất là kỳ dị.

Cũng may Cố tiên sinh là người từng trải sự đời, rất nhanh bình tĩnh bắt lấy cái tay quấy phá của cô, ưu nhã đứng dậy chào hỏi với Trương Thành.

Đầu tiên Trương Thành hàn huyên vài câu với lão phu nhân, quay đầu ánh mắt dừng trên người Quý Chu Chu một giây, rồi khi nhìn Cố Quyện Thư lần nữa thì mang theo chút tiếc hận nửa thật nửa giả: "Cháu rể trước kia ta mà để ý nhất vẫn là Quyện Thư, đáng tiếc con bé Nhã Quyên kia tâm tư quá hoạt bát, không biết khi nào kết giao với thằng nhóc A Dã rồi, làm ta thật sự tiếc nuối."

Ha, lời nói này của ông có giả tạo không. Trong lòng Quý Chu Chu nhịn không được cười giễu, hiện tại Thẩm Dã cũng không kém cạnh gì Cố Quyện Thư, đã sớm là thịt mỡ trong mắt các đại gia tộc. Trương Nhã Quyên có thể đính hôn với anh ta, không biết ban đêm lão già này cười đến tỉnh mấy lần, bây giờ còn nói những lời này, rõ ràng chọc tức người phải không?

Ở đây đều là người thông minh, không chỉ có Quý Chu Chu nhìn ra điểm này.

Đều biết gần đây Thẩm Dã vẫn luôn tranh đấu với Cố gia, Trương Thành lựa chọn lúc này để cháu gái đính hôn, chẳng qua là cho thấy phe cánh của mình. Ông ta tát vào mặt Cố gia một cái, tất nhiên lão phu nhân sẽ không theo ông ta như trước nữa, lần này tới tham gia tiệc đính hôn, cũng chỉ là bận tâm bên ngoài một chút mà thôi, bởi vậy đối với lời nói không âm không dương của Trương Thành, cũng chỉ là ưu nhã cười một tiếng.

"Ông Trương nói đùa, cho dù không có Thẩm Dã, con và Trương Nhã Quyên cũng không có duyên phận, dù sao trước kia, con sớm đã có Chu Chu." Cố Quyện Thư chậm rãi mở miệng, nói xong dừng một chút, hơi nghiêng đầu nhìn về phía lão phu nhân: "Nhưng thật ra trước kia bà nội từng nói Trương gia có ý định kết thân, con nhớ hình như lúc đó con đã từ chối rõ ràng?"

Lão phu nhân khẽ cười: "Phải, từ chối rồi, bằng không sao Nhã Quyên lại xuất ngoại, chỉ là con bé nhanh như vậy đã đính hôn, điều mà ta không ngờ tới."

Trương gia chọn Thẩm Dã, chẳng khác nào đứng về phía đối lập với Cố gia. Lão phu nhân cũng không phải là người tốt lành gì, tất nhiên sẽ không để lại nửa phần mặt mũi cho ông ta.

Ý tứ vừa rồi của Trương Thành, giống như Cố Quyện Thư là hàng thừa mà bọn họ chọn. Đáng tiếc Cố Quyện Thư không dễ nói chuyện như thế, dăm ba câu đã nói ra sự thật trước kia. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Còn lão phu nhân càng độc miệng hơn, đầu tiên nói Trương Nhã Quyên rời đi là bởi vì bị Cố Quyện Thư vứt bỏ, rồi sau đó thay đổi đính hôn vô cùng nhanh, giống như quá lạm tình.

Mặc dù sự ngăn cách giữa hai bà cháu đã sâu, dường như cuộc đời này cũng không có lúc hòa hoãn nữa, nhưng khi đối mặt với kẻ thù chung, bất luận là hạ thủ hay hạ miệng, đều không có một chút hàm hồ.

Quý Chu Chu thấy sắc mặt Trương Thành thay đổi mấy lần, trong lòng lặng lẽ cầm gậy lightick(1), vẫy tay quơ múa cho bà cháu Cố gia.

"Ha ha ha, lão phu nhân thật là hài hước, nếu không phải biết chân tướng sự việc, ta còn tưởng rằng ngài nói chính là sự thật." Trương Thành cắn răng cười to, nhưng cố tình không thể nói ra chân tướng là gì.

Trương gia bọn họ, lúc trước vốn dĩ dựa vào Cố gia mới chen chân vào đại gia tộc, nếu để người ta biết được bởi vì một câu nói của Cố Quyện Thư, mà cháu gái quý báu nhất của Trương gia đã bị đưa ra nước ngoài gần một năm, chẳng phải rõ ràng là cho người ta chê cười?

Trương Thành không chiếm được lợi ích gì, nhưng cũng chỉ có thể nén giận. Lúc lão phu nhân nhìn thấy đáy mắt ông ta lóe lên một tia sáng lạnh lẽo lại che giấu rất khá, thì vẫn bình tĩnh ưu nhã như cũ trò chuyện với ông ta: "Vừa rồi khi cử hành nghi thức, ta với mấy bạn già đã tới muộn, chưa thể thấy được vị Thẩm Dã tiên sinh kia, không biết có may mắn gặp cậu ấy không?"

"Lão phu nhân sao lại nói vậy. Thằng bé là một tiểu bối, đương nhiên nên tới chào hỏi người, hơn nữa, tuy người không thân với thằng bé, nhưng Quý tiểu thư lại quen biết A Dã lâu rồi, người chưa từng nghe cô ấy nhắc tới à?" Trương Thành ra vẻ khó hiểu nhìn về phía Quý Chu Chu.

Trong lòng Quý Chu Chu thầm mắng một tiếng, cái tên lão già này vì hòa nhau mà thật sự ngay cả mặt già cũng từ bỏ, ở trong tiệc đính hôn của cháu gái mình đề cập đến tình cảm trước kia của cháu rể, đơn giản chính là muốn nói người phụ nữ mà cháu rể ông ta không cần, hiện giờ được Cố Quyện Thư xem như báu vật.

Cố Quyện Thư cũng nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt lập tức lạnh xuống, tựa như tùy thời muốn phát tác.

Từ nãy giờ vẫn luôn ở thái độ ăn dưa hóng chuyện, Quý Chu Chu thấy thế cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Cố Quyện Thư: "Quả thật tôi và Thẩm Dã quen biết đã lâu, có điều không biết hôm nay chính là tiệc đính hôn của anh ta, vừa rồi lúc nhìn thấy còn kinh ngạc một chút."

Nói xong cô không cho Trương Thành cơ hội đáp lời, một cái tay khác che môi cười khẽ một tiếng, nhón chân kề sát lỗ tai Cố Quyện Thư, dùng 'Âm thanh nho nhỏ' mà Trương Thành có thể nghe rõ, nói: "Anh xem thú vị quá, người phụ nữ anh coi thường, lại tìm người đàn ông em không cần, đây không phải người một nhà nhặt giày rách của người ta mang sao?"

"Cô!" Trương Thành có bao giờ bị tiểu bối khiêu khích như vậy, sắc mặt trong chớp mắt đen xuống, không khống chế âm lượng dẫn tới rất nhiều người bên cạnh chú ý.

Quý Chu Chu giống như đã bị kinh sợ, trốn sau lưng Cố Quyện Thư vô tội dò hỏi: "Tôi làm sao?"

Trương Thành vừa muốn nói chuyện, lão phu nhân khẽ cười một tiếng: "Tính tình này của ông cũng nên sửa lại, người lớn như vậy rồi, sao hở một tí thì tức giận. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Khuyết điểm của con bé này là không có chừng mực, lời nói thật luôn hơi khó nghe. Nếu ông không vui thì hãy nói với tôi một tiếng, tôi dạy dỗ được rồi."

Vẫn là câu nói kia, dù trong lòng bà cũng không tán thành thân phận bây giờ của Quý Chu Chu, nhưng chỉ cần cô là người phụ nữ mà Cố Quyện Thư chọn dù chỉ một ngày, thì bà cũng không cho phép người khác xúc phạm.

Quý Chu Chu không ngờ lão phu nhân sẽ bảo vệ mình, đầu óc dạo qua một vòng mới hiểu được nguyên do trong đó, không khỏi câu khóe môi lên. Bà già này miệng thật thâm độc, dăm ba câu đã định nghĩa lời nói của cô là thật, lão già Trương Thành rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bay tới PK với hai cái miệng pháo của Cố gia, không phải ăn no căng bụng rồi ư?

"Lão phu nhân nói đùa, tôi còn có việc, nên không tiếp đãi nữa." Trương Thành nói xong phất tay áo rời đi, lão phu nhân lập tức ngồi xuống.

Lão phu nhân ngồi xuống, những người khác trên bàn cũng ngồi xuống theo. Quý Chu Chu sờ sờ bụng, cảm thấy tế bào não của mình hao phí quá nhiều, lúc này cần bổ sung một chút ngay.

"Em ăn nhiều quá rồi, ăn chút chè nhé." Cố Quyện Thư mở miệng ngăn cản cô ngo ngoe rục rịch chiếc đũa. Từ khi biết có một số người giống như trẻ con không biết đói no, sau khi thấy được đồ ăn ngon là có thể chống chọi cơn buồn ngủ của mình, thì anh tận lực quan tâm sức ăn của cô.

Quý Chu Chu liếm một cái, không quá tình nguyện bây giờ kết thúc bữa tiệc, nhưng chè trên bàn lại thật sự mê người, cô đành phải đồng ý. Lão phu nhân thấy cô ăn nhiều như vậy mà vẫn ăn, không khỏi nhíu mày.

Người phụ nữ không có tiền đồ thế này, cũng không biết làm thế nào để khiến cho Quyện Thư vui vẻ.

Quý Chu Chu mới vừa ăn một miếng, ngẩng đầu đã thấy được ánh mắt trầm tư của lão phu nhân, nhìn lại tầm mắt của bà đang... Quý Chu Chu lặng lẽ nhìn chén chè của mình, đứng dậy lấy chén bà tới, an tĩnh múc một chén.

Lão phu nhân: "..."

Đã thật lâu rồi lão phu nhân không có ăn tối nhiều như thế, muốn đổ bỏ chén chè cô cho, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, bà không thể nào để người ta xem biểu diễn, chỉ có thể cắn răng ăn sạch chén chè thơm ngon ngọt ngào.

Lúc buổi tiệc sắp kết thúc, Thẩm Dã và Trương Nhã Quyên mới bưng ly rượu xuất hiện trước mặt mọi người, vị trí đầu tiên đến là bàn của người Cố gia.

Quý Chu Chu liếc nhìn Thẩm Dã, phát hiện mình không có cảm giác tim đập nhanh trống rỗng trước đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Cố Quyện Thư lặng lẽ nắm lấy tay cô, Quý Chu Chu dừng một chút, biết sự bất an của mình truyền đến cho anh, nên đành phải nắm lấy tay anh.

"Tin tưởng bản thân một chút nhé, Cố tiên sinh." Quý Chu Chu trêu chọc.

Cố Quyện Thư nghiêng qua liếc cô một cái: "Đương nhiên là có lòng tin."

Quý Chu Chu nhướng mày.

"Trương Thành sinh ra trong bóng tối, trên người vác không ít mạng, nếu có người dám mơ ước cháu rể bảo bối của ông ta thì chờ phơi thây nơi hoang dã đi." Cố Quyện Thư không nhanh không chậm phổ cập khoa học.

Quý Chu Chu giật giật khóe miệng: "... Em kêu anh tin tưởng bản thân một chút, không phải Trương Thành, Ok? Với lại, bây giờ anh đang uy hiếp em ư?"

Cố Quyện Thư liếc nhìn cô, không nhịn được cong khóe môi mỉm cười một cái.

Cảnh tượng ở chung của bọn họ quá mức hài hòa, kích thích nội tâm không cam lòng của Trương Nhã Quyên, cũng làm đau mắt Thẩm Dã. Anh ta sải bước về phía trước vài bước, đứng sau lưng lão phu nhân, phá rối bầu không khí ngọt ngào của Cố Quyện Thư cùng Quý Chu Chu: "Cố tiên sinh, Chu Chu."

Cố Quyện Thư ngước mắt nhìn anh ta một cái: "Chúc mừng hai vị, chúc hai vị bách niên hảo hợp."

Quý Chu Chu hiếm khi nghe được anh nói một câu tiếng người, đáng tiếc lời nói này để cho Thẩm Dã nghe, chẳng khác nào giết người tru tâm(*).

(*) Giết người tru tâm (Cầu cao nhân giải thích câu này giúp Hi).

"Quý tiểu thư nghĩ gì xuất thân như vậy?" Trương Nhã Quyên nhìn chiếc váy trên người Quý Chu Chu, trong lòng bực bội đến cực điểm, lại thấy dáng vẻ không để người khác vào mắt của cô, càng là buồn bực không cam.

"Giết người tru tâm." Quý Chu Chu nói xong dừng một chút, lúc này mới hoảng hốt vì mình nói ra sự thật, nhưng cô không hoảng sợ chút nào, vẫn bình tĩnh như cũ bổ sung: "Tôi đang đợi tôm nõn tim heo(*), khi nào lên món này?"

(*) Giết người tru tâm: 杀人诛心 (Pinyin: shā rénzhūxīn)

Tôm nõn tim heo: 虾仁猪心 (Pinyin: xiā rén zhūxīn)

** Hai câu này đọc lên nghe khá giống nhau, nhưng nếu nghe kỹ thì vẫn biết được chỗ khác nhau.

Trương Nhã Quyên: "..." Người phụ nữ này đầu óc có bệnh à? Lúc này nói cái gì mà tôm nõn tim heo... Còn có, loại món ăn kỳ quái này sao cô ta chưa từng nghe nói?

Trên mặt Thẩm Dã nở một nụ cười: "Anh nhớ trước kia em không thích ăn tôm nõn(2)."

"Phải không? Bây giờ tôi không kén ăn chút nào." Quý Chu Chu sao cũng được nhún nhún vai.

Cố Quyện Thư không thích bọn họ nói chuyện trước kia lắm, nhéo ngón tay Quý Chu Chu một cái, bình tĩnh mở miệng: "Nếu đã tới, sao không chào hỏi lão phu nhân một cái?"

Sắc mặt Thẩm Dã đột nhiên thay đổi, lúc này mới nhìn thấy bà già đưa lưng về phía anh ta, hóa ra là lão phu nhân Cố gia. Đặc biệt là sau khi lão phu nhân xoay người, vẻ mặt của Thẩm Dã trong nháy mắt lạnh thấu, một đôi mắt tựa như ma quỷ trong đêm đông lạnh lẽo, bất cứ lúc nào sẽ lao ra cắn người.

Anh ta không che giấu địch ý chút nào, khiến cho tất cả mọi người ở đây sửng sốt. Cố Quyện Thư theo bản năng nhíu mày, Quý Chu Chu ngược lại trầm tư.

__________

(1) Gậy Lighstick:



(2) Tôm nõn:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play