*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Vậy được, cậu xài tiết kiệm chút, không đủ nói với chị, chị cho cậu bao lì xì." Quý Chu Chu chớp chớp mắt.
Kiều Tây cười ha ha: "Bao lì xì thì không cần, không có việc gì mời em ăn cơm là được."
"Vậy tính là chuyện gì." Quý Chu Chu liếc mắt nhìn cậu ta, buồn cười.
Kiều Tây giúp cô xách vali hành lý lên lầu thì rời khỏi, để một mình cô nghỉ ngơi cho khỏe, chờ buổi tối lại đây đón cô đến nhà ăn cơm. Quý Chu Chu nhìn theo cậu ta rời đi rồi đóng cửa lại, trong phòng lập tức chỉ còn lại mình cô, đột nhiên lười biếng uể oải đến mức không muốn làm gì hết.
Cô đi thu dọn quần áo đã phơi gần một tháng lại, sau đó ngã xuống giường liền ngủ mất. Ngủ thẳng đến 5 6 giờ chiều, mới bị tiếng bụng sôi "Ùng ục" của mình đánh thức.
Quý Chu Chu mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đã là chạng vạng, chân trời treo đầy ánh nắng chiều, rực rỡ đến nỗi như là sắp thiêu cháy, trên cột điện có chim chóc là lạ tụ năm tụ ba, luôn bị âm thanh ấn kèn của xe cộ phía dưới làm cho kinh sợ bay đi, cách không bao lâu lại đáp xuống cột điện.
Quý Chu Chu nhìn chằm chằm bên ngoài hồi lâu, đôi mắt đều mỏi mới thu hồi ánh mắt lại.
Ở một mình, thật ra rất cô đơn, Quý Chu Chu buông tiếng thở dài.
Nhìn thời gian một cái, chắc là Kiều Tây sắp đến rồi, Quý Chu Chu đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay bộ quần áo ngồi trên sô pha chờ. Không bao lâu, quả nhiên nghe được Kiều Tây dưới lầu đang gọi, cô lập tức cầm chìa khóa ra cửa.
Vừa xuống dưới lầu, thì nhìn thấy biểu cảm của Kiều Tây rất tệ, Quý Chu Chu kinh ngạc: "Làm sao vậy, ai chọc cậu?" Cô quen biết tên nhóc này lâu như vậy, tùy tiện nói giỡn đều không sao, vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc tức giận của cậu ta như thế.
"Đừng nói nữa, dì em đột nhiên tới." Kiều Tây quay đầu xe đạp, một chân chống dưới đất, chờ Quý Chu Chu ngồi lên rồi lập tức đạp về phía trước.
Quý Chu Chu đỡ lấy yên xe, càng cảm thấy kỳ lạ: "Dì cậu tới có cái gì tức giận?"
"Chị không biết, người dì đó của em đặc biệt không bình thường, không có một chút đầu óc, còn cảm thấy mình lợi hại dữ dội. Trước kia nhà của em không bằng nhà bà ta, thì bà ta nói lời nói giáp thương đái bổng(*), bây giờ thì nhà em khá hơn nhà bọn họ rồi, lại bắt đầu ghen tị, còn muốn lợi dụng nhà em." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Kiều Tây càng nói càng tức, nếu không phải đáp ứng dẫn Quý Chu Chu về nhà ăn cơm, thì chắc chắn tối nay cậu ta không quay về.
(*) Giáp thương đái bổng: Kẹp thương mang gậy. Ý là trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai.Quý Chu Chu gật gật đầu: "Vậy quả thật rất đáng ghét, không sao, không phải chuyện một bữa cơm à, cậu nhân nhượng thêm chút, tránh cho mẹ cậu khó xử, chờ bà ta rời khỏi thì được rồi."
"Bà ta còn lâu mới đi. Bà ta và dượng em cãi nhau, nói muốn đến ở vài ngày, còn một hai phải ở phòng em, nói trong phòng em điều hòa tốt, thân thể bà ta yếu không thể bị nóng." Kiều Tây cũng sắp tức chết rồi.
Quý Chu Chu bật cười: "Vậy làm sao giờ, cậu tới ở với chị cũng không tiện, bằng không bắt đầu ngày mai đến nhà bạn ở?" Tuy cậu ta tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao là một cậu nhóc lớn, ở chung với một cô gái như cô quả thật không được lắm.
"Em chính là định như vậy." Kiều Tây hầm hừ, nhưng nghĩ đến ngày mai có lý do chơi game sáng đêm với bạn bè, thì hình như không tức giận lắm.
Quý Chu Chu thấy cậu ta lại bắt đầu mặc sức tưởng tượng sinh hoạt tốt đẹp của ngày mai, nên không có khuyên cậu ta nữa, tính tình trẻ con nhanh tới cũng nhanh đi. Chờ khi tới nhà rồi, Kiều Tây đã quên mất chuyện vừa rồi mình vẫn đang tức giận.
Mẹ Kiều đang bị em gái ruột của mình đầu độc lỗ tai, sau khi nhìn thấy Quý Chu Chu thì còn nhiệt tình hơn ngày thường, trực tiếp bỏ em gái ruột qua một bên: "Chu Chu à, mau vào đây, đói bụng lắm hả?"
"Chào mẹ Kiều, mấy ngày không gặp hình như dì gầy nha, dáng người nhìn đẹp hơn." Quý Chu Chu cũng từng tới ăn cơm vài lần, cũng rất thân với chủ nhà này, nhìn thấy bà thì khoác tay bà cười cười.
Dì vốn dĩ bởi vì mẹ Kiều bỏ qua một bên khiến bà ta cảm thấy bất mãn, nhưng khi nghe thấy Quý Chu Chu khen mẹ Kiều, người mập mạp như bà ta càng thêm bất mãn. Chỉ là, lúc thấy Quý Chu Chu, ánh mắt sáng lên, sự bất mãn gì đó cũng biến mất: "Chị, vị này chính là?"
Chị trong miệng bà ta, cũng chính là mẹ Kiều, nghe được bà ta hỏi thì giới thiệu hai người: "Đây là Chu Chu, khách thuê mà tôi đã đề cập với dì, cũng là bạn tốt của Dưa Hấu. Đây là em gái dì, con kêu dì là được."
"Chào dì." Quý Chu Chu mỉm cười.
Dì gật đầu liên tục: "Chào chào chào. Chu Chu, con nhiêu tuổi rồi hả? Có bạn trai chưa? Quê quán ở đâu? Ba mẹ con khỏe không? Con..."
"Dì, dì tra hộ khẩu hả? Mau ăn cơm đi, con sắp chết đói rồi." Kiều Tây không vui cắt ngang và giải cứu Quý Chu Chu, người đang luôn cười gượng ra.
Sắc mặt của dì Kiều Tây không tốt, nhưng ngại với nhiều người đang đây, cũng không tốt chấp nhặt với đứa nhỏ, xụ mặt đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Có điều bà ta an tĩnh không bao lâu, thì lại không nhịn được: "Chu Chu, bây giờ con làm công việc gì?"
"Viết linh tinh kiếm tiền nhuận bút." Quý Chu Chu lịch sự trả lời.
Dì mặt lộ vẻ hoài nghi: "Viết linh tinh? Vậy có thể kiếm tiền à?"
Quý Chu Chu vừa định trả lời, Kiều Tây lại chặn đứng câu chuyện: "Dì hỏi nhiều như vậy để làm gì?"
"Dì quan tâm Chu Chu không được sao?" Dì trừng mắt liếc Kiều Tây một cái, nhưng khi nhìn về phía Quý Chu Chu thì tràn đầy ý cười: "Dì không có ý gì khác, chỉ là trước kia có đứa nhỏ của nhà hàng xóm dì cũng buồn chán ở nhà viết văn chương, kết quả hai năm vẫn chưa kiếm được chút tiền, thân thể còn mệt mỏi, dì đây cũng là lo lắng con."
"Không sao dì, thời gian sáng tác mỗi ngày của con rất ngắn." Quý Chu Chu dừng một chút, bổ sung một câu: "Kiếm tiền cũng đủ để con tiêu vặt, không đói chết bản thân."
Dì Kiều Tây với đầu tới: "Vậy là kiếm bao nhiêu hả?"
Quý Chu Chu hơi mất kiên nhẫn, nghĩ thầm Kiều Tây nói không sai, người dì này của cậu ta quả thật làm cho người ta chán ghét. Cô dừng một chút, thuận miệng nói: "Hay thì 4-5 ngàn, không hay thì 2-3 ngàn."
2-3 ngàn là tiền lương phổ biến ở trấn nhỏ này, cô không có hứng thú nói tiền lương của mình cho người khác biết, cứ như vậy thuận miệng qua loa một chút.
Bà ta nghe xong ngồi thẳng chút, càng nhìn Quý Chu Chu càng cảm thấy vừa lòng: "Vậy cũng được, kiếm tiền không nói, chờ sau này kết hôn còn có thể ở nhà làm việc nhà chăm con cái, công việc này quả thật không tệ."
Quý Chu Chu nghe xong phối hợp cười giả tạo một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, ngược lại Kiều Tây lật mặt xem thường: "Dì trông bộ dáng này của chị Chu Chu con, giống người làm việc nhà à?"
"Sao lại không giống, phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu cũng phải làm việc nhà." Dì Kiều Tây trừng mắt liếc cậu ta một cái.
Kiều Tây "Xì" một tiếng, lười phản ứng bà ta. Dì lại nhịn không được tiếp tục ồn ồn: "Chu Chu, con đừng nghe nó, phụ nữ không chỉ phải làm việc nhà chăm con cái, còn phải hiếu kính ba mẹ chồng, nếu không uổng công có một khuôn mặt, thời gian dài cũng không giữ được đàn ông."
"Dì nói những chuyện này với trẻ con làm gì?" Chân mày mẹ Kiều nhíu lại.
Dì Kiều Tây không cho là đúng: "Em đang dạy Chu Chu đạo lý làm phụ nữ, bằng không sau này nó đi đường vòng rồi, vậy thì sẽ chịu khổ. Con nói đúng không Chu Chu?"
Bà ta nói xong mong chờ nhìn Quý Chu Chu, chờ cô đáp lại mình. Quý Chu Chu ra vẻ không biết, bưng chén cánh gà ăn rồi mới ngẩng đầu: "Con nghe Dưa Hấu nói, lần này dì đến định ở vài ngày rồi về?"
"Đúng vậy." Bà ta một mặt khó hiểu, không biết sao cô lại nhắc tới chuyện này.
Quý Chu Chu lau miệng một chút, vẻ mặt lo lắng nhìn bà ta: "Vậy dì ra ngoài không thể làm việc nhà, không sợ không giữ được đàn ông à?"
"Phụt..." Kiều Tây không nhịn được, phun cơm ra ngoài một cái, vừa lúc rơi xuống bên chén Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu ghét bỏ liếc cậu ta một cái, lặng lẽ dời chén mình xa chút, thuận tiện lại gắp cái đùi gà cho mình, toàn bộ quá trình không có nhìn sắc mặt khó coi của bà ta một cái.
Lúc này dì biết điều lại, cơm ăn được một nửa thì hầm hừ về phòng, ngay cả chén của mình cũng không dọn một chút. Mẹ Kiều là người hào sảng như vậy, cũng hiếm thấy có chút ngại ngùng: "Để con chê cười rồi Chu Chu."
"Không sao, dì đừng trách con là được." Quý Chu Chu nở nụ cười, nhân tiện chuyển đề tài, trò chuyện một chút, không biết thế nào nói tới chuyện nhà trọ: "Con quá thích nơi này, sau này có thể phải ở lâu dài. Căn nhà bây giờ con đang ở, dì có bán không?"
"Con muốn mua?" Mẹ Kiều hỏi.
Quý Chu Chu gật gật đầu: "Nếu dì không bán, con có thể đi chọn chỗ khác."
"Tất nhiên bán, chỉ là con nghĩ cho kỹ, nhà ở địa phương nhỏ này của dì không có tăng giá trị, hầu hết mọi người cũng không có thói quen trữ nhà, nhà dì cũng chính là phá bỏ và chia ra mấy căn nhỏ, nhưng kỳ thật không đáng giá bao nhiêu tiền." Mẹ Kiều nhắc nhở.
Quý Chu Chu cười: "Con mua chính là ở một mình, không định lưu trữ tăng giá trị dùng."
"Vậy được, chừng nào con nghĩ kỹ rồi thì chúng ta trực tiếp ký hợp đồng là được, khoảng thời gian trước dì bán căn hộ cùng tầng với con 30 vạn, theo lý căn hộ của con tốt hơn một chút, chắc là phải đắt hơn mấy vạn, nhưng cũng ở mức giá tốt."
Quý Chu Chu: "Cảm ơn dì, chờ con thêm mấy tháng, đến lúc đó chuyển khoản tất cả cho dì."
Lúc hai người đang thương lượng chuyện này, Kiều Tây ở một bên phấn khích nhất, chờ khi đưa Quý Chu Chu về nhà, rốt cuộc nhịn không được: "Vậy nếu chị mua căn hộ của nhà em, có phải sau này chị đều ở chỗ này không?"
Quý Chu Chu vốn dĩ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nhưng sau khi cậu ta hỏi ra vấn đề này, lại có sự thất thần trong nháy mắt, sau đó cũng không có dũng khí gật đầu. Cô rất thích nơi này, nhưng mà lại nói không ra, muốn ở lại nơi này mãi mãi.
Kiều Tây không có chú ý tới sự lạ thường của cô, vì cậu còn đắm chìm trong sự phấn khích khi người bạn nhỏ ở lại đây, đạp xe đạp đưa người về nhà.
"Em đi đây chị!" Kiều Tây vẫy vẫy tay với cô, đạp xe rời đi.
Quý Chu Chu xoay người lên lầu, ngồi phòng khách một lát rồi sau đó đột nhiên không biết nên làm gì, suy nghĩ một chút ngồi vào trước bàn máy tính bắt đầu gõ chữ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tuy rằng khoảng thời gian cô bị nhốt viết không ít nội dung, nhưng gần đây hơn nửa tháng lại không nặn ra một chữ, tiến độ vẫn bị tụt xuống.
Nếu không có việc gì để làm, vậy bây giờ cô đuổi theo tiến độ nhỉ. Ôm loại ý nghĩ này, Quý Chu Chu bắt đầu gõ chữ, trong đầu cuối cùng đã không có cảm giác cô độc rối loạn lung tung, mãi cho đến khi cổ nhức tay cứng, mắt cũng bắt đầu đau thì cô mới dừng lại, nhìn đồng hồ một cái vậy mà đã hơn 2 giờ sáng.
Cô dùng thời gian cả đêm, làm lượng công việc mười ngày, trong lúc Quý Chu Chu cảm giác thân thể sắp trống rỗng, thì lại cảm thấy có một tia buồn cười, ngã xuống giường thì ngủ mất, giấc ngủ say sưa, ngay cả nằm mơ cũng không có.
Ngày hôm sau sắp đến giữa trưa cô mới tỉnh lại, nghĩ tới Kiều Tây đến nhà bạn, đoán chừng hai ngày không tới tìm cô, nên tự mình xuống lầu ăn tô hoành thánh(**), ăn xong thì lười biếng về nhà.
Mặt xấu của việc thức đêm làm việc xuất hiện, cả ngày cô đều nằm liệt trên giường không muốn cử động, ngay cả uống nước cũng không muốn nâng ngón tay một chút, loại tình huống này đến buổi tối mới tốt hơn chút.
Ăn cơm chiều xong, cô xem video một lát chuẩn bị đi ngủ, nhắm mắt lại thật lâu cũng ngủ không được, chỉ có thể tìm bộ phim điện ảnh xem. Xem phim điện ảnh được một nửa thì dần dần buồn ngủ, cô nhắm mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc này cô nằm mơ, trong mơ Cố Quyện Thư cầm gậy bóng chày, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô: "Em đừng đi được không? Thích tôi một chút được không?"
__________
(**) Hoành thánh: