Cuối cùng, Lăng Họa cũng bị thanh âm mềm như cát và hơi thở phả vào tai đánh thức, đột ngột lùi sau một bước.
Gương mặt cô bỗng chốc đỏ hồng lên, gần như không dám tin vào cảnh tượng ban nãy.
Nhưng người đứng đối diện cô thì vẫn ung dung như thế. Nếu không phải vì đôi mắt đen thẫm của anh đang phản chiếu một thái độ đùa cợt lộ rõ, cô
sẽ thật sự tưởng rằng vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Cô cảm thấy ở trước mặt người đàn ông này, mình quả thật giống như một
con hề bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, chỉ cần anh muốn khiến cô có
biểu hiện hoặc biểu cảm gì, anh sẽ lập tức được như ý nguyện.
“… Tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại.” Cô giả vờ giả vịt cúi chào anh rồi rời đi như đang chạy trốn.
Những tim đập chân run và kích thích mạo hiểm tối nay thật sự đã rút cạn chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong người cô.
Sau khi từ Berker Palace trở về nhà, cô không buồn thay quần áo, rửa mặt, cứ thế ngã sấp xuống sofa.
Cứ nhắm mắt lại, dường như cô lại có thể nhìn thấy gã âm hồn bất tán đó… Đứng ngay ở chỗ cách cô không xa, lại còn đang cười với cô, mặc dù
trông rất đẹp, quả thực là tuấn tú, nhưng cũng thật sự đáng sợ.
Lăng Họa sợ hãi giật mình tỉnh lại.
Cầm di động lên, cô thấy GAGA gửi tin nhắn Wechat tới hỏi thăm tình
hình. Cô trả lời mấy câu, hỏi GAGA có muốn tới nhà cùng xem phim kinh dị với cô không. Ai ngờ GAGA thẳng thừng đáp lại một câu chặn họng cô.
GAGA: Không tới đâu, mình khác cậu, giờ này là giờ sinh hoạt tình dục.
Lăng Họa: … Sao cậu không đi chết đi!
GAGA: Chết ngay đây, chết dưới hoa mẫu đơn.
Lăng Họa: … Bỉ ổi!
Sau khi thầm giơ ngón giữa với cô gái trọng sắc khinh bạn, sử dụng các
tiết mục thịt thà với tần suất ngang với Đốc Mẫn này, cô lườm nguýt tắt
khung chat với GAGA.
Ngay sau đó cô lại muốn quấy rối Chúc Tịnh, nhưng nghĩ đến chuyện thời
gian này Mạnh Phương Ngôn đã quay về, cô ấy phải hầu hạ một lớn một nhỏ
nhất định không còn tâm trạng trò chuyện với cô. Cô muốn quấy rầy Đốc
Mẫn nhưng đoán chắc anh ấy giờ này cũng giống như GAGA, lại đang lăn lộn trên giường.
… Thật là đáng thương mà
Cô cúi đầu ủ dột ôm lấy đầu gối của mình.
Bạn thân của cô đâu có giống cô? Cả ngày ngoại trừ công việc ra thì hoàn toàn không còn hoạt động vui chơi giải trí nào khác. Trước kia khi còn
đi theo Tim, mặc dù cũng quần quật cả năm không nghỉ, nhưng chí ít vẫn
có thể thả lỏng và thoải mái những khi cần thiết, còn bây giờ thì…
Cứ nghĩ tới Cù Khê Ngưng, cô lại thấy đau đầu. Nhưng người này thì dường như luôn sẵn sàng căng buồm, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi. Cô thường
xuyên có thể thấy anh trả lời mail vào lúc ba, bốn giờ sáng. Thấy chưa,
đúng lúc này tin nhắn của anh lại nhảy ra.
Chase: Sáng ngày mai có cuộc họp với bộ trưởng ngoại giao hai nước P và
B, buổi chiều có một buổi phỏng vấn với báo chí trong vòng một tiếng
đúng không?
Lăng Họa: Vâng, bảy giờ tôi sẽ tới khách sạn đón họ.
Chase: Không cần.
Lăng Họa: ?
Chase: Gene sẽ tới khách sạn đón họ, cô và tôi tới Berker Palace trước.
Lăng Họa: … Gene là?
Chase: Vệ sỹ và phụ tá thân cận của tôi, hôm nay vừa từ nước A tới thành phố T.
Lăng Họa: Vâng.
Nói tới đây, cô mới đột nhiên nhớ ra lúc trước khi tra cứu về Cù Khê
Ngưng trên mạng, trong các bức ảnh của anh dường như luôn có một người
đàn ông đi theo. Cô kiểm tra lại lần nữa thì quả đúng như vậy… Chỉ cần
là ảnh có mặt Cù Khê Ngưng, anh ta sẽ xuất hiện. Người này trông cao lớn vạm vỡ, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị, trông có vẻ rất cứng rắn.
Dùng mũi để suy nghĩ cũng biết, có thể theo Cù Khê Ngưng bao năm qua,
hơn nữa đến khi anh đổi trận địa cũng phải theo gót anh đến đây, người
này tuyệt đối là tâm phúc mà Cù Khê Ngưng tin tưởng nhất, hơn nữa cũng
chắc chắn không phân biệt trên dưới.
Cô luôn cảm thấy những thứ gây áp lực cho tinh thần của mình càng ngày càng nhiều…
***
Buổi sáng, tài xế tới đón cô đi đến nơi ở của Cù Khê Ngưng. Tới cửa, anh vừa ngồi vào trong, cô đã lập tức đưa anh quà sáng, café cùng các tài
liệu đã chuẩn bị sẵn: “Bản cuối cùng lời phát biểu trong buổi phỏng vấn
chiều nay”.
Anh đón lấy tài liệu đọc một lúc rồi bất thình lình lên tiếng: “Lát nữa gặp mặt, đứng xa Alba ra một chút”.
Cô ngẩn người: “Alba?”.
Đó chẳng phải là Bộ trưởng ngoại giao nước B mà lát nữa anh gặp mặt ư?
“Đúng.” Anh lật bản thảo, hơi nhíu mày: “Tránh xa anh ta một chút”.
“Vì sao chứ?” Một nhân vật lớn như thế, cho dù cô muốn đứng gần thì cũng có quá nhiều người và vệ sỹ để cô có được cơ hội, huống hồ số người
tham gia buổi họp cũng chỉ có ba người họ mà thôi.
Cù Khê Ngưng không trả lời cô như thường lệ.
Tới Berker Palace, họ lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao to, đang
cảnh giác đưa mắt quan sát xung quanh đứng ngay trước cửa phòng tiếp
khách.
Là Gene.
Gene vừa nhìn thấy họ là lập tức đi tới trước. Còn Cù Khê Ngưng đứng
cạnh cô cũng hiếm có dịp ôn hòa như thế. Lúc này anh giơ tay bắt tay với Gene rất nhiệt tình.
“Chase, thật ngại quá, lỡ dở mấy ngày mới tới.” Gene thu tay về, cung kính xin lỗi anh: “Em vốn phải đi cùng anh”.
“Mọi việc thuận lợi chứ.”
“Thuận lợi.”
“Vậy thì tốt.”
Việc trao đổi ánh mắt giữa hai người đàn ông diễn ra vừa nhanh vừa ăn ý. Cô đứng một bên không biết họ đang nói cái gì. Gene lúc này hơi nghiêng người về phía cô, giơ tay ra: “Gene, Mục Tịnh, chào cô, Rene”.
“Chào anh.” Lăng Họa biết đối phương nhất định từng điều tra về mình nên cũng rất bình tĩnh: “Hy vọng sau này hợp tác vui vẻ”.
“Ừm.” Mục Tịnh lạnh nhạt thu tay về.
Cuộc họp ba bên nhanh chóng được bắt đầu. Cù Khê Ngưng, Alba và Bộ
trưởng bộ ngoại giao nước P - KK nói chuyện trong phòng tiếp khách. Cô
và Mục Tịnh cùng những người khác ở hai nước ở bên ngoài chờ đợi.
Mặc dù người tham gia cuộc họp không phải cô, nhưng cô vẫn tập trung
tinh thần cao độ, tay cầm iPad nghiêm túc kiểm tra lại bài phỏng vấn
chiều nay. Hơn nữa Cù Khê Ngưng rất có thể gọi cô mang tài liệu vào bất
kỳ lúc nào.
“Đi theo Chase đã quen chưa?” Lúc này, Mục Tịnh đứng bên bỗng nhiên bắt chuyện.
Cô nghiêng đầu nhìn anh ta: “Tôi vừa cùng anh ấy tới thành phố P một chuyến”.
“Tôi hoàn toàn không ngờ anh ấy lại giữ cô.” Anh ta không hề kiêng dè
ánh mắt phẫn nộ của cô, cất giọng đều đều: “Trông cô chẳng có gì khá
khẩm”.
“…” Lăng Họa không biết ngoài nụ cười gượng gạo giả tạo ra, mình còn có thể bày tỏ thái độ gì.
Anh ta tưởng cô muốn đi theo ông giời này chắc! Đi theo anh ta chắc chắn tuổi thọ của cô bị giảm bớt.
“Không cần biết cô đã thể hiện ưu điểm gì vượt trội trước mặt Chase,
trước mắt tôi, cô chỉ là một tờ giấy trắng có bôi mèo vài chữ lên mà
thôi. Berker Palace này không phải là nơi người ta tìm đến để chơi đùa.
Nếu chính bản thân cô đã khó giữ được mạng cho mình thì đừng nói gì tới
việc trợ giúp Chase. Bên cạnh anh ấy không cần một phế vật. Cho dù anh
ấy không ra tay, tôi cũng sẽ xử lý giúp anh ấy.” Mục Tịnh nhìn cô, lạnh
như băng nói.
“Nếu một ngày nào đó tôi không bảo vệ được chính mình, không cần anh ra
tay, tự tôi sẽ đi.” Cô lướt ngón tay trên màn hình, cũng đáp lại một
cách nhanh gọn.
Nói chuyện với vị “Ngự tiền đại tướng quân” này không hợp chút nào, cô nhìn di động liền thấy Cù Khê Ngưng gửi tin nhắn tới.
“Tôi mang tài liệu vào cho anh ấy.” Cô đưa iPad lại cho Mục Tịnh, cầm tài liệu gõ cửa phòng tiếp khách.
Ba người ngồi trên sofa, Cù Khê Ngưng ngồi chính giữa.
Khi đi về phía họ, cô cảm nhận được một ánh nhìn khó mà tảng lờ, dường
như từ lúc cô bước vào đã khóa chặt trên người cô. Cô nhịn vài giây,
cuối cùng vẫn không nhịn được, vô thức ngẩng đầu liếc về phía ấy.
Quả nhiên, người đang ngồi bên tay trái Cù Khê Ngưng nhìn cô.
Là Alba.
Người đàn ông này trông không còn trẻ nữa, tướng mạo không thể nhận xét
rõ là đẹp hay xấu. Tầm nhìn của anh ta và cô đụng phải nhau, trong giây
lát cô cảm thấy không thoải mái.
“Vị này là?” Đưa xong tài liệu, cô định quay đầu đi ra thì nghe thấy Alba hỏi.
Cù Khê Ngưng nhìn cô rất nhanh: “Thư ký của tôi”.
“Trước kia không phải là Parker sao?” Alba cười: “Sao, đổi nơi làm việc
là cũng phải nhập gia tùy tục đổi cả một gương mặt mới à?”.
“Dù sao thì Chase vẫn còn trẻ.” KK ngồi bên cũng bật cười: “Một người
đàn ông vừa trẻ vừa hấp dẫn bên cạnh không thể thiếu vài cô gái…”.
“Tôi không coi cô ấy là phụ nữ.” Trầm ngâm vài giây, cô bỗng nghe thấy anh lạnh lùng đáp lại.
Lăng Họa suýt chút nữa thì tức hộc máu, một giây sau cô lại nghe thấy anh nói: “Tôi coi cô ấy là người có năng lực làm việc”.
Giọng anh nặng và trầm, nhất là chữ “người”, đã lập tức chặn họng KK và Alba.
Sau đó anh nhẹ nhàng giơ tay lên, bình thản nhìn cô, ra hiệu cô đã có thể rời đi.
Đóng cửa xong, cô nhẹ nhàng vỗ đầu mình. Haizz, mặt lại nóng bừng.
Cô biết xã hội ở nước B và P có hiện tượng trọng nam nghiêm trọng. Đàn
ông xem nhẹ, thậm chí là khinh thường phụ nữ, cho rằng phụ nữ vĩnh viễn
chỉ có thể ở nhà, làm vật đi kèm của đàn ông, là một thứ “đồ vật”, chứ
không phải “con người”.
Và câu nói ban nãy của anh vừa khẳng định được cô vừa bảo vệ được cô.
Mục Tịnh đứng bên thấy cô thất thần bèn bực bội lấy iPad đập lên tay cô: “Cầm lấy”.
“Ồ.” Cô đón lấy, bỗng nhiên hạ giọng hỏi Mục Tịnh: “Con người Alba thế nào?”.
Con ngươi Mục Tịnh đảo đảo: “Hắn khinh rẻ cô?”.
“Chuyện đó thì không.” Cô nói: “Chỉ là cảm giác anh ta quá háo sắc”.
Mục Tịnh khoanh tay, hừ một tiếng: “Một gã háo sắc có tiếng. Lần nào ra
ngoài phỏng vấn cũng đều gọi một em nổi tiếng ở khu đèn đỏ vùng đó vào
khách sạn bừa bãi một trận. Chase cực kỳ ghê tởm hắn”.
“Nhìn biểu cảm của anh ấy, không nhận ra điều đó.”
“Vì anh ấy kiểm soát để không thể hiện ra mặt.” Mục Tịnh nói: “Kể ra có
một chuyện thú vị. Khi anh ấy vừa nhậm chức ở nước A, có một lần tổ chức cuộc họp liên hiệp đa quốc gia, khi bắt tay với đại diện các quốc gia
khác, chí ít anh ấy cũng mỉm cười một chút. Chỉ riêng khi bắt tay với
Alba là không những anh ấy tỏ ra vô cảm mà còn nhíu mày tỏ thái độ chán
ghét… Lúc đó bị phóng viên chụp lại đã ầm ĩ một phen, đến nỗi anh ấy còn bị Chủ tịch phê bình một trận”.
“Nhưng chuyện đó khiến danh tiếng của Chase trong giới báo chí và người
dân nổi lên như cồn, lượng fan gia tăng nhanh chóng.” Trong giọng nói
của Mục Tịnh xen lẫn chút tự hào: “Không phải nhân vật nào trong giới
chính trị cũng dám làm vậy ở nơi công cộng”.
Cô nghe mà phì cười, tưởng tượng ra biểu cảm của Cù Khê Ngưng lúc đó, bỗng cảm thấy anh cũng có nét dễ thương.
***
Cuộc họp kết thúc, buổi trưa còn một bữa cơm.
Vì sáng nay đã được Cù Khê Ngưng nhắc nhở và Mục Tịnh phổ cập, cô có ý thức tránh xa Alba cùng đoàn khách nước B.
Nhưng không hiểu sao, cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Alba vốn
dĩ phải ở trong phòng ăn uống lại đang đứng dựa vào cửa, giống như đợi
cô đi ra vậy.
“… Chào anh.” Trong lòng cô dấy lên một hồi chuông cảnh giác, lễ phép chào Alba rồi định khẩn trương chuồn lẹ.
“Chắc cô mới chỉ theo Chase một thời gian ngắn phải không?” Nhưng ai dè
đối phương lại không có ý để cô đi, anh ta cứ thế đứng chặn trước mặt
cô.
Cô suy nghĩ thật nhanh trong đầu các cách để thoát thân, trả lời rập khuôn: “Đúng là chưa lâu”.
“Nghe nói cô còn là thư ký của người tiền nhiệm.” Alba bật cười, cố tình tiến sát vào cô, hạ thấp giọng: “Người như anh ta mà lại giữ cô bên
cạnh, lẽ nào cô có… bản lĩnh gì đặc biệt?”.
Lăng Họa rét run người vì những câu nói thô tục tràn ngập ý trêu chọc
này, mặt cô gần như không còn giữ bình tĩnh được nữa. Nhưng dù sao đối
phương cũng là một người có vai vế, lúc đó cô chỉ có thể bấm bụng nuốt
cục tức xuống.
Đằng sau họ có vệ sỹ và thân cận của nước B, nhưng tất cả mọi người lại
làm như hoàn toàn không nghe thấy những lời trêu ghẹo của Alba với cô
vậy.
Lúc này đây, Mục Tịnh đã xuống dưới làm chút việc cho Cù Khê Ngưng. Bản
thân anh đang ở trong phòng anh, các đồng nghiệp khác đứng cách cô một
khoảng nhất định, cô hoàn toàn đơn độc lẻ loi.
“Có lẽ là vậy.” Im lặng vài giây, cô mỉm cười: “Chí ít có lẽ không đến
nỗi khiến Chase có hứng thú đi tán tỉnh thư ký của những người đồng cấp
khác”.
Alba nghe được lời đáp cứng rắn của cô, đáy mắt bỗng sáng lên: “Cô có
muốn làm thư ký của tôi không? Tôi sẽ cô một đãi ngộ tốt hơn Chase, cũng có thể không bắt cô làm thư ký nữa, mà sẽ dẫn dắt ekip riêng của
mình…”.
“Alba!” Đúng lúc Lăng Họa chuẩn bị trả lời thì cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Trái tim chợt run lên, cô nhìn thấy Cù Khê Ngưng từ trong phòng đi về phía họ.
… Sao anh bỗng nhiên lại ra đây?
“Sao? Nghe tôi và KK nói chuyện nhạt quá nên phải ra đây tìm Rene nói
chuyện phiếm à?” Anh đi thẳng ra giữa họ, chắn cô sau lưng mình dùng cơ
thể ngăn cách cô và Alba.
“Haha…” Cô bị anh chắn hết, chỉ còn nghe thấy tiếng cười ngượng ngập của Alba: “… Đâu có đâu có. Chỉ là vô tình gặp nhau trước cửa nhà vệ sinh
thôi”.
“Nói tiếp chủ đề chúng ta đang bàn dở ban nãy.” Cù Khê Ngưng bỗng nhiên
lạnh giọng: “Tiền tệ của nước B có thể tiếp tục tăng tỷ giá không?”.
“E là không được.” Không ngờ anh bỗng nhiên bàn chuyện nghiêm túc, Alba cũng lập tức bám theo nhịp độ của anh.
“Được…” Lăng Họa nhìn sống lưng thẳng tắp của anh, nghe thấy anh nói: “Vậy thì việc anh định cướp cô ấy, e là cũng không được”.
*Lời tác giả: Đại đế xã hội đen của tôi, đẹp trai đứng đắn. Bây giờ nam
chính tôi thích nhất chính là anh ấy rồi! Đọc xong chương này những ai
gục ngã vì Đại đế giơ tay!Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com