Lăng Họa nghe xong câu nói của Ngô Thiên Thu, suýt nữa thì tắc thở.
Nhưng tên đó vẫn huyên thuyên không ngừng nghỉ, dường như giật mình bởi
chính “chủ ý hay ho” của mình: “Để anh nghĩ xem nào? Bộ đồ thỏ? Hay cô y tá? Chẹp chẹp… không, anh nghĩ là người như Chase vừa nhìn đã biết là
biến thái vô cùng, hay em mặc bộ đồ nữ cảnh sát đi? Tay cầm theo dây
roi, kiểu kiểu đó?”.
Cô nhe răng cười với anh ấy: “Anh mà dám nói thêm một câu nữa, em sẽ chơi trò nhỏ nến* anh tin không?”.
*Một trò chơi tình dục mang tính SM.
“Đến đây.” Anh ấy ưỡn ngực, liếm liếm bờ môi gợi cảm của mình: “Anh là anh thích khẩu vị nặng”.
Người phục vụ bê đồ lên, lúc đi còn đỏ bừng mặt, cứ đi vài bước lại quay lại nhìn Ngô Thiên Thu. Lăng Họa thở dài, thầm nghĩ tên yêu nghiệt này
thật sự không khác gì Đốc Mẫn, mắc cả một đống nợ đào hoa mà cả đời cũng không trả nổi.
“Cũng may là em không chết trong tay anh.” Cô đánh giá Ngô Thiên Thu từ trên xuống dưới, chán ghét cúi đầu ăn salad.
“Nhưng anh cảm thấy với tình hình hiện tại của em, thà rơi vào tay anh
có khi lại nhẹ nhàng thoải mái.” Ngô Thiên Thu chọc ghẹo cô.
Cô trừng mắt lườm anh ấy, nhưng thật sự không nói được câu nào để phản bác.
“Truyền thuyết về Chase anh cũng đã nghe nhiều năm rồi. Người ta hay đồn anh ta là một người theo chủ nghĩa độc thân. Nhưng anh nhìn dáng vẻ ban nãy của anh ta thì chẳng qua cũng chỉ là một người thường vì tình mà
đau đầu thôi. Tiểu thư Lăng Họa, vẫn là em vĩ đại, em có thể khiến loại
đàn ông này bước từ trên trời xuống, quả là giỏi.” Anh ấy giả vờ giả vịt vỗ tay với cô.
Lăng Họa cúi đầu ăn cơm: “Không dám”.
“Nói thật, anh ta đã xuống nước đến mức này, em vẫn không chịu nể mặt sao?”
“Vì sao em phải nể mặt? Dễ dàng vậy sao?” Cô điềm nhiên nhún vai: “Chỉ
vì anh ta là Cù Khê Ngưng? Dựa vào đâu mà cả đời anh ta cứ được thuận
buồm xuôi gió? Em không thể vạch một dấu X to đùng trong sổ tay lịch sử
của anh ta à?”.
Ngô Thiên Thu nhìn cô, ôm vai rùng mình run rẩy: “Lòng dạ đàn bà thật là độc ác”.
“Đều là bị ép cả thôi.” Cô cười: “Em không phải là quả hồng nát, bị bóp một lần là dễ dàng bị bóp lần hai đâu”.
“Thế là tối nay em vẫn tới nhà anh sao?” Anh ấy búng tay: “Nếu em không sợ anh và em đều bị đánh gãy chân”.
“Đến chứ.” Cô gần như không hề do dự, ngẩng đầu lên, lấy khăn giấy lau miệng: “Vì sao không đến?”.
…
Hơn tám giờ tối, cô đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, bước lên xe của Ngô Thiên Thu.
Điều bất ngờ là Cù Khê Ngưng không biểu hiện giống như anh buổi sáng, ôm cây đợi thỏ đứng ở cửa chờ bắt cô tại trận. Bắt đầu từ chiều cô đã
không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, cũng không nhận được bất kỳ tin tức
gì từ anh.
Đương nhiên, không thể không nói, kiểu mất tích này của anh khiến cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng không hiểu vì sao, cô vẫn mơ hồ cảm
thấy có thể anh đang đợi ở một nơi nào đó và nắm mọi thông tin về cô
trong tay.
Trải nghiệm từng bị anh gắn máy nghe trộm, máy định vị vẫn còn hiển hiện trước mắt. Lúc ở trên xe, cô vẫn còn nghi ngờ, phải lần sờ một lượt
khắp người, sợ anh lại nhân lúc nào đó cô không chú ý gài lên người cô
một “quả bom” di động.
Ngô Thiên Thu vừa lái xe vừa quay đầu nhìn cô: “Bắt đầu tự sờ rồi đấy
hả? Nói thật, em mà thà chết cũng không chịu ngủ với Chase, anh cũng có
thể miễn cưỡng giúp em xoa dịu nhiệt huyết như hổ của phụ nữ ba mươi”.
Cô nghiêng đầu, chỉ nói một chữ: “Cút”.
Nhà của Ngô Thiên Thu là một biệt thự hào hoa, từ garage ngầm dưới đất
có thể đi thẳng thang máy vào trong nhà. Vì thế họ cũng không cần lo bị
ai đó nhìn thấy, hoàn toàn thuận lợi đi vào nhà anh.
Vừa vào nhà, Ngô Thiên Thu đã xuống bếp lấy rượu và đồ nhắm. Cô bỏ túi xách xuống, đi vòng một vòng trong phòng khách rộng lớn.
Khi Ngô Thiên Thu đi ra thì nhìn thấy cô lấy hai ngón tay kẹp một cuốn
tạp chí người lớn lên, bĩu môi nhìn anh: “Anh nói gì thì nói cũng là một nam thần, dùng tay chi bằng hành động?”.
“Em không hiểu đâu.” Ngô Thiên Thu nháy mắt với cô vẻ bắng nhắng: “Ở
ngay dưới cái sofa em đang ngồi đấy còn khoảng chục quyển nữa. Mà trong
máy tính của anh còn cả đống clip, gần đây anh có hứng thú với mấy thứ
này nhiều hơn với phụ nữ thật”.
Cô khinh bỉ lườm anh: “Đừng tìm cớ nữa, em cảm thấy trước kia anh quan hệ nhiều quá nên thận hư rồi”.
“Cũng có lý.” Anh ấy thật sự ngẩng đầu lên đăm chiêu suy nghĩ một lát:
“Anh nhớ lần trước, cùng với một cô gái nước P, làm từ 11 giờ đêm tới
tận sáng hôm sau, có khi làm hư thận thật ấy…”.
Lăng Họa bật ti vi lên, liên kết với trò chơi, sốt ruột ngắt lời anh:
“Stop, em không hứng thú gì với đời sống tình cảm của anh đâu”.
“Đừng vậy mà.” Ngô Thiên Thu rót hai ly rượu, đưa một trong hai ly cho
cô: “Nào, cạn ly vì em đã cùng anh đi chơi Chiến thần mà không ngủ với
Chase, Cheers!”.
Nghe xong lời anh ấy nói, Lăng Họa lườm đến gần như lác cả mắt luôn, đón lấy ly rượu, phiền phức cụng ly với anh rồi ngẩng đầu uống cạn.
“Haizz, đêm còn dài, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Hai người chuyền tay nhau máy chơi game rồi bắt đầu. Ngô Thiên Thu cởi
áo ra, để trần nửa người, miệng lẩm bẩm: “Thật sự hy vọng lúc này có một em gái hiền lành tới an ủi tâm hồn anh. Em gái đó phải có một đôi mắt
to, tròn xoe, mũi nhỏ nhắn, miệng xinh xinh và một gương mặt hoa đào…
Sau đó tốt nhất là có một gương mặt cười, chỉ cần cười một cái là anh
ngất lịm, chẹp chẹp…”.
Lăng Họa vừa linh hoạt bấm nút rầm rầm vừa trả lời không ngừng nghỉ: “Em còn tưởng anh thích mẫu con gái ngực đầy đặn cúp D”.
“Thật ra không phải.” Anh thở dài: “Kiểu mà em nói chỉ khiến anh nổi thú tính thôi chứ không thấy thú vị”.
“Haizz, tiểu thư Rene à.” Nói tới đây, NgôThiên Thu bỗng nhiên vứt máy
game sang một bên, thẳng thừng nằm ngửa ra thảm: “Em bảo một nửa của anh rốt cuộc khi nào mới tới? Anh thật sự không muốn tiếp tục quan hệ nam
nữ bừa bãi nữa, cũng không muốn dựa vào hai bàn tay mình để sống qua
ngày nữa. Anh cho em biết, chỉ cần cô gái đó xuất hiện, anh đảm bảo sẽ
cất hết mọi suy nghĩ nhắng nhít, ngày ngày làm nô bộc cho cô ấy sai
bảo”.
Kể từ bữa tối hôm trước sau khi hai người họ chân thành xác định lại mối quan hệ của mình, cô cảm thấy gã Ngô Thiên Thu này bắt đầu coi cô như
một người bạn tâm giao giới tính nữ, bây giờ lại còn bắt đầu lải nhải
tâm sự với cô những vướng mắc tình cảm, thật sự khiến cô phải có một cái nhìn khác với hình tượng công tử đào hoa trước kia của anh ấy.
“Em gái mắt to dễ thương của tôi đang ở đâu…”
Bên tai vẫn là những tiếng lảm nhảm không dứt của Ngô Thiên Thu. Suốt cả quá trình cô chỉ nhíu mày tập trung vượt qua cửa đầu tiên, cuối cùng
chịu không nổi bèn đá anh ấy một cú: “Đừng lảm nhảm nữa, mau qua đánh
một ván đi”.
Ngô Thiên Thu thở dài ngao ngán lật người ngồi dậy, cầm máy chơi game lên.
Cô quay người lại, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng di động rung lên bần bật.
Cầm điện thoại lên nhìn, cô bắt máy.
“Chị Rene?”
“Tôi đây.” Lần này cô lập tức nhận ra giọng đối phương: “Molly?”.
“Ừm.” Giọng Molly lúc này nghe bỗng có chút sốt sắng: “Anh trai em ốm rồi ạ”.
Trái tim cô thắt lại, ngón tay vô thức cuộn lại: “… Anh ấy sao rồi?”.
“Hình như là bị sốt. Em bảo anh ấy uống thuốc, anh ấy cũng không chịu,
còn không cho em gọi bác sỹ đến. Bây giờ quần áo thì chưa thay đã nằm
lăn ra giường, em có cảm giác anh ấy bệnh khá nặng.” Molly nói năng có
phần lộn xộn: “Chị Rene, chị có thể qua đây xem anh ấy thế nào không ạ?
Anh ấy sốt đến hồ đồ rồi, mà vẫn còn lẩm bẩm tên chị”.
Giọng nói lảnh lót của cô bé từng câu từng chữ đập vào tai cô, nặng nề.
Cô làm như không nghe thấy nhưng tất cả vẫn lọt vào tai cô không sót chữ nào.
Ngô Thiên Thu chơi game một lúc, phát hiện cô không nói câu nào bèn quay đầu, liền thấy cô đang cầm di động, nhíu mày biểu cảm rất nặng nề.
“Sao vậy?” Anh ấy hỏi.
Cô lắc đầu, bỏ di động xuống rồi cầm máy chơi game lên: “Không sao”.
Anh ấy nhìn cô một lúc: “Chase xảy ra chuyện gì rồi?”.
Vừa nghe thấy cái tên này, cô liền vô thức nghiến răng, dùng sức ấn thật mạnh lên máy chơi game, làm như không nghe thấy câu hỏi của anh ấy.
Nhưng không ngờ một giây sau, Ngô Thiên Thu đã thẳng thừng tắt nguồn máy đi.
Màn hình bỗng chốc tối thui, cô quay lại nhìn anh ấy, không tin vào mắt mình.
“Đi.” Anh ấy khoác áo lên người: “Anh đưa em tới đó”.
“Em không đi.”
Ngô Thiên Thu đứng nguyên tại chỗ, nhìn một bên mặt nhợt nhạt của cô từ
trên xuống: “Em có thể chọn cách không đi. Anh cho em biết, rất nhiều
người cả đời cũng không gặp được một người có thể khiến mình thấy phiền
phức vậy đâu, thế là cứ sống tạm bợ hết đời. Em đã gặp được rồi, cũng đã đầu rơi máu chảy đến tận ngày hôm nay, hà tất phải hèn nhát quay đầu bỏ chạy ngay khi sắp chiến thắng như thế này?”.
Cô cắn chặt răng, đặt máy chơi game xuống, trong ánh mắt chỉ toàn dằn vặt.
“Lẽ nào em không muốn kéo người đàn ông này từ trên chín tầng mây xuống
cả đời, để anh ta làm một phàm phu tục tử bên cạnh em ư?”
Trong giây lát Lăng Họa suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Cô nghĩ tới chuyện anh đã từng mặc áo ngủ bắt cô đọc sách cho nghe, anh
từng tặng tranh cho cô, nghĩ tới chuyện anh muốn là người cuối cùng chúc mừng sinh nhật cô, nghĩ tới chuyện anh luôn hôn bất chợt không lý do,
nghĩ tới chuyện anh đã mặc áo nhân viên chuyển phát tới gửi quà, cầm
mười một hộp quà xuất hiện trước mắt cô với khuôn mặt tiều tụy…
Cô thật sự rất ghét anh, cứ nghĩ tới dáng vẻ tự tin đầy mình của anh là
lại thấy phiền, nghĩ tới vẻ mặt như ăn chắc mình của anh là lại nổi trận lôi đình… Người đàn ông đầy rẫy mưu mô này như một cái động không đáy,
nhưng vì sao cứ phải là anh cơ chứ?
“Bạn học Thiên Thu, mấy hôm nữa anh có thể lên giảng đường nói về chuyện tình cảm rồi đấy.”
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô đứng dậy, khàn giọng nói: “Mấy lời dọa người thì đầy rẫy, không biết xấu hổ”.
Ngô Thiên Thu cười: “Đi thôi”.
***
Bạn học Thiên Thu khi còn nhỏ tuổi hơn một chút rõ ràng. Thì đó, quãng
đường đi phải mất nửa tiếng bị anh thu lại còn chưa đầy mười lăm phút.
Tới trước cửa nhà Cù Khê Ngưng, cô lập tức nhìn thấy Molly đứng ở dưới
nhà, đang ngó đầu ra nhìn trái nhìn phải. Cô vỗ vỗ cánh tay Ngô Thiên
Thu rồi bước xuống xe.
Ngô Thiên Thu cũng theo cô xuống xe, nhìn cô đi về phía Molly.
“Chị Rene.” Vừa trông thấy cô, Molly lập tức đón đường: “Em đưa chị lên”.
Nói xong, Molly còn vẫy tay với Ngô Thiên Thu như đang cảm ơn vậy.
Hai người nhanh chóng đi thang máy riêng lên tầng, cửa thang máy kêu
“ding” một tiếng rồi bật mở, chính là phòng khách rộng lớn nhà họ.
“Bố mẹ em đang ở nước P, trong nhà không có ai.” Lúc này Molly chỉ tay vào phòng ngủ bên trái: “Anh em ở trong đó”.
Cô xoa đầu Molly, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng”.
“Chị đến là em hết lo rồi.” Molly thở phào: “Chị còn có ích hơn thuốc thang và bác sỹ nhiều”.
Lăng Họa bật cười, lúc này cô đi về phía phòng ngủ, mở cửa ra.
Bên trong không có ai.
Ít nhất là cô chưa nhìn thấy ai trên giường, chiếc chăn trên giường bị
lật ra. Bên cạnh tủ quần áo hay bàn làm việc cũng đều không có người.
Cô nhíu mày, đang định quay đầu hỏi Molly thì phát hiện con bé đã chuồn
lẹ vào trong thang máy, chiếc cửa thang máy đã nhẹ nhàng khép lại trước
mặt cô.
Trái tim cô bỗng căng thẳng, cô tiến về phía phòng ngủ thêm mấy bước.
Trong phòng yên ắng tới độ không có một âm thanh nào. Tim cô bỗng đập thình thịch, từng tiếng dữ dội vọng vào tai.
Phòng ngủ của anh nối liền với một phòng tắm riêng biệt. Nghe bên trong
phòng tắm hình như có động tĩnh. Cô bèn đi về phía đó, giơ tay lên gõ
cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Một giây sau, cô sửng sốt hét lên, lập tức bị người ta dùng tay kéo thẳng vào trong.
“Cù…” Cô bật ra được đúng một chữ rồi lập tức bị Cù Khê Ngưng nuốt trọn các chữ còn lại.
Nóng, một cơn nóng ở đâu ùn ùn kéo tới. Cô bị anh giữ chặt hai tay, giơ
cao đè chặt lên bức tường phòng tắm, bị anh giữ chặt cằm, hôn mạnh mẽ,
đầu lưỡi cũng bị anh giày vò đến đau đớn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô mới dồn hết sức đẩy anh ra, phẫn nộ nói: “… Anh điên gì vậy?!”.
Cù Khê Ngưng cởi đến mấy chiếc cúc, áo sơ mi nhăn nhúm, hốc mắt đỏ rực
đến đáng sợ. Anh kịch liệt thở dốc, một tay vẫn còn sờ qua sờ lại trên
eo cô, định luồn vào dưới váy cô.
“Rốt cuộc anh có bị sốt hay không?” Cô bực bội giữ chặt tay anh, lạnh lùng hỏi.
Anh không lên tiếng, hơi thở quả thực có phần nặng nề.
Cô sốt ruột hướng về phía trán anh mới phát hiện đúng là trán anh rất
nóng: “Đã sốt rồi còn không nằm yên trên giường, anh trốn vào nhà tắm
làm gì?”.
“Muốn nôn.” Anh cất giọng trầm khàn.
“Sốt nặng vậy không nôn thốc nôn tháo mới lạ đấy.” Cô vẫn chưa nể mặt
anh, muốn kéo anh ra ngoài, đo nhiệt độ trước rồi tính sau nhưng lại bị
anh ghì chặt trong lòng, đè lên tường ra sức hôn lấy hôn để.
“Cù Khê Ngưng!” Cô hằn học đá anh vài cú, mới đẩy được người đàn ông đang cợt nhả này ra: “Anh sốt đến hỏng não rồi à?”.
Anh thở dốc, đôi mắt sâu nhìn cô chăm chú rồi bất ngờ hỏi: “Em đã tới nhà của Ngô Thiên Thu?”.
Cô im lặng, hất tay anh ra khỏi eo mình: “Anh thần thông quảng đại như vậy, có gì anh không biết đâu”.
“Anh muốn nghe từ chính miệng em.” Cho dù đang bị bệnh, thì cảm giác áp lực toát ra từ chất giọng của anh vẫn còn tồn tại.
“Đã tới.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không chút e sợ.
Một lát sau, Cù Khê Ngưng đang nhìn cô bỗng nhếch môi cười.
Anh giơ tay kéo váy của cô xuống, thật sự không khác gì kéo một mớ giẻ
rách. Cô tận mắt nhìn thấy váy bị anh thô lỗ ném xuống đất, sau đó bị
anh xoay cả người ấn lên tường, quay lưng về phía mình.
Lúc này Lăng Họa mới thật sự hoảng, sợ anh sốt cao đến độ bừng bừng nhu cầu, bèn ra sức vặn vẹo: “Tôi đang đến tháng!”.
“Anh biết.” Anh cởi sơ mi của mình ra, cởi thắt lưng, cơ ngực vạm vỡ áp lên sống lưng mịn màng của cô: “Chúng ta thử cách khác”.
*Lời tác giả: Tôi cảm thấy tôi không viết chuyên truyện người lớn thật là
lãng phí tài năng… Thủ đoạn quan hệ chưa bao giờ lặp lại, đến chính tôi
cũng thấy phục mình… Cũng chưa bao giờ thấy người nào đang cãi nhau với
Tiểu Hoa Hoa mà vẫn có thể chơi trò trong phòng tắm… Đại đế quá mạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com