Cô lái xe về đến nhà, ngủ tới chập tối mới tỉnh dậy.

Khi tỉnh giấc, trước khi suy từ ngày mai mình phải bắt đầu gửi CV vào những đâu, Lăng Họa bỏ một phần thức ăn chín vào lò vi sóng làm nóng lại trước để dành cho bữa tối rồi bật ti vi lên.

Quả không sai, vừa chuyển ti vi tới kênh 1 đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt Tim bất ngờ xuất hiện ở góc trái màn hình. Một gương mặt trẻ và điển trai khác nằm kế bên cạnh Tim và giữa hai bức ảnh là một ký hiệu VS cực lớn.

Dòng phụ đề bên dưới hình ảnh người dẫn chương trình cũng vô cùng có ý nghĩa: Người cũ đi, người mới đến, hướng phát triển trong tương lai của Kerber Palace.

Cô chậm rãi gặm đùi gà, vừa lắng nghe những lời văn liến thoáng, xen lẫn sự kích động của người dẫn chương trình vừa nghiêm túc quan sát khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm ở bên cạnh Tim.

Ban nãy bước vào thang máy quá vội vàng, cô chưa nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông đó là gì.

Nhưng!

Cô bỗng nhiên đặt bát xuống.

Theo như những gì GAGA nói, nếu người này có thể chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi sau khi bay từ thành phố A hạ cánh xuống sân bay đã thẳng thừng kéo Khang đại nhân đến diệt trừ Tim thì tuyệt đối không phải hạng tầm thường, có thể xem nhẹ. Trước khi nghỉ việc cô đã làm hành động đó với anh ta, lỡ như anh ta là kẻ nhỏ mọn tới mức chấp nhặt với cả một nhân viên như cô, ra lệnh cho tất cả các tổ chức trong ngành không được nhận CV của cô thì phải làm sao?

Ban nãy trút giận đã đời ra tới tận vũ trụ, tới giây phút này bỗng nhiên cảm thấy mình toi thật rồi.

Lăng Họa đặt bát ăn xuống mặt bàn, đau thương ngồi day trán.

Sau đó, cô quay lại cầm di động lên, bấm gọi một số điện thoại.

“A lô?” Đầu kia vọng tới một giọng nữ giới lạnh nhạt.

“Chúc Tịnh à…”

“Ừ?”

“Cô Chức Nữ xinh nhất trên đời của mình, Mạnh Ngưu Lang nhà cậu đã từ đầu kia thế giới trở về chưa? Sao giọng cậu nghe vẫn như quan hệ vợ chồng bị lạnh nhạt vậy?”

“Vừa về, bây giờ đang quấn lấy con trai ở trong bếp kìa.” Giọng Chúc Tịnh nghe vô cùng bực bội: “Thà không về còn hơn”.

Lăng Họa phá lên cười, đập lưng ghế: “Mình chỉ hỏi cậu đúng một câu thôi, hỏi xong là ngắt máy luôn, để yên cho cậu dành thời gian xử lý anh ấy”.

“Nói.”

“Nếu như sau này mình thất nghiệp cả đời, cậu có chịu nuôi mình không?”

“Nuôi.”

“Xong rồi, bye bye.”

Nói xong, cô ngắt cuộc gọi, tiếp tục gọi cho một số máy khác.

Vừa bắt máy, tiếng nhạc ồn ã ở đầu kia đã khiến màng nhĩ của cô rung lên bần bật. Chắc là người bạn này lại qua đêm ở club nào đến quên cả thế giới rồi. Cô lườm nguýt gọi một tiếng: “Đốc Mẫn!”.

“Hả? Cái gì? Anh không nghe rõ em nói gì cả?”

“Đốc Mẫn!”

“Ấy, anh đây.” Bấy giờ Đốc Mẫn mới rút ra khỏi đám đông: “Em đợi anh một phút, anh vào nhà vệ sinh nói chuyện với em, chỗ này ồn quá”.

Khi mắt Lăng Họa sắp trợn ngược lên tận trần nhà, đầu kia mới bớt ồn đi một chút: “Ổn rồi, ổn rồi, em làm sao?”.

“Em thất nghiệp rồi.”

“Phụt… Hả?!”

“Lát nữa anh xem thời sự là hiểu liền.” Cô lười giải thích nhiều với anh ấy.

Đốc Mẫn khựng lại vài giây rồi suy nghĩ: “Bây giờ anh qua đón em, đưa em đi ăn khuya nhé? Tiểu Họa, đừng có ủ dột, đây không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, không có gì phải buồn cả”.

“Được rồi, em không muốn đi ra ngoài đâu.” Cô nói: “Em đâu có buồn, chỉ là muốn xác nhận lại, cùng lắm thì em vẫn được tới nhà cọ toilet giùm anh đúng không?”.

Đốc Mẫn im lặng vài giây: “Nhà anh không thiếu người giúp việc, hay là em giúp anh hai, tư, sáu tới làm ấm giường đi?”.

“…”

Lăng Họa thẳng thừng ngắt máy.

Gọi xong hai cuộc điện thoại, cô quăng di động qua một bên, tiếp tục thảnh thơi ăn đùi gà.

Nhưng có ai ngờ, vừa rảnh rang được một lúc, chuông điện thoại lại réo inh ỏi.

Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ hoắc mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Bình thường nhìn thấy những số lạ kiểu như vậy, cô đều không nhận máy, nhưng không hiểu hôm nay làm sao cô đã tiện tay ấn nghe.

“A lô?”

“Rene Ling phải không?”

Đầu kia là giọng một người đàn ông xa lạ.

“Tôi đây.” Cô giảm volume của ti vi xuống: “Xin hỏi anh là ai?”.

“Đúng 8 giờ sáng mai đến lắp đặt cuộc gọi đa quốc gia cho tôi, cuộc họp sẽ bắt đầu đúng 8 giờ 10 phút.”

Lăng Họa nghe mà tròn mắt há miệng: “… Hả?”.

“Sai người tới dọn toàn bộ đồ đạc của Tim đi, đến chiều ngày mai tôi không muốn còn phải nhìn thấy bất kỳ thứ đồ nào không thuộc về mình ở trong phòng làm việc.”

“Trưa mai sắp xếp cho tôi và Bill F một buổi ăn cơm, địa chỉ nhà hàng lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô, đặt bàn trước giúp tôi.”

“Chiều mai tôi phải ra ngoài có việc, liên lạc tài xế giúp tôi.”



“Khoan đã, anh đợi chút.” Lăng Họa cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung tới nơi. Cô run run tay, đặt chiếc bát xuống, áp sát di động vào tai: “… Rốt cuộc anh là ai?”.

Đối phương trầm ngâm mấy giây.

“Cô không nên quên, tổng cộng cô đã giơ ngón giữa với tôi hai lần rồi.”

Nói xong câu này, đối phương thẳng thừng cúp máy.

Lăng Họa từ từ trượt xuống khỏi sofa, nhìn mãi di động của mình, vẻ mặt thẫn thờ.

… Đợi chút, để cô sắp xếp lại tư duy.

Tức là, người vừa nãy gọi, là… Chase? Nếu cô nhớ không nhầm tên của anh ta.

Cũng chính là kẻ hôm nay vừa đuổi sếp cũ của cô đi, tiện thể cho cô thất nghiệp và cũng là người vừa xuất hiện trên màn hình ti vi.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Tức là hiện tại cô lại có việc làm rồi, chỉ có điều thay bằng một ông chủ khác?

“Ding”, “Ding”.

Thông báo di động liên tục vang lên. Từng dùng imessage không ngừng bật ra trên màn hình.

[Nhà hàng H, trên đường Cao Bưu, 12 giờ, đừng gọi bất kỳ món nào có hành, tên người đặt: Chase Qu.]

[Nick Wechat của tôi chính là số di động này.]

[Chi tiết về buổi họp sáng mai đã được gửi vào email của cô.]


Cô nhìn màn hình, đưa tay đánh mạnh lên trán mình.

Kẻ này đầu óc bị chập mạch phải không?

Gọi một người từng khinh thường anh ta như vậy về làm thư ký cho mình? Rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì? Chẳng phải anh ta đã có một nữ trợ lý hung hăng vênh váo, lại còn rất style luôn kè kè bên cạnh đó sao?

Hơn nữa, quan trọng nhất là.

Rõ ràng cô mới chỉ giơ ngón giữa về phía anh ta đúng một lần, vào sáng ngày hôm nay, vì sao ban nãy anh ta lại nói “hai lần”?

Cô nghĩ sắp nát cả óc mà vẫn thực sự không thể chắp vá những sự kiện kỳ lạ này lại. Cô chau mày cầm di động lên, mở công cụ tìm kiếm, nhập cái tên Chase Qu vào.

Vài giây sau, một loạt kết quả nhảy ra, cô nhẹ nhàng ấn vào kết quả đầu tiên.

Chase Qu, Cù Khê Ngưng.

Trước kia làm Bộ trưởng Bộ ngoại giao nước A, hiện tại giữ chức Bộ trưởng Bộ ngoại giao của Berker Palace nước D, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu thế giới, sở hữu hai bằng thạc sỹ tiếng Pháp và Tài chính ngân hàng, thông thạo năm thứ tiếng.

Thủ đoạn hơn người, phong cách tàn độc, nhẫn tâm, trong một thời kỳ từng thao túng cả quá trình soạn thảo một số quy định pháp luật quan trọng.

Trước kia xuất thân là điệp viên, thành thạo súng đạn, biết lái máy bay và xe tăng.

Trước khi vào Berker Palace đã có một cuộc sống riêng tư đầy rẫy scandal.



Năm phút sau, cô bỏ di động xuống, biểu cảm như vừa ăn phải ruồi, cầm chiếc đùi gà đã gặm quá lâu kia lên ăn nốt.

Ăn xong, cô lau tay, gửi một tin nhắn Wechat cho GAGA: Hẹn gặp lại ngày mai.

Một lát sau, GAGA gọi luôn cho cô: “Cậu nói gì mà mai gặp cơ? Ngày mai tụi mình ăn uống hả? Có địa điểm chưa?”.

“Không phải.” Cô day huyệt thái dương như trong lòng đang chất chứa vô vàn thâm thù đại hận: “Ngày mai mình lại quay về Berker Palace làm việc”.

“What??!!”

“Phải đó, mình còn ngơ hơn cậu nữa.”

“Về làm gì chứ?”

“Vị trí cũ.”

“… Ý cậu là, thư ký của Chase?!”

“Nếu như suy luận của mình không sai thì đúng thế.”

“WTF! Cậu đang chọc mình phải không?”

“Không hề.”

Cô kể lại ngắn gọn nội dung cuộc gọi cùng những tin nhắn mà Cù Khê Ngưng vừa truyền đạt cho GAGA. Ở đầu kia, GAGA trầm mặc rất lâu mới yếu ớt lên tiếng: “Mình cảm thấy chuyện này thật sự quá khủng bố, quá quái dị… Cậu, nên cẩn thận một chút”.

“Mình hiểu.”

Dù thế nào, bây giờ cô chỉ có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt, kể từ ngày mai, cuộc sống của cô sẽ vô cùng đau khổ.

***

Bảy rưỡi sáng, Lăng Họa vẫn còn đang trong cơn buồn ngủ, bực tức bỏ hết đồ đạc trong hai chiếc hòm vừa thu dọn hôm qua, sau đó ném cả hai xuống dưới ghế ngồi, rảo bước đi về phía phòng họp.

Cô nhập số điện thoại của nước D và số hiệu cùng mật mã cuộc họp của Cù Khê Ngưng, điện thoại hiện thị đã kết nối bình thường, các thư ký ở các quốc gia khác cũng đã lần lượt đăng nhập. Sau khi xác nhận tất cả đều đã online đầy đủ, cô xem lại đồng hồ rồi đi về phía văn phòng của Cù Khê Ngưng.

Đi tới văn phòng thân thuộc nhất, tấm biển với chữ “Tim” giờ đã đổi thành Chase. Cô im lặng đứng đó một lúc rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Mở cửa ra, một người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi sau máy tính, đang cầm bút viết gì đó lên giấy. Thấy cô bước vào, anh ngẩng đầu quan sát cô.

Qua một ngày, bốn mắt lại một lần nữa nhìn nhau.

Cô thừa nhận, nét đẹp và thần thái của anh rất hiếm gặp. Đốc Mẫn từng là người đàn ông được coi là đẹp trai nhất trong số những người cô quen biết, vừa nho nhã vừa quyến rũ… Nhưng cảm giác mà Cù Khê Ngưng tạo ra cho cô lại hoàn toàn khác. Có lẽ vì anh ta từng làm điệp viên, từ anh ta toát ra một sự sắc bén và nhuệ khí mà người thường không thể có được.

Chỉ ngồi yên như thế cũng khiến người ta cảm thấy e sợ một cách vô cớ.

Đôi mắt đen đó giống như chim ưng vậy, khóa chặt trên người cô, lạnh lùng quan sát cô.

Nghĩ tới chuyện sau này ngày nào cũng phải đối mặt với kiểu phi nhân loại này, Lăng Họa thầm toát mồ hôi hột, đành cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Chào buổi sáng, Chase”.

Cù Khê Ngưng thu lại ánh mắt của mình, buông bút xuống: “Latte Caramel”.

Cô nhận lệnh, không nói không rằng lập tức quay người chạy xuống quán café ở tầng dưới.

Buổi sáng khá đông người uống café, nhưng hiện tại chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là tới giờ họp, cô bắt buộc phải mua được cho anh trong vòng mười phút.

Khẩn trương, vội vàng, khó khăn lắm cô mới cầm được café lao vào phòng làm việc, Cù Khê Ngưng đã không còn ở đó. Cô đặt café lên mặt bàn anh, liếc nhìn căn phòng, nhìn thấy trên tường vẫn treo bức tranh trước kia Tim nhờ cô cất công mua từ nước P về.

Tranh treo khá cao. Cô cố kiễng chân vươn tay mới chạm được tới khung tranh rồi cẩn thận gỡ nó xuống. Cô định lát nữa sẽ gọi chuyển phát nhanh đưa tới nhà Tim. Tim rất ưng ý bức tranh này, chắc vì hôm qua ra đi quá vội vàng nên ông chưa kịp chuyển. Cô không muốn để Cù Khê Ngưng quẳng nó vào thùng rác.

Vừa quay đầu, cô chợt đứng sững tại chỗ.

Cù Khê Ngưng đã lẳng lặng khoanh tay đứng dựa vào cửa ra vào từ lúc nào không rõ, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.

“Latte ở trên bàn.” Cô bị anh nhìn đến độ vô thức lùi sau một bước, gượng gạo mỉm cười, ôm bức tranh trong lòng: “Cuộc họp đã được sắp xếp xong, anh vào thẳng phòng họp là được”.

Khi cô đi tới trước mặt anh, anh hơi nghiêng người, cô đành tiếp tục ôm bức tranh, cứng đờ người đi ngang qua.

Vừa ra khỏi cửa, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô bỗng nghe thấy sau lưng vọng tới một câu nói trầm thấp, hơi khàn, ngữ khí có phần đùa giỡn:

“Nice panties.” (Quần trong đẹp đấy.)

*Lời tác giả: Tên lưu manh thối tha Đại đế cuối cùng cũng phản kích lại hai ngón giữa của bé Tiểu Họa rồi! Một phần lý do tôi khá kích động khi viết quyển này là các nhân vật phụ đều rất mạnh, Đại Đế chỉ cần không cẩn thận, có thể bị đá đít bất cứ lúc nào!!!

Có hai câu hỏi:

Em gái Tiểu Họa mặc quần trong màu gì: Đỏ cam vàng lục lam chàm tím?

Bạn của em gái Tiểu Họa và chồng của bạn là ai đây?

Thêm nữa, nghề nghiệp Đại Đế và em Tiểu Họa mọi người đọc xong đại khái có thể hình dung ra, tôi không thể viết quá rõ ràng được…

Không hề khoa trương, thề rằng trong đầu tôi hiện giờ có đến mấy cách thức H ở các loại địa điểm khác nhau, trời đất ơi…

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play