Vài
ngày sau đó, cô không còn nhìn thấy cô gái kia xuất hiện trong Berker
Palace nữa. Buổi tối có tới một vài nhà hàng cũng sẽ không bắt gặp Cù
Khê Ngưng và cô gái kia “cố tình” xuất hiện.
Chiếc USB mà anh đưa cô đã mở ra xem. Cô những tưởng bên trong chứa tài
liệu bí mật gì, ai ngờ lại hoàn toàn trống không. Cô vốn định vứt đại
vào trong ngăn kéo tủ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn móc nó
vào chùm thẻ quẹt phòng mà mình luôn mang theo người một cách không mấy
tình nguyện.
Dĩ nhiên, cô cũng không còn tâm tư suy nghĩ thêm về chuyện này nữa, vì
Paul bất ngờ quyết định đẩy chuyến công tác tới thăm nước A vốn dĩ sẽ
diễn ra vào một tháng sau sớm lên thành tuần tới, cô cũng sẽ đi cùng.
Vì chuyện này, cô buộc phải lùi toàn bộ lịch trình của Paul trong tuần
sau xuống, đồng thời liên lạc với Chính phủ nước A tổ chức sắp xếp tất
cả các buổi họp, buổi gặp và chỗ ăn ở, nghỉ ngơi cho Paul.
Trong suốt một tuần, từ thứ Hai tới Chủ Nhật.
Cũng tức là, buổi tiệc sinh nhật thứ Sáu tuần sau của cô cũng sẽ phải tổ chức tại nước A.
Nghe được tin này, ngoài việc phải bắt đầu bận rộn tới tấp để giải quyết các công việc, không hiểu vì sao cô còn vô duyên vô cớ thở phào nhẹ
nhõm.
Vì như vậy cô sẽ có đầy đủ những lý do hợp tình hợp lý để nói với Lộ Tân Viễn rằng: Cô không thể đi hẹn hò với anh ấy được nữa.
Buổi tối, Lộ Tân Viễn muốn hẹn cô đi ăn cơm nhưng bị cô từ chối, nhưng vẫn kiên trì nói muốn tới Berker Palace đón cô về nhà.
“Thứ Sáu tuần sau anh tới đón em, sau đó có lẽ chúng ta sẽ tới một nơi
tương đối xa.” Vừa lái xe, anh vừa nghiêng đầu sang nhìn cô, mỉm cười
nói: “Nhưng em yên tâm, dù muộn cỡ nào anh cũng sẽ đưa em về”.
“Lộ Tân Viễn.” Cô vốn đang im lặng nghe anh nói, lúc này bỗng lên tiếng gọi tên anh.
“Ừ?”
Giọng mũi của anh cũng cực kỳ dịu dàng dễ nghe, trái tim cô khẽ run lên, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước và nói: “Tuần sau em không thể
đón sinh nhật với anh được nữa”.
Cô cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang nắm vô lăng của anh hơi run lên khi nghe cô nói câu này.
“Không sao.” Một lát sau, anh mới vừa lịch sự vừa kiềm chế đáp: “Em có sắp xếp khác phải không?”.
“Em phải cùng Paul ghé thăm nước A.”
Vừa nghe được không phải vì cô có cuộc hẹn khác, cả người Lộ Tân Viễn
như thả lỏng hẳn ra. Anh nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi: “Được, em chú ý
an toàn, nước A gần đây không được bình ổn cho lắm”.
“Ừm, em có nghe nói rồi.”
Gần đây, các phần tử khủng bố tại nước A liên tục hoành hành một cách
hung hăng. Một thời gian trước vừa xảy ra vụ khủng bộ làm nổ bom toàn bộ nhà hát kịch mà ai nghe cũng phải rụng rời, làm bị thương hàng trăm
người. Mới cách đây hai hôm lại có vụ nổ bom tại ga tàu điện ngầm, khiến lòng người hoảng hốt. Chính phủ nước A cũng vô cùng đau đầu. Chính vì
như vậy, việc Paul chọn ghé thăm nước A trong thời gian này quả thực hơi bất hợp lý, khiến phía đó cũng oán thán không ngừng, một là lo sợ thời
điểm này Paul tới thăm sẽ vô cùng nguy hiểm, hai là họ còn phải rút ra
một lực lượng tập trung bảo vệ Paul.
“Ở bên đó anh có người quen. Trong tòa nhà Chính phủ nước A cũng có tai
mắt của anh. Em có bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm họ. Trước khi em đi, anh sẽ có lời với họ.”
Cô thầm thở dài trong lòng. Cô muốn nói có thể bảo vệ tốt bản thân mình, dẫu sao thì cô cũng đi cùng Paul, người sở hữu một đội ngũ vệ sỹ lớn
mạnh như vậy. Trong tình hình ấy mà vẫn còn gặp nạn thì cô cũng đành
chấp nhận. Nhưng ngoài miệng cô vẫn nói lời cảm ơn.
Chẳng mấy chốc, xe của anh đã vững vàng đỗ dưới tòa nhà của cô. Cô tháo
dây an toàn, định bước xuống bỗng bị anh nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay.
“Sao vậy?” Cô quay đầu.
Khoang xe hoàn toàn yên tĩnh, trong đôi mắt đẹp của Lộ Tân Viễn chỉ còn gương mặt cô. Anh nhìn cô rồi đưa tay về phía cô.
“Cạch” một tiếng.
Anh giúp cô mở cửa xe cũng đồng thời hôn phớt một cái lên trán.
“Chúc ngủ ngon, Tiểu Họa.” Lộ Tân Viễn thu tay về, nét mặt vẫn vô cùng
bình thản: “Nhớ sau khi tới nước A phải báo bình an cho anh đấy”.
Cơ thể chợt cứng đờ trong khoảnh khắc. Trên trán vẫn còn lưu lại nhiệt
độ của nụ hôn ấy, trông bề ngoài cô vẫn bình tĩnh gật đầu với anh, rồi
xuống xe, đi lên nhà.
Khi ở trong thang máy, cô nghĩ, nếu là trước kia, mỗi lần chia tay anh
cô đều quyến luyến bịn rịn, ôm anh rất lâu cũng không muốn buông tay.
Nhưng đến giờ, anh làm một hành động vừa thân thiết vừa gợi tình như
vậy, đáy lòng cô lại không hề xao động chút nào, thậm chí còn có chút
tránh né.
Không hiểu vì sao, lúc này cô lại vô thức nhớ về người đó.
Hai lần hôn người đó, bây giờ mỗi khi nhớ lại vẫn còn cảm giác bờ môi
thoảng hơi thở của anh, cơ thể vẫn còn những run rẩy khi anh chạm vào.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh như một vùng xoáy, chỉ cần nhớ lại
dường như nó lập tức cuốn cô vào trong.
Thang máy đã đến nơi, cô bước ra, ra sức lắc đầu thật mạnh.
***
Sáng sớm thứ Hai, cô bước lên máy bay tới nước A đúng giờ.
Trước khi xuất phát, Lăng Họa đã đặc biệt gửi tin nhắn cho Chúc Tịnh,
nói rằng mình sẽ tới thăm cô ấy và Tiểu Kỳ Tịch. Mặc dù lịch trình tuần
này ngày nào cũng khá bận rộn, nhưng đến tối muộn, để dành ra một hai
tiếng tới thăm gia đình họ là hoàn toàn có thể.
Còn Lộ Tân Viễn đã gửi cho cô toàn bộ phương thức liên lạc với những
người quen của anh ấy ở nước A, dặn đi dặn lại cô phải chú ý an toàn,
đồng thời nói rằng hy vọng ngày nào cô cũng gửi cho anh ấy một tin nhắn
báo bình an.
Lòng tốt của anh dành cho cô không cần lời nói cũng cảm nhận được. Trái
tim cô cũng không phải làm bằng sắt đá, đã mấy lần có chút cảm động vì
những tỉ mỉ chi tiết của anh ấy. Anh ấy của hiện tại và quá khứ chồng
khít lên nhau, có lúc thật sự sẽ mê hoặc phán đoán của cô. Nhưng bất
luận thế nào, từ đầu tới cuối, cô đều không cho anh ấy bất kỳ lời hồi
đáp nào liên quan đến tình yêu.
Từ cổ chí kim, người ta vẫn nói “ngựa khôn không ăn cỏ cũ”. Một tuần đến nước A vừa hay là thời gian tốt nhất để cô bình tâm lại.
Sau khi hạ cánh, phía nước A vừa đón họ xong thì lập tức trở về văn
phòng Chính phủ, tiết kiệm luôn cả khoảng thời gian đưa họ về khách sạn. Tới nơi thì trực tiếp mở cuộc họp bàn với đội ngũ cán bộ cấp cao của
nước A, bận không ngừng nghỉ. Suốt cả quá trình đi theo Paul, cô cũng
không dám lơi là, mặc dù bụng đã đói meo, nhưng vẫn kiên trì đứng bên,
để chuẩn bị cho bất kỳ yêu cầu nào của Paul vào mọi thời điểm.
Buổi họp ngày đầu tiên diễn ra đến tận tám giờ tối cuối cùng mới tạm kết thúc một phần. Paul và những người đồng cấp phía nước bạn hàn huyên đôi ba câu. Chủ tịch nước A nói đã chuẩn bị một bữa tiệc ở khách sạn, đội
xe cũng đã ở dưới tầng đợi sẵn, rồi mời họ đi xuống.
Theo kế hoạch, Lăng Họa, Paul, Chủ tịch nước A và thư ký của ông ta ngồi một xe. Lên xe rồi, Lăng Họa ngồi một bên theo đúng quy tắc, mắt nhìn
mũi, mũi nhìn miệng, ngoan ngoãn đóng vai như không khí.
“Đối với những sự việc xảy ra ở nước A gần đây…” Paul nói với Mark, chủ
tịch: “SHADOW có tìm được manh mối gì không? Đằng sau chuyện này có lẽ
là một kẻ lên kế hoạch chính”.
“Việc điều tra đã có manh mối rồi, khoanh vùng hai tổ chức khả nghi,
cũng đã cử người âm thầm xâm nhập. Nếu như chúng tiếp tục có hành động
gì khác thường, chúng ta cũng có thể lập tức bao vây bắt gọn.” Mark
trông có vẻ rất tự tin và chắc chắn.
“Chuyện xảy ra một thời gian trước quả thật đã gây ra một hệ lụy vô cùng tệ hại đối với kinh tế xã hội.” Paul nhíu mày: “Nếu sau này còn tiếp
tục tái diễn, rất có thể sẽ khiến dân chúng bất mãn với nhà nước”.
Mark vỗ vai ông: “Paul, trước kia chúng tôi chưa lường được thủ đoạn tàn nhẫn và phương thức gây án của bọn chúng, bây giờ đã có kế sách đối phó rồi. Dù là SHADOW hay đội đặc công quốc gia thì cũng luôn ở trong tình
trạng sẵn sàng 24/24. Giống như bây giờ, anh hoàn toàn không biết, ngoài cả đội xe của chúng ta ra thì các tòa nhà, các con đường hoặc trên khu
vực bầu trời gần đây, thậm chí là bất kỳ góc nào trong khách sạn nơi anh chuẩn bị nghỉ lại cũng đều có đặc công bảo vệ, thế nên sẽ không có
chuyện gì đâu”.
Thấy Paul không nói gì, Mark mỉm cười lắc đầu: “Anh trở nên nhát gan như vậy từ khi nào thế? Trước kia khi cò ở nước A, người bạo dạn hào sảng
nhất là anh cơ mà, trời có sụp xuống thì trông anh vẫn giống như luôn có cách giải quyết”.
“Có thể vì cao tuổi rồi chăng?” Paul cũng bật cười: “Không còn ích nữa, sợ chết”.
Lăng Họa dỏng tai nghe cuộc nói chuyện giữa họ, mắt nhìn ra ngoài cửa
xe. Đêm đã khuya, trên đường phố lúc này không còn mấy người đi bộ,
trông cực kỳ yên ắng. Nước A và nước D có sự khác biệt, ở đây không quá
huyên náo, có phần bình yên hơn.
Tới bây giờ, thật ra cô đã hoàn toàn thả lỏng cơ thể. Sự mệt mỏi sau
mười mấy tiếng ngồi máy bay, liên tục làm việc với cường độ cao hay
những căng thẳng quá độ trong đầu óc cuối cùng cũng từ từ chậm lại.
Nói thật, cô có cảm giác mình sắp ngủ gật rồi.
Đúng lúc này, cô bỗng nghe thấy tiếng ô tô cực kỳ vang bên ngoài.
Đáng nhẽ ra, qua một lớp cửa xe dày như vậy sẽ hoàn toàn không thể nghe
thấy âm thanh đó. Nhưng không hiểu vì sao, tiếng còi xe kia lại inh ỏi
đến vậy, hơn nữa còn liên tục không dứt.
Mark đưa tay gõ lớp kính cách âm màu đen ngăn giữa ghế trước và ghế sau. Lớp kính từ từ hạ xuống. Ông ta hỏi vệ sỹ ngồi phía trước: “Có chuyện
gì vậy?”.
“Thưa ngài Chủ tịch.” Người vệ sỹ lắng nghe báo cáo của cấp dưới qua bộ
đàm gắn bên tai rồi quay người lại, cung kính nói với Mark: “Phía trước, trên đường số 2, có một nhóm đua xe bay, nhưng đã bị đặc công phía ta
khống chế, đang chuẩn sang các hướng khác”.
Mark nhíu mày: “Vì sao trên đường chúng ta đi lại bỗng nhiên xuất hiện
xe bay? Về kế hoạch có lẽ đã phải dọn dẹp toàn bộ lộ trình rồi chứ?”.
“Thật xin lỗi ngài Chủ tịch.” Người vệ sỹ vội vàng xin lỗi: “Vì đội xe
bay này không xuất hiện trên đường mà từ một tòa nhà gần đây…”.
“Rầm!”
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Người vệ sỹ chưa kịp nói xong, ngay phía trước cách xe của họ không xa
bỗng xảy ra một vụ nổ lớn. Khói đen bay và lửa bay tận trời cao. Vài
chiếc xe ở phía trước họ do chịu ảnh hưởng của trận nổ mà hết xe này đến xe khác bị lật tung. Lăng Họa giương mắt nhìn thấy chúng bay về phía
này.
“Cẩn thận! Xoay vô lăng!”
Người vệ sỹ hét lên một tiếng. Một giây sau, chiếc xe kia đập thẳng vào
sườn xe họ. Tài xế và vệ sỹ đều máu thịt bầy nhầy ngay trong giây lát.
Cũng may vì có một lớp ngăn nên Mark, Paul và cô cùng thư ký của Mark
đều may mắn thoát chết trong gang tấc, tuy nhiên xe họ cũng bị va đập
rất mạnh, bay về phía sau, đập mạnh lên mui kính xe đằng sau.
Lăng Họa thề rằng cả đời này cô chưa bao giờ chứng kiến khoảnh khắc nào
đáng sợ như thế. Cô nằm trên lớp kính vỡ vụn, sợ đến nỗi toàn thân run
rẩy, đầu óc gần như trống rỗng.
Những sự việc những tưởng chỉ tồn tại trên ti vi và phim ảnh ban nãy đã
thật sự xảy ra trước mắt. Tử thần dường như đứng ngay gần đó, quan sát
cô. Có thể chỉ sơ xảy một chút thôi thì lúc này cô đã không còn sống
nữa. Khắp người đau nhức tới không kêu lên được, cô cảm nhận được máu
trên trán chảy ra, bèn run rẩy đưa tay lên sờ, tay lập tức bê bết máu.
Cô hoảng sợ đến mức nào chỉ có mình cô biết, nhưng cô càng hiểu rõ mình phải thoát ra ngoài.
“Paul!” Paul bên cạnh cô nhắm nghiền mắt, đã hôn mê do chịu chấn động
quá mãnh liệt. Còn thư ký của Mark vì ngồi ở phía trước nên chịu đả kích lớn nhất, toàn thân đầy máu, trông có vẻ đã hấp hối rồi. Mark dường như là người bị thương nhẹ nhất, có điều cũng rất sợ hãi và đau đớn.
Cô nhìn ra ngoài xe, nơi khói bụi đầy trời. Có tiếng súng, tiếng còi xe
rít gào của đội đặc công vang đến, còn cả tiếng quát tháo giận dữ và
tiếng la hét thất thanh… Cô cố cử động cơ thể đã đau đến không nói được, tự nhủ rằng mình nhất định phải đưa Paul và Mark rời khỏi đây. Cô cảm
thấy không thể nào chỉ có một trận nổ bom, tiếp theo đây rất có thể còn
có những chuyện đáng sợ hơn.
“Lăng Họa!”
Đúng lúc ấy, cô nghe thấy một giọng nói thân thuộc tuyệt đối không thể xuất hiện tại đây, vào thời khắc này.
Cô quay phắt qua, liền nhìn thấy người đó ở ngoài dùng lực kéo bật cánh
cửa đã vỡ tan ra, quăng xuống đất sau đó kéo cô ra khỏi xe.
Cô rơi vào đôi mắt thân thuộc, sâu hút ấy, chỉ biết tròn mắt há miệng không dám tin.
Cù Khê Ngưng nhìn sâu vào mắt cô, lập tức giơ tay lau đi vết máu trên
trán cô, rồi rút ra một chiếc khăn vải sạch sẽ từ trong người nhét vào
tay cô, cầm lấy tay cô ấn chặt lên trán. Anh đẩy cô ra sau, liền đó có
vài đặc công khác dẫn cô ra sức chạy về phía sau. Cô vừa chạy vừa ngoái
lại nhìn, thấy Cù Khê Ngưng đang lom khom tiếp tục khiêng Paul ra ngoài.
Anh mặc bộ đồng phục đen, đi ủng cao thẳng tắp, không phải áo vest, cũng không phải quần áo thường ngày mà là đồng phục giống như các đặc công,
anh tuấn khí khái, nhưng cũng lại có phần xa lạ.
… Sao anh lại có mặt ở nước A? Sao anh lại vội tới đây? Vì sao anh lại mặc quần áo kiểu này?
Trong đầu chỉ còn lại thảng thốt, nghi hoặc, tất cả đều hòa trộn cùng
khiếp đảm. Đặc công đưa cô lên một chiếc xe cứu thương, đắp chăn cho cô. Bác sỹ trên xe khẩn trương xử lý vết thương cho cô. Cô đờ đẫn nhìn ra
ngoài cửa sổ. Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Cù Khê Ngưng cõng Paul, dìu
Mark đi cà nhắc về phía xe cứu hộ.
Xem ra người thư ký của Mark đã qua đời thật rồi.
Đặc công giúp Cù Khê Ngưng chuyển cả Paul và Mark lên xe, đóng cửa lại rồi lập tức chuyển bánh.
Các nhân viên y tế trên xe bắt đầu giúp Mark trị thương, đồng thời cấp
cứu cho Paul. Vết thương trên đầu cô đã được băng bó đơn giản. Cô ôm đầu gối, nhìn họ bận rộn trước sau, đến nỗi Cù Khê Ngưng đã đi tới bên cạnh từ lúc nào cô cũng không hề hay biết.
Anh đứng im một lúc, cô cắn chặt đôi môi khô rát, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh lúc nào cũng vậy, dù xảy ra chuyện gì, dù anh đã làm gì, anh cũng
không bao giờ giải thích, luôn luôn tỏ ra đó là một lẽ đương nhiên.
Nhưng sự bình tĩnh ấy đã thật sự khiến cô yên tâm dần một cách vô cớ sau khi trải qua những giây phút đối mặt với thần Chết vừa rồi.
Họ cứ nhìn nhau bất động như thế.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy anh hơi cúi xuống.
Sau đó, anh vuốt ve trán cô, đặt lên trán cô một nụ hôn cực nhẹ, gần như hoàn toàn không cảm nhận được, rồi dùng tay lau đi một giọt nước mắt
rất khó nhìn rơi khóe mắt cô.
“Có tôi đây rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com