Suốt ba năm bước vào Berker Palace, hoàn toàn có thể nói Paul là vị sếp dễ chăm sóc nhất mà không phải hổ thẹn.
Tim đối với cô rất tốt, nhưng vì tính cách của ông ấy quá để ý đến tiểu
tiết, yêu cầu cầu toàn và hoàn hảo đối với rất nhiều chuyện thế nên có
lúc khiến cô ít nhiều cảm thấy mệt mỏi. Còn Cù Khê Ngưng… dĩ nhiên không cần nói. Từ trên xuống dưới trong Berker Palace, bao gồm cả Khang đại
nhân, đều không có ai khó hầu hơn anh. Thế nên, bây giờ bất ngờ được
chuyển sang phục vụ Paul, cô càng cảm nhận rõ rệt sự khác biệt.
Mặc dù lúc này Paul ở vị trí quyền lực như vậy nhưng lại có một tính
cách tùy hứng đến bất ngờ. Trước kia cô từng nghe nói nhưng vẫn nửa tin
nửa ngờ, bây giờ theo ông rồi mới biết ông không hề giả vờ. Dù là đối
với người làm trong hay làm ngoài Berker Palace, ông đều tỏ ra thân
thiện và ôn hòa. Cô thậm chí còn từng nhìn thấy ông cùng với các đầu bếp của Berker Palace ngồi uống rượu đàm đạo, nói cười vui vẻ suốt đêm.
Nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng ông đang làm một
chuyện đánh mất thân phận của mình. Đường đường là một Phó Chủ tịch
nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn. Có một lần cô cuối cùng không nhịn
nổi, trong lúc nghỉ giải lao của buổi họp đã hỏi Paul vấn đề này, Paul
trả lời cô rằng:
“Trên thế giới này, mọi người đều bình đẳng, dù họ có thân phận gì. Có
thể trong mắt người khác tôi là ‘cửu ngũ chí tôn’, thừa hưởng quyền lực, sự kính trọng và những lời tán thưởng, cuộc sống hoàn hảo không tỳ vết. Nhưng ở trong mắt tôi, tôi lại cảm thấy một cuộc sống tự do như họ mới
đáng được ngưỡng mộ. Thế nên tôi muốn tìm hiểu cuộc sống của mỗi một con người, để giống như mình cũng được sống một lần như vậy.”
Nghe xong, cô cảm thấy có lẽ đây chính là lý do vì sao tại đây người đi
người tới như nước chảy bèo trôi mà Paul lại có thể vững vàng ngồi tại
vị trí của mình, không hề suy suyển.
Thế nên, một con người như Paul khi đối mặt với những sai lầm nhỏ nhặt
của cô khi vừa tiếp quản công việc mới cũng tự nhiên tỏ thái độ bao dung vô cùng. Sự kiên nhẫn của ông càng gia tăng lòng áy náy và quyết tâm
muốn nhanh chóng nắm bắt được toàn bộ công việc của cô.
Buổi trưa cùng GAGA đi ăn cơm, đối mặt với việc điều động vị trí của cô, GAGA cũng tỏ thái độ chúc mừng, vì ở trong mắt bất kỳ ai, đây cũng đều
là chuyện thăng chức tuyệt vời.
“Mình thấy sắc mặt cậu so với khoảng thời gian trước đây tốt hơn nhiều
rồi đấy.” Xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, GAGA quan sát cô: “Lúc
trước khi đi theo Chase cậu thật sự giống một bà cô già ế chỏng chơ
không ai thèm”.
“… Cảm ơn cậu.”
“Này cậu nói cho mình biết trước đã.” GAGA lúc này bỗng buông dĩa xuống, nhìn cô vẻ gian xảo: “Anh chàng đẹp trai mấy ngày gần đây tới tận đây
đón cậu là ai vậy? Hm? Thành thật khai báo mau”.
Lăng Họa bỗng chốc cảm thấy không tự nhiên. Cô sặc nước bọt, ho sù sụ, rồi nhíu mày xua tay với GAGA.
“Gì?” GAGA cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Bạn giường?”.
Cô trừng mắt với GAGA: “Cậu coi mình giống cậu với Mục Tịnh hả?”.
“Mẹ ơi!” Nghe xong câu này, GAGA suýt nữa đứng bật dậy, vội vàng bịt chặt miệng cô lại: “Trời đất, cậu đang nói cái gì vậy?”.
“Lẽ nào không đúng?”
Khuôn mặt của một kẻ lõi đời như GAGA bỗng nhiên đỏ bừng. Hai giây sau,
cô ấy chống tay ôm trán, giọng thấp hẳn đi: “… Làm… làm sao cậu biết?”.
“À, thì ra là thật.”
GAGA lập tức trắng bệch mặt, thì ra cô đang gài bẫy. Cô ấy tức giận giậm chân bình bịch, phẫn nộ giơ ngón giữa với cô.
“Nếu không phải vì mình quá hiểu cậu, có lẽ mình cũng không thể nghĩ tới chuyện này đâu.” Lăng Họa bình thản đẩy tay cô ấy ra: “Mấy ngày gần đây có mấy lần mình bắt gặp cậu trên hành lang, cứ nhìn thấy anh ta là cậu
lại quay mặt đi một cách thiếu tự nhiên… Chu Đa Dư tiểu thư, cậu lợi hại thật, đến anh ta mà cũng dám ngủ? Chẳng phải trước đây cậu cảm thấy anh ta là gay sao?”.
GAGA thở dài ôm mặt: “Bây giờ biết là không phải rồi, anh ấy thẳng đuột ấy…”.
“Bạn trai cậu thì sao?”
“Chia tay rồi.” GAGA vò vò mái tóc mình: “Anh ta chê mình quá bận không
có thời gian ở bên anh ta, mình đau khổ quá độ… có lần uống nhiều nên
đã…”.
“Cậu liền dây dưa với Mục Tịnh?”
“Cậu tưởng mình muốn sao?” GAGA đập bàn, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Chẳng
phải vì tướng mạo, vóc dáng anh ta đều là gu của mình. Hơn nữa, hơn nữa… trong chuyện đó hai bên còn rất tâm đầu ý hợp, thế là tình một đêm biến thành nhiều đêm…”.
Lăng Họa cảm thấy rất đau đầu: “Cậu là đàn ông sao? Không kiềm chế được
nửa thân dưới của mình? Anh ta là người thế nào? Bụng dạ anh ta y hệt
như Chase”.
Ánh mắt GAGA có chút lạc lõng: “Mình cũng không định có gì với anh ấy cả, chỉ… như vậy thôi”.
Mấy năm nay cô cùng hội cùng thuyền với GAGA, cực kỳ hiểu về cô ấy. Cô
không ngờ một GAGA trước đó luôn chê bai Mục Tịnh lòng dạ thâm sâu, có
thể còn yêu thầm Cù Khê Ngưng, mà bỗng nhiên lại có thêm một mối quan hệ như vậy với Mục Tịnh, hơn nữa xem ra GAGA đã có chút động lòng rồi.
“Anh ta đã có bạn gái hay lấy vợ chưa?”
“Chắc là chưa, mình cũng đã ngầm điều tra rồi.”
“Hết sức cẩn thận, đừng để người khác phát hiện ra. Ở nơi này đâu đâu
cũng là tai mắt đấy.” Cô lắc đầu rồi vỗ vào tay GAGA: “Chuyện này vốn dĩ là đùa với lửa, thế nên, tốt nhất là cậu nên sớm cắt đứt mối quan hệ
này”.
“Ừm.” GAGA cúi đầu lẩm bẩm: “Mình hiểu”.
“Mục Tịnh giỏi thật.” Lăng Họa lườm nguýt: “Anh ta bảo vệ Chase như bảo
vệ con mình ấy, chỉ sợ mình và Chase dây dưa quan hệ, bản thân thì lằng
nhằng với bạn thân của mình mà vẫn bình yên vô sự”.
Thật sự mỗi lần bắt gặp Chase, cô đều muốn chất vấn tên mặt người dạ thú đó. Sao có thể vừa ăn cướp vừa la làng một cách đạo mạo như thế. Nhưng
cũng phải, ai bảo chủ nhân của anh ta là Cù Khê Ngưng cơ chứ?
Chủ đề này bỗng chốc khiến bầu không khí trở nên gượng gạo. Hai người im lặng ăn một lúc, GAGA mới giả vờ hi hi ha ha lên tiếng lần nữa: “Mà cậu có nhìn thấy thư ký mới của Chase không?”.
Bàn tay đang xiên thức ăn của Lăng Họa khựng lại: “Ừm, hai hôm trước nhìn thấy rồi”.
Thư ký mới của Cù Khê Ngưng hai tuần sau khi cô đi mới chính thức nhậm
chức. Cô từng chạm mặt vài lần, là một phụ nữ dịu dàng hiền thục lại rất ổn trọng, tuổi tác lớn hơn cô một chút, hoàn toàn khác với phong cách
của cô hay người tiền nhiệm kia.
“Mình và chị ấy từng tiếp xúc, cảm giác con người cũng nhẹ nhàng.” GAGA
nói: “Cũng không biết liệu có chịu được kiểu hành hạ khủng khiếp của
Chase không”.
“Một người anh ta và Mục Tịnh đã cùng lựa chọn thì chắc không tệ.” Cô cúi xuống xiên một miếng rau cải.
“Sau này Chase còn tiếp xúc gì với cậu không?”
“Không.”
Đúng là không có, thậm chí có lúc gặp nhau trong phòng làm việc hoặc văn phòng anh đều đi lướt qua cô như chưa từng quen biết, đến một câu dư
thừa cũng không nói. Gần như khiến mọi người không dám tin mới chỉ vài
tuần trước họ vẫn là quan hệ cộng sự.
Giống như một giấc mơ cực kỳ ngắn ngủi, hai đường thẳng song song vốn
chẳng dính líu gì tới nhau bỗng nhiên có chút giao thoa, và giờ lại tiếp tục trở về với quỹ đạo của riêng mình…
***
Hơn tám giờ, tiễn Paul lên ô tô trở về nhà xong, cô trở lại bàn lấy đồ
đạc rồi ra khỏi Berker Palace thì nhìn thấy Lộ Tân Viễn đang đứng dựa
vào xe, yên lặng chờ mình bên đường đối diện như hai hôm trước.
Tình trạng đó đã duy trì hơn một tuần rồi. Ban đầu, anh hỏi cô có thể
tới đón cô đi ăn cơm không. Cô đã từ chối mấy lần, sau đó có một lần
cuối cùng cô cũng đồng ý, anh vui mừng lắm. Thế rồi mấy ngày gần đây
theo đà cô không phản đối, gần như ngày nào anh cũng tới.
Lúc này, đèn đường hắt xuống khuôn mặt anh quầng sáng êm dịu, Lộ Tân Viễn yên lặng đợi cô.
Lăng Họa đứng đối diện có phần ngơ ngẩn.
Cô nhớ lại hồi họ còn học đại học. Cô tới thư viện tự học, còn anh đi
đánh bóng, khi cô ra khỏi thư viện thì trời đã tối mịt, anh cũng như
vậy, dựa vào cột đèn và xe đạp yên lặng chờ cô, không nghịch di động
cũng không ngó trước ngó sau. Dù có đợi lâu hơn nữa cũng không hề oán
trách nửa lời.
Anh là một người yêu hoàn hảo, trước khi anh ra đi, cô luôn cho là như vậy.
Vừa nhìn thấy cô xuất hiện, đôi mắt Lộ Tân Viễn lập tức sáng lên.
“Hôm nay tới nhà hàng Kaiseki mới mở được không?” Lên xe rồi, anh dịu dàng hỏi cô.
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Anh bảo họ phối hợp một menu đặc biệt, sẽ không có những món em không thích.” Anh lại nói.
Cô cảm ơn anh.
“Nhà này làm Tempura rất ngon.”
“Chẳng phải anh không thích ăn tôm ư?”
Vừa nghe thấy cô nói câu này, Lộ Tân Viễn liền hé môi cười, giọng trầm xuống: “Thì ra em vẫn nhớ”.
Cô mím môi, cảm khái mình trả lời hơi nhanh quá, đành im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bản thân Lộ Tân Viễn cũng thông minh không tiếp tục chủ đề này nữa.
Tới nhà hàng, người phục vụ lịch sự dẫn họ vào trong phòng VIP. Khi đi
ngang qua một căn phòng, cô vô tình liếc vào, cả người bỗng cứng đờ.
Vì phục vụ không đóng kỹ cửa phòng nên cô có thể nhìn rõ những người ngồi trong.
Là Cù Khê Ngưng và một cô gái xa lạ.
Nhìn từ góc nghiêng, diện mạo của cô gái đó khá xinh xắn. Lúc này cô gái đó đang cười tươi rói, đôi mắt nhìn Cù Khê Ngưng sáng lấp lánh.
Mà điều khiến cô bất ngờ nhất là trên khuôn mặt Cù Khê Ngưng lại là những biểu cảm cô chưa từng nhìn thấy.
Trước lúc này, cô tuyệt đối không thể tin rằng, cô còn có thể nhìn thấy
từ anh sự chuyên chú, chân thành và một nụ cười chân thật.
Bước chân của cô chậm lại, Lộ Tân Viễn đi phía trước nghi hoặc quay đầu: “Tiểu Họa?”.
Người ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng tự động quay ra.
Khi Cù Khê Ngưng nhìn thấy cô, nụ cười lập tức tan biến. Ánh mắt anh hơi sáng lên, không nhìn ra có cảm xúc gì.
Cô cưỡi lên lưng cọp khó xuống, đành mỉm cười nhẹ nhàng với anh và cô gái xinh đẹp kia, sau đó rảo bước đi về phía Lộ Tân Viễn.
Nhà hàng này quả thực làm món ăn rất ngon. Cô vừa ăn vừa nghe Lộ Tân
Viễn nói chuyện. Khi anh hỏi thì cô trả lời, ngoài ra không chủ động gợi mở chủ đề nào khác. Còn anh vẫn như trước đây, luôn có những chuyện thú vị có thể khiến cô bật cười.
“Tiểu Họa.” Anh chống cằm, nhìn cô bằng đôi mắt đong đầy nụ cười: “Lâu lắm rồi anh không thấy em cười”.
“Em rất khó cười mà.” Cô uống canh và trả lời.
“Nên nói là lâu lắm rồi anh không nhìn thấy em cười với anh.” Anh lắc
đầu: “Anh cảm thấy bây giờ mình giống… nói thế nào nhỉ? Như một học sinh cấp ba chưa sành sự đời, vì muốn chọc cô gái mình thích được vui mà
chuyện ngốc nghếch gì cũng chịu làm”.
Cô khẽ cười: “Đường đường là đại diện của gia tộc Lộ Thị, thật ra chỉ là một anh chàng ngọt ngào ngốc nghếch?”.
“Chỉ cần anh chàng đó có thể khiến em vui.”
“Đồn ra ngoài người ta cười cho đấy.” Cô nhẹ nhàng đẩy về.
“Anh không sợ người ta cười.” Anh nhìn vào mắt cô, nói rành mạch: “Anh chỉ sợ em không để tâm đến anh”.
Tình ý trong mắt anh cho dù cúi đầu cô vẫn cảm nhận được, hoàn toàn bao
bọc lấy cô. Có lúc cô thậm chí sẽ có cảm giác sai lầm, tựa như ba năm
chia xa chỉ là giấc mơ của một mình cô mà thôi. Khi tỉnh lại vẫn là ba
năm trước, anh luôn ở bên cô, chưa từng rời xa.
“Em vào nhà vệ sinh một chút.” Cô không trả lời anh.
Đứng dậy rời khỏi phòng, khi ngang qua phòng của Cù Khê Ngưng, cô vô thức bước nhanh hơn.
Từ nhà vệ sinh bước ra, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người lúc này cô không muốn thấy nhất, đang dựa vào cột trụ phía đối diện. Có lẽ anh đã
về nhà thay quần áo, lúc này đang mặc chiếc sơ mi nhàn nhã, khuôn mặt
tuấn tú vẫn không thay đổi.
Suy nghĩ khoảng vài giây, cô đi ngang qua anh, mặt không cảm xúc.
“Em vẫn chưa đồng ý quay trở lại với Lộ Tân Viễn?”
Khi bước qua, cô nghe thấy giọng anh khẽ khàng vang lên bên tai.
“Việc này không liên quan đến anh thì phải.” Cô trả lời: “Ông-chủ-củ”.
Cù Khê Ngưng nghiêng người nhìn cô, nhíu mày: “Thái độ này là?”.
“Dù sao thì ở Berker Palace anh cũng giả vờ không thấy tôi mà.”
Anh đưa tay xoa cằm mình, bỗng nhiên rướn môi: “Em đang ghen?”.
*Lời tác giả: Hôm nay có hai
trọng điểm: Ai đã đoán trúng Mục Tịnh và GAGA có gian tình? Đại đế đang
cùng cô gái nào dùng bữa? Các bạn thích Đại đế hơn hay bạn trai Lộ hơn?
Tôi muốn hỏi kín, mấy thành phần bây giờ đã comment nói muốn xem 18 tư
thế giữa GAGA và Mục Tịnh đang suy nghĩ cái gì trong đầu!!!Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com