Trong
góc khuất vừa u tối vừa yên tĩnh, tư thế thân mật này của hai người gần
như dính sát vào nhau, nhưng sự trao đổi qua ánh mắt dường như không
hoàn toàn giống vậy.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lăng Họa nhếch môi cười, khiêu khích lại anh: “Ba lần là đủ sao?”.
“Nhiều hơn tôi cũng không ngại.” Cù Khê Ngưng tao nhã nhún vai.
“Tôi biết, trên đời có rất nhiều cô gái nhìn thấy anh là sẽ nhào tới lấy lòng và muốn được lên giường cùng anh, nhưng rất xin lỗi, bây giờ tôi
không muốn.” Cô nói rành mạch từng chữ rồi bổ sung một cách chắc chắn
như đinh đóng cột: “Còn nữa, anh nhớ nhầm rồi, tôi tổng cộng chỉ giơ tay kiểu này với anh hai lần”.
“Ba năm trước…”
Lúc này cuối cùng anh cũng buông cô ra, nhẹ nhàng sửa lại cổ áo của
mình, lãnh đạm nói: “Có lẽ là đêm cuối cùng trước khi rời nước A trở về
thành phố T sau khi cô và Lộ Tân Viễn chia tay”.
Lăng Họa nghe anh nói, đôi mắt từ từ trợn tròn.
Ba năm trước…
Cô nhớ ra rồi.
Hình như đúng là có chuyện này. Hôm đó sắp xếp xong hành lý, cô ra ngoài đi dạo một vòng rồi quay về nha. Ở dưới, cô gặp một cô gái đang sụp đổ
và một người đàn ông đang bày ra vẻ mặt mọi chuyện không liên quan đến
mình, trước khi đi lên cô còn chửi người đàn ông đó là đồ tồi cho bõ
tức.
Trời đất, thì ra người đàn ông đó là anh?!
Cô quan sát anh bằng ánh mắt phức tạp, cảm thấy dòng tít “scandal tình
cảm nhiều vô số” trên công cụ tìm kiếm hôm nào đã được chứng thực. Hơn
nữa người đàn ông này còn thật sự nhỏ mọn đến đáng sợ: “… Thế mà anh vẫn nhớ mãi?”.
“Rất khó quên.” Anh bắt đầu đi ra ngoài góc tối, giọng nói một lần nữa
trở về thái độ lạnh nhạt: “Dù sao thì trên đời này, người con gái giơ
ngón giữa lên với tôi chỉ có mình cô”.
Một chút sung sướng lướt nhanh qua trong lòng. Cô vuốt lại mái tóc và
vạt váy hơi xộc xệch, rối loạn sau màn động chạm ban nãy rồi cũng đi ra
theo.
Vừa ra khỏi góc tối, bước chân cô bỗng khựng lại: “Đợi chút”.
Anh quay đầu.
“… Làm sao anh biết anh ấy?” Ban nãy anh nhắc đến cái tên Lộ Tân Viễn, cô nghe rất rõ ràng.
Đáy mắt Cù Khê Ngưng nhìn không ra độ sâu và những gợn sóng dưới ánh đèn hành lang: “Không thể không thừa nhận lại lần nữa, mắt nhìn người của
cô rất có vấn đề”.
… Cô còn nhớ lần trước anh nói câu này là khi đánh giá Tạ Tu Dực cùng Đốc Mẫn đều không “man”.
“Thế ư?” Ánh mắt họ kèn cựa nhau giây lát, rồi cô đi tới bên cạnh anh:
“Tôi cảm thấy chí ít mắt nhìn người của tôi tốt hơn mấy cô gái đã từng
phải khóc lóc tèm lem mặt mũi vì anh”.
“Không sai, tay tôi rất bẩn, ở Berker Palace này đã làm vô số những
chuyện bẩn thỉu mà tôi không đếm hết được, dù có quan hệ không trong
sáng với anh thì cũng chẳng nhằm nhò gì.”
Sau đó, cô lùi sau một bước, nhìn anh với vẻ vô cảm, đáp lại bằng sự
lạnh nhạt và mạnh mẽ chưa từng có khi đối diện anh: “Tôi cũng đúng là ăn miếng trả miếng những trêu chọc của anh. Nhưng trước mắt tôi cảm thấy
khoảng cách giữa chúng ta lúc này đã là giới hạn. Nếu anh cố tình muốn
tiếp tục phá vỡ giới hạn này thì tôi nghĩ tôi sẽ không tiếp tục ở lại vị trí hiện tại của mình nữa, cho dù tôi có thể học được từ anh rất nhiều
thứ”.
Ánh mắt Cù Khê Ngưng hơi sáng lên. Lát sau, anh quay đầu đi thẳng về phía trước: “Rồi cô sẽ được như ý”.
Khi hai người cùng nhau trở về hội trường thì thấy trước cửa đang có hai người đứng, một trong số đó khiến Lăng Họa vừa nhìn đã vô thức run rẩy.
Lộ Tân Viễn đang cầm ly rượu đứng nói chuyện cùng Mục Tịnh thì nhìn thấy họ, thần sắc có chút thay đổi.
Gần như không có bất kỳ không gian nào để né tránh, tổ hợp bốn người
quái đản trong mắt Lăng Họa cứ thế oan gia ngõ hẹp ngay trước cửa hội
trường.
Người đầu tiên mở lời là Lộ Tân Viễn.
Anh ấy giơ tay về phía Cù Khê Ngưng, ôn hòa mỉm cười: “Chào anh, Chase, nghe danh đã lâu”.
Lăng Họa đứng bên cạnh thì hoàn toàn không chìa tay, chỉ khẽ gật đầu.
Còn ánh mắt Mục Tịnh thì dừng hình trên khuôn mặt Cù Khê Ngưng và biểu
cảm cố làm ra vẻ bình tĩnh của Lăng Họa vài giây, rồi lấy một tờ khăn
giấy, cung kính đưa cho Cù Khê Ngưng, sau đó giơ tay chạm lên môi mình.
Nhìn thấy động tác này của Mục Tịnh, lông măng khắp người Lăng Họa lập
tức dựng đứng, khẩn trương quay đầu lại nhìn Cù Khê Ngưng.
…
Khóe miệng anh vẫn còn lưu lại vệt son môi lúc hôn cô, cực kỳ cực kỳ rõ nét.
Như một lẽ đương nhiên, một giây sau, giữa bốn người rơi vào một bầu không khí trầm mặc không thể kỳ quái hơn.
Thật ra là một màn kịch đặc sắc của năm.
Trên gương mặt Mục Tịnh lộ ra một biểu cảm vô cùng vi diệu. Lộ Tân Viễn
mím môi nhìn chằm chằm Cù Khê Ngưng, ánh mắt từ từ lạnh đi từng chút
một. Cù Khê Ngưng thì tao nhã, điềm nhiên quẹt nó đi một cách chậm
chạp.
Còn về cô, cô muốn nổ tung ngay tại chỗ, chỉ có thể cố gắng duy trì sự bình thản trên gương mặt mình.
Cô không hiểu, với EQ của Mục Tịnh, cho dù có đoán được ban nãy giữa họ
đã xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không cần vạch trần ngay tại chỗ. Còn
nữa, với IQ của Cù Khê Ngưng, ban nãy hôn xong, anh không thể nào quên
lau vết son của cô đi, cho dù cách nhau một thời gian rất ngắn đi chăng
nữa.
Thế nên, Mục Tịnh có lẽ cũng biết quan hệ trước kia giữa cô và Lộ Tân Viễn.
Còn về phần Cù Khê Ngưng, cô thật sự không hiểu anh rốt cuộc định làm gì?
Lau xong vết son, Cù Khê Ngưng đặt tờ giấy qua một bên. Mục Tịnh thấy
vậy liền giơ ly rượu lên trước mặt Lộ Tân Viễn: “Tổng giám đốc Lộ,
Berker Palace chân thành kỳ vọng vào sự hợp tác sắp tới giữa chúng tôi
và gia tộc Lộ Thị”.
Lộ Tân Viễn cũng lịch sự nâng ly nhưng ánh mắt lại hướng về phía Cù Khê
Ngưng: “Lộ Thị sẽ dốc hết sức mình để hợp tác với Berker Palace với tư
cách một tập đoàn kinh tế hàng đầu. Sau này có lẽ sẽ thường xuyên gặp
các vị”.
Cù Khê Ngưng vẫn không nói gì. Anh liếc nhìn Lộ Tân Viễn rồi cùng Mục Tịnh rời khỏi khu vực cửa hội trường.
Lăng Họa nhắm mắt lại, cũng muốn đi nhưng bị Lộ Tân Viễn nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản.
“Tiểu Họa.” Anh ấy nhìn cô chăm chú: “Bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện”.
“Em chỉ có mười phút.” Cô bình tĩnh đáp: “Em còn phải bố trí ngoại cảnh cho buổi phỏng vấn”.
“Vậy là đủ rồi.” Lộ Tân Viễn cất bước đi về phía vườn hoa đằng sau Berker Palace.
***
Trong vườn hoa rộng lớn của Berker Palace, lúc này chỉ còn lại khung cảnh bình yên và tĩnh lặng dưới trăng.
Đi tới giữa vườn hoa, Lộ Tân Viễn mới dừng bước.
Cô nhìn bóng anh từ sau lưng, rồi đưa tay dụi mắt.
Bóng lưng thân thuộc, dịu dàng, tàn nhẫn này, khi vừa quay về thành phố T đã bao đêm cô mơ thấy, có lúc thậm chí còn khóc đến bừng tỉnh giấc, sau đó trằn trọc mãi không yên.
Trước kia khi chưa gặp Lộ Tân Viễn, cô và Chúc Tịnh luôn trêu nhau là vô duyên với tình yêu. Cô còn tự xưng là một người không cần tình yêu.
Nhưng làm sao cô ngờ được, sau này trên thế giới lại xuất hiện một Lộ
Tân Viễn, khiến cô trở thành một người con gái chịu cuối đầu trước tình
yêu?
“Tiểu Họa.” Anh quay lại, giọng nói có chút chua xót: “Những email anh gửi, em có từng đọc không?”.
Cô nhắm mắt lại, im lặng gật đầu.
“Một năm sau khi chia tay, anh đã nghĩ đến chuyện tìm lại em. Nhưng lúc
đó em đã đi khỏi nước A, thay đổi cách thức liên lạc. Chúc Tịnh, Đốc Mẫn và tất cả những người bạn của em đều hận anh, không nói cho anh biết
tung tích của em. Anh hết cách, đành từ từ chờ đợi. Về sau có người biết em ở thành phố T đã nói cho anh biết, anh liền lập tức quay về.” Anh đi về phía cô, đứng trước mặt cô, chân thành nhìn cô: “Tiểu Họa, anh biết
những tổn thương anh mang tới cho em không cách nào bù đắp. Kể từ giây
phút đánh mất em, có thể anh sẽ không bao giờ tìm lại được nữa, nhưng
anh vẫn tham lam muốn thử một lần”.
“Có cần thiết không?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lắc đầu: “Ban đầu
anh đã lựa chọn rời xa, anh nên tôn trọng quyết định của mình từ đầu đến cuối…”.
“Lúc đó anh quá trẻ.” Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Anh những tưởng mình
không có em vẫn có thể sống tốt. Lúc đó ở trong lòng anh, tâm nguyện
muốn giành lấy một khoảng trời quá mãnh liệt. Em biết mà, anh không muốn dựa vào gia đình, không muốn dựa dẫm bất kỳ ai. Anh cảm thấy trong giai đoạn đó việc quan trọng nhất đối với anh là lập nghiệp”.
“Thế nên, nếu lúc đó em đã không phải là chuyện quan trọng nhất với anh
thì bây giờ thật ra cũng vậy.” Cô cười thản nhiên: “Lộ Tân Viễn, việc đó chứng tỏ em chưa bao giờ tồn tại trong kế hoạch cuộc đời anh”.
“Vì lúc đó anh không hiểu chuyện tình cảm. Anh nghĩ rằng tình yêu thì ai cũng có thể thay thế, nhưng về sau thực tế chứng minh là anh đã sai.”
Anh hơi cúi xuống, nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ: “Lăng Họa, ba năm nay anh chưa một phút nào quên em, dù em có tin hay không thì anh
cũng chưa từng yêu một ai khác ngoài em”.
Nghe được câu nói này của anh, mũi cô hơi cay cay. Cô cố gắng bấu lấy
lòng bàn tay mình, không để anh nhận ra bất kỳ phản ứng nào của mình.
Khi mới chia tay, cô từng nghĩ vô số lần xem còn cách gì để quay trở lại hồi họ còn yêu. Cô thậm chí còn từng đi tìm riêng bạn bè của anh, hỏi
thăm xem Lộ Tân Viễn có người yêu mới hay không. Nghe họ nói không, cô
còn cảm thấy rất vui. Nhưng cô biết, chính anh nói chia tay thì anh sẽ
không quay đầu, thế nên cô cũng không dám thử vãn hồi.
Không ai biết khoảng thời gian khi mới thất tình cô đã sống thế nào. Mọi kỷ niệm trong cuộc sống đều liên quan đến người ấy. Đi tới đâu cô cũng
khóc, cô thậm chí không hiểu từ khi nào mình trở thành một kẻ yếu đuối
đến vậy?
Nhưng sau này cô cũng từ từ quen với cuộc sống mới, người này dần nhạt
nhòa đi trong cuộc đời cô. Chuyện tình cảm cô đã từng nghĩ cả đời cũng
không quên được cũng đã thật sự tan biến dần cùng với sự vỗ về của thời
gian.
Mãi sau này, anh bắt đầu gửi email cho cô, kể lại việc nhớ cô thế nào,
kể lại những hối hận năm xưa, cầu mong cô hồi tâm chuyển ý. Nếu nói đọc
được những dòng tin ấy, cõi lòng cô không xao động chút nào thì là nói
dối. Nhưng đọc những dòng chữ ấy, nghe những tin nhắn thoại ấy, trái tim cô lại mỗi ngày một tê dại hơn với người này.
Thật bi ai biết bao.
Một người cô từng yêu đến thế, dành tất cả nhiệt huyết tuổi xuân cho
anh, từng muốn sống trọn đời trọn kiếp với anh, từng muốn cùng anh xây
dựng một gia đình, từng muốn mỗi ngày mở mắt ra luôn nhìn thấy anh đầu
tiên. Anh ra đi, cô đau đớn tưởng chết.
Nhưng bây giờ khi người này thật sự xuất hiện trước mắt một lần nữa, cô đã không còn tìm thấy tình cảm của mình ở đâu nữa.
“Tiểu Họa, anh rất cảm kích vì em cho anh được đứng trước mặt nói với em những lời này, vì bây giờ anh có thể nói rõ với em rằng: Anh rời xa em
không vì một ai khác, sau em anh cũng không có một ai khác. Quá khứ của
anh sạch sẽ, chỉ có sự tồn tại của em. Tương lai anh cũng đã chuẩn bị
sẵn sàng, mà em là một phần quan trọng nhất.”
Anh từ từ thu lại nét dịu dàng, thể hiện rõ toàn bộ sự kiên định: “Anh
muốn theo đuổi lại em. Anh muốn bù đắp những sai lầm thời trai trẻ. Anh
cảm thấy bây giờ vẫn chưa muộn, có đúng không?”.
Ánh mắt cô hơi run lên. Cách nói chuyện của anh hiện tại chính là cách
nói chuyện những ngày đầu tiên, anh mà cô từng rung động. Anh quả thực
là một người ôn hòa, không có tính công kích nào, nhưng tận sâu trong
cốt tủy là một sự cứng cỏi và kiêu ngạo, điều này khiến cô si mê.
“Em không thể nói không được.” Rất lâu, rất lâu sau, cuối cùng cô cũng
lên tiếng, giọng khàn khàn: “Đây là quyền của anh, em không thể can
thiệp”.
Một giây sau, cô nhìn thấy những niềm vui lấp lánh như sao trời ánh lên
trong mắt Lộ Tân Viễn, kiểu ánh mắt như con nít ấy khiến cô càng thêm
chua xót.
“Nhưng đáp lại thế nào là việc của em. Em cũng hy vọng anh đừng dùng bất kỳ thủ đoạn nào để can dự vào sự hồi đáp của em.” Cô tiếp tục nói,
giọng bình thản và điềm tĩnh: “Dù sao thì sau này chúng ta còn phải làm
việc qua lại với nhau, em không muốn vì chuyện riêng tư mà ảnh hưởng tới công việc”.
“Em rất thích công việc này, phải không?” Lộ Tân Viễn hỏi.
Cô ngừng lại một chút: “Rất thích”.
Ở trong lòng cô, trên thế giới này không còn nơi nào có thể giúp cô phát huy năng lực hơn Berker Palace nữa, cũng không còn nơi nào có thể khiến trái tim cô sôi sục như nơi đây nữa. Thế nên khi Cù Khê Ngưng yêu cầu
phục chức cô mới quay về không chút do dự.
Cô đã trở thành hình tượng Tim và Ken đặt nhiều kỳ vọng nhất, dù cái giá phải trả là phản bội họ.
Anh nhìn cô, đôi mắt từ từ trầm xuống: “Tiểu Họa, em khác trước rồi, chính môi trường ở Berker Palace khiến em thay đổi ư?”.
“Nhất định là khác rồi.”
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, quay người chuẩn bị rời đi: “Nếu anh muốn tìm
hình bóng quá khứ của em thì xin lỗi, chắc là không có nữa. Hơn nữa em
cảm thấy Berker Palace không thay đổi em, chỉ là đánh thức những thứ nằm sâu trong nội tâm của em thôi”.
Lộ Tân Viễn nhìn bóng cô từ từ rời xa, lẳng lặng cuộn chặt tay lại thành nắm đấm.
Lăng Họa mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng anh một lần nữa vang lên sau lưng:
“Tiểu Họa, tránh xa Chase Qu một chút.” Anh nói rành mạch: “Anh là đàn
ông nên anh hiểu đàn ông, anh có thể đọc được những thứ anh ta muốn qua
đôi mắt của anh ta”.
“Đối với em, anh ta quá nguy hiểm.”
“Anh ta rất nguy hiểm.” Lăng Họa không quay lại, cũng không dừng bước: “Nhưng anh ta không thể tổn thương em được”.
*Lời tác giả: Đại kịch đặc sắc của năm: Tôi và sếp tôi hôn nhau bị bạn trai cũ và đồng nghiệp phát hiện, phải làm sao?
Đại đế là người đàn ông xấu xa nhất trên đời, nhưng các bạn không cảm
thấy Tiểu Họa cũng dần bị bôi đen rồi sao? Quá vui đi, lót đường 1 quyển cuối cùng cũng tới phần Đại đế xé tan tình địch, quả thực là hưng phấn… (Thật ra tên Mục Tịnh kia cũng xấu lắm, dù sao cũng là tâm phúc của Đại đế cơ mà)
Thế nào, hãy nêu cảm nghĩ về anh người yêu cũ đi chứ!!!
*Lời dịch giả: Mọi người đoán thử xem Mục Tịnh oan gia với ai? Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com