Từ sau khi ra khỏi văn phòng của Cù Khê Ngưng, cả người Lăng Họa có phần ngẩn ngơ.
Cô thẫn thờ đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ lên má mình.
Một cái, hai cái… nhưng những lời anh nói và khung cảnh đó vẫn quẩn quanh trong đầu óc.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn khuôn mặt dính đầy nước, nhợt nhạt của mình trong gương.
Ba năm nay, chính bản thân cô cũng không thể tưởng tượng được mình rốt
cuộc đã thay đổi bao nhiêu. Cô đã không còn là một người hơi tý là sai
khi vừa bước chân vào Berker Palace nữa. Cô đã tận mắt chứng kiến nhiều
chuyện ghê tởm, âm mưu, hãm hại mà người thường không thể tưởng tượng
nổi… cũng từng đích thân tham gia vài chuyện. Cô đã không thể tự xưng là một “người tốt” nữa.
Ha, nếu cô nói với Cù Khê Ngưng cô không làm chuyện này, ngay chính bản thân cô cũng sẽ khinh thường tấm bia mà cô muốn xây nên.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy Mục Tịnh đứng ở cửa thang máy.
Sau khi nhìn thấy cô, anh ta không nói gì nhưng dường như ra hiệu cho cô cùng mình đi vào một phòng họp nhỏ không người.
Sau khi bước vào, anh ta xoay tay đóng cửa lại, khoanh tay đứng nhìn cô.
“Làm sao anh điều tra ra được chuyện của Ken?” Cô không thể hiện cảm xúc gì.
“Trên đời không có chuyện gì không thể điều tra ra, chỉ là cô có muốn hay không mà thôi.”
Lăng Họa cười một tiếng thản nhiên: “Không hổ danh là anh”.
Con ngươi Mục Tịnh đen thẫm lại: “Bắt cô tận tay giết bạn cũ là một bài
thử thách mà chủ nhân mới bắt buộc phải giao cho cô. Dù người cũ có tốt
với cô bao nhiêu, thì bây giờ cô cũng chỉ có một vị chủ nhân”.
“Tôi hiểu.” Cô nhún vai: “Đây là thánh chỉ, nếu tôi không hoàn thành thì người chết chung sẽ là tôi”.
Mục Tịnh im lặng nhìn cô.
“Gene.” Cô mở cửa ra, bước ra ngoài không quay đầu lại: “Tôi mong anh
đừng giả vờ có thiện chí đánh thức người tốt trong tôi. Đôi tay anh bẩn
cỡ nào chỉ có mình anh biết. Nhưng tôi cũng không có tư cách gì nói anh, vì tôi cũng vậy”.
***
Sau khi đẩy cửa bước ra khỏi quán café gần TTA là đã khoảng bảy giờ tối.
Cô đứng bên đường, nhìn theo người nhận tin đang cầm túi tài liệu biến
mất ở góc tòa nhà TAA, đôi mắt chợt nhấp nháy theo ánh đèn đường.
Cô vào cửa hàng tạp hóa mua một lon bia, ngồi bên bậu cửa sổ cửa hàng, lấy điện thoại, mở Wechat.
Cô tìm tên “Ken” rồi đánh một dòng chữ, suy nghĩ rồi lại xóa đi.
Lăng Họa: Ken, gần đây ổn chứ?
Ken trả lời nhanh hơn cô tưởng tượng. Ông ấy lại gửi cho cô một bức ảnh
trước. Sau khi load xong bức ảnh, cô phát hiện đó là ảnh chụp cả gia
đình ông ấy đang ăn đồ nướng. Hai cô con gái đã lớn nhiều, một cô bé để
tóc dài đeo mắt kính, một cô bé cắt tóc ngắn. Những cô thiếu nữ xinh xắn đoan trang trông đều rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Người vợ ngồi sát cạnh
ông ấy, nụ cười dịu dàng và điềm đạm.
Ken: Ngoài việc bây giờ ăn quá no thì mọi sự đều ổn. Cô thì sao?
Lăng Họa: Tôi cũng rất ổn, có điều hơi mệt.
Ken: Sao vậy Rene? Nếu cần, lát nữa chúng ta tới quán café quen trò chuyện một lúc?
Cô nhìn dòng chữ ấy, cảm thấy hơi nhức mắt.
Lăng Họa: Không sao đâu, có lẽ vì gần đây cường độ công việc quá cao, về nhà ngủ một giấc là ổn thôi.
Ken: Được, có vấn đề gì khó nói cứ tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi biết Tim đã đi, Chase hành sự lại tàn nhẫn, cô chưa quen lắm.
Lăng Họa: Ừm, được.
Ken: Ngày mai gặp lại.
Lăng Họa: Ngày mai gặp lại.
Vừa bỏ di động xuống, lại có một tin nhắn nhảy ra. Cô liếc nhìn, là tin nhắn do người nhận tin của TAA gửi tới.
[Vừa rồi đã đưa cho toàn bộ tòa soạn xem. Bài bào này ngày mai nhất định sẽ trở thành tin bùng nổ trên mọi phương tiện truyền thông. Cảm ơn cô
nhé Rene, nhờ có cô, có thể cuối năm nay tôi lại được thăng chức rồi.]
Đọc xong dòng tin ấy, cô thẳng thừng ném di động vào trong túi xách.
***
6 giờ 50 phút sáng, Lăng Họa không cần đồng hồ báo thức đã tỉnh dậy. Cô nằm trên giường, mở Weibo ra, cứ thế nhẹ nhàng lướt tin.
Đúng 7 giờ. Một tin mới nhảy ra.
[Chuyện tình không ngờ của đại biểu Ken, người có khả năng kế nhiệm vị
trí Chủ tịch nhất trong Berker Palace Đứa con trai riêng đang làm nghề
cấm?]
Cùng với đó, gần như chỉ khoảng một phút sau, rất nhiều ID mà cô theo dõi đều chia sẻ bài viết này.
Cô mở trang tin tức trên di động, nó nằm ở tít đầu tiên.
Cô mở Wechat, nó cùng chình ình ở nơi nổi bật nhất.
…
Cô ném di động lên tủ đầu giường, đi tắm rửa, mặc quần áo và ăn sáng.
Khi tới Berker Palace, từ giây phút đầu tiên bước qua cánh cửa kính, cô
đã cảm nhận được sự xôn xao của tất cả mọi người. Tất cả những người đi
ngang qua đều đang rủ rỉ ghé tai nhau, cái tên Ken không biết đã vọng
vào tai cô bao nhiêu lần.
Kỳ lạ là sáng nay Cù Khê Ngưng cũng có buổi họp nhưng anh lại không có
mặt trong phòng họp cô đã sắp xếp cũng không có bất kỳ thông báo thay
đổi lịch trình nào tới cô. Từ sáng sớm cô đã không nhận được bất kỳ tin
nhắn nào của anh một cách bất thường.
Trở về chỗ ngồi của mình, cô nhìn thấy Tiểu Địch, thư ký của GKang đi về phía mình.
“Rene.” Tiểu Địch nghiêm mặt nói: “Chase và những người khác đều đang
nhóm họp với GKang, buổi họp này e là một tiếng rưỡi nữa cũng chưa thể
kết thúc. Tốt nhất cô nên thay đổi toàn bộ lịch trình ngày hôm nay của
Chase”.
“Được.” Cô dứt khoát gật đầu đồng ý.
“Cô biết chuyện ấy chưa?” Tiểu Địch ngừng một lát mới hỏi.
Cô khẽ gật đầu.
“Tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện này. Thật không biết người nào
tung tin. Mấy kiểu scandal này Berker Palace không thể nhúng tay vào
quản được, dù sao nó cũng nhắm vào đời tư cá nhân…” Tiểu Địch quấn quấn
lọn tóc: “Tôi rất bất ngờ, cũng cảm thấy tiếc lắm. Trông ông ấy không
giống một người như vậy, tôi lâu nay vẫn rất kính trọng ông ấy…”.
Lăng Họa im lặng, chỉ nhếch miệng qua loa.
“Khi nào cuộc họp kết thúc tôi sẽ thông báo cho cô.” Tiểu Địch thấy cô không có ý muốn buôn về chuyện này bèn vẫy tay chào cô.
Chẳng bao lâu sau, GAGA cũng tới tìm cô. GAGA biết rất rõ mối quan hệ
giữa cô và Ken, thế nên từ đầu tới cuối không hỏi câu nào cũng không nói câu nào, chỉ vỗ vai cô, đặt bánh gato và café lên bàn rồi đi luôn.
Từ sáng tới trưa, tận khi mặt trời khuất núi.
Cù Khê Ngưng vẫn chưa xuất hiện lần nào, các quản lý cấp cao khác cũng
vậy. Mọi người xung quanh đã bắt đầu bàn tán chuyện của Ken với âm lượng bình thường một cách không hề kiêng dè. Cô không tham gia bất kỳ một
nhóm bàn luận nào.
Hơn tám giờ, phòng làm việc gần như không còn một ai. Cô vẫn ngồi nguyên ở chỗ của mình, xử lý công việc như gỗ đá. Bữa trưa cô khều vài miếng
cơm, bữa tối tới giờ vẫn chưa ăn nhưng cũng không cảm thấy đói.
Đúng lúc này, Tiểu Địch gửi tin nhắn Wechat tới: Họ kết thúc rồi.
Nhìn thấy dòng tin đó, cô run rẩy gập máy tính lại, đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Ken.
Đi tới gần cô liền nhìn thấy thư ký của Ken đang đứng trước cửa, dưới
đất đặt rất nhiều hộp dùng để thu dọn. Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi
bình tĩnh và điềm đạm ấy bê một chiếc hộp trong tay, nhìn văn phòng của
Ken, âm thầm rơi nước mắt.
Có một vài cán bộ lục tục ra vào để bắt tay tạm biệt ông ấy, nhưng cũng
có những người lại đi vòng qua như sợ rắn rết, dường như đến nhìn ông ấy thêm một lần cũng không muốn.
Cô vẫn luôn đứng gần đó chờ đợi, đợi cho tất cả mọi người đi khỏi, bao gồm cả GKang, và cuối cùng là Cù Khê Ngưng.
Anh bắt tay với Ken, thấp giọng nói vài câu với ông ấy. Ken vẫn mỉm cười từ đầu tới cuối, đáp lại anh còn nhìn theo tiễn anh đi.
Khi đi ra ngoài, Cù Khê Ngưng liền nhìn thấy cô đứng gần đó.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt anh là những cảm xúc không thể đọc hết. Ánh mắt cô cũng bình tĩnh lãnh đạm. Tầm nhìn của họ giao nhau trong vài tích tắc rồi anh quay người bỏ đi, làm như không nhìn thấy cô.
Lăng Họa cảm thấy những cảm xúc cố nén nhịn cả một ngày trời, sau cái nhìn của anh, đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô vẫn đứng đực ở đó, cứ thế nhìn như vậy và vẫn chưa cất bước đi về phía phòng Ken.
Ken đứng trong văn phòng an ủi thư ký của mình, sau đó bắt đầu tháo
những bức ảnh và con dấu treo trên tường xuống. Trong lúc ấy, Ken liếc
mắt, nhìn thấy cô đứng gần đó.
Khi ánh mắt Ken vừa chạm phải, cô gần như không do dự một giây, quay người bỏ đi.
Khoảng cách vài bước, cô càng đi càng nhanh, giày cao gót vì những bước
chân nặng nề khẩn trương tạo ra một loạt âm thanh vang trên sàn nhà. Cô
cắn chặt răng, tới cuối cùng gần như chạy bước nhỏ, không dám quay đầu
lại.
Khi sắp đi tới cửa văn phòng Cù Khê Ngưng, bỗng có một đôi tay đầy sức mạnh kéo cô vào phòng.
Cùng với tiếng sập cửa nặng nề, cô hoảng sợ nhìn về phía chủ nhân cánh
tay kia, liền đó rơi vào một ánh mắt không thể quen thuộc hơn.
Phòng làm việc không bật đèn, đôi tay ấy giữ chặt cánh tay cô. Cô thử giãy giụa nhưng anh không buông.
Lăng Họa cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay anh, vì vừa
chạy và tâm lý căng thẳng, hơi thở của cô có phần gấp gáp. Cô trầm mặc
đứng đơ người tại chỗ, điên cuồng suy nghĩ xem anh định làm gì.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói bằng chất giọng lạnh nhạt thường ngày: “Bài báo đã được truyền đi khắp các kênh thông tin, gây ra phản ứng đúng như tôi kỳ vọng. Thực ra đây chỉ chuyện riêng tư của một nhân vật tầm cỡ
trong Berker Palace, không phải lỗ hổng gì trong chiến lược, nhưng cũng
lại là một scandal không thể xóa nhòa. Quần chúng sẽ không bao giờ chấp
nhận một người như vậy lãnh đạo mình”.
“Qua buổi thảo luận cả ngày hôm nay, tất cả đã nhất trí yêu cầu ông ấy rời khỏi Berker Palace.”
Từ khi quen anh tới giờ đây có lẽ là lần cô nghe anh nói nhiều nhất.
Mà từ giây phút đưa bài báo cho người nhận tin, cô cũng đã dự liệu được anh sẽ nói những lời này.
“Cô làm rất tốt, không một kẽ hở. Đây chính là kết quả tôi mong muốn.”
Cô những tưởng anh đã nói xong, nhưng ai ngờ, anh thêm vào một câu cuối cùng như vậy.
Trái tim Lăng Họa đập mỗi lúc một nhanh.
Cô nghĩ, kể từ ngày đầu tiên bị anh gây khó dễ, một người không chịu
khuất phục như cô đã luôn nỗ lực, điều muốn nghe nhất chính là sự thừa
nhận và khẳng định của anh.
Bây giờ, cô đã được nghe thấy, cô tưởng mình sẽ rất vui.
Đả kích biết bao.
“Xin hỏi tôi đi được chưa?” Lát sau cô hạ giọng hỏi.
Cù Khê Ngưng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô qua ánh đèn đường hắt vào cửa sổ.
Cô vùng vẫy nhưng anh vẫn không buông tay.
“Phải, tôi làm rất tốt.” Nhịn đến nỗi gần như cắn gãy răng, cuối cùng cô vẫn ngẩng lên, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ rực: “Tôi cũng không ngờ mình
có thể làm gọn gàng dứt khoát đến vậy, có thể hại người đối tốt với tôi
đến bước này mà không hề chớp mắt”.
“Anh biết không? Không có ông ấy, hôm nay tôi không thể đứng ở đây.
Trước kia tôi từng nhiều lần phạm sai lầm, đều là ông ấy và Tim cứu tôi… Vậy mà hôm nay tôi đã kề dao đâm vào ngực ông ấy. Cả đời này ông ấy
cũng không thể thực hiện được giấc mơ đã gần trong gang tấc nữa, hơn nữa còn bị người ta chê cười. Cả những người thân vốn đang sống trong bình
yên và hạnh phúc của anh ấy cũng sẽ vĩnh viễn sống trong cái bóng xấu xí này!”
“Tôi là một tên đao phủ, tôi đã hại cả gia đình ông ấy…”
Ban đầu, giọng cô còn bình tĩnh, nhưng về sau đã hoàn toàn cao lên thành tiếng nấc.
Nhịn lâu như vậy, từ hôm qua tới tận hôm nay, cuối cùng cô vẫn không
nhịn được. Hơn nữa, cô lại bộc phát với người không nên nhất.
“Có lẽ anh cảm thấy nực cười, phải, bao nhiêu năm nay tay tôi dính còn ít máu sao? Có dính thêm vài giọt thì có gì đáng kể đâu…”
Cô chưa kịp nói hết câu, bàn tay đang giữ chặt cô bỗng dùng lực, cả người cô đổ nhào về phía trước.
Sau đó, cô ngã mạnh vào một vòng tay vừa rắn chắc vừa ấm áp.
…
Cả người Lăng Họa chợt ngơ ngẩn.
Trong phòng làm việc tối đen như mực, Cù Khê Ngưng một tay nhẹ nhàng ôm lưng cô, vỗ về.
Cô tròn xoe mắt, nước mắt vô thức lăn xuống, thấm ướt áo sơ mi của anh.
Sau đó, cô nghe thấy anh khẽ thì thầm bên tai cô.
“Cô sở hữu cả tấm lưng của tôi, tôi cũng không cho phép cô hối hận.”
*Lời tác giả: Tình cảm của Đại đế, cảm giác vừa tát một cái thì lại cho ăn một quả ngọt.
Lần nào cũng đến lúc hận anh ấy muốn chết, cảm giác anh ấy đối xử với
Tiểu Họa rất tệ thì anh ấy luôn dùng một câu nói để khiến người ta đầu
hàng. Vậy phải làm sao đây? Dù sao sau này cũng là bà xã rồi, ngược đãi
Tiểu Họa một chút trước chắc không sao chứ?? (Phải, không sai, tôi vĩnh
viễn chỉ ngược nữ chính thôi, mấy người đánh tôi đi!)Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com