Chưa hết kinh ngạc, từ phía xa truyền tới thanh âm trầm ấm, đám người quay đầu. Một đạo thân ảnh tựa như rất quen thuộc một dạng, thân thể cao ráo cùng bộ giáp chân màu có chút hơi củ, lão nhân Thuấn Phong nhìn thây chắc chắn nhớ lấy. Thân trên không một mảnh vải che lấy lộ ra cơ bắp rắn chắc đẹp như tạc tượng, chưa hết từng đầu vết thương để lại quá mức khiến người ta giật mình.
Không phải vì hắn chủ ý khoe lấy thân thể chỉ là hắn có bộ y phục kia không tiện làm hỏng, bộ này giáp chân quá mức phù hợp chiến đấu hơn nhiều, hắn hiện tại đâu phải bình thường mà thân thể đang đứng trên không tựa như đang bay một dạng, khí tức trầm ổn một cách lạ thường không cảm nhận thấy, nhìn qua chắc chắn nói tới một người bình thường.
Hai tay hắn thả lỏng lấy, sắc mặt nghiêm nghị tới cực điểm, phía sau mái tóc hắn buộc lấy một đầu dây đỡ bị vướng chuyển động. Nhìn qua tựa như thần một dạng, khống vướng bận.
“Lão sư”.
“Đại trưởng lảo”.
Phía xa nhìn tới đám người như vở lở, không biết từ lúc nào khóc ngày càng lớn tựa như trẻ nhỏ bị uất ức một dạng. Cảm giác cừa vui vừa buồn một dạng. Chưa kể ngạc nhiên, phía xa nhìn tới tựa như rất bình thường nhưng nhìn kỷ mới nhận biết hắn đang đứng trên không.
“Lão sư hắn đang bay”.
Thuấn Thiếu Thiên tựa như trẻ ngổng, mắt chử A mồm chử O quá mức khiến người ta kinh ngạc, hắn biết vị này lão sư quá mức thần bí cùng thực lực mạnh mẻ nhưng không thể biết được vị kia thực lực chân chính. Nhìn lại cảm giác thấy bản thân quá yếu đuối. Hắn có chút cúi đầu cùng hai lòng bàn tay nắm chặt.
Đám người nhìn tới có chút mộng, con người có thể bay, truyền thuyết không ghi nhận lấy. Quá mức kinh ngạc đâu khác gì Thuấn Thiếu Thiên, đám người tựa như tượng một dạng, không có lấy một cái dị động. Trước mắt đám người khó mà tin nổi cảnh tượng. Thân ảnh hắn trực tiếm đứng tại một điểm nhìn qua tựa như có vật cản nhưng không hắn hoàn toàn đứng trên không trung lấy, từng làn gió thổi qua tới làm mái tóc hắn tung tay theo gió, cái kia dây buộc có chút muốn bung ra một dạng.
Phía xa Trúc Nhi tựa như nghe thấy, đang ôm chầm lấy mẹ nàng bất ngờ thả tay nhìn về phía kia phương hướng, trước mắt nàng một cái hào quang lão nhân khiến nàng cảm giác thấy ấm lòng, nàng từ hai hàng nước mắt rơi rớt lúc này ngưng hẳn, sắc mặt nhỏ bé nàng rất nghiêm nghị. Nàng quá uất ức, vị kia đại trưởng lảo thế mà bỏ nàng ở lại rồi rời đi 3 tháng thời gian mới quay về đúng lúc. Nàng ánh mắt nhìn lấy quá mức mê muội, thực lực như vậy nàng rất muốn, lúc này nàng tựa như cảm giác mãnh liệt hơn cả.
Đám người còn lại cũng không khác, từ những người bị thương lúc này đã được cầm máu cũng đứng dậy nhìn tới, trên mặt bao nhiêu đau đớn đều tan biến, bù lấy một gương mặt biểu cảm thân thuộc nở lấy nụ cười.
“Mừng người trở lại a lão sư”.
Thuấn Thiếu Thiên nhảy cao lên tới tường thành, tiếp đất hắn hai chân có chút run run lấy, gắng gượng đỡ lấy thân thể hướng về phía Phong Thần cùng nụ cười rạng ngời tựa như quên hết mọi chuyện, hai lòng bàn tay hắn nắm chặt lúc này thả lỏng hoàn toàn, hắn muốn quan sát lấy thực lực chân chính người hắn kính trọng vi sư.
Ân!
Phong Thần quay đầu về phía đám người gật đầu một cái, hắn quay đầu về hướng đám Hung Thú, ảnh mắt huyết quang lóe lên nhìn chằm chằm lấy. Phía xa từng đầu Hung Thú tựa như đứng lại không có một cái dị động. Điều này khiến đám người hết sực kinh ngạc. Chỉ cần một ánh mắt liền có thể định hình đám Hung Thú. Cái này đại biểu thực lực!
“Nhanh đưa những người kia quay lại tới”.
Hắn nhìn phương xa quan sát lấy, cuối ánh nhìn hướng đám người đang đứng lấy ra hiệu nhắc lấy. Sắc mặt hắn thường ngày có chút hiền hòa nhưng tới lúc này mọi thứ tựa như thay đổi lấy, lần đầu tiên thấy được cái này sắc mặt, từ trong nghiêm nghị có thể nhận thấy một thứ gì đó kinh khủng lấy.
Nghe thấy lời này đám người có chút sợ cũng như an tâm một phần, nhanh chóng chạy tới. Khoảng cách chưa tới 2 dặm xa quả thật không quá tốn nhiều thời gian, hết tốc lực đi tới cũng chưa tới 1 phút thời gian. Tiến gần tới đưa tay đở lấy đám người, nhanh chóng dìu lấy tiến về phía cổng thành đi tới. Bên ngoài đám Hung Thú đều không có lấy một đầu dị động, bị cái kia ánh mắt nhìn chằm chằm tựa như cảnh cáo, chưa kể lúc nảy cái kia thương khiến chúng có chút cảm giác nhói trong người. Đưa mấy người kia trở lại không quá nhiều khó khăn. Tới nơi đám kia lão nhân có chút xìu xuống. Không biết nên nói cái gì? Quả thật khó xử, mọi việc còn lại cũng chỉ có hắn thu dọn lấy.
“Lão huynh. Chê cười. Còn lại nhờ ngươi”.
Thuấn Phong hướng tới, giọng nói có chút run rẩy, nhưng trong đó vẫn cảm nhận thấy một thứ gì đó. Quả thực thời gian qua hắn tu luyện tăng lên thực lực không yếu nhưng chỉ đối đầu tối đa ba đầu Vương cấp Hung Thú mà thôi.
Phong Thần tựa như không nghe thấy, hắn ánh mắt luôn nhìn về phương xa. Hắn bước chân một bước đi tới, cảm giác hắn dưới chân cứng như tường thành một dạng, bước chân rất nhẹ nhàng như đi trên mặt đất không phát ra một cái thanh âm cùng sóng Hồn Lực dao động.
“Nhanh đưa ta lên tường thành ta muốn quan sát”.
Thuấn Phong lão nhân thôi phải nói, lão ta như một cái tên cuồng Phong Thần một dạng, lão rất muốn biết thực lực thực sự của hắn. Tới lúc này mới được chứng kiến có kẻ ngốc mới không chịu.
Đám người nhận thấy có chút ngây ngổng tựa như không biết. Đám người ngó qua nhìn nhau một hồi vẫn không có lấy một cái dị động. Trên mặt tựa như ngốc đi một dạng.
“Việc này quan trọng sao trưởng lảo?”.
Phía cạnh một vị trẻ tuổi thanh niên nhân dìu lấy hắn có chút ngốc hỏi lấy. Hai tay hắn giữ chặt lấy cố định thân thể lão nhân, sắc mặt hắn ngây ngốc không biết lấy.
“Lũ ngu ngốc này, hôm nay ngàn năm có một, chân chình chứng kiến thực lực đại trưởng lảo”.
Lão già Thuấn Phong này đầu óc tựa như minh mẩn lấy một dạng, nhanh chóng quát lớn. Đám người tựa như tỉnh mộng, ào ạt chạy lên tới tường thành, quá mức nóng lòng.
“Đưa ta theo cùng”.
Phía dưới lão nhân Thuần Phong tựa như bị bỏ lại một dạng, cái tên thanh niên nhân chạy mất bỏ lấy lão lại phía sau, hắn đứng ngây ngổng một lúc mới hét lớn gọi lấy đám người. Ngay lúc có hai cái tiểu hài tử tiến tới dìu lấy đưa lão ta lên tới.
Tường thành phía trên đám người đứng cho chật kín, không khác gì nhìn nười nổi tiếng một dạng. Phía xa Phong Thần đi tới cảm giác mọi ánh nhìn tựa như khóa chặt lấy hắn, cảm giác rờn rợn sống lưng hiện rỏ. Cảm giác này có chút không thoải mái nhưng cũng không thể làm khác, trước sau gì thực lực hắn đám người chắc chắn thấy rỏ.
Hú hú!
Phía xa đám Hung Thú thấy hắn ngày bước tới tựa như có dị động, trong đám đông một đầu to lớn Cự Lang ngẩng cao đầu hú lên một tràng dài đánh thức đám Hung Thú tựa như ra lệnh tấn công lấy. Ngay lập tức đám Hung Thú gần 200 số lượng cực tốc lao tới. Từng cái thanh âm di chuyển vang lên cùng lượng lớn khói bụi bay mù mịt.
Nhận thấy phía xa Hung Thú lao tới hắn đâu thể ngước nhìn, đầu tiên cần lấy lại trường thương rồi mới tính. Lần đầu tiên hắn đối đầu trực tiếp cùng rất nhiều Hung Thú như vậy, thực lực hắn rất mạnh nhưng chưa thể sử dụng hết khả năng, lần này chắc có thể. Số lượng lớn như vậy Hung Thú chắc chắn hắn có thể tấn cấp không sai.
Thân ảnh hắn từ trên không lóe lên một cái rồi hoàn toàn biến mất không để lại tàn ảnh, đám người nhìn lấy kinh ngạc tới cực điểm mắt chử A mồm chử O hướng tới. Nhìn thấy phía xa giữa trung tâm thi thể đám Hung Thú thân ảnh kia lóe lên xuất hiện. Đưa hai tay kéo lấy trường thương quét ngang qua, toàn bộ huyết dịch phía trên bị đánh bay toàn bộ lộ ra hình dáng cây thương kia quá mức lộng lẩy tinh quang, thân một màu hắc sắc cùng cái kia con rồng bay lượn trên lưỡi thương cùng cái bóng sáng sắc nhịn đầu lưỡi, nhìn tới cảm giác có chút tê tê thân thể.
Thân thể không một mảnh vải, giáp chân bao bọc, tóc dài buộc phía sau trên tay trường thương đối chúng địch tựa như chiến thần. Quang mang phát ra sáng chói khiến đám người lóe mắt một dạng.
“Thân trên chiến trường chúng địch,
Một thân một khí, tư tư phong thái.
Tay cầm trường thương hướng tới,
Một mình đánh nát chúng địch thi nát.
Một thân một khí hướng tới,
Chúng địch đánh tới thi chất đầy núi.
Một thân một khí hướng tới,
Một thương quét lấy chúng địch thân tàn.
Một thân một khí hướng tới,
Thân thế như thần đánh tan chiến trường.
Một thân một khí hướng tới,
Đương đầu chúng địch, huyết tấy thương khung.”
Không biết Trúc Nhi từ đâu thu lấy cái này thơ ca, nàng buột miệng nói lấy, nói tới nàng có chút mộng, không biết hoàn cành tới nàng tự thân sáng tác lấy bài thơ tựa như tặng lấy hắn một dạng. Đám người xung quanh nghe lấy có chút giật mình nhìn qua. Trên mặt đám người gật đầu lia lịa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT