“Ta quả thật không thể tại quá lâu, có thể một thời gian liền rời đi. Ta đường tu luyện còn dài, không thể tại vị mà thành, thời gian ta tại liền có thể”.

Phong Thần suy nghĩ một hồi lâu hắn mới đáp lời, quả thật ý hắn đã quyết rất khó thay đổi. Thời gian hắn tại có thể đáp ứng lấy đám người.

Lời nói vừa dứt, đám lão nhân có chút mừng, quả thật Phong Thần tại vị một thời gian ngắn cũng chẳng sao, tương lai còn dài đâu thể nói trước được. Có thể sau này còn dịp gặp lại, có khi còn chung lấy. Năm người nở ra một nụ cười vui mừng. Điều này đáng để chúc mừng a.

Phong Thần có chút giật mình, đám người dường như một ruột câu dẫn hắn một dạng. Thảo nào trên đường đi tới đám người có chút đổi cách đón tiếp, hắn có lẽ bỏ qua đi một điểm nhỏ. Cũng mặc kệ, thời gian hắn tại có làm người trong làng cũng không tệ chí ít có chút danh phận.

Đám lão nhân trên mặt cười tươi như nhặt được vàng. Cũng chỉ có cách này mới níu lấy được hắn, chí ít mối quan hệ tốt không chừng sau này có lợi lớn. Cơ hội trước mặt không nhanh tay đâu thể được.

Phong Thần hắn cũng không quá để ý, quả thật hắn còn nhiều việc cần nhờ tới đám người, sách ghi chép cũng quan trọng nhưng ở đây chắc chắn còn nhiều làng thậm chí có quốc gia lớn nhỏ, hắn muốn tìm hiểu nên không thể không có chút phụ thuộc.

Thấy Phong Thân không chút dị động đám người như bỏ xuống tảng đá nặng.

“Nhanh, tối nay tiếp tục đãi tiệc, không say không về. Chúc mừng Đại trưởng lão về tới.”

Thuấn Phong nhanh nhảy, đứng dậy hét lớn. Phía ngoài hai tiểu nử giật mình chạy vào nhận lấy ý của hắn rồi mới quay người chạy đi.

Đại trưởng lão!

Cái mẹ gì đây!.

Phong Thần trong lòng có chút chửi thầm. Chỉ cần một vị trí nhỏ là đủ, đại trưởng lão ý vị chức bậc gần cao nhất trong làng. Thế này hắn có phải bị gài lấy một dạng. Hắn tựa như mộng lấy một lúc, không ngờ đám người lại chọn lấy hắn làm đại trưởng lảo, tưởng chùng một cái trưởng lảo nhỏ mà thôi. Khóe miệng hắn có chút co giật lấy cùng gương mặt tựa như bị sốc lấy một dạng.

Ta bị đám người chơi một vố!

Hắn cũng không biết nên làm gì. Nên nói sao mới phải, chỉ sợ phật ý đám người, quả thật hắn không ngờ tới.

“Việc này có chút…”

Hắn ngẫn một lúc mới mở lời, hướng tới đám người. Hắn không để ý chưa tới 10 tức hô hấp, định thần nhìn qua đám người kia chạy mất một dạng, không một bóng dáng. Xung quanh chỉ còn một minh hắn tại vị, yên tỉnh tới mức một con muỗi bay qua đều nghe thấy tiếng.

Bị câu dẫn!

Hắn cũng không biết làm gì, trong lòng tựa như có chút cười lấy. Đám lão nhân lớn tuổi tới vậy mà cư xử vẫn như đứa trẻ một dạng, sợ hắn đổi ý liền trốn mất. Cũng không quan tâm cho lắm. Đứng dậy rời đi tới gian phòng hắn lấy tới một bộ quần áo đi vào nhà tắm, hắn đã lâu chưa tắm qua.

Thân thể từng cái áo lần lượt được cởi xuống lộ lấy hắn từng bộ phận, thoát hết toàn bộ áo quần bước tới ngồi xuống ngâm mình vào chậu nước lớn, cảm giác mệt mõi tựa như tan biến, hương thơm từ các loại dược liệu dường như được nấu luyện một cách rất chuẩn xác đang dần thẩm thấu vào trong cơ thể, cảm giác thoải mái cực điểm.

Cạch cạch!

Phía ngoài cửa tiếng bước chân rất nhẹ nhàng chắc chắn đó là một tiểu nử tử tiến tới. Đẩy cửa tiến vào, vừa đặt chân vào trong phòng, nàng ta cảm nhận thấy một cái hương vị dược liệu được nấu lấy phảng phất xung quanh, căm phòng bị ngăn cách lấy một cái màn mỏng che lấy phía bên trong gian phòng chia làm hai.

Bên trong hắn cũng đã từng có suy nghĩ tới việc này, từ lúc tiến vào lần đầu ngay tại lão nhân Thuấn Phong có hai cái tiểu nử đồng theo tới, cảm nhận lấy chắc chắn đám người mang tới một cái tiểu nử đồng bên cạnh. Nhanh tay lấy một cái khắn quấn lấy phía dưới trước khi cánh cửa mở tới.

Phong Thần không có làm khó lấy, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Cảm giác trên mặt vẫn rất bình thản tựa như không bị ảnh hưởng lấy.

“Đại trưởng lảo, tiểu nử tới giúp ngài tắm gội”.

Tiểu nử tử gương mặt nhỏ có chút đỏ lên, nàng tựa như được lão nhân Thuấn Phong sắp xếp tới, nàng một cái nữ đồng đi theo, nghĩ tới nàng hai tay nhỏ nhắn có chút run lên, lần đầu làm tới việc này.

Nàng lúc trước đại tiệc ngồi phía cuối xa không thấy rõ, lúc này khoảng cách gần cảm giác tựa như khác hẳn. Vị lão nhân mà đám người đồn đại đang tại trước mặt nàng. Từ lúc được chọn nàng mộng một hồi lâu, chúng nữ cùng tuổi nàng thuộc dạng nổi trội nhất, đâu chỉ sắc đẹp thôi không, nàng được xem rất có tiềm lực, có thể xem thiên kiêu không thua kém Thuấn Thiếu Thiên đi theo vị kia chắc chắn tương lai rộng mở.

Đâu chỉ nghe qua lời đồn, gia đình nàng cùng Thuấn Thiên Thành rất thân thuộc, từ đó mà nghe thấy chuyện Thuấn Thiếu Thiên kể lại. Được Thuấn Phong lão nhân chọn lấy, nàng cùng cha mẹ nàng tựa như mộng, quá may mắn, cha mẹ nàng đâu cần suy nghĩ, gật đầu lia lịa.

Nàng chỉ nghe kể nhưng cũng không quá tin lấy, nàng Võ Hồn ngưng tụ đâu phải Đại Đao có thể cảm thụ lấy võ kỷ. Nàng cũng chỉ muốn nghe theo lời cha mẹ cùng có chút muốn tìm hiểu nên không từ chối. Trên tay bưng lấy một chậu nước ấm lớn chừng quả banh cùng một cái khắn hướng tới. Nàng dáng dấp không quá mê người tựa như sân bay một dạng phía ngoài áo quần nhìn tới, nhìn có chút trẻ nhỏ một dạng.

“Đâu cần phải gượng ép, việc này ta có thể”.

Hắn hai mắt vẫn nhắm lấy không một lần nhúc nhích, nhưng hắn có thể cảm nhận thấy. Vị tiểu nử tử quả thật gượng ép, nàng không muốn làm tới việc này. Phía trong kia thanh âm trầm ấm truyền tới.

Nàng ta có chút giật mình, cách một khoảng xa nhưng vẫn có thể nhận thấy nàng cảm giác. Có chút dừng lại, nàng hai tay thít chặt có chút dùng lực. Quả thật vô lý không cần nhìn nhận mà có thể nói đúng. Nàng có chút đờ người.

“Ta không phải quá cao siêu, chí ít thực có chút dùng đủ không quá phô trương. Ngươi có thể yên tâm”.

Bành!

Tiếp đến, một thanh âm tiếp truyền tới, lần này như đánh mạnh vào nội tâm nàng. Hai tay dùng lực lúc này thả lỏng hoàn toàn, chậu nước cũng vì thế mà rớt xuống. Nàng lúc này hoàn toàn đờ người không biết bao lâu. Sắc mặt nàng từ màu đỏ hồng ngại ngùng lúc này hoàn toàn biến sắc.

Đâu cần nhìn nhận, chỉ chưa tới năm tức hô hấp liền có thể đọc lấy toàn bộ nội tâm của nàng. Thực lực đâu chỉ cường đại hơn được kể lấy một dạng. Nàng trên gương mặt từ ngờ vực lúc này hoàn toàn biến đổi. Có thể đọc lấy nội tâm quả thật đáng sợ.

“Ngươi có thể tùy ý. Lão già kia đưa ngươi tới chắc hẳn có dụng ý”.

Lão già kia ý vị nói tới lão nhân Thuấn Phong, tính khí chu toàn tới cực điểm. Suy tính tới toàn bộ.

Ắt xì!

Biệt viện nào đó, một vị lão nhân hai tay bưng lấy chén trà cảm giác ngứa mũi vang lên mấy tiếng.

“Mấy lão già kia nói xấu ta sao?”

Nàng ta ngay lúc này ngây như ngổng không còn nghe lấy một lời. Im bặt mà đứng. Một lúc lâu mới định thần. Sắc mặt nàng vẫn như in không có thay đổi lấy hết sức kinh ngạc.

“Đại trưởng lão, người quả thật khiến tiểu nữ bái phục”.

“Tiểu nữ Tiêu Trúc Nhi tên, người có thể gọi là Trúc Nhi đều được”.

“Ta nguyện ý hướng tới”.

Nàng từ đâu lấy ra dũng cảm lời nói, không biết ma xui quỷ khiến một dạng. Nói xong nàng lúc này tựa như mớt vỡ lở hai tay đưa lên che lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cặp môi hồng tự nhiên.

“Tốt”.

Phía trong Phong Thần hắn không quá chèn ép lấy, thoải mái để nàng ta tùy ý làm lấy. Tiếp tục nhắm mắt dưởng thần.

Phía ngoài nàng nhặt lên lấy chậu nước, mang theo khăn tắm hướng tới. Nàng đứng phía sau lưng, hai tay thấm nước đặt lên lưng hai tay nhẹ nhàng đẩy lấy. Từng ngóc ngách phía sau không đụng tới đều bị nàng ta quét qua sạch sẽ.

Lúc này mới có thể toàn diện nhận thấy nàng ta mái tóc óng mượt xỏa xuống tới ngang lưng như thác nước, gương mặt hiện rõ, ngủ quan đâu chỉ tinh xảo mà quả thật nàng rất xinh đẹp, Tiểu nử tử kia cốt linh khoảng chừng 15 16 tuổi, thân thể ước chừng gần 5 thước cao cùng vóc dáng nhỏ nhắn. Nàng gương mặt hình trái xoan nhỏ nhắn cùng ngũ quan trên mặt rất cân xứng, nàng ta lớn nên chắc chắn trở thành một đại mỉ nử. Nàng cặp mắt tương đối lớn cùng con ngươi màu đen rất đẹp nhìn vào tưởng chừng như cặp mắt bồ câu một dạng kết hợp cài hai hàng mày ngài dài hẹp rất cân xứng, phía dưới một chút là cái kia sống mủi cao ráo tô điểm lấy cùng một cái miệng nhỏ anh đào với bờ môi hồng hào. Nàng thân hình cùng làn da rất mịn màng, trắng hồng lấy. Thân cao hơn 4 thước có chút lùn nhưng cũng vì thế mà nàng trông rất đáng yêu. Trên thân mang lấy một bộ quần áo màu hồng không quá nổi trội nhưng cũng đủ đẩy nàng lên vẻ đẹp. Đôi tay nhỏ nhắn liên tục đưa tới từng ngóc ngách, lúc đầu có hút run nhẹ nhung dần rồi cũng biến mất.

Hai mắt nàng nhắm lịm, ngại ngùng không dám mở lấy. Một lúc nàng lấy can đảm mở mắt, trước mắt nàng đập lấy một thân hình tựa như thanh niên nhân một dạng, cơ bắp như được tạc lấy, chạm vào cảm giác rất khó tả, bờ vai rộng lớn như muốn tựa vào. Nhưng nàng đâu vì thế mà mê hoặc, lúc này mới giật nẩy người, đâu chỉ cơ bắp tạc lấy mà là quanh thân thể từng miệng vết thương rất nhiều dài có nhỏ có, nhưng nàng có thể nhận thấy, mỗi một vết thương tựa như đều rất sâu thậm chí thấy xương một dạng. Nàng lông tơ hoàn toàn dựng đứng, nàng hai tay ngừng di chuyển. Phải trải qua chiến đấu như thế nào mới chịu thương tích như này a.

“Sợ lắm sao?”

Phong Thần tựa như nhận biết, thanh âm hắn vang lên như phá vở bầu không khí.

“Trưởng lão, chuyện này”.

Nàng thanh âm có chút run rẩy sợ hãi, hai mắt có chút đỏ lấy.

“Tiếp tục a”.

Không để ý lấy lời của nàng, hắn hướng nàng tiếp tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play