- Đừng... Đừng giết ta được không? Ta biết sai rồi, sau này tất cả đều nghe theo ngươi!
Khỉ Đá bật cười, dựng Hành Vân côn trong tay xuống mặt đất, nghiêng mặt qua hỏi Bạch Viên:
- Gã nói đừng giết gã, ngươi có đồng ý không?
Đoản Chủy trợn hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Lão Ngưu, mỏ há to điên cuồng nói:
- Không được! Giết gã!
Lão Bạch Viên đứng một bên run rẩy nói:
- Lão Ngưu... chắc hẳn cũng vì đầu óc bị mê hoặc nhất thời, hoặc có lẽ chuyện này có hiểu lầm.
- Ngươi câm miệng cho ta! Hiểu lầm? Không có chuyện hiểu lầm như vậy! Ngươi có biết bọn hắn còn muốn giết cả ngươi không?
Lão Bạch Viên nghe được câu này chợt run lên, có điều lại nhanh chóng nở nụ cười, thoạt nhìn có chút có chút bối rối, lại có chút đắng chát.
- Làm sao lại thế được?
Lão nhìn Khỉ Đá nói:
- Bọn họ, không phải đã nghĩ tới chuyện ta và Đoản Chủy cùng đi với mình hay sao? Không có chúng ta, bọn họ vẫn ổn chứ? Nhất định là có nguyên nhân khác. Có lẽ... có lẽ chúng ta nên hỏi rõ ràng.
- Đầu óc lão có bệnh hả? Gã đã kề đao sát cổ ta mà còn hỏi lí do vì sao hả? Không có Khỉ Đá chạy tới, ta đã chết từ lâu rồi!
- Tất cả mọi người là huynh đệ, coi như là... cũng nên hỏi rõ ràng một chút...
- Muốn hỏi cái gì cho rõ ràng? Ta nói một câu, lão muốn lưu gã lại, thì ta sẽ đi.
Đoản Chủy bụm ngực cuồng loạn gào thét.
Lão Bạch Viên hấp háy mắt, chậm rãi cúi đầu, bàn tay với đầy nếp nhăn bị bộ lông màu trắng che kín khẽ run run.
Lúc này, tiếng ồn ào đã khiến đám tiểu yêu vốn cách xa bọn họ lặng lẽ vây đi qua. Có điều chúng nó vẫn đứng xa xa mà không dám tới gần.
Khỉ Đá một mực lẳng lặng nghe rồi nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng nhìn thẳng lão Bạch Viên, nhàn nhạt nói:
- Nguyên nhân là, ngoại trừ có các ngươi cùng đi, còn có một cách khác đảm bảo bọn chúng sẽ không bị tuần thiên tướng lùng bắt đến. Chỉ cần giết ngươi và Đoản Chủy, chỉ cần đội ngũ bị tuần thiên tướng phát hiện, đến lúc đó với hơn một trăm tiểu yêu chạy trốn khắp bốn phía, còn có ai kịp phản ứng đến bọn chúng?
Nghe được câu này, vẻ mặt đám yêu quái nơi đây, kể cả lão Bạch Viên, Đoản Chủy hay đám tiểu yêu đều khẽ biến đổi.
Màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vù vù giữa rừng núi và tiếng lá cây xào xạc.
Tất cả mọi người đều không nói.
Lão Ngưu chậm rãi cúi đầu xuống, thân thể to lớn co quắp ngồi dưới đất, ôm lấy đầu, thì thầm lẩm bẩm:
- Là hắn bảo ta tới giết Đoản Chủy đấy, mà chính hắn lại bỏ chạy... Ha ha ha...
Tiếng nói đó không rõ là đang khóc hay cười.
Vào lúc này, có lẽ ngoại trừ lão Bạch Viên và Khỉ Đá ra thì trong lòng ai nấy cũng đều hừng hực lửa giận.
Sài Lang và Lão Ngưu không chỉ đơn giản tính kế lão Bạch Viên và Đoản Chủy, mà còn tính kế với cả đội ngũ. Dùng cái giá là toàn bộ đội ngũ bị tuần thiên tướng lùng bắt, đổi lấy việc cả hai thuận lợi đi tiếp.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám yêu, Khỉ Đá bước từng bước tới, rút thanh đại đao có chiều dài gần bằng cả người mình của Lão Ngưu lên, đưa đến trước mặt lão Bạch Viên. Hắn đưa mắt liếc qua đầy ngụ ý:
- Ngươi quyết định đi. Giết hay là không giết.
Hai tay Lão Bạch Viên càng thêm run rẩy, con ngươi hấp háy, trong hốc mắt mơ hồ còn có chút óng ánh.
- Con mẹ nó, ngươi còn do dự cái gì hả?
Đoản Chủy hét lớn một tiếng, thò tay định đoạt lấy đại đao trên tay Khỉ Đá, lại bị hắn tránh đi.
- Ta nói, Bạch Viên cầm đầu, để lão quyết định.
Mọi ánh mắt đều tụ tập lên lão Bạch Viên.
Lão Bạch Viên do dự rất lâu, lâu đến mức Đoản Chủy đã bắt đầu dậm chân đấm ngực, đám tiểu yêu đã bắt đầu xì xào bàn tán bất mãn, mới nói một câu:
- Vẫn cứ là... không giết đi.
Gương mặt đầy nếp nhăn kia chợt mạnh mẽ nặn ra một nụ cười, nhìn qua Khỉ Đá.
Khỉ Đá khẽ gật đầu:
- Được, nghe lời ngươi.
Dứt lời, hắn cắm lại thanh đại đao xuống mặt đất, xoay người rời đi, sau lưng truyền đến tiếng gào khóc rống của Lão Ngưu hòa cùng tiếng chửi rủa của Đoản Chủy.
Sự tình nhanh chóng kết thúc, Lão Ngưu vác đao, trốn đến một chỗ ngồi ngơ ngẩn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Khỉ Đá.
Đoản Chủy bay lên cây, vẻ giận dữ trên mặt còn chưa biến mất hết, còn có cả sợ hãi nữa. Xem chừng từ nay về sau, vào buổi tối đừng hòng có kẻ nào gọi được y đi xuống nữa.
Lão Bạch Viên thì đang đi tới chỗ Khỉ Đá, ngồi xuống bên cạnh hắn. Lão chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Xa xa, không biết tại sao một đám tiểu yêu đang tụ lại với nhau, cãi cọ ầm ĩ, cũng không rõ đang tranh chấp gì đấy.
Suy nghĩ thật lâu, lão Bạch Viên mới mở miệng nói:
- Cảm ơn ngươi...
- Sao phải nói vậy? Ngươi là người cầm đầu đội ngũ, để ngươi quyết định là chuyện nên làm đấy.
Khỉ Đá ngồi xếp bằng dưới đất, tay vuốt vuốt lấy tóc tiểu hồ yêu đang say ngủ, đầu gối lên đùi mình.
- Ta là cầm đầu bao giờ chứ? Ta không là gì cả, chỉ là một kẻ tốt dở hơi mà thôi. Lại phải để các ngươi thu dọn lại cục diện rối rắm.
Khỉ Đá khẽ nhếch khóe miệng, nhưng không bật cười.
- Kỳ thật ngươi không cần phải ở lại đội ngũ này. Nếu là ngươi, dù có thêm Tiểu Hồng nữa thì hai người các ngươi cũng dư sức tự băng qua thảo nguyên này trong một buổi tối...
Khỉ Đá bật cười:
- Đây là đuổi ta đi sao?
- Không không không! Cũng không phải.
Lão Bạch Viên vội vàng nói.
- Vậy ngươi định làm gì?
Khỉ Đá quay mặt qua nhìn chằm chằm vào lão Bạch Viên.
Ánh mắt kia khiến lão Bạch Viên thầm run lên, chậm rãi cúi đầu xuống.
Lão thừa hiểu câu hỏi "Ngươi định làm gì?" của Khỉ Đá rất nghiêm túc, cũng không phải hỏi chuyện đuổi hay không đuổi hắn đi. Mà là hỏi... chính lão, hiện tại chuyện đã ra như vậy, đến tột cùng thì lão muốn làm gì.
Đúng vậy a, rốt cuộc thì lão muốn làm gì?
Lại suy nghĩ rất lâu, Bạch Viên mới chậm rãi nói:
- Ta cũng không biết ta muốn làm gì nữa. Ta thừa biết giết Lão Ngưu mới là đúng đắn. Có ngươi ở đây, nếu gặp một tổ tuần thiên tướng thì dư sức ứng phó được rồi, có thêm Lão Ngưu cùng lắm chỉ đảm bảo thêm mà thôi. Nếu như gặp phải nhiều tổ tuần thiên tướng, ngươi không ứng phó được, thì có thêm Lão Ngưu cũng vẫn sẽ không ứng phó được.
- Vậy vì sao ngươi không giết gã đi?
Lão Bạch Viên mấp máy bờ môi khô quắt, nói:
- Chẳng qua là ta cảm thấy làm yêu đã khổ rồi, hà cớ gì còn muốn tự giết lẫn nhau nữa chứ?
Lão chớp chớp hai mắt đục ngầu hiện đầy tơ máu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, thở dài ra một luồng hơi hóa thành luồng sương trắng nhàn nhạt trên không trung.
- Ta biết ta rất ngu, ngươi không phải là người đầu tiên cảm thấy vậy.
Lão nhếch môi, cười cười:
- Tóm lại, cám ơn ngươi đã theo giúp kẻ ngốc này.
Khỉ Đá đưa ánh mắt nhìn về phía đám tiểu yêu còn đang nhao nhao không ngừng phía xa, hỏi:
- Tình huống trước mắt, ngươi định xử lý thế nào?
- Không biết, nhưng vẫn sẽ tiếp tục nghĩ cách. Không phải con người thường có câu nói "Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” hay sao? Chắc chắn sẽ có biện pháp, chắc chắn sẽ có biện pháp, chắc chắn sẽ có biện pháp...
Lão lẩm bẩm, như thể tự thuyết phục chính bản thân mình.
Đôi tay đang tự siết chặt như bị lạnh, run lên.
Đêm hôm đó, ngoại trừ tiểu hồ yêu ra, hầu như nhóm yêu quái này không có kẻ nào ngủ cả. À, không, còn một kẻ say ngủ nữa, đó là Đại Giác. Từ đầu tới đuôi Đại Giác đều ôm cự phủ ngáy như sấm rền, trừ phi tới đạp gã một cước thì thật sự có lẽ không gì lay tỉnh được gã.
Ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng, Khỉ Đá đã nhìn thấy bầy tiểu yêu ồn ào cả đêm qua tụ tập lại với nhau. Trong đó có một đám đang bịch bịch quỳ xuống trước mặt lão Bạch Viên.
Con chuột tinh mà tiểu hồ yêu hay kêu là Hắc Tử cũng có mặt trong đám đó.
- Làm gì vậy? Các ngươi... Là làm gì đây? Ta sẽ không vứt bỏ các ngươi.
Lão Bạch Viên thoáng luống cuống. Lão vội vàng chạy đến, mãnh liệt kéo chúng nó đứng dậy, nhưng bọn nó vẫn cứ ở yên đấy.
- Bạch lão, cám ơn người.
Một con tiểu yêu trong đó ngẩng đầu lên nói:
- Cám ơn người đã một mực mang theo chúng ta, một mực che chở chúng ta.
- Các ngươi là định làm gì đây?
Tiểu yêu mím môi, từng giọt nước mắt rơi xuống. Từng con yêu lặng yên dập đầu xuống.
- Các ngươi, là định làm gì đây? Ta... ta sẽ không vứt bỏ các ngươi.
- Bạch lão, từ trước đến nay đám tiểu yêu chúng ta đều lẻ loi cô độc, trời sinh trời dưỡng. Không ai quản đến sống chết của chúng ta. Cảm ơn người, người như cha mẹ của chúng ta. Xin nhận của hài nhi một lạy.
Đám tiểu yêu đang đứng sau lưng chúng nó cũng cùng nhau quỳ xuống.
Từng con yêu nhao nhao khấu đầu xuống đất, để lại từng vệt lõm trên mặt đất, như trực tiếp ấn thẳng vào trong lòng lão Bạch Viên.
- Đứng lên, đứng lên rồi nói.
Trong mắt lão Bạch nổi lên một tầng nước.
- Đêm qua chúng ta đã bàn bạc qua. Biện pháp của bọn Lão Ngưu rất đúng, nơi đây không thể ở lâu. Cách tốt nhất là chính chúng ta phân ra một nửa, hấp dẫn chú ý của tuần thiên tướng... Bạch lão, người đã giúp chúng ta nhiều rồi. Chúng ta không thể cái gì cũng dựa vào người được...
Đây là quyết rời đi.
Lão Bạch Viên lập tức kinh hãi.
Đám tiểu yêu không nói thêm gì nữa, cả đám đã khóc không thành tiếng.
Lão Bạch Viên mím môi, từng giọt từng giọt nước mắt không ngăn được mà rơi xuống:
- Đừng... Không cần phải vậy... Ta nhất định, nhất định sẽ nghĩ ra cách. Các ngươi chờ ta thêm một thời gian...
Lão Ngưu ôm lấy đại đao ngồi ở phía xa chậm rãi nghiêng mặt đi không nhìn.
- Không thể nghĩ thêm nữa, không thể đợi thêm nữa, đợi nữa là cả bọn ôm nhau cùng chết.
- Các ngươi... các ngươi đều là con ta... Là các con ngoan của ta...
Rốt cuộc lão Bạch Viên không nhịn được nữa mà quỳ xuống, ôm lấy bọn chúng mà cùng khóc rống lên.
Quả là một đám yêu quái ngốc nghếch...
Hắc Tử chậm rãi đứng lên, xoa đi nước mắt đọng trên mặt, đôi chân trần trụi đi tới phía Khỉ Đá. Mắt nó nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá, tựa hồ có chút sợ hãi.
Cuối cùng nó cũng cố lấy hết dũng khí đi đến trước mặt tiểu hồ yêu, dùng bàn tay dính đầy bùn cát thò vào túi chiếc quần rách rưới, cũng là thứ che đậy duy nhất trên người mình. Nó lấy một con dao găm lập lòe ánh bạc đưa cho tiểu hồ yêu.
- Đây là thứ lần trước ta lén giấu riêng được, tặng cho ngươi.
Nhận lấy con dao găm có khắc chữ Tuần Thiên phủ tinh xảo, tiểu hồ yêu chớp chớp cặp mắt to xinh đẹp, tựa hồ đã hiểu ra.
Nó quay mặt lại nhìn Khỉ Đá, khóe mắt chậm rãi hiện ra nước mắt.
Khỉ Đá thở dài đứng lên:
- Ta tới nói vài lời với Bạch Viên.
Hắn vừa cất bước đã bị Hắc Tử kéo lấy ống quần lại.
- Đừng...
Nó đã không nói được nên lời, nước mắt lại nổi lên, nghẹn ngào, nói tiếp:
- Đề nghị... là ta tự đưa ra đấy. Rút phải thẻ thăm này là số mệnh của ta. Cho nên... đừng...
Nó xoay người, đưa tay ôm lấy tiểu hồ yêu:
- Nếu như ta có thể… sống sót, nhất định sẽ tới đầm Ác Long tìm ngươi. Chờ ta...
Nó quay đầu lại, gạt nước mắt, bái Khỉ Đá rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng gầy yếu kia đi xa, nước mắt tiểu hồ yêu tràn ra như đê vỡ. Nó cắn chặt môi, cố không nấc thành tiếng, có điều bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay Khỉ Đá đã nhanh chóng siết chặt lại hết mức rồi.
Đây chính là yêu, bọn chúng không có lịch sử riêng mình, không có văn hóa riêng mình, không có truyền thống, cũng không có tín ngưỡng.
Chính nghĩa của Thiên Đình không có vị trí của bọn chúng. Bọn chúng chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có thể sống trong góc tối mà ánh mặt trời không thể chiếu sáng tới, nhưng vẫn như cỏ dại mà vươn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT