- Chạy trốn sao?

Thiên Bồng nhắm mắt, thản nhiên cười.

Phía trước, quan khanh vẫn chậm rãi bước đi. Hai vị thiên tướng một trước một sau lặng lẽ chậm lại, lén liếc mắt.

Na Tra buông lỏng cổ tay Thiên Bồng ra, ai dè lại bị Thiên Bồng kéo ngược lại.

Y vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhẹ giọng thở dài nói:

- Vất vả cho ngươi, cũng cảm tạ ngươi. Nhưng ta sẽ không trốn. Nếu ta chạy chẳng khác nào tự nhận tội danh thông đồng với địch, con khỉ kia chính là muốn như vậy. Bệ hạ có lẽ chỉ hồ đồ nhất thời do sức ép của chúng tiên thôi, sẽ không thật sự muốn xử phạt ta.

Na Tra cẩn thận liếc nhìn quan khanh phía trước, nói khẽ:

- Ngươi đừng nằm mơ nữa, lúc trước tha cho ngươi chỉ vì ngươi có giá trị lợi dụng mà thôi. Ngươi nghĩ vì sao bệ hạ phải giữ ngươi? Có nhiều việc không thẹn với lương tâm là dudwojc rồi, cần gì quan tâm kẻ khác nói gì chứ? Thiên Đình là thế nào, đã nhiều năm như vậy, ngươi làm Nguyên soái hẳn còn rõ ràng hơn ta chứ?

- Lúc trước khi cây Nguyệt nở hoa, cũng chính là bệ hạ nghĩ cách bảo vệ ta. Lần này tội danh vu oan rành rành như thế, bệ hạ hẳn sẽ không bỏ mặc ta đâu.

- Phải không?

Na Tra chợt bật cười nói:

- Ngươi đang cố tự lừa mình đấy à? Ngươi nói đúng, trước đây là bệ hạ nghĩ cách giúp ngươi, nhưng ngươi đừng quên, thời điểm án động tình đó ngươi còn có chỗ dựa là thuỷ quân Thiên Hà, thời điểm cuộc chiến với Hoa Quả Sơn ngươi cũng vẫn có thủy quân Thiên Hà. Không cần nói nhiều, chỉ vì đội quân này, bệ hạ khó có thể cho ngươi chết, bởi vì bọn họ chỉ nghe lời ngươi. Hiện tại thì sao? Nếu như thuỷ quân Thiên Hà còn, dù cho ngươi thật sự thông đồng với địch thì bệ hạ cũng sẽ hết lòng bảo vệ. Thế nhưng giờ đến tu vi ngươi cũng bị mất... Theo ta thấy, xong.

Thiên Bồng chớp mắt, thấp giọng thở dài, nói:

- Ngươi nói những lời này ra, thực ra ta trong lòng biết rõ, chỉ là, sống chết có số... Thiên Bồng ta có thông đồng với địch hay không, rồi sẽ có ngày mọi thứ được sáng tỏ. Lưu cái thanh danh cũng tốt, cần gì phải liên lụy mọi người chịu tội danh tự ý thả khâm phạm?

- Thanh danh?

Na Tra hừ một tiếng, cười lạnh, kín đáo lấy ra một phong thư đưa cho Thiên Bồng:

- Phong thư này cũng vừa tới tay ta không lâu, tự ngươi nhìn xem cho rõ đi.

- Đây là cái gì?

- Đây là di thư của một người, vốn không phải để lại cho người, nay lại dùng để chuẩn bị cứu ngươi. Nhưng ta đoán có lấy ra cũng vô dụng, ngươi tự xem rồi quyết định có trốn hay không.

Na Tra thấp giọng nói:

- Dù sao ta thấy không dáng thay ngươi, tự ngươi nghĩ cho rõ ràng. Nếu muốn đi, bản thái tử sẽ không ngăn cản.

...

Từng tiếng nổ lớn phía xa truyền đến.

Trong đình viện, Dương Thiền ngẩng đầu lên hỏi:

- Đó là tiếng gì?

- Cái này...

Hao Thiên Khuyển gãi gãi gò má, thấp giọng nói:

- Có lẽ là tiếng sấm.

- Tiếng sấm ư?

Dương Thiền chậm rãi đứng lên:

- Không đúng, đây là tiếng đại pháo. Thuỷ quân thiên hà đã bị diệt vọng, chỉ có Hoa Quả Sơn là mới có đại pháo. Có quân của Hoa Quả Sơn ở gần đây sao?

Hao Thiên Khuyển cùng Ngạo Thiên Ưng tức thì cả kinh.

- Các ngươi đang che giấu ta chuyện gì phải không?

Hai tên liếc nhau, trong phút chốc cũng không biết nói gì cho phải.

Dương Thiền ngay lập tức bước nhanh lướt qua người cả hai, bay lên trời, nhìn về phía ánh lửa không chừng chớp hiện trong đêm đằng xa kia, lại bị Dương Tiễn bay đến trước mặt nắm cổ tay lôi trở về.

- Muội muốn đi đâu?

- Bọn họ phái người đến đây, có đúng không?

- Đúng thì thế nào?

Dương Tiễn mặt không đổi nói:

- Chuyện này ta đã giao cho Mai Sơn Thất Thánh xử lí rồi, bọn chúng sẽ không thể bước vào Quán Giang Khẩu nửa bước.

- Hoa Quả Sơn đã xảy ra chuyện, hay là hắn đã xảy ra chuyện?

Dương Thiền ngơ ngác hỏi:

- Hắn đã nuốt viên đan dược kia rồi, hiện giờ thế nào rồi?

...

Cách phủ Nhị Lang Chân Quân hai mươi dặm, hạm đội yêu quân lơ lửng giữa không trung đã lôi ra toàn bộ đại pháo, bắn không ngừng vào một ngọn núi gần đó, trong nháy mắt đã lột bỏ cả một tầng đất đá bên ngoài núi đó.

Bên trong ánh lửa, chiến hạm của Quán Giang Khẩu lại chỉ đứng bay lơ lửng một bên lẳng lặng nhìn.

Dĩ Tố đứng trên boong thuyền, lo lắng nhìn hướng phủ của Nhị Lang Chân Quân phía xa.

- Không cần phải gấp, cứ lẳng lặng chờ là được.

Đa Mục Quái đứng bên cạnh nói.

Không bao lâu sau, hai luồng sáng từ hướng phủ Chân Quân bay tới, lơ lửng tại không trung.

Người tới là lợn rừng tinh Chu Tử Chân và sói tinh Đài Lễ trong Mai Sơn Thất Thánh.

Dĩ Tố vội vàng chỉ huy thủ hạ tạm dừng bắn pháo.

Thấy Dĩ Tố, hai người kia chắp tay lại và nói:

- Dĩ Tố cô nương, từ khi chia tay tới nay vẫn khoẻ chứ?

- Hai thánh cũng khoẻ chứ, Dĩ Tố xin đa tạ, lần này quay lại là muốn xin gặp mặt ân sư một lần, kính xin hai vị giúp ta truyền đạt một lần.

Hai thánh liếc nhau một cái, Chu Tử Chân chắp tay nói:

- Thật có lỗi, Chân quân ra lệnh mọi người phải nhanh chóng rời đi, nếu không... Chúng ta cũng đành xin đắc tội vậy. Kính xin Dĩ Tố cô nương đừng ép tại hạ phải khó xử.

- Đây là đạo lí gì?

Dĩ Tố cắn răng nói:

- Nếu thật là Dương Thiền tỷ không muốn gặp mặt Dĩ Tố, Dĩ Tố nhất định sẽ không nói nhiều, lập tức rời đi. Nhưng các vị dựa vào đâu mà ngăn trở ta?

- Dựa vào nơi này là địa phận của Quán Giang Khẩu.

Đài Lễ mặt không biểu tình đáp.

Phía sau hai ngươi, tướng sĩ phía yêu quân cũng đã nhìn thấy hơn chục chiến hạm của Quán Giang Khẩu đang chậm rãi tiến tới bên này, tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Dĩ Tố siết chặt nắm tay, lại bị Đa Mục Quái vội vàng can ngăn.

Nhìn chăm chú vào Dĩ Tố, Đa Mục Quái chậm rãi lắc đầu:

- Nơi này không thể động thủ được, chúng ta đánh không lại, mà cho dù đánh có thắng được bọn họ cũng vô dụng, đằng sau còn có Nhị Lang Thần. Huống hồ mục đích của chúng ta đã đạt được rồi.

- Đạt được rồi?

Không đợi Dĩ Tố kịp phản ứng, Đa Mục Quái đã ngẩng đầu lên chắp tay nói:

- Hai thánh, chúng ta đã hiểu, sẽ lập tức rời đi, sẽ không làm phiền hai vị thêm nữa.

Nghe vậy, Chu Tử Chân cùng Đài Lễ ngược lại có chút ngỡ ngàng.

Xoay người lại, Đa Mục bắt đầu ra lệnh cho yêu quân tướng sĩ chuyển tay lái, bẻ hướng.

Dĩ Tố bèn giật tay Đa Mục Quái lại:

- Không phải huynh nói là xin sự giúp đỡ từ Dương Thiền tỷ sao? Sao bây giờ lại bảo mục đích đã đạt được rồi? Ta thật sự không hiểu?

Đa Mục Quái nhìn về phía hai thánh nơi xa xa, thấp giọng nói:

- Hai người bọn họ đều đã ra rồi, chứng tỏ Thánh Mẫu đại nhân cũng đã nghe được. Sở dĩ Thánh Mẫu đại nhân không ra hẳn là đang bị ngăn cản. Theo như ti chức nghĩ, Nhị Lang Thần hẳn đã phong toả tin tức, không cho Thánh Mẫu đại nhân nắm rõ tình huống bên ngoài. Trong trường hợp này, nếu chúng ta cứ nhất quyết xông vào hẳn là không được. Chỉ cần Thánh Mẫu đại nhân nghe được tiếng của đại pháo, biết chúng ta đi qua, tự nhiên sẽ hiểu, nhiệm vụ chúng ta đã hoàn thành. Hiện tại phải đi thôi, chúng ta còn một chỗ nữa phải đi.

Dĩ Tố sững sờ nói:

- Đi... Đi nơi nào nữa?

Đa Mục Quái nhíu chặt lông mày nói:

- Tà Nguyệt Tam Tinh Động

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

...

Cả phủ Chân quân đều bị Dương Tiễn dùng thuật cấm âm bao phủ.

Chỉ hướng ánh lửa, Dương Thiền run nhẹ nói:

- Đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Hắn không tới được, sai người khác tới đây sao? Giờ hắn sao rồi? Ca đã đồng ý sẽ thay ta thăm dò tin tức của hắn cơ mà. Nói cho ta biết, rốt cuộc là hắn bị làm sao rồi?

Dương Tiễn lẳng lặng đứng, trầm mặc không nói.

...

Âm Phủ.

Dưới tác động từ trọng lực, mặt đất kia phẳng lì như gương.

Sức mạnh của Bàn Cổ phiên cũng giảm từng chút một.

Khỉ Đá chống Kim Cô bổng, chậm rãi đứng lên, nhưng vẫn không thể bay lên được.

- Ông không chịu được lâu nữa đâu.

- Lão phu chẳng qua là giảm lực đạo xuống thôi, linh lực vẫn còn dư, thừa sức đem ngươi giữ tại Âm Phủ thêm mấy ngày.

- Thật vậy ư?

Khỉ Đá dùng sức cắm Kim Cô bổng vào mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu lên nói:

- Ta đang suy nghĩ, bầu trời của Âm Phủ này cao bao nhiêu?

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nghe vậy hơi ngẩn ra.

Khỉ Đá ôm chặt Kim Cô bổng vào trước ngực, dồn sức rót linh lực vào, hô lớn:

- Dài ra ~!

Ngay sau đó, Kim Cô bổng bỗng nhiên duỗi dài ra, hoá thành một cây trụ chống trời thật lớn, một đầu vẫn cắm ở mặt đất, đầu còn lại phóng lên cao. Tức thì, Khỉ Đá cũng được nâng vọt lên phía bầu trời.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn giật mình.

Chỉ trong nháy mắt, Khỉ Đá đã biến mất phía trên trời.

Môt thanh âm từ phía trên vọng xuống:

- Nếu ta nhớ không nhầm, phía trên Âm Phủ chính là dương gian, dù cho không thông qua pháp thuật, cũng có thể đi qua. Đúng không, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn. Khẹc khẹc khẹc. Nếu như ta đục một đường từ Âm Phủ lên dương gian sẽ thế nào nhỉ?

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cúi đầu nhìn thoáng qua Kim Cô bổng cắm trên mặt đất, lại nhìn phương hướng Khỉ Đá, nhất thời khó đưa ra quyết định.

Nếu đẩy đổ Kim Cô bổng thì trước tiên phải giải trừ Bàn Cổ phiên. Thế nhưng một khi giải trừ... Con khỉ kia lập tức có thể rời khỏi Địa Phủ.

Trong tiếng rít gào, Khỉ Đá ôm chặt Kim Cô bổng vẫn tiếp tục dài ra, đã nhìn thấy được một phần trần đen kịt phía đỉnh đầu.

Trong bối rối, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vận dụng linh lực còn sót lại, thúc dục Bản Cổ phiên.

Ánh hào quang màu đỏ dường như che lấp tất cả.

Lực hút đột nhiên tăng mạnh như như không có giới hạn, ngay cả Kim Cô bổng đang vươn dài ra cũng bị chậm lại. Hay đúng hơn, dưới tác dụng của lực hút cực hạn, cây Kim Cô bổng này đang nhanh chóng lún xuống.

Cơ mặt của Khỉ Đá bị kéo đến biến dạng, nhưng hắn vẫn cười một cách dữ tợn, hai mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm khung trời đen kịt bên trên.

Sau đó, hắn tiện tay lại ném Kim Cương Trác xuống.

Kim Cương Trác vô thanh vô tức rơi xuống, xuyên qua tầng mây, chợt hóa thành một luồng sáng trắng đánh tới Bàn Cổ phiên.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn dù đang dùng tất cả sức lực ra thúc giục Bàn Cổ Phiên, cũng không thể không phân tân phòng ngự.

Một tiếng "Choeng" thật lớn vang lên. Kim Cương Trác đập mạnh lên tầng chắn từ linh lực bên ngoài Bàn Cổ phiên làm tóe ra tia lửa, rồi lại vòng qua, từ bên khác đáp úp tới, trên đường bay lại biến ảo quỹ đạo tới ba lần.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn không thể không đồng thời tạo ba tấm chắn bảo vệ.

Trong lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn phân tâm ứng đối Kim Cương trác, áp lực trên người Khỉ Đá chậm rãi giảm xuống.

Lại "ầm" một tiếng thật lớn.

Kim Cô bổng mang theo Khỉ Đá đâm mạnh vào nặng nề đâm thẳng vào "đỉnh" Âm Phủ, nhưng vẫn không ngừng duỗi dài ra.

Trong tiếng nổ lớn chói tai, cát bụi bay tứ tung.

Đất đá rớt từng mảng từng mảng xuống, đập mạnh lên mặt đất.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bất đắc dĩ ngửa đầu, ngơ ngác nhìn.

...

Thiên Đình.

Thiên Bồng cắn răng, siết chặt tay, vò phong thư thành một cục, nước mắt cứ thế trào ra.

Na Tra nhìn Thiên Bồng, thấp giọng nói:

- Chuyện này ngươi biết là được rồi, nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Ông ta cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cho nên ngươi cũng đừng trông chờ gì nữa. Muốn rửa oan, cũng có thể, nhưng ít nhất phải đợi ngươi khôi phục thực lực đã. Nếu ngươi chết, oan khuất này đừng mơ có ngày rửa nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play