Âm phủ, Trấn Nguyên Tử cầm phất trần hóa thành một luồng sáng bay nhanh về phía trước.
Qua lúc lâu, ông ta lặng lẽ giảm độ cao và tốc độ phi hành, hình như bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.
Bên dưới ông ta, trong đống đổ nát kéo dài không dứt là khói đặc cuồn cuộn xông tận trời, ánh lửa chiếu đỏ thế giới vốn tối đen như mực.
Trong không khí là mùi khét gay mũi, hầu như trong mỗi ngóc ngách đều đầy rẫy tiếng la hét của lệ quỷ. Đám hồn phách không có ý thức thì có thể thấy được khắp nơi.
Trấn Nguyên Tử hít sâu một hơi, bay về phía Sinh Tử điện.
...
Trong Ngự Thư phòng, Thiên Bồng nhìn Ngọc Đế, vẻ mặt kinh ngạc.
Giờ phút này, y chợt phát hiện mình hoàn toàn không quen biết người đứng trước mặt.
Đây vẫn là vị thống lĩnh tam giới mà y vẫn một mực thề chết hiệu trung sao?
- Sao? Chỉ cần ngươi nghĩ cách giải quyết được yêu hầu, trẫm sẽ thực hiện tất cả nguyện vọng của ngươi!
Ngọc Đế trừng to hai mắt, chậm rãi nói:
- Trẫm biết ngươi nhất định có thể làm được. Lần trước nếu không phải đám Thái Bạch Kim Tinh, ngươi đã thuận lợi bắt được yêu hầu rồi. Lần này tuy hung hiểm hơn, nhưng trẫm tin tưởng ngươi.
Nói xong, Ngọc Đế tự mình lấy chiếc hộp đựng hổ phù trên long án đưa tới trước mặt Thiên Bồng:
- Lần này, toàn bộ quân đội của Thiên Đình đều do ngươi điều động. Chỉ cần ngươi có thể bắt được yêu hầu, trẫm cho phép ngươi dùng bất cứ thủ đoạn nào, không cần có kiêng kỵ gì nữa!
Thiên Bồng vẫn chỉ lẳng lặng nhìn Ngọc Đế.
- Còn chờ gì nữa? Không còn thời gian nữa đâu.
Ngọc Đế căng răng nói.
Thiên Bồng cúi đầu chậm rãi nở nụ cười.
Ngọc Đế giật mình:
- Ngươi cười cái gì chứ?
- Bệ hạ, ngài biết mình đang nói cái gì chứ?
- Trẫm không phải đã nói rất rõ rồi sao? Chỉ cần ngươi giúp trẫm chống đỡ qua được cửa ải này, tất cả nguyện vọng của ngươi trẫm đều có thể giúp ngươi thực hiện!
- Vậy bệ hạ cho rằng, nguyện vọng của Thiên Bồng là gì?
- Nguyện vọng của ngươi...
Ngọc Đế thoáng chần chừ, một tay vịn long án, hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Nguyện vọng của ngươi không phải là ở chung với Nghê Thường tiên tử sao? Điều kiện này chẳng lẽ vẫn chưa đủ.
Thiên Bồng nghe vậy không khỏi bật cười. Y bước lùi về phía sau, lạnh nhạt nhìn Ngọc Đế, nói khẽ:
- Bệ hạ, nếu Thiên Bồng chỉ muốn ở chung với Nghê Thường thì đã sớm phản rồi, chẳng cần phải đợi tới hôm nay bệ hạ cho hứa hẹn này.
- Thực ra Thiên Bồng cũng không biết mình muốn cái gì. Có lẽ là bởi vì không biết, nên mới rơi vào hoàn cảnh hôm nay. Hại chết Nghê Thường, hại chết huynh đệ thủy quân Thiên Hà, toàn bộ thủy quân Thiên Hà đều bị diệt, nói cho cùng đều là trách nhiệm của thần. Nhưng Thiên Bồng biết rất rõ mình không muốn cái gì.
Thiên Bồng nhìn Ngọc Đế, nói khẽ:
- Thiên Bồng, không muốn một chủ quân không đếm xỉa đến thương sinh, chỉ lo nghĩ cho quyền lợi của mình. Bệ hạ, ngài có biết thế cục bây giờ là gì không?
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Xuất chinh Địa Phủ, phần thắng còn không tới một thành. Đừng nói là bệ hạ, dù là người bị nhốt trong nhà lao như Thiên Bồng cũng biết. Bệ hạ là muốn Thiên Bồng dẫn theo thiên quân đi chịu chết.
- Dù sao ngươi chỉ muốn chết, đây không phải điều vừa nãy ngươi tự nói sao? Tại sao không dẫn quân đội đi liều một lần chứ!
- Vậy bọn họ thì sao?
Thiên Bồng chỉ ngoài cửa, nói nhỏ:
- Bọn họ cũng muốn chết sao?
Ngọc Đế chợt ngây người.
- Bệ hạ, tử thủ Nam Thiên Môn mới là con đường đúng đắn. Nếu ngài muốn Thiên Bồng tử thủ Nam Thiên Môn, không cần bất cứ điều kiện gì, Thiên Bồng sẽ tử chiến đến cùng, đây là chức trách của thần. Nhưng nếu ngài muốn Thiên Bồng đi trấn áp bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đi đánh một trận chiến vốn không nên...
Ngọc Đế trừng Thiên Bồng, cắn răng nói:
- Nếu trận này không đánh, không xuất một binh, đến lúc đó tam giới nhất định sẽ chất vấn uy tín của Thiên Đình. Không nói Địa Phủ, ngay cả tứ hải Long cung, thậm chí là Địa Tiên, tất cả đều sẽ... Trẫm về sau phải thống lĩnh tam giới thế nào đây? Đến lúc đó, đến lúc đó...
- Đến lúc đó Tam Thanh có khả năng sẽ tìm hiền lương khác, nhập chủ điện Linh Tiêu, đúng chứ?
Thiên Bồng mặt không cảm xúc nói:
- Bệ hạ, lúc ngài làm ra quyết định này, ngài đã không còn thích hợp để làm Ngọc Đế nữa rồi.
...
Hoa Quả Sơn, Tề Thiên cung.
Mi Hầu Vương dẫn theo một đám yêu tướng bước nhanh vào Vạn Yêu điện.
Trong điện đang chật ních các nòng cốt quan trọng của Hoa Quả Sơn.
Thấy Mi Hầu Vương, Đoản Chủy nhỏ giọng hỏi:
- Thế nào rồi?
Mi Hầu Vương nhíu mày, nói:
- Đại Thánh gia không đi Nam Thiên Môn, quân đội của Lý Tịnh đã thuận lợi vào Nam Thiên Môn rồi. Bây giờ Thiên Đình phong tỏa Nam Thiên Môn, Đại Thánh gia thì đang ở Địa Phủ.
- Đang ở Địa Phủ? Đại Thánh gia đi Địa Phủ làm gì?
Dĩ Tố vội vàng hỏi.
Mi Hầu Vương nhỏ giọng nói:
- Hình như là đánh nhau với quỷ quân. Quỷ quân chẳng có kinh nghiệm chiến đấu gì, nếu so sánh, sợ là chẳng bằng cả binh tôm tướng tép của tứ hải Long cung, chẳng cần phải lo lắng. Còn cụ thể Đại Thánh gia đi Địa Phủ làm gì thì không biết. Có lẽ... muốn bức Thiên Đình xuất binh cứu viện, dù sao Địa Phủ cũng là trọng địa tam giới, một khi xảy ra chuyện, thể diện của Thiên Đình sẽ bị hủy sạch.
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây? Phái binh giết tới Địa Phủ?
- Chúng ta không cần đi đâu cả, cứ ở yên đây. Chỉ cần Thiên Đình không xuất binh, Đại Thánh gia vẫn sẽ an toàn. Chúng ta tùy tiện đi tới đó... cũng không đuổi kịp tốc độ của Đại Thánh gia, đến lúc đó lại thêm phiền phức.
Đoản Chủy quay đầu nhìn về phía Dĩ Tố, hỏi:
- Thánh Mẫu đại nhân vẫn luôn có liên hệ với Thiên Đình, Thánh Mẫu có đưa ngọc giản liên hệ với Thiên Đình cho muội không? Có thể tìm hiểu được tình huống Thiên Đình bây giờ không?
- Không có. Loại đồ vật này sao Thánh Mẫu đại nhân giao cho ta được chứ?
- Vậy thì hết cách rồi, chỉ đành phái người tới Nam Thiên Môn theo dõi, một khi Thiên Đình xuất binh thì chúng ta cũng dễ lập tức hành động.
Cửu Đầu Trùng bên cạnh duỗi eo nói:
- Để ta đi cho.
- Ta cũng đi.
Dĩ Tố vội vàng nói.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tiềm Tâm điện.
Tu Bồ Đề mặt không cảm xúc ngồi đó, Linh Đài cửu tử đều tề tụ đủ, chia thành hai hàng, ai cũng trầm mặc không nói.
Vu Nghĩa chậm rãi bước vào đại điện, ánh mắt lén lút liếc nhìn về phía sư phụ Y Viên Tử, khom người nói:
- Khởi bẩm sư tổ, thập sư thúc đang đốt sổ Sinh Tử, trật tự sinh tử của cả phàm gian đều đã hỗn loạn. Hoa Quả Sơn không hề xuất binh, Thiên Đình cũng không có động tĩnh gì. Nhưng... Trấn Nguyên Tử của Ngũ Trang quan hình như đã đến Địa Phủ rồi.
- Đã biết, ngươi lui xuống đi.
Tu Bồ Đề thản nhiên nói.
Vu Nghĩa lặng lẽ gật đầu, lui ra ngoài cửa.
Một đám sư huynh đệ đều nhìn về phía Tu Bồ Đề. Bàn tay Đan Đồng Tử thì lại siết chặt.
- Ngộ Không thế nào tự có thiên mệnh, các ngươi không cần bận tâm vì nó.
Tu Bồ Đề than thở một câu, bưng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, vẫn là vẻ mặt đó.
Đám đệ tử trước người đều đã loáng thoáng không kìm nén được nữa rồi.
...
Thiên Đình.
Cửa Ngự Thư phòng chậm rãi mở ra.
Thiên Bồng nâng chiếc hộp đựng hổ phù và thánh chỉ bước qua ngưỡng cửa. Thiên binh hai bên thấy hổ phù trong tay y, vội vàng quỳ hành lễ:
- Tham kiến Nguyên soái!
Na Tra vẫn luôn canh giữ ngoài cửa giật mình, nheo mắt nhìn Thiên Bồng, nói:
- Ngươi tiếp nhận thật rồi?
Thiên Bồng lãnh đạm liếc nhìn Na Tra, nói:
- Sao vậy? Ngươi sợ chết?
- Đây không phải là sợ chết.
Na Tra khẽ nhấc Hỏa Tiêm thương, vỗ ngực nói:
- Bản thái tử dù chết cũng phải chết có ý nghĩa, chứ không phải là bị đám người nào đó chơi đùa tới chết. Đi Địa Phủ đâm tường, bọn ta còn không có ngu ngốc tới mức đó. Dù sao ta và cha đều sẽ không đi, ngươi muốn đi thì tự mà đi. Nhưng ngươi là Đại nguyên soái, trước khi đi còn có thể nhốt toàn bộ bọn ta vào đại lao.
- Yên tâm đi, nếu nhất định phải đi, ta sẽ tự mình đi.
Thiên Bồng vươn tay vỗ vỗ bả vai Na Tra, quay người đi về phía xa.
Na Tra sững sờ, vội bước nhanh đuổi theo:
- Nói vậy, ngươi không đáp ứng?
- Ta chỉ đáp ứng cố thủ Nam Thiên Môn.
- Có vậy mà bệ hạ cũng chịu thả ngươi ra?
Thiên Bồng lạnh nhạt quay đầu nhìn Na Tra, không nói chuyện.
Trong Ngự Thư phòng, Ngọc Đế cắn chặt răng, nện một quyền thật mạnh lên long án.
...
Địa Phủ, Sinh Tử điện.
Quỷ binh bên ngoài điện run rẩy nhường ra một con đường nhỏ cho vị khách xa lạ mới tới.
Trấn Nguyên Tử bước về phía trước, thẳng đến một chân bước vào trong điện, nhìn thấy Khỉ Đá đang đứng cạnh đống lửa ném sổ Sinh Tử và vụn gỗ giá sách vào trong đó.
Khỉ Đá chậm rãi quay đầu lại:
- Ngươi là ai?
Trong đôi mắt hắn vẫn tràn đầy tơ máu, khóe miệng nhếch lên để lộ chiếc răng nanh tận cùng bên trong, khuôn mặt dữ tợn.
- Một người qua đường.
Khỉ Đá hơi nheo mắt, lại chợt trừng lớn:
- Ngươi là Trấn Nguyên Tử?
- Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?
- Ta muốn biết ngươi là đại biểu phe nào tới? Đại biểu phe phá thiên đạo, hay đại biểu phe giữ thiên đạo?
Tay Khỉ Đá đã lặng lẽ sờ lên Kim Cô bổng dựa ở bên cạnh.
Trấn Nguyên Tử cười khẽ, nói:
- Lão phu đại biểu cho bản thân, đi tới xem thử yêu hầu đã quấy nhiễu tam giới hỗn loạn một nùi, rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.
Bàn tay giấu trong ống tay áo đã lặng lẽ vận dụng linh lực.
Khỉ Đá cầm Kim Cô bổng, nhìn chằm chằm Trấn Nguyên Tử, chậm rãi đi lại:
- Ta bây giờ đang đốt sổ Sinh Tử. Mấy người các ngươi không phải đều mong muốn quấy nhiễu thiên đạo càng loạn càng tốt hả? Thế này, các ngươi sẽ có cơ hội vấn đỉnh thiên đạo rồi.
- Có vài người muốn, cũng có vài người không muốn.
Tần Quảng Vương đã nhân cơ hội trốn qua một bên, đám quỷ binh bị bắt buộc giúp đỡ đốt sổ Sinh Tử và giá sách cũng đang chuẩn bị lùi lại.
- Đứng lại! Ai dám đi!
Trong tiếng quát mắng, đám quỷ binh đều vội vàng trở về vị trí cũ, không dám nhúc nhích.
Khỉ Đá cầm Kim Cô bổng chậm rãi chỉ về phía Trấn Nguyên Tử, nhe răng nói:
- Đây là chuyện giữa ta và lão già Lão Quân kia, khuyên ngươi không nên quản.
- Ngươi giết Kim Ô, đảo loạn trật tự tam giới thì đã không còn là chuyện giữa hai người các ngươi nữa rồi.
Trấn Nguyên Tử chậm rãi vén tay áo, cạnh bên bỗng chốc tụ tập một trận gió lốc bao bọc lấy ông ta.
Nhất thời, mớ giấy vụn sổ Sinh Tử vẫn chưa cháy hết bên trong đống lửa bay tán loạn cả lên, khí lưu nóng rực quét qua mỗi một ngóc ngách.
- Thế hả?
Khỉ Đá bật cười khằng khặc:
- Vậy cứ thử quản xem sao.
Giây tiếp theo, hắn đã vung Kim Cô bổng đánh tới Trấn Nguyên Tử.