Không ai ngờ được Khỉ Đá sẽ xuất hiện ở Địa Phủ, bởi vì hắn không có lý do nào để xuất hiện ở đây.
Nhưng rất đáng tiếc, hắn đã xuất hiện ở Địa Phủ rồi.
Với một con khỉ đã bị bức điên, hắn chẳng cần bất cứ lý do nào cả.
Đám quỷ sai vứt bỏ hồn phách vẻ mặt đờ đẫn hoảng sợ lùi về phía sau. Bạch Vô Thường cũng muốn chạy, nhưng gã vừa mới quay người thì đã bị Khỉ Đá dùng một chưởng hút lấy cả người.
- Đại... Đại Thánh gia, tiểu nhân chưa từng đắc tội ngài mà...
- Không có hả?
- Thật sự không có.
- Vậy tại sao hồn phách của Hoa Quả Sơn ta mỗi lần tiến vào Địa Phủ đều bị làm khó dễ?
- Việc này... việc này đều là ý chỉ của bệ hạ, không liên quan tới tiểu nhân!
Bạch Vô Thường kêu khóc.
Hắc Bạch Vô Thường trước nay tượng trưng cho tử vong, thì ra lúc khóc cũng khó coi chẳng khác gì phàm nhân.
Khỉ Đá túm lấy gã, mặt từ từ kề sát lại, hơi há miệng để lộ răng nanh, nhẹ giọng nói bên tai của gã:
- Là ý chỉ của ai không quan trọng, quan trọng là ngươi làm theo. Mà bây giờ ta cần một lý do để giết ngươi, cái lý do này... đủ rồi.
Lúc nghe được mấy từ cuối cùng, sắc mặt Bạch Vô Thường càng trắng hơn.
Còn chưa kịp đợi gã kêu gào thảm thiết, Khỉ Đá đã quăng gã lên, một gậy đâm xuyên.
...
Trong Di La cung, hai người đang ngồi đối diện chợt không hẹn mà cùng sửng sốt.
- Buông tha không giết hai mươi vạn đại quân Nam Thiên Môn, lại chạy tới Địa Phủ? Hắn muốn làm gì?
Thông Thiên Giáo Chủ nhíu chặt mày:
- Chọn quả hồng mềm để bóp trước? Giết quỷ binh xóa bớt lệ khí? Xem ra, hắn cũng không hoàn toàn đánh mất lý trí.
- Quỷ binh của Địa Phủ, tính hết chí ít chắc cũng sáu bảy mươi vạn. Tuy nói đều là người chết, nhưng tu luyện đã nhiều năm. Nếu giết thật, cũng có thể có chút tác dụng.
Thông Thiên Giáo Chủ bấm ngón tay tính toán, khẽ giọng nói:
- Chắc là sắp bước vào cảnh giới vào Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên rồi. Trừ phi mấy người chúng ta xuất thủ, bằng không đúng là chẳng ai kiềm chế được hắn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lạnh nhạt:
- Chờ thêm nữa đi.
...
Tầng trời thứ ba mươi ba, Thái Thượng Lão Quân ngơ ngác ngửa đầu.
Trên đá Thiên Đạo đã nứt thành hai nửa lại xuất hiện mấy vết nứt mới, đang điên cuồng kéo rộng.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Tầng trời thứ chín, một vị khanh gia vội vàng chạy qua quảng trường được trải bằng bạch ngọc. Lúc y bước vào điện Linh Tiêu thì suýt nữa vấp chân ngã.
Y một tay nắm ngọc giản, một tay cầm tấu chương vội vàng quỳ dưới bậc thang.
Chúng tiên gia xung quanh đều nhìn về phía y, ai nấy đều vẻ mặt hoảng sợ, như thể đã dự cảm được sắp có một tin tức xấu.
Kim Ô bị giết, hai đại thiên cảng bị phá, còn có tin tức nào càng xấu hơn bây giờ nữa sao?
Ngọc Đế không khỏi đứng bật dậy khỏi long ỷ, ngơ ngác nhìn chằm chằm khanh gia nọ.
Khanh gia nọ lau mồ hôi một cái, hai tay dâng tấu chương lên, khẽ giọng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, yêu hầu đó đã qua Nại Hà, đang cường công Địa Phủ. Tần Quảng Vương thỉnh cầu Thiên Đình phái viện binh cứu trợ...
- Cường công... Địa Phủ?
Nhất thời, đại điện ồ lên.
- Hắn muốn làm gì chứ? Lần trước không phải đã đi Địa Phủ rồi sao?
- Con khỉ này e là đã điên rồi.
Ngọc Đế run run vươn tay đón lấy quyển tấu chương khanh gia nọ đưa lên, lật xem, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Đây là lần thứ hai rồi, lần thứ hai bị con khỉ này bức tới bó tay toàn tập.
Ngọc Đế quả thực chẳng thể nào hiểu nổi, tại sao gặp phải chuyện liên quan tới con khỉ này, Tam Thanh sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Trầm mặc hồi lâu, khanh gia nọ nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, Tần Quảng Vương bên kia giục rất gấp, nên trả lời thế nào ạ?
Ngọc Đế chống long án, khẽ giọng hỏi:
- Chư vị ái khanh... có đối sách gì không?
Chúng tiên đưa mắt nhìn nhau, nhưng không một ai nói chuyện.
- Lý Tịnh đâu rồi?
- Lý Thiên Vương chắc đã qua Nam Thiên Môn rồi ạ.
- Bảo hắn lập tức tới gặp ta.
Ngọc Đế cắn răng nói.
Lúc nghe thấy lời này, Lý Tịnh đã từ bên ngoài điện sải bước tiến vào.
Tất cả tiên gia đều nhìn về phía gã, xì xào bàn tán.
Lý Tịnh bước tới chính giữa đại điện, quỳ một chân, nói:
- Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo.
- Nói!
Lý Tịnh hơi ưỡn thẳng người nhìn xung quanh, thuận tay ném ra một thuật cấm âm.
Lần này các tiên gia ở đây đều không nghe được bẩm báo của Lý Tịnh.
Phúc Tinh cười bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Bắt đầu từ lúc nào, trên điện Linh Tiêu này cũng lưu hành dùng thuật cấm âm rồi.
- Chắc là từ sau khi Thiên Đình xuất hiện nội gian.
Thái Bạch Kim Tinh lạnh nhạt đáp một câu.
- Nội gian? Thật không hiểu nổi, thần tiên tốt biết bao lại có người vứt bỏ không làm, đi cấu kết làm việc xấu với con yêu hầu đó.
- Chuyện khó hiểu nhiều lắm. Ngươi ta giao tình nhiều năm, lão phu khuyên ngươi một câu, đừng quan tâm quá nhiều tới chuyện này. Bằng không, tốn công mà không có kết quả đâu.
- Xin chỉ giáo?
Phúc Tinh vội vàng hỏi.
Thái Bạch Kim Tinh cười lạnh nhạt, không trả lời.
Ở đằng xa, bọn họ nhìn thấy Lý Tịnh chậm rãi trình bày gì đó, Ngọc Đế đang chống long án hai mắt càng lúc càng trừng lớn, ngay tại giữa triều đường quét đổ giá bút xuống đất, khiến khanh gia bên cạnh run lẩy bẩy.
- Ngươi đoán bọn họ đang nói gì?
Phúc Tinh nhỏ giọng hỏi.
- Không rõ.
Thái Bạch Kim Tinh lười biếng duỗi cổ, nói:
- Nhưng nhìn dáng vẻ đó chắc không phải đang nổi giận với Lý Tịnh.
- Vậy thì nổi giận với ai? Yêu hầu?
- Trời mới biết.
Thái Bạch Kim Tinh lại cười thờ ơ:
- Có lẽ... là một vài nhân vật càng khó đối phó hơn yêu hầu chăng.
Lúc này, Ngọc Đế chỉ vào Lý Tịnh nói gì đó. Lý Tịnh nhíu chặt lông mày, cúi đầu chắp tay, lại chậm rãi ngẩng đầu nói gì đó.
- Bây giờ lại là gì nữa?
- Bệ hạ ra lệnh, Lý Tịnh uyển chuyển từ chối chứ sao. Coi bộ, Lý Tịnh đi chuyến này không phí công chút nào.
Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu cười tấm tắc.
Phúc Tinh càng nghe mấy lời này thì càng hồ đồ.
...
Lúc này, trong Âm Tào Địa Phủ, năm mươi vạn quỷ binh đã sớm bố trí phòng tuyến nghiêm ngặt quanh Sinh Tử điện.
Sinh Tử điện thì bình yên rồi, nhưng những nơi khác của âm phủ thì không chắc.
Đứng trong Sinh Tử điện, từ xa có thể nhìn thấy lửa thiêu hừng hực khắp bốn phía, chiếu sáng Địa Phủ vốn tối đen như mực, khói đặc xông lên che khuất bầu trời. Khắp trời đều là hồn phách vô chủ bay lượn, tiếng gào thét thê lương hầu như vang khắp mọi nơi.
Thập điện Diêm La lo âu đi tới đi lui trước điện.
Một tên quỷ binh vội vàng chạy tới, quỳ trước mặt Tần Quảng Vương.
- Viện quân của Thiên Đình đến rồi hả?
Quỷ binh đó vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Khởi bẩm các vị Diêm La, yêu hầu đó đã giết đến mười tám tầng địa ngục. Hắn giết quỷ sai, thả hết toàn bộ hồn phách bị nhốt ra ngoài...
Tần Quảng Vương sững sờ, khoát khoát tay nói:
- Không sao, cứ mặc kệ hắn đi. Hồn phách chạy rồi thì còn có thể phái người đi bắt về lại. Quan trọng là viện quân của Thiên Đình đã tới chưa?
- Vẫn... vẫn chưa.
- Tiếp tục thăm dò!
- Rõ!
Còn chưa kịp đợi quỷ sai xoay người, một tiếng cười chói tai đã vang lên.
- Thiên Đình còn có viện quân để mà phái tới hả? Có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không?
Ngẩng đầu, bọn họ nhìn thấy Khỉ Đá đã chống Kim Cô bổng đứng trên đỉnh Sinh Tử điện cao cao cười với thập điện Diêm La.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT