Trong điện đường trống trải, Thái Thượng Lão Quân lảo đảo bước đi từng bước một.
Hơi ngẩng đầu lên, ông ta nhìn đá Thiên Đạo lơ lửng, lại nhìn hai vết nứt màu bạc trên đó.
Một vết vốn không có động tĩnh gì, giờ đang chậm rãi thu nhỏ lại.
Một vết khác thì đã khép tới phạm vi có thể khống chế. Từ từ, hào quang vốn đã biến mất trên đá Thiên Đạo lại hiện lên. Những hàng chữ chi chít phát ra hào quang mỏng manh bao quanh đá Thiên Đạo, chậm rãi chuyển động.
Lão Quân nở nụ cười. Tiếng cười kia có vui mừng, có chua xót, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ.
- Như vậy cũng tốt. Lão phu cũng không phụ lời hứa với tiểu ny tử kia.
Thế nhưng, đến cuối cùng thì ông ta khống chế thiên đạo, hay là thiên đạo khống chế ông ta đây?
Một luồng sáng vàng từ Đâu Suất cung phóng lên cao, nháy mắt đánh tan mây mù xung quanh, giống như là trên bầu trời xuất hiện thêm một mặt trời.
Ánh sáng dần dần khuếch tán.
Toàn bộ Thiên Đình đều hoảng sợ ngơ ngác nhìn lên.
...
Trên đỉnh núi, Khỉ Đá bất lực gầm thét, không ngừng đấm lên mặt đất, ngơ ngác nhìn Phong Linh dần dần tiêu tán trước mắt mình.
Trăm vạn yêu quân giờ phút này đều không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng, ngơ ngác nhìn vị vua của mình bất lực thét gào.
Trên bầu trời, mây lại chậm rãi bay.
Thở thật dài, xoay người, Trấn Nguyên Tử bay về hướng Nam Thiên Môn.
...
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Thanh Phong Tử sớm đã khóc không thành tiếng, không ngừng đấm lên sàn nhà.
Tu Bồ Đề vuốt râu dài, lẳng lặng nhìn Thanh Phong Tử, bất đắc dĩ thở dài.
Chống tay lên đầu gối, ông chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài điện.
Trời đã dần tối.
Gió cuốn theo những chiếc lá rụng rơi lướt qua người. Mây trên trời dần dần tụ lại, quay cuồng, trong những khe khở chốc lại có ánh sáng trắng chớp động.
Ngay sau đó là tiếng sấm nổ vang đinh tai nhức óc.
Chẳng biết tại sao, Tu Bồ Đề lại nhớ tới cái vị hậu bối từng đánh cờ với mình trong Tiềm Tâm điện, nhớ lại cái bóng xa dần lúc ấy.
- Vứt đi tính mạng, sau đó lại sinh sao.
Thán lên một câu, Tu Bồ Đề chậm rãi bật cười.
...
Linh Sơn. Một đôi mắt nhắm chặt trăm năm từ từ mở ra.
...
Trong sấm chớp và những tiếng nổ vang trời, tấm mệnh bài bị bỏ quên ở một bên chợt rung khẽ, bắn ra một luồng sáng lên trên quả cầu bao quanh Phong Linh, nháy mắt làm gợn lên một màn sáng yếu ớt loang loáng.
Nhìn cảnh tượng đó, Khỉ Đá chợt ngây người.
Ngay sau đó, hắn mừng như điên, vọt tới quả cầu.
Tất cả đều giật mình, bao gồm cả Phong Linh còn chút ý thức bên trong quả cầu.
Hắn điên cuồng đụng lên trên quả cầu.
Trong phút chốc, vô vàn tia chớp lại phóng ra thổi quét toàn bộ ngọn núi. Tất cả mọi người bị ánh sáng chói lòa kia làm cho không mở nổi mắt.
Thừa dịp này, đám người Lý Tịnh nhanh chóng chuồn khỏi vòng vây của yêu quân.
Đến thời điểm này, từ lâu đã không có ai để ý đến đám thiên tướng này nữa rồi.
Phong Linh ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn, nhìn từ bên trong ánh sáng chói lòa kia, Khỉ Đá đang tiến từng bước về phía nàng.
- Muội muốn ta quên muội... Ha ha ha ha, sao có thể chứ... Sao có thể... Cho dù ta chết, cũng không đồng ý...
Vô vàn tia chớp như một con sóng thần nháy mắt bao lấy hắn. Áo giáp đã hoàn toàn bị xé nát, mỗi sợi lông đều dựng lên, rồi cháy đen giống như bị lửa nóng thiêu đốt.
Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, mở to mắt, mạnh mẽ chống đỡ, dùng hết tất cả sức mạnh, chậm rãi tiến từng bước về phía trước.
"Khỉ Đá, huynh không thể... Huynh sẽ chết đấy!"
- Chết có cái gì đáng sợ... Ha ha, ta từng sợ chết sao?
"Không... Huynh nên quên ta, quên ta đi..."
- Trí nhớ là của ta... Muội cũng là của ta, đều là của ta cả... Ai cho muội quyền quên đi chứ! Muội không có quyền buông bỏ bất cứ thứ gì cả!
Da thịt bị đốt đến từ từ nứt vỡ, máu tươi chảy ra lại nhanh chóng bốc hơi, tiêu tán giữa không trung. Cảm giác đau đớn tột cùng không ngừng lan tràn mỗi một ngóc ngách trên cơ thể, thế nhưng lại chẳng thể bằng nỗi đau trong lòng.
Hắn há to miệng, lộ răng nanh, gầm thét khàn cả giọng.
Thần chí kia sớm bị tàn phá đến mơ hồ, nhưng hắn vẫn cứ một mực khó nhọc tiến tới trong biển tia chớp.
Cánh tay kia, một mực vươn về hướng Phong Linh.
- Ha ha ha ha, muốn ta quên muội, không bằng để ta cùng biến mất với muội đi.
Hắn cười dữ tợn.
Phong Linh ngơ ngác nhìn con khỉ kia kêu gào như phát điên.
Vào lúc này, ý chí của nàng dao động rồi.
Tia chớp biến mất, quả cầu biến mất, pháp trận biến mất, tất cả đều biến mất trong nháy mắt.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Bên trong Đâu Suất cung, hào quang trên đá Thiên Đạo tắt dần.
Mặt Lão Quân cứng lại.
...
Thân hình sắp sửa tan vỡ kia từ từ rơi xuống, được Khỉ Đá đưa tay đỡ lấy.
Trên mặt đất cháy đen, Khỉ Đá ôm chặt Phong Linh vào trong ngực.
Tất cả ngơ ngác nhìn, lặng lẽ không lên tiếng.
Một chút thần thái cuối cùng trong đôi mắt màu lam kia đang từ từ mất đi.
- Khỉ Đá... Xin lỗi... Ta... lại liên lụy huynh...
Bóng tối như nuốt lấy nàng. Nàng cố gắng mở thật to mắt, tay khẽ run tìm kiếm khuôn mặt của Khỉ Đá.
- Không... Muội không có liên lụy ta.
Khỉ Đá lắc mạnh đầu, nắm thật chặt tay nàng, run lên, đặt nó lên gương mặt đã che kín nước mắt của mình:
- Là muội đã cứu ta khỏi miệng hổ. Là muội chỉ dẫn ta vượt biển. Không có muội, ta đã bị thợ săn ăn. Quỳ gối ở cửa, cũng là muội đưa thức ăn cho ta mỗi ngày. Là muội dạy ta biết chữ, là muội chữa thương cho ta... Cho tới bây giờ muội chưa từng liên lụy ta... Chưa từng...
- Thật vậy chăng?
- Thật.
- Huynh đang dỗ cho ta vui vẻ sao... Cảm tạ huynh... Có đôi khi, Phong Linh sẽ nghĩ... Nếu ngày đó ở phòng luyện đan, huynh hôn ta... có khi nào...
Âm thanh kia chậm rãi biến mất.
Nàng cười thật ngọt ngào.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Khuôn mặt xinh đẹp kia hóa thành những hạt nhỏ trong suốt, dần dần phiêu tán.
Khỉ Đá cứng người lại.
- Không... Không... Muội không thể chết được! Không thể chết được! Muội không thể chết đượccccc ~!
Tiếng gào khóc như điên dại phóng lên cao.
Hắn hoảng hốt muốn níu lại. Thế nhưng cũng giống như cái đêm lạnh như băng của hơn một trăm năm trước kia, hắn chẳng làm được gì.
Bất kể hắn cố gắng níu giữ như thế nào, những hạt trong suốt kia cũng theo khe hở tan đi.
Hắn chỉ có thể há to miệng, mở to hai mắt, trơ mắt nhìn nàng biến mất từng chút một.
Nước mắt trào ra như vỡ đê.
Hắn dùng tất cả sức mạnh, cố gắng ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng.
Nhưng mà, hắn đã chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi.
Chút còn sót lại của Phong Linh càng lúc càng ít. Thẳng đến cuối cùng, trong lòng hắn chỉ còn lại một cái Kim Cương Trác.
Hồn phi phách tán...
Hắn quỳ, cuộn tròn mình, khẽ run.
Cơ thể hắn nổi đầy gân xanh.
Linh lực lại hội tụ tạo thành gió xoáy.
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười kinh khủng vang lên. Tất cả hoảng sợ lui về phía sau.
- Ha ha ha ha... Làm tốt lắm... Làm thật tốt lắm... Làm thật... thật sự tốt... Ha ha ha ha...
Cắn chặt hàm răng, mặt hắn vặn vẹo, nước mắt không ngừng chảy, lại cười lên tê tâm liệt phế, gượng gạo đứng lên.
- Đại Thánh gia... điên rồi?
Tất cả hít một ngụm khí lạnh.
Nhếch miệng, hắn chậm rãi ngẩng đầu, quát lên:
- Cửu Đầu Trùng... Ngưu Ma Vương, Bằng Ma Vương, Mi Hầu Vương!
- Có thần...
Các đại yêu thất kinh chạy tới trước mặt hắn, quỳ một chân trên đất.
- Từ nay về sau, ta không còn là vua của các ngươi nữa. Hoa Quả Sơn do các ngươi tự trị, có chuyện gì, tự mình thương lượng quyết định. Còn nữa... Bảo vệ tốt Hoa Quả Sơn.
Tránh ánh mắt của Dương Thiền, hắn đi từng bước tới chỗ Kim Cô bổng, khom người nhặt lên, nhìn hướng Tề Thiên cung.
Đại quân yêu tộc đã nhường ra một con đường cho hắn.
- Đứng lại!
Dương Thiền quát lên.
Khỉ Đá dừng bước.
Tất cả ngơ ngác nhìn hai người, vẫn không nhúc nhích.
Ôm lấy ngực, Dương Thiền ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi:
- Chàng, chàng muốn làm gì?
Đưa lưng về phía Dương Thiền, Khỉ Đá cúi đầu xoay xoay Kim Cương Trác trong tay, thản nhiên cười cười, nghẹn ngào nói:
- Ta... thiếu nàng ấy hai đời, ngoại trừ cái mạng này, ta còn có thể trả cái gì cho nàng ấy chứ?
- Chàng thiếu nàng ấy hai đời?
Dương Thiền ngơ ngẩn cười, nước mắt rơi như mưa:
- Vậy chàng không thiếu ta sao? Lẽ nào chàng không thiếu ta sao.
Tiếng la khóc kia vang vọng quẩn quanh.
Tất cả đưa mắt nhìn sang Khỉ Đá.
Lẳng lặng đứng một hồi, hắn thấp giọng thở dài:
- Thật xin lỗi...
Dứt lời, hắn bật người lên, hóa thành một luồng sáng vàng bay vọt về hướng Tề Thiên cung.
Ở phía sau, Dương Thiền vẫn một thân áo cưới chậm rãi nhắm hai mắt.
- Ha ha ha ha... Thật xin lỗi? Nàng giá trị bằng mạng của chàng, còn ta lại chỉ bằng một câu thật xin lỗi...
Nàng lẩm bẩm, cúi đầu, che mặt khóc.
Nước mắt nhỏ lên bộ đồ cưới, đỏ tươi như máu.
...
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề khẽ vuốt râu nhìn bầu trời, mím môi, thở dài.
...
Trong Tề Thiên cung, đám đình quan thất kinh chạy tứ tán.
Đạp văng cửa, nhảy vào trong thư phòng, Khỉ Đá đập văng chiếc giá để đồ trang trí, lấy ra Thất Xảo Di Vân đan được giấu ở một hốc bí mật phía sau.
Không chút do dự, hắn nuốt gọn viên đan, rồi nắm chặt Kim Cô bổng, nhảy xuyên qua trần nhà.
...
Bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân ngơ ngác nhìn đá Thiên Đạo đã không còn chút ánh sáng nào, cười chua xót.
...
Một tiếng rít gào nháy mắt vang vọng toàn bộ địa giới Hoa Quả Sơn.
Tất cả yêu quái đều hoảng sợ nhìn phía Tề Thiên cung.
Ngay sau đó, bọn họ thấy được mặt trời trên bầu trời chậm rãi hóa thành một ngọn lửa hình người, càng lúc càng thu nhỏ lại.
Người lửa kia cúi đầu nhìn thoáng Kim Cô bổng đã cắm xuyên lồng ngực mình, chậm rãi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn con khỉ bỗng xuất hiện trước mặt.
- *** mẹ mày thiên đạo!
Khỉ Đá cười như điên, nhìn người lửa đang hoảng sợ kia, nắm chặt Kim Cô bổng, hô:
- Lớn.
Ngay sau đó, Kim Cô bổng nhanh chóng biến lớn, người lửa tức thì bị xé thành bột phấn.
...
"Răng rắc" một tiếng, cả khối đá Thiên Đạo vỡ thành hai nửa ngay trước mặt Lão Quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT