Trong đoạn thời gian này, Khỉ Đá vẫn ở lại cạnh Linh Sơn, bắt đầu nghiên cứu kinh Phật. Còn Giác Mộc Giao thì thống lĩnh đại quân tiếp cận Hoa Quả Sơn.
Có lẽ là do tín nhiệm Giác Mộc Giao, cũng có lẽ là đã quá sốt ruột, chúng tiên Thiên Đình đều tin tưởng ủng hộ Giác Mộc Giao, trao quyền điều động liên quân, ngoại trừ Quán Giang Khẩu, còn lại gần như có thể tập hợp toàn bộ thiên tướng, để gã ở góc Tây Bắc cách Hoa Quả Sơn năm trăm dặm bày ra tư thái quyết chiến sinh tử.
Ở phương diện khác, Giác Mộc Giao còn phái các phân đội đi khắp cả tứ đại bộ châu, bắt đầu hành động diệt yêu.
Lúc này, yêu chúng trong thiên hạ sớm đã đều tề tụ Hoa Quả Sơn. Yêu quái còn rơi rụng ở tứ đại bộ châu chẳng qua là những tiểu yêu cảnh giới Luyện Thần trở xuống, căn bản không thể chống được quân chính quy của Thiên Đình.
Vì thế, Hoa Quả Sơn điều động lượng lớn quân đội đi tới mỗi châu, bao vây chặn đánh thiên quân, cùng lúc đó, ở trên chiến trường chính diện lại biểu hiện ra kiềm chế hiếm thấy. Điều này làm cho Giác Mộc Giao cùng những người đang chờ xem Hoa Quả Sơn đại phá đều cực kỳ nghi hoặc.
...
Đang lúc song phương giương cung bạt kiếm, Tây Ngưu Hạ Châu.
Trong trời đất bao la, một con thuyền không treo cờ hiệu gì chậm rãi bay lơ lửng. Trên boong có rất nhiều yêu quái vũ trang đầy đủ lui tới, tất cả đều căng thẳng thần kinh.
Lúc này, đám yêu quái này không phải lo lắng vì hiện nay thiên quân có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào trên thế gian, mà là lo lắng vì mình đang ở ngay gần Linh Sơn.
Xa xa, một con ưng yêu tu vi chí ít là Hóa Thần sải cánh bay quanh chiếc thuyền, rồi vững vàng hạ xuống trên boong thuyền.
- Tìm, tìm được Đại Thánh gia rồi!
Y lắp bắp nói.
- Tìm được rồi?
Đám yêu quái nhao nhao hô lên, nhanh chóng tránh ra một con đường.
Ở phía cuối con đường là Dương Thiền khoác áo choàng trắng che kín người, đeo khăn che mặt.
Nàng bước nhanh tới trước mặt ưng yêu, vội vàng hỏi:
- Hắn đang ở đâu.
- Tại hơn năm mươi dặm phía trước.
Ưng yêu kia ngửa đầu nói.
- Hơn năm mươi dặm...
Dương Thiền cau chặt mày, hít một hơi thật sâu, lại hỏi:
- Xung quanh hắn có người của Phật môn không?
- Có... Nhưng chỉ là mấy tiểu hòa thượng thường thường. Nơi đó là một căn nhà đất, ngay cả cấm chế cũng không có.
Hơi do dự, Dương Thiền nói:
- Truyền lệnh gia tốc.
- Rõ!
Trong tiếng thét to, thuyền bay căng buồm, dần tăng tốc bay về hướng ưng yêu chỉ.
Không bao lâu sau, phía chân trời xuất hiện một ngọn núi nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn. Đỉnh núi dựng một ngôi chùa bằng đất chỉ có ba gian mới tinh, khói bếp từ từ bay lên.
Chỉ ngôi chùa, ưng yêu thấp giọng nói:
- Khởi bẩm Thánh Mẫu đại nhân, Đại Thánh gia là ở chỗ này.
Dương Thiền đã nắm chặt bàn tay đằng sau lớp áo choàng.
Thuyền bay chậm rãi lơ lửng trên đỉnh núi.
Một tiểu hòa thượng đang xách nước trong chùa, trông thấy có thuyền bay xuất hiện, lại thấy từng gương mặt yêu quái trên đó thì sợ hãi thét chói tai, vứt thùng bỏ chạy.
Từ trong chùa lập tức vang lên những tiếng ồn ã.
Không bao lâu sau, một vị hòa thượng già râu bạc trắng, khoác cà sa rụt rè sợ hãi đi ra.
Hòa thượng kia vừa mới bước ra ngoài cửa, cửa chùa đằng sau đã đóng sập lại. Những tiểu hòa thượng còn lại khẩn trương nhìn qua khe hở ra ngoài.
Không chờ cầu treo hạ xuống, từng yêu quái đã bay từ thuyền xuống. Hòa thượng già bị những binh khí lơ lửng tỏa ra hàn quang bao quanh người, trong lòng sợ run.
Khi cầu treo buông xuống, nhìn thấy Dương Thiền che kín người trong áo choàng màu trắng chậm rãi tiến đến, hòa thượng già tựa hồ thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta chắp tay trước ngực, khom người nói:
- Lão nạp pháp danh Bất Hoặc, là trụ trì bản tự, không biết thí chỉ giá lâm hàn tự, là có việc gì cần?
Cũng không để ý hòa thượng, Dương Thiền nghiêng mặt nói với yêu quái bên cạnh:
- Tóm lấy.
Nghe vậy, hòa thượng kia ngã ngồi lên mặt đất.
Không đợi ông ta kịp phản ứng, hai yêu quái đằng sau đã tới nhấc ông ta lên.
- Dừng, dừng tay! là Tề Thiên Đại Thánh để lão nạp đi ra...
Hai yêu quái nhanh chóng trói ông ta thành bánh tét ném qua một bên, còn tiện thể bịt luôn cả miệng.
Dương Thiền cũng không quay đầu, đi thẳng tới cửa chùa đóng chặt. Hai bên có ba đại yêu cảnh giới Hóa Thần cầm binh khí chạy chậm lên trước mở đường.
Nhóm tiểu hòa thượng bên trong cánh cửa đã sợ tới lạnh run.
Hai đại yêu bắp thịt cuồn cuộn đã bước vọt tới cửa chùa, hét to một tiếng, đã nhổ cả hai cánh cửa ra, ném qua hai bên.
Trong khói bụi cuồn cuộn, nhóm tiểu hòa thượng phía sau cửa sợ tới mức chạy tọt vào bên trong, thậm chí còn có một tiểu hòa thượng tè cả ra quần.
Gió nhẹ quét lá rụng đầy sân.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Dương Thiền lạnh lùng bước qua cửa chùa, đi tới một đình viện nho nhỏ, tiến vào chính điện nho nhỏ, thấy được một con khỉ thân mặc tăng bào, lười biếng ngồi trên bồ đoàn, vò đầu xem kinh Phật.
Hàng mi kia nhất thời hơi run lên.
Mấy tiểu hòa thượng quỳ gối trước mặt Khỉ Đá, không ngừng dập đầu, hô:
- Tới thì tới, cần gì phải làm quá thế này? Ta khó khăn lắm mới làm thân được với họ, lại bị cô làm xáo trộn cả, về sau... Ài...
Dương Thiền đưa tay cởi khăn che mặt, tiến từng bước về phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khỉ Đá.
Mấy tiểu hòa thượng hoảng sợ lui qua hai bên.
Đám yêu quái lần lượt tiến vào đứng chật ních cả chính điện, sau đó cũng im lặng quan sát.
Hơi ngẩng đầu, Khỉ Đá trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Dương Thiền, nhất thời ngẩn ra.
"Chát ~"
Một tiếng vang thanh thúy.
Không đợi Khỉ Đá kịp phản ứng, đã ăn ngay một cái tát lên mặt.
Nhất thời, toàn bộ chính điện yên tĩnh không một tiếng động.
Tất cả đều giật mình. Bất kể là yêu quái đi theo Dương Thiên, hay là các tiểu hòa thượng quỳ rạp dưới đất, ai nấy hoảng sợ nhìn Dương Thiền, lại nhìn Khỉ Đá.
Một đám yêu quái cộng với đám hòa thượng đều sợ tới mức chạy trối chết ra ngoài cửa.
Ngay sau đó, cửa chính và tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt. Các yêu quái cầm binh khí trấn giữ, không cho phép mấy hòa thượng tới gần.
Ánh nắng xuyên qua những khe hở hẹp, chiếu rõ những hạt bụi trôi nổi trong không khí.
Trong chính điện nho nhỏ chỉ còn lại Khỉ Đá và Dương Thiền ngơ ngơ ngẩn ngẩn đối diện nhau. Một người mặt lộ vẻ hoảng sợ, còn một người mặt không chút thay đổi.
- Tu Phật, tức là thoát bát khổ, bỏ chấp niệm. Đã hiểu chưa? Cả người ngươi toàn là sát lục khí, tu thế nào? Còn chưa tu thành, ngươi đã tự phế tu vi, ngươi có biết không?
Hơi nắm chặt quyển kinh trong tay, Khỉ Đá thấp giọng nói:
- Biết... một chút.
- Biết ngươi còn tu?
- Bằng không thì làm sao bây giờ?
Lấy hết dũng khí, Khỉ Đá ngửa đầu nói:
- Không ai có thể giải trừ phong ấn ở trang sổ Sinh Tử kia. Ngoại trừ bức Lão Quân tự đi ra, ta còn có thể làm gì? Cô muốn ta mặc kệ Tước Nhi sao?
- Tước Nhi Tước Nhi...
Dương Thiền bỗng cười lên, sau đó lại tát một cái.
Nghe được tiếng vang thanh thúy kia, một đám yêu quái ngoài cửa không khỏi rụt cổ lại, đưa mắt nhìn nhau.
Kinh Phật trong tay đã rơi xuống đất.
Ngơ ngác sờ sờ má, Khỉ Đá khẽ run nói:
- Ta... không so đo với cô...
- Ngươi muốn so đo cái gì với ta? So đo cái gì với ta hả?
Dương Thiền gào lên:
- Trước kia ta mặc kệ ngươi, nhưng ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm gì không? Chúng ta bỏ bao nhiêu tâm huyết mới đi tới hôm nay, nhịn bao nhiêu ngày đêm mới xây được Hoa Quả Sơn? Đến giờ này, ngươi làm Tề Thiên Đại Thánh rồi, danh dương tam giới, muốn tất cả đều bị hủy sao?
Khỉ Đá ngơ ngác ngồi, không nói nửa chữ.
- Ngươi điên rồi, ngươi biết không? Vốn ta định nhân cơ hội này diệt sạch tân quân của Giác Mộc Giao, nhưng ta lại không làm, ngươi biết vì cái gì không?
Khỉ Đá nhắm mắt, cúi đầu.
Khom người nhặt quyển kinh Phật lên, Dương Thiền lạnh lùng nói:
- Là vì cái này. Vì cái này, cho nên ta chỉ có thể thả cho Giác Mộc Giao một con đường sống.
- Cũng bởi vì ngươi muốn tu Phật, ta không thể không vội vàng tới, không thể không giao binh quyền cho Đoản Chủy, để cho hắn trấn thủ.
- Tước Nhi Tước Nhi...
- Trừ Tước Nhi của ngươi, ngươi còn nhớ được cái gì? Ngươi còn nhớ rõ ngươi là Tề Thiên Đại Thánh, là vua của Hoa Quả Sơn không?
- Ngươi còn nhớ rõ ngươi đã đồng ý với ta phải gánh vác toàn bộ Hoa Quả Sơn không?
Khỉ Đá cúi đầu, tay nắm chặt.
Dương Thiền lại cười, thế nhưng vành mắt đã lấp loáng ánh nước.
Nàng ngơ ngác đứng, nhắm hai mắt, thở hổn hển.
- Ta thật sự không hiểu nổi ngươi. Đã nhiều năm như vậy, bất kể khó đến đâu, khổ đến đâu, chúng ta đều cùng nhau chịu đựng được. Bao nhiêu chuyện vốn không thể mà chúng ta đều cùng nhau làm được rồi. Nhưng ta phát hiện... hóa ra ta chẳng hiểu nổi ngươi một chút nào.
- Ta... Ta phải đưa Tước Nhi trở về.
Khỉ Đá ôm đầu, hoảng hốt nói:
- Đây là ta thiếu nàng ấy, ta đã hứa với nàng ấy rồi. Bất kể như thế nào ta đều phải làm được...
- Cũng bởi vì một con chim hoàng yến, vì một lời hứa hão huyền, ngươi có thể cô phụ ngàn ngàn vạn vạn con dân Hoa Quả Sơn sao?
- Đây không phải lời hứa hão huyền!
Khỉ Đá ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, quát:
- Người khác nghĩ sao ta mặc kệ, ta nhất định phải thực hiện lời hứa kia ~!
Nhìn bộ dáng dữ tợn của khỉ Đá, Dương Thiền giật mình.
- Tốt, ngươi muốn nói tới hứa hẹn, hôm nay chúng ta nói về hứa hẹn. Ta muốn ngươi thực hiện lời hứa với ta ngay bây giờ, từ nay về sau không cho phép tìm kiếm Tước Nhi nữa!
- Không được ~!
Dương Thiền lại cười ra tiếng. Nàng che miệng, nấc lên.
Nàng lảo đảo muốn ngã, nước mắt đã không thể ngăn cản chảy ra.
Khỉ Đá luống cuống, vội đứng dậy muốn đỡ nàng, lại bị Dương Thiền ném thẳng quyển kinh Phật trong tay tới.
Nàng che ngực, gào lên:
- Lời hứa với nàng ta nhất định phải làm, còn với ta thì không làm sao? Ta đây đến cuối cùng được tính là cái gì? Tính là cái gì ~?
- Không... Không phải. Ngoại trừ điều kiện này, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với cô.