Dịch: Hoangtruc

Biên: †Ares†


***

Trong thế giới đen kịt, có một quỷ sai mặt xanh cưỡi gió phi hành, chậm rãi đáp xuống bên dưới.

Phía dưới là một khu rừng cây, bên trong lấp lánh những điểm sáng như thể gã đang phi hành trong dòng sông thiên hà.

Một lúc sau, thân thể gã lơ lửng một chỗ, nhìn quanh bốn phía rồi cúi đầu hạ xuống một cánh đồng cỏ.

- Tam Thánh Mẫu? Tam Thánh Mẫu?

Gã khẽ gọi nhỏ.

- Ở đây.

Dương Thiền từ sau tảng đá to nhô đầu lên.

Nàng khẽ gật đầu với con chim bồ câu tinh màu trắng phía sau rồi một mình đi ra.

Quỷ sai mặt xanh rón ra rón rén chạy tới chỗ nàng, đang định mở miệng nói thì Dương Thiền đã móc một tấm bát quái nhỏ trong tay áo đưa ra, nói:

- Tăng sai dịch vất vả rồi. Đây là ba mươi lăm hồn phách, trong đó có sáu hồn bị chết trận, còn hai mươi chín hồn là hết thọ nguyên mà chết.

Tên quỷ sai kia khẽ há miệng, lại không đưa tay đón lấy.

- Làm sao vậy?

Dương Thiền bình tĩnh lại, bèn hỏi.

- Tam Thánh Mẫu... sau này, chỉ e tiểu nhân không có cách nào đến đây nữa...

- Thứ lỗi, thiếu chút nữa Dương Thiền đã quên.

Dương Thiền cười cười, vội móc từ trong tay áo ra một túi kim tinh nhỏ nhét tới.

Quỷ sai thò tay đẩy kim tinh trở về, rồi lau lau mồ hôi, khẽ nói:

- Không phải vấn đề về kim tinh. Sở dĩ tiểu nhân vẫn một mực làm... là vì niệm ân đức của Nhị gia. Tuy nói giúp đỡ Tam Thánh Mẫu mấy chuyện này cũng thu tiền làm việc, nhưng tiểu nhân đã là quỷ sai hạng đầu, vốn không cần vì chút kim tinh đi làm như vậy.

- Vậy là vấn đề gì?

Dương Thiền hỏi.

Quỷ sai mặt xanh nuốt nuốt nước miếng rồi nhìn quanh một vòng, mới khẽ nói:

- Tam Thánh Mẫu, tiểu nhân cũng vừa mới biết được. Người của Thiên Đình đã đến, tra xét một hồi lâu, truy xét ra chuyện Hoa Quả Sơn lén đưa hồn phách vào Địa Phủ. Hiện tại sắp tra tới người tiểu nhân rồi.

Dương Thiền không khỏi sững người:

- Thiên Đình điều tra chuyện dưới Địa Phủ?

Nàng từng nghĩ Thiên Đình sẽ ra tay từ chỗ Khỉ Đá, cho nên đã nhờ Ba La Tăng Yết Đế báo cho Khỉ Đá biết đường chạy trốn. Nàng cũng nghĩ Thiên Đình sẽ ra tay với chính Hoa Quả Sơn, cho nên mỗi lần xuất kích nàng đều sắp xếp vô cùng cẩn thận. Thế nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới Thiên Đình chọn ra tay từ chỗ những hồn phách người chết này...

- Tam Thánh Mẫu yên tâm, dù sao mấy người kia là thiên tướng Thiên Đình, không rành rẽ quy tắc Địa Phủ, tiểu nhân chỉ tốn thêm chút kim tinh đã có thể qua mặt được rồi. Có điều cứ như vậy e là không chỉ khiến tiểu nhân nguy hại mà còn liên lụy đến những hồn phách được đưa tới kia, còn liên lụy cả Tam Thánh Mẫu và Nhị gia nữa. Cho nên...

Dương Thiền cau chặt mày suy nghĩ một chút, thu bát quái vào trong tay áo, rồi lại nhét túi kim tinh vào trong tay quỷ sai nói:

- Chỗ này không nhiều, Tăng sai dịch cứ lấy trước đi. Tăng sai dịch chuẩn bị từ trên xuống dưới chắc phải cần không ít, để trở về ta sẽ gửi thêm cho Tăng sai dịch. Chuyện này không thể để Tăng sai dịch thiệt thòi được.

- Đừng!

Tên quỷ sai kia lại đẩy kim tinh trở về, mím môi nói:

- Đây là lần cuối tiểu nhân đi ra gặp người, cũng để nhắc Tam Thánh Mẫu sau này đừng tiếp xúc với những quỷ sai khác nữa. Thiên Đình cực kỳ chú ý điều tra chuyện của Hoa Quả Sơn, không ai dám nhận đâu. Dù có nhận, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải chuyện không may!

- A ha ha ha, không may rồi, đã xảy ra chuyện rồi!

Đúng lúc này, có tiếng quát từ xa truyền đến.

Hai người đều cả kinh, vội nhìn quanh khắp nơi. Bàn tay Dương Thiền cũng đã nhanh chóng đè lên bội kiếm bên hông.

Chỉ thấy sáu luồng sáng lóe lên phân ra bốn hướng, rồi sáu thiên tướng mặc áo giáp vàng hiện ra.

- Ha ha ha. Ta nói ai to gan, dám giúp đỡ đám yêu nghiệt Hoa Quả Sơn kia, hóa ra chính là Hoa Sơn Thánh Mẫu.

Tên thiên tướng cầm đầu tiện tay giơ một lệnh bài màu vàng lên, quát:

- Ta chính là thiên tướng ngự tiền ngũ phẩm Phục Vu Khung, hôm nay tiếp nhận thánh chỉ của bệ hạ giám sát Âm Phủ. Hai người các ngươi dám cấu kết với yêu vật, lén lút trao đổi, làm loạn Âm Tào! Còn không mau mau giơ tay chịu trói?

Trong sáu tên thiên tướng này, có hai người là Kim Tiên, còn lại đều có tu vi Tán Tiên!

Gặp tình hình này, quỷ sai mặt xanh đã sợ đến mức tay chân nhũn ra, ngồi co quắp trên mặt đất. Thế nhưng Dương Thiền lại xuất bội kiếm, tế ra Bảo Liên đăng, bày ra tư thái nghênh chiến quát lên:

- Muốn bắt ta, vậy thử xem sao?

- Chỉ mới cảnh giới Luyện Thần lại không biết trời cao đất rộng!

Tên thiên tướng cầm đầu Phục Vu Khung hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa mà phất tay nói với hai bên:

- Bắt sống!

- Rõ!

Hô vang một tiếng, sáu tên thiên tướng vây quanh đã đánh thẳng về phía hai người.

Thiên tướng cầm đầu Phục Vu Khung duỗi tay giơ lên, một luồng sáng bắn ra đánh tan mất một nửa hồn phách quỷ sai mặt xanh. Còn năm người kia bay thẳng đến chỗ Dương Thiền.

Những người này đều là binh lính bên cạnh Ngọc Đế cả.

Lấy một địch năm, lại còn tu vi cao hơn mình. Dù Dương Thiền có nghịch thiên cỡ nào cũng hữu tâm vô lực.

Vào lúc này, một khi bại trận bị bắt lại, Dương Thiền không chỉ phải nhận lấy kết cục sống không bằng chết mà còn khiến Khỉ Đá cùng với Hoa Quả Sơn bị liên lụy sâu vào Thiên Đình hơn, thậm chí sẽ còn liên lụy tới cả Quán Giang Khẩu.

Ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trường kiếm trong tay Dương Thiền được giơ lên cao, không chỉ vào phía đám thiên tướng mà đâm ngang cổ họng mình!

Đám thiên tướng kia đều giật mình kinh hãi.

Đúng lúc này, một tiếng ưng gáy từ trên cao truyền đến.

Không đợi thiên tướng kia kịp phản ứng, một luồng ánh sáng vàng đã hiện ra ngay trước người Dương Thiền.

Người tới đưa một tay đánh rớt trường kiếm trong tay Dương Thiền, tay kia cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao chỉ thẳng vào đám thiên tướng.

Nhìn thấy con mắt thứ ba ngay giữa trán người kia, đám thiên tướng đều trở nên cực kỳ hoảng sợ. Có điều bọn họ đã không thu được thế công lao tới của mình.

Không có bất kỳ lời nói nào, chỉ trong chớp mắt, thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao hóa thành từng bóng ảnh. Trong thoáng chốc, năm tên thiên tướng cường công tới đã bị đánh bay ra ngoài, mất đi ý thức.

Về phần Phục Vu Khung, tên cầm đầu cuối cùng kia...

Ngay lúc Dương Tiễn ra tay thì gã đã bị một bóng đen bổ nhào vào, ngã xuống mặt đất. Đến khi gã tỉnh táo lại thì đã thấy có một cái miệng lớn đỏ ngầu như máu dí sát mũi mình chưa tới ba tấc, nước bọt theo kẽ răng sắc nhọn chảy xuống.

Từng tiếng gầm nhẹ lọt vào tai khiến tên thiên tướng này không dám động đậy. Gã tin chắc chỉ cần chút sai lầm nào đó sẽ khiến Hao Thiên Khuyển cho gã đầu thân hai nơi ngay.

Dương Thiền ngơ ngác nhìn quỷ sai mặt xanh gần như hồn phi phách tán, trong tích tắc như bị rút đi toàn bộ lực lượng, chỉ có thể co quắp ngồi trên mặt đất.

Từng giọt nước mắt từ trên khóe mắt chảy xuống.

Thiên tướng kia khẽ run rẩy quay đầu nhìn Dương Tiễn, cố lấy hết dũng khí gầm nhẹ:

- Nhị Lang Thần, ngươi muốn tạo phản sao?

Dương Tiễn không nhìn Dương Thiền, cũng không nhìn tên quỷ sai mặt xanh kia, không nói gì, chỉ bước từng bước đi tới thiên tướng kia. Dương Tiễn lật ngược Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, dùng chuôi đập thẳng vào mũ giáp thiên tướng kia, khiến cho gã hôn mê bất tỉnh.

Dương Thiền vất vả lắm mới hồi tỉnh lại. Nàng che ngực hít một hơi dài rồi đi tới nhặt bội kiếm của mình lên, từng bước đi về phía thiên tướng kia. Nàng nhắm ngay yết hầu thiên tướng, giơ tay chém xuống!

"Choang ~!"

Một âm thanh chói tai vang lên, kiếm của Dương Thiền bị đánh bay ra ngoài.

- Muội định làm gì?

Dương Tiễn lạnh giọng hỏi.

- Những người này... Không thể để bọn chúng sống được.

Dương Thiền cau mày liếc nhìn Dương Tiễn, nói:

- Nếu như bọn chúng còn sống, sẽ chỉ điểm ra huynh.

- Dù vậy muội cũng không thể giết họ được. Bọn họ là binh lính đi theo Ngọc Đế, chết ở Địa Phủ, chắc chắn sẽ được điều tra rõ ràng. Muội động tay, trên sổ Sinh Tử sẽ có ghi chép đủ, đến lúc đó có chạy cũng không thoát. Đã nghĩ đến chuyện bị Thiên Đình truy nã chưa?

Nói xong, Dương Tiễn duỗi tay, hút lấy thanh bội kiếm của một thiên tướng trong đó vào trong tay rồi hất lên. Thanh bội kiếm kia hóa thành một tia sáng trắng xuyên thẳng vào một tảng đá to.

Phía sau tảng đá, bồ câu tinh đang căng cứng người.

Bội kiếm kia đâm xuyên qua đá, chỉ cách gò má bồ câu tinh hơn ba tấc, vẫn còn đang rung rung.

- Ngươi tới.

Dương Tiễn lạnh lùng nói.

...

Sao sáng đầy trời đang chen chúc với trăng treo cao.

Giữa đồng trống, có một đống lửa được đốt lên, Dương Tiễn thỉnh thoảng lại dùng nhánh cây dài chọc chọc vào, quấy lên một mớ tia lửa.

Bên cạnh y, Dương Thiền đang ôm đầu gối ngồi ngơ ngác.

Một lúc sau, nàng mới nói khẽ:

- Chuyện về Tăng sai dịch...

- Ta sẽ xử lý ổn thỏa.

Dương Tiễn thẳng thắn đáp.

Dương Thiền lại trầm ngâm.

Ngồi ngây người một lúc, nàng lại khẽ nói:

- Nếu không phải vì muội, Tăng sai dịch sẽ không bị như vậy, cho nên...

- Không chỉ Tăng sai dịch đâu.

Dương Tiễn không đổi sắc mặt nói:

- Ta nghe nói muội còn lợi dụng quan hệ với Ba La Tăng Yết Đế, lén đưa kim tinh cho Khỉ Đá. Muội có từng nghĩ nếu việc bại lộ sẽ bảo vệ Ba La Tăng Yết Đế thế nào chưa?

Dương Thiền cau mày lại, cắn môi trợn mắt nhìn Dương Tiễn. Nhất thời nàng lại không tìm được lời nào có thể phản bác lại.

Dương Tiễn nhìn chằm chằm vào đống lửa hừng hực kia, hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Huynh hỏi muội, rốt cuộc con khỉ kia có quan hệ gì với muội?

- Là hôn phu. Nếu không tin, huynh cứ tùy tiện bắt một tên yêu quái Hoa Quả Sơn nào đó mà tra hỏi thử.

Dương Thiền cắn răng, nhìn chằm chằm vào đống lửa, cười lạnh:

- Thế nào, có phải huynh sẽ nhốt ta xuống chân ngọn núi nào đó như mẹ, để có thể ăn nói được với Thiên Đình hay không?

- Hôn phu?

Khóe miệng Dương Tiễn khẽ nhếch lên, rồi thở dài:

- Trên cây Nguyệt không nở ra hoa mà lại có vị hôn phu, đúng là chưa từng nghe thấy.

- Huynh điều tra cả cây Nguyệt?

Dương Thiền thoáng đỏ mặt.

- Muội có thể nhờ người lén giúp đỡ con khỉ kia, sao ta không nhờ người lén điều tra cây Nguyệt được?

Dương Tiễn quay đầu lại liếc nhìn Dương Thiền, nói:

- Có lẽ muội có tình ý gì với người ta, chưa chắc người ta lại có tình ý gì với muội. Nghe nói ở trên Thiên Đình, con khỉ kia vẫn còn mang theo đồ tôn của Tu Bồ Đề tổ sư tên là Phong Linh bên người, che chở người ta như người nhà.

Dương Thiền vẫn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào đống lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Lúc này nàng không khỏi mắng thầm Khỉ Đá cả trăm lần. Nếu là bình thường thì cũng không sao, đằng này nàng thừa hiểu giữa Khỉ Đá và Phong Linh không có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào, ít nhất hiện nay hoàn toàn không có quan hệ gì.

Thế nhưng, những lời này lại do ca ca của mình nói ra...

Chân mày nàng cau chặt đến mức có thể nặn ra nước, tay không tự chủ bứt bứt ngọn cỏ bên chân.

- Bỏ đi, muội không nói thì thôi. Dù sao đây cũng là chuyện của muội, ca ca đây không cần biết nhiều.

Thấy Dương Thiền im lặng, Dương Tiễn chậm rãi đứng lên, móc miếng ngọc giản đưa qua, nói khẽ:

- Sau này có chuyện gì, đừng vội kề kiếm vào cổ mình. Chuyện gì cũng đều có cơ chuyển mình cả. Nếu thật sự không được, cứ gọi ta một tiếng.

Nói xong y quay người định rời đi, rồi chợt nhớ ra gì đó bèn quay đầu nói:

- Còn nữa, mấy ngày tới là ngày giỗ của mẫu thân. Nếu được, muội nên ghé qua Quán Giang Khẩu một chuyến. Huynh nghĩ phụ thân và mẫu thân không muốn năm nào cũng nhìn thấy hai con của mình tách ra tế bái riêng thế này đâu.

- ---------------------------------------------------

☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:

- [Tiên Hiệp Cổ Điển - không cày cuốc] Hoàng Đình

- [Võng Du - Hài] Tây Du Nhất Mộng

- [Đô Thị - Hài] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn

- [Tiên Hiệp - Hài] Tối Cường Hệ Thống

- [Huyền huyễn] Ngộ Không Truyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play