Thái Thượng bật cười ha hả, nhìn về phía Khỉ Đá bên cạnh, chậm rãi nói:
- Khỉ Đá nhà ngươi tối qua đến tầng trời thứ bảy, đánh Nguyệt Lão bị thương. Hôm nay Nguyệt Lão cáo trạng lên điện Linh Tiêu, bệ hạ hạ chỉ trách lão phu. Ài, lúc trước hai người các ngươi lên trời là do lão phu bảo đảm.
- Thật sao?
Phong Linh hoảng sợ nhìn Khỉ Đá chằm chằm.
Ánh mắt của nàng khiến Khỉ Đá không được tự nhiên. Khỉ Đá hơi dịch mông, vẻ mặt khinh thường nói:
- Ta chỉ... muốn điều tra vài thứ, lão già kia không chịu, cho nên... Ta chỉ thay Ngọc Đế dạy dỗ lão già kia một trận. Yên tâm, không ra tay quá nặng, không có chuyện gì, không chết được.
- Lão tiên sinh có lòng giúp đỡ, huynh không thể gây thêm phiền phức cho người ta được.
- Đúng đó đúng đó.
Thái Thượng lập tức phụ họa, vẻ mặt đau khổ nói:
- Lão phu vốn chẳng hề quản gì cả, chỉ ở trong trong Đâu Suất cung luyện đan, làm gì có mấy ai chịu nói giúp, dễ dàng lắm sao? Tiểu nha đầu, về sau ngươi ở đây phải giúp lão phu trông trừng hắn. Đừng để hắn chạy loạn đi gây họa.
- Phong Linh biết rồi.
Phong Linh gật mạnh đầu.
Khỉ Đá nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không lên tiếng.
Tùy tiện trò truyện thêm vài câu, hai người bèn tiễn Thái Thượng đến ngoài viện Ngự Mã giám.
Lúc sắp chia tay, Thái Thượng chậm rãi lướt về phía đám mây cách đó không xa.
Bên trong đám mây đó có một bóng người lặng lẽ rụt lại.
Tất cả mọi thứ, dù là Khỉ Đá hay là Phong Linh đều không hề hay biết.
Lại nói khách sáo vài câu, nói mấy câu như là nếu ở Thiên Đình gặp phiền phức gì đó thì có thể tìm lão giúp đỡ, sau đó Thái Thượng bèn cưỡi gió rời đi.
Sau khi Thái Thượng rời đi, Khỉ Đá đè thấp giọng nói:
- Muội vẫn còn nhớ sư phụ ta đánh giá Thái Thượng Lão Quân thế nào chứ?
- Điều này...
Phong Linh nghĩ nghĩ, nói:
- Hình như sư tổ nói có hơi quá lời rồi. Quen biết Lão Quân lâu vậy rồi, muội thấy lão tiên sinh không tệ lắm.
- Không tệ?
Khỉ Đá hừ cười:
- Có lẽ vậy. Có điều, lão đầu tử kia tuy nói thích lừa người khác, đặc biệt là thích lừa ta, nhưng lại chưa bao giờ nói dối ta một câu nào, cũng chưa bao giờ phóng đại. Ta nghĩ, sư phụ đã đánh giá Thái Thượng như thế tất có đạo lý của mình.
Nói tới đó, Khỉ Đá quay người bỏ đi, chỉ để lại một mình Phong Linh ngơ ngác đứng đó. Không rõ vì sao, nàng chỉ đè thấp giọng lầu bầu:
- Huynh ở trên trời nhận chức, sau này chẳng phải còn phải dựa vào lão tiên sinh sao? Nếu là đắc tội người ta, đến lúc đó một thân một mình, đám thiên tướng đó lại đều là đối thủ cũ, vậy phải làm sao bây giờ?
Nói tới đó, nàng oán giận giậm chân.
Thái Thượng đi rồi, uy thế vẫn còn sót lại.
Tuy nói Phong Linh thực tế chỉ là một tiên nữ mới lên trời, tỷ muội Vân Sương Nguyệt Sương lại không dám thất lễ, cung phụng nàng như một thượng tiên, chẳng dám để nàng làm gì cả. Nguyệt Sương thì sửa sang lại hết tất cả tài liệu ở Ngự Mã giám đưa đến trước mặt Khỉ Đá, mời Khỉ Đá xem qua.
Khỉ Đá còn không thèm nhìn đống giấy tờ này lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói:
- Lúc trước không có ta, không phải các ngươi vẫn làm rất tốt sao? Trước đây thế nào thì sau này cứ thế ấy. Ta chỉ cần một căn phòng, sẽ không cản trở. Tất cả mọi sự vụ của Ngự Mã giám này, về sau vẫn do ngươi cai quản, nếu cần dùng ấn thì lại tới tìm ta.
Nguyệt Sương không hiểu Khỉ Đá rốt cuộc đang nghĩ gì. Xuất phát từ sự kính nể với Thái Thượng, nàng vẫn từ chối, sau đó thấy Khỉ Đá quá kiên trì nên đành phải chấp nhận.
Buổi chiều, Thái Bạch Kim Tinh lại tới Ngự Mã giám, dẫn Khỉ Đá làm hết mọi thủ tục lên trời. Dọc đường này, Khỉ Đá lại bị vây xem như là quái vật. Tuy nói chúng tiên không chào đón yêu vương này lên trời làm quan, nhưng ít nhất có Thái Bạch Kim Tinh dẫn đường, cả đường coi như thuận lợi.
Cứ vậy, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong nửa tháng này, vô số ánh mắt trên dưới Thiên Đình đều nhìn chằm chằm vào Ngự Mã giám, ngay cả Nguyệt Sương cũng phát hiện xung quanh Ngự Mã giám có thêm rất nhiều tiên gia xa lạ lui tới. Khỉ Đá thân là chủ quản của Ngự Mã giám lại vẫn yên tĩnh một cách khác thường, chỉ nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa.
Khỉ Đá không chủ động gây chuyện, có thêm một Nguyệt Sương có thể xử lý trong ngoài ngay ngắn rõ ràng, những ngày trôi qua trong Ngự Mã giám khá an nhàn.
Khỉ Đá ở Thiên Đình còn không có chuyện gì, Hoa Quả Sơn ở thế gian trong đương nhiên cũng không xảy ra chuyện.
Thời gian mười lăm năm, dựa vào tin tức Dương Thiền truyền tới, Hoa Quả Sơn đã sớm phát triển thành một thế lực khổng lồ có hơn ba trăm vạn yêu chúng, cánh tay vươn ra khắp bốn châu lớn.
Mà dựa theo sự lớn mạnh của Hoa Quả Sơn, tranh đấu gay gắt với thủy quân Thiên Hà cũng ngày càng nghiêm trọng. Nguyên nhân chính ở đây tất nhiên vẫn là vấn đề về nguồn tài nguyên.
Lãnh địa Ngọc Đế ban cho Khỉ Đá chỉ có phạm vi ngàn dặm xung quanh Hoa Quả Sơn. Chỉ một phạm vi nho nhỏ như vậy có thể cung cấp được bao nhiêu tài nguyên chứ? Không thể tránh khỏi, Hoa Quả Sơn tất nhiên phải tìm thêm ở bên ngoài. Nhưng nếu vậy thì sẽ không thể nào tránh được xung đột với thủy quân Thiên Hà.
Vào lúc mới đầu, đội ngũ ra ngoài tìm kiếm tài nguyên đều là do Hoa Quả Sơn trực tiếp phái ra, chỉ là thay đổi cờ hiệu để lúc xảy ra chuyện còn có cớ thoái thác. Về sau, khi thủy quân Thiên Hà từ sau tổn thất nặng nề trong cuộc chiến Hoa Quả Sơn chậm rãi lấy lại sức, đã từng bước tăng mạnh sự khống chế xung quanh Hoa Quả Sơn. Đội ngũ Hoa Quả Sơn phái ra ngoài bắt đầu xuất hiện thương vong. Chuyện này khiến chúng yêu nòng cốt của Hoa Quả Sơn khá hao tốn đầu óc.
Vì thế, khi được Khỉ Đá đồng ý, bọn họ tiếp nhận đề nghị của Ngưu Ma Vương, do yêu vương dẫn đầu ra ngoài tìm kiếm tài nguyên cần thiết. Tất nhiên, cái giá là phải cung cấp pháp khí và đan dược cho bọn chúng.
Có đám yêu vương trấn giữ, Hoa Quả Sơn về phương diện thu thập tài nguyên tất nhiên làm ít hưởng nhiều.
Nhưng những ngày tốt thế này ước chừng sau năm thứ tám Khỉ Đá rời Hoa Quả Sơn thì đã tuyên bố chấm dứt.
Năm đó, Mi Hầu Vương lần đầu tiên từ bên ngoài mang về một khẩu súng nghi là do thủy quân Thiên Hà chế tạo. Khẩu súng này tuy không dùng tốt bằng súng do Ngọc Đỉnh chân nhân tự mình chế tạo, nhưng cũng đã hình thành nên sức chiến đấu không thấp.
Đây hẳn là chuyện trong dự tính nhỉ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Tuy Thiên Bồng vào tù, nhưng gốc rễ của y vẫn còn ở thủy quân Thiên Hà. Huống chi bản thân thủy quân Thiên Hà cũng không phải một đội quân bảo thủ, có vũ khí tốt hơn để dùng, bọn họ tại sao phải từ chối chứ?
Từ đó về sau, súng của thủy quân Thiên Hà liên tục được đổi mới, càng làm càng tốt. Hành động thu thập của các yêu vương cũng bắt đầu bị ngăn trở nhiều lần.
Tuy nói súng đạn không thể tạo nên uy hiếp trực tiếp với yêu vương, nhưng sau khi thu thập tài liệu thì phải dùng chiến hạm vận chuyển về. Một khi chiến hạm vận chuyển bị tập kích, thì đó chính là thất bại trong gang tấc.
Rơi vào đường cùng, Hoa Quả Sơn đành phải phái ra hạm đội hộ tống. Từ đó, thương vong của song phương lại tăng cao. May mà vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Mà phát triển theo sự hợp tác chiến đấu thì quan hệ của các yêu vương và yêu chúng Hoa Quả Sơn tiến gần thêm một bước, mơ hồ có xu thế dung nhập vào Hoa Quả Sơn. Vì chuyện này, Dương Thiền còn từng thông báo cho Khỉ Đá, hỏi thăm có nên trực tiếp ra tay ngăn cản không. Nhưng còn chưa kịp đợi Khỉ Đá trả lời thì vấn đề này đã không còn tồn tại nữa.
Bởi vì, sau ngày đó xảy ra một chuyện khiến Khỉ Đá cũng phải trợn mắt há mồm.
Chuyện bắt đầu từ Ngu Nhung Vương xếp hạng cuối trong năm yêu vương nhìn trúng một nữ yêu Hoa Quả Sơn, thế là muốn cưỡng ép nàng ta làm vợ.
Nếu chuyện này là trước đây, hoàn toàn không phải là một vấn đề to tát gì. Đường đường là Thái Ất Kim Tiên muốn cưới vợ, còn là một nữ yêu cảnh giới Luyện Thần bình thường, bắt thì bắt, có gì để nói chứ?
Nhưng là bây giờ, nằm ở Hoa Quả Sơn bị Khỉ Đá "Làm hư", tình huống bèn khác rồi. Một đám yêu quái yêu cầu Đoản Chủy đòi Ngưu Ma Vương giải thích.
Vì thế Đoản Chủy hẹn nói chuyện với Ngưu Ma Vương một lần.
Không cần nói, làm lão đại tất nhiên là bao che khuyết điểm, Ngưu Ma Vương sao có thể tùy tiện đáp ứng được? Nói hết lời, chính là không chịu thả người trở lại, chỉ đành phải hứa hẹn sẽ cho sính lễ kếch xù.
Tin tức truyền về Hoa Quả Sơn, yêu chúng càng nhao nhao lên, yêu cầu Đoản Chủy tuyên chiến với đám yêu vương Ngưu Ma Vương.
Vào thời khắc mấu chốt này, Đoản Chủy và Lữ Lục Quải lập tức xìu.
Tất nhiên, Khỉ Đá cũng có thể hiểu được hoàn cảnh của hai tên này. Dù sao thì đang gánh vác tính mạng của mấy trăm vạn yêu chúng Hoa Quả Sơn, lại đối mặt với đám yêu vương thực lực mạnh mẽ, hơn nữa về sau còn có rất nhiều chỗ dùng, tất nhiên không dễ dàng ra quyết định.
Mà một nữ yêu nho nhỏ, ở trong mắt hai tên này tất nhiên không quan trọng đến vậy.
Nhưng cả hai rõ ràng đã suy xét thiếu một chuyện.
Đó là nữ yêu này tuy chỉ có cảnh giới Luyện Thần, nhưng lại tu Ngộ giả đạo, là do Dương Thiền một tay dẫn dắt.
Vào lúc nội bộ đang loạn cào cào, Dương Thiền bỏ qua Đoản Chủy, chạy đến trong quân doanh vung cánh tay...
Dựa vào lời kể của Đoản Chủy, lúc đó gã giơ hổ phù ngăn ở phía trước hạm đội cũng không ai thèm để ý, trơ mắt nhìn hạm đội cứ thế chạy theo Dương Thiền.
Mấy trăm chiến hạm đen kịt, họng pháo chớp sáng điên cuồng công kích về phía ngọn núi của các yêu vương, bắn đến mức cả ngọn núi đều bị gọt thấp mấy vạn trượng mới thôi.
Sau trận giày vò này, Ngưu Ma Vương vẫn còn chưa muốn rạn nứt với Hoa Quả Sơn đành hạ lệnh bảo Ngu Nhung Vương giao người ra. Ngu Nhung Vương còn ở ngay trước mặt chúng tướng bị Dương Thiền hung tát cho mấy tát...
- Chậc chậc chậc. Nữ nhân này thật là... Sao đi làm mấy chuyện giết người phóng hỏa mà mắt cũng không chớp cái nào chứ? Này sao còn làm hiền thê lương mẫu gì được?
Khỉ Đá không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Chuyện này Dương Thiền lại không nhắc một chữ, ngược lại do Đoản Chủy viết rõ ràng.
Trải qua cuộc ồn ào này, đám yêu vương muốn dung nhập vào Hoa Quả Sơn đoán chừng là chuyện không biết tới ngày tháng năm nào. Danh vọng của Đoản Chủy và Lữ Lục Quải tuột dốc không phanh, ngược lại uy vọng của Dương Thiền lên như mặt trời ban trưa, chúng yêu liên danh đề cử nàng làm chủ sự mới của Hoa Quả Sơn.
Thực ra chuyện này Khỉ Đá cũng đã sớm nghĩ tới, chỉ là hồi đó suy xét đến thân phận con người của Dương Thiền, cho rằng không thỏa đáng lắm. Tất nhiên, sự thực chứng mình là hắn nghĩ nhiều rồi.
Trái ngược với nhân loại, đám yêu quái không quá chú trọng giới hạn giữa người và yêu quái.
Suy tư hồi lâu, cuối cùng Khỉ Đá vẫn viết xuống hai chữ "Đồng ý" ở bên trên đề xuất với nội dung Đoản Chủy muốn Dương Thiền thay mình, sau đó không khỏi thở dài một cái.
"Cứ tiếp tục như vậy, chắc nàng sẽ không có thời gian đưa tin mỗi ngày cho mình như trước đây nữa rồi." Khỉ Đá nghĩ.
Đến ngày mười bảy Khỉ Đá lên trời, Cự Linh Thần, một trong mấy người hảo hữu ít ỏi mà Thiên Bồng có ở Thiên Đình cầm theo một phần thánh chỉ tới Ngự Mã giám.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT