Vội nhìn sang, Giao Ma Vương thấy nụ cười của Khỉ Đá đã trở nên dữ tợn.
Giật mình, gã phát hiện cánh tay Khỉ Đá dùng để ôm cổ mình đã vận đủ linh lực.
Trong một tích tắc, nỗi sợ hãi lập tức cướp đi lý trí của gã.
- Aaaaa...~!
Một tiếng hét cao vút không hề báo trước, nháy mắt xé nát sự hòa thuận giả tạo.
Tất cả tiếng cười ở đây tức thì bị bóp nghẹt, nhưng hầu như không ai kịp phản ứng có chuyện gì đang xảy ra.
Trong hoảng loạn, Giao Ma Vương ra sức muốn tránh thoát, nhưng vẫn bị Khỉ Đá tóm chặt lấy.
Gào lên, gã hóa thành một con thuồng luồng đen dài mười trượng bay lên trời. Khỉ Đá lại vẫn níu lấy cổ gã, bay theo.
Những yêu vương còn lại, kể cả thủ hạ của bọn gã đều ngẩn ngơ.
Không đợi bọn gã kịp phản ứng, Khỉ Đá đã ép gã rơi từ trên không xuống như một vì sao băng.
Trong cát bụi mịt mù, đầu của Ác Giao bị Khỉ Đá khóa chặt bằng hai chân, tựa như là bị một ngọn núi lớn đè lên, không thể động đậy. Thân hình gã giống như con lươn lộ khỏi bùn, không ngừng giãy giụa quay cuồng, khiến bụi đất bốc mù mịt.
- Ha ha ha, có phải ngươi cho là lão tử đã không còn sức giết ngươi không?
Rút Kim Cô bổng từ lỗ tai ra, hắn vẫn quặp hai chân lên đầu Ác Giao, tay chậm rãi vung Kim Cô bổng, mặt cười dữ tợn.
Đám yêu vương trợn tròn mắt.
- Đừng! Đừng mà! Ta van ngươi đừng mà! Ngươi còn cần chúng ta! Thiên Đình không dễ bỏ qua như vậy đâu, ngươi còn cần chúng ta!
Ác Giao kêu gào khản cổ, không ngừng lăn lộn.
- Cần con mẹ ngươi!
Một gậy nện thật lực xuống, máu tươi tràn ra!
Mặt đất bên dưới cũng bị cú đập mạnh này làm nứt nẻ.
Năm yêu vương kia giờ mới hoàn hồn.
Ngưu Ma Vương nắm Hỗn Thiết bổng muốn xông lên, Cửu Đầu Trùng đã chắn trước mặt gã.
Mi Hầu Vương muốn nhảy tới, Đoản Chủy đã vỗ cánh căng dây cung nhắm thẳng.
Dương Thiền tế ra Bảo Liên đăng, Đại Giác vung cự phủ, Hắc Tử rút trường đao, Giác Xà giơ Tam Xoa kích, cả Phong Linh cũng lộ ra đoản kiếm...
Đám yêu quái chồng chất vết thương, mệt mỏi cùng cực của Hoa Quả Sơn cũng đều rút binh khí, há miệng lộ răng nanh rít lên những tiếng gầm gừ.
Ở phía sau đám yêu vương, các yêu quái của Sương Vũ sơn vốn không hề tổn hao gì lại lùi dần về sau.
Vào lúc này, Ngưu Ma Vương giật mình phát hiện, quả thật là Sương Vũ sơn có thể đánh với Hoa Quả sơn một trận, nhưng trừ gã và Mi Hầu Vương, có mấy ai chịu động thủ đây?
- Đại ca... đại ca! Cứu đệ! Cứu đệ!
Ác Giao tận lực cầu khẩn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hất góc áo choàng cũ nát của Ngưu Ma Vương lên.
Ngưu Ma Vương vẫn nắm chặt Hỗn Thiết bổng, nhưng chỉ đứng im ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán gã.
Tất cả yêu quái cứ lẳng lặng đứng yên như vậy, giằng co, quan sát.
- Đại ca... đại ca... huynh đã đồng ý bảo vệ đệ... huynh không thể không giữ lời...
- Ta nằm mơ cũng muốn làm thịt ngươi!
Khỉ Đá vung cao Kim Cô bổng, mở to hai mắt đầy tơ máu:
- Nằm mơ cũng muốn! Bức ta giết lão Bạch Viên này! Bán ta cho thiên quân này! Ta cho ngươi bán này! Ta cho ngươi bán này!
Một gậy lại một gậy đập xuống, máu tươi bắn tung, óc phọt ra ngoài. Trong tiếng nổ vang, tảng đá to gần đầu của Ác Giao cũng bị nát thành bột phấn.
Mặt Ngưu Ma Vương tím tái, tay nắm bổng run lên, răng cắn chặt, lại không dám nhúc nhích.
Gió núi ù ù thổi mạnh, chỉ còn lại có tiếng Khỉ Đá chửi mắng cùng với tiếng kêu thảm của Ác Giao.
- Ngươi cho là lão tử còn có thể giữ chữ tín với các ngươi sao? Ha ha ha ha... Hại chết Lão Ngưu! Hại chết sư tử tinh! Hại chết hổ tinh! Kết nghĩa? Kết con mẹ ngươi! Ngươi nghĩ rằng ta thực sự không còn sức giết ngươi sao? Hả?
- Đại ca... đại...
Tiếng gào thét dần dần nhỏ lại, móng vuốt chìa về phía Ngưu Ma Vương cũng từ từ buông xuống.
Máu tươi chảy xuôi theo kẽ đất nứt nẻ, đọng lại thành một vũng.
- Lúc nào ta cũng muốn bóp chết ngươi! Còn mười lăm ngày mới có thể đến? Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ta nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi!
Khỉ Đá thổ hổn hển, vẫn chưa thôi đập gậy, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng chưa hết hung quang.
Máu tươi, óc đều bắn lên mặt hắn, cực kỳ dữ tợn.
Đầu con thuồng luồng kia đã bị đập thành một đống thịt vụn, thân hình vẫn còn hơi giật giật.
Óc cũng nát bét, chảy ra theo máu.
Giữ tư thế vung gậy, Khỉ Đá như tỉnh cơn điên, thở hổn hển, gầm nhẹ lên như dã thú rồi phun một hơi sương.
Ngưu Ma Vương cắn chặt răng.
Toàn bộ thế giới đều an tĩnh rồi.
Một linh hồn mỏng manh không dễ phát giác thoát ra từ chỗ gậy đập xuống, nháy mắt bị Khỉ Đá thu vào bàn tay rồi bóp thành bột phấn, phiêu tán không còn tăm tích.
Hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.
Vẻ mặt dữ tợn từ từ biến mất, Khỉ Đá hít thật sâu một hơi, đi về phía Ngưu Ma Vương.
Kim Cô bổng được kéo lê trên mặt đất, vẽ thành một đường máu.
Các yêu quái thuộc Hoa Quả Sơn tự giác đứng tránh ra thành một con đường.
Năm yêu vương vẫn ngơ ngác đứng, không rên một tiếng.
Ngay lúc đi ngang qua Ngưu Ma Vương, Khỉ Đá thoáng dừng lại, nghiêng mặt, mặt không thay đổi vỗ vỗ vai Ngưu Ma Vương, lưu lại một vết bàn tay máu.
Đó là máu của Giao Ma Vương.
- Ta nói này Tiểu Ngưu, chuyện kết nghĩa ấy mà, sau này đừng có nhắc lại. Hoa Quả Sơn ta gặp chuyện, ngươi chạy nhanh, chuồn trước, cái đó là thật hơn bất cứ lời nào. Còn nữa, ngọc giản truyền tin còn có công năng là cảm giác được vị trí của người liên lạc. Mười lăm ngày mới đến? Ha ha ha ha.
Ho ra một ngụm đờm, Khỉ Đá bèn phun tới cạnh chân Ngưu Ma Vương.
Lại vỗ nhẹ vai Ngưu Ma Vương, hắn nghiêng nghiêng ngả ngả bước tiếp, đi về phía Thủy Liêm động, từ từ nói:
- Các ngươi bội ước hai lần, ta lừa các ngươi một lần, hai bên tính là huề nhau. Hắc Tử ~ tiễn khách!
- Rõ!
- Dĩ Tố, chuẩn bị nước ấm giúp ta, ta muốn tắm. Mẹ nó, máu của con thuồng luồng này còn thối hơn cả máu của đám thiên binh.
- A, vâng!
Phía sau Ngưu Ma Vương, đám yêu quái thuộc Sương Vũ sơn cũng nhường cho hắn một con đường.
Yêu quái Hoa Quả Sơn cũng chậm rãi rút lui. Yêu quái Sương Vũ sơn thì vẫn đứng ngây tại chỗ không biết nên theo ai. Còn năm yêu vương kia thì càng không nói lời nào.
Hồi lâu sâu, Khỉ Đá đã đi tới cạnh hồ sâu, Bằng Ma Vương chợt nắm chặt nắm tay nói lớn:
- Ngươi nói chúng ta có thể lưu lại, còn tính không?
- Nhưng không bao gồm năm kẻ các ngươi. Ta cũng không muốn quá tuyệt tình, năm kẻ các ngươi à... Phạm vi ngàn dặm, Nam Chiêm Bộ Châu ta còn một góc nhỏ, cho các ngươi.
Dứt lời, hắn nhảy vào Thủy Liêm động.
Nghe vậy, đám yêu quái do sáu gã yêu vương mang tới lập tức giải tán, nhao nhao tìm yêu quái của Hoa Quả Sơn để hỏi về thủ tục nương nhờ.
...
Giao Ma Vương bị làm thịt tại chỗ, còn lại năm yêu vương giống như chó nhà có tang ngoan ngoãn đi mất. Hẳn là năm kẻ này căn cứ theo lời Khỉ Đá, đi tới cái chỗ chưa đủ mười dặm ở Nam Chiêm Bộ Châu kia, sống "cuộc sống điền viên". Bởi vì cửa lớn của Hoa Quả Sơn mở ra với tất cả yêu quái, lại không bao gồm năm bọn gã. Vào lúc này, tâm tình của bọn gã có lẽ còn tệ hơn cả những lần bị thiên quân dọn mất hang ổ.
Tám sư huynh sư tỷ của Khỉ Đá cuối cùng cũng được Thanh Phong Tử thả ra, vội vàng chạy tới Hoa Quả Sơn, thăm tiểu sư đệ vừa trải qua kiếp nạn, biểu thị xin lỗi. Mấy vị sư huynh sư tỷ lần đầu gặp mặt muốn tặng Khỉ Đá một món lễ vật, cuối cùng lựa chọn tạo một bộ giáp từ da và gân của Ác Giao cho Khỉ Đá.
Ngao Liệt được Khỉ Đá "Hòa nhã" trả lại cho Tây Hải Long cung. Để "hậu tạ" cho việc Hoa Quả Sơn đã "cứu" Ngao Liệt từ tay sáu yêu vương, Tây Hải Long cung cũng tặng cho Hoa Quả Sơn một số lượng lớn vật tư cần gấp.
Nghe nói Tây Hải Long Vương phao tin muốn cấm túc Ngao Liệt một ngàn năm.
Phần lớn yêu chúng Sương Vũ sơn đều gia nhập Hoa Quả Sơn, chỉ riêng Bạch Tố là chọn theo Ngao Liệt đi Tây Hải Long cung. Còn về nguyên nhân, Khỉ Đá hoàn toàn không muốn biết.
Trong mấy ngày kế tiếp, Khỉ Đá vừa dưỡng thương vừa tranh thủ dặn dò các công việc của Hoa Quả Sơn trong lúc hắn đi vắng. Ngoại trừ quyết định phương hướng phát triển súng đạn tiếp theo với Ngọc Đỉnh chân nhân, phương hướng xây quân đội với Đoản Chủy, và phương hướng giáo dục với Lữ Lục Quải, Khỉ Đá lại thành lập một đoàn đội "phụ chính" - phụ trợ quyết định các việc quan trọng do Đoản Chủy cầm đầu.
Đương nhiên, nói là lấy Đoản Chủy cầm đầu, nhưng Đoản Chủy lại thầm quyết định lấy ý kiến của Dương Thiền là ý kiến chính xác.
Cùng với đó, Hoa Quả Sơn cũng bắt đầu xây dựng lại và thanh lý thi thể hậu chiến tranh.
Tới ngày thứ tám, một vị sứ giả Thiên Đình đi tới Hoa Quả Sơn, tuyên đọc một phần thánh chỉ trao cho Phong Linh hàm tiên tử, cũng cho đòi Phong Linh và Khỉ Đá lên Thiên Đình trình diện.
Chuyện này ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Nhưng Phong Linh lại rất là vui vẻ, bởi vì nàng có thể đi theo Khỉ Đá lên trời.
Thế nhưng vì sao Thiên Đình lại phong Phong Linh làm tiên tử chứ? Điều này làm mọi người thắc mắc không thôi.
Theo Phong Linh nói, là một vị lão tiên nhân thần thông quảng đại của Thiên Đình đã xin chỉ cho nàng.
Điều này làm Khỉ Đá sinh lòng nghi ngờ với vị "lão tiên sinh" đã nghe vài lần nhưng chưa bao giờ nhớ kỹ này. Song quan ngại tình thế trước mắt, cộng với Phong Linh cứ khăng khăng, cuối cùng Khỉ Đá vẫn đồng ý để Phong Linh theo hắn lên Thiên Đình.
Mười lăm ngày sau khi cuộc chiến Hoa Quả Sơn chấm dứt, Thiên Đình phái người tới yêu cầu Hoa Quả Sơn thả hồn phách của các thiên binh thiên tướng đã bỏ mình trong chiến đấu.
Khỉ Đá lập tức đồng ý. Dù sao giữ những hồn phách này cũng vô dụng. Nhưng Thiên Đình còn một yêu cầu khác khiến Khỉ Đá có chút khó chịu, đó là muốn hắn thả Đông Hải Long cung tứ công chúa Ngao Thính Tâm.
- Đây là ta dùng một tỷ kim tinh mua được, coi như trừ vài năm hao mòn, cũng phải chuộc chừng tám trăm triệu kim tinh chứ?
Ngao Thính Tâm đứng ở một bên run lên, nhịn không phát tác ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Ngọc Đế cũng không quan tâm Khỉ Đá tới cùng là dùng "một tỷ kim tinh mua được" hay dùng nắm đấm giành được. Lo lắng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Khỉ Đá cũng chỉ đành để Ngao Thính Tâm về.
Kết quả là cô nàng này sau khi trở về vẫn thi thoảng chạy tới Hoa Quả Sơn, nói là là Đông Hải Long cung rất buồn tẻ, đi qua đây giải sầu. Xem chừng mấu chốt là nàng đã quá quen thuộc với Hoa Quả Sơn rồi, mà các yêu quái ở Hoa Quả Sơn cũng không xem nàng là người ngoài.
Một tháng sau khi cuộc chiến Hoa Quả Sơn chấm dứt, Khỉ Đá rốt cuộc mặc bộ giáp mới tinh do các sư huynh sư tỷ đưa tới, dẫn theo Phong Linh bay tới bên ngoài Nam Thiên Môn...
~~~ Hết Quyển 8 ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT