Dịch & Biên: †Ares†

Hoa Quả Sơn, trong tòa thành dưới đất.

Bên trong phòng giam nhỏ, Phong Linh và Ngao Thính Tâm ngồi im lặng. Cách hai người không xa, bên ngoài song sắt có hai yêu binh canh gác, dáng đứng thẳng tắp mất tự nhiên.

Đại khái là hai yêu binh này đều biết hiện giờ mình đang trông chừng hai nhân vật có quan hệ trọng yếu của Hoa Quả Sơn.

Khác với những nhà giam khác, nhà giam này rất sạch sẽ. Trên mặt đất là cỏ khô mới tinh, những mặt tường đá cũng được quét một lớp vôi trắng mới, các loại hình cụ đặt ngay ngắn không một chút máu, ngay cả trên song sắt cũng không có chút gỉ nào.

Phối với ánh lửa hừng hực từ cây đuốc trên tường và hệ thống thông gió đầy đủ, nhà giam này không hề âm u ẩm ướt như nhà giam thông thường. Nói chính xác, nơi này căn bản không giống một nhà giam.

Trên thực tế, nơi này thuộc một phần nhỏ trong một công sự ngầm. Mới mấy ngày trước, công sự này thậm chí còn không có nhà giam. Nó vốn được dùng làm nơi chứa binh khí áo giáp, thực vật, để sẵn sàng làm căn cứ địa khi Hoa Quả Sơn bất lợi chiến sự cần chuyển sang hoạt động bí mật.

Một chỗ như vậy, cho tới bây giờ cũng không tính toán dùng để giam giữ tù binh, đương nhiên cũng không cần nhà giam.

Thế nhưng vào mấy ngày trước, Khỉ Đá bỗng nhiên phát lệnh biến chỗ này thành một cái nhà giam, cùng với hai "tù nhân" đặc biệt.

Chén trà trong tay hơi rung rung, va chạm với nắp trà phát ra những tiếng lách cách.

Phong Linh không tự chủ được tóm chặt lấy tà áo.

Toàn bộ nhà giam đều đang rung lắc.

Ngồi trong nhà giam, các nàng có thể nghe rõ ràng những tiếng kêu thảm, tiếng hò hét, tiếng nổ mạnh từ bên ngoài...

Những âm thanh kia khiến cho Phong Linh không sao bình tâm được.

- Sao? Sợ hả?

Ngao Thính Tâm hỏi.

Phong Linh lắc đầu.

- Sợ thì nói là sợ thôi, có gì mà ngại.

Ngao Thính Tâm cúi đầu nhấp một ngụm trà, thở dài:

- Tiếng từ bên ngoài lớn như vậy, sợ cũng không có gì lạ.

- Thính Tâm tỷ, hắn sẽ thắng sao?

Phong Linh nơm nóp lo, hỏi.

- Ta cũng không biết.

Ngao Thính Tâm cười, nói:

- Không phải muội còn rõ ràng hơn cả ta sao? Từ trước đến nay ta đều mặc kệ, muội ít nhất còn tham dự luyện đan, hẳn là hiểu Hoa Quả Sơn hơn ta mới đúng.

Phong Linh cúi đầu không nói, đôi mắt màu lam chớp hàng lông mi thật dài nhìn chăm chú vào chén trà, nhìn đến nhập thần.

Nhìn vẻ mặt bất an của Phong Linh, Ngao Thính Tâm che miệng nở nụ cười:

- Đừng lo lắng. Tình hình chiến sự rất kịch liệt, tuy không nhất định sẽ thắng, nhưng ít nhất không dễ thua đâu. Dù sao cũng là đánh ngay tại Hoa Quả Sơn, chỉ cần chống chọi được đợt thứ nhất, những đợt sau sẽ có lợi.

Hơi ngừng một chút, nàng thấp giọng nói:

- Mà này, muội đồng ý ở lại trong này khiến ta có chút bất ngờ đó. Ta nghĩ rằng muội sẽ đòi ra chiến trường chứ.

Nhìn chăm chú chén trà, Phong Linh đáp:

- Muội không muốn trở thành gánh nặng cho hắn.

- Sao?

- Hắn chỉ cho muội hai lựa chọn, hoặc là sớm rời khỏi Hoa Quả Sơn, hoặc là ở trong này với tỷ. Muội không muốn hắn tốn thời gian lo lắng cho muội, cho nên...

Ngao Thính Tâm im lặng.

Hồi lâu sau, nàng chống cằm nhìn chăm chú Phong Linh, nói:

- Có một việc ta mãi chưa rõ.

Phong Linh ngẩng đầu.

- Vì sao muội lại thích con khỉ kia vậy?

- Dạ?

Mặt Phong Linh đỏ bừng lên, cúi đầu, nhăn nhó hồi lâu mới nói:

- Dương Thiền tỷ không phải cũng... Đây không phải là rất bình thường sao?

- Rất bình thường? Bản thân Dương Thiền tỷ đã không phải là người bình thường. Tỷ ấy đã hơn một ngàn tuổi rồi, luận số tuổi còn lớn hơn cả ta. Mà còn là hơn một ngàn năm ở phàm gian, chứ không phải hơn một ngàn ngày ở Thiên Đình. Tỷ ấy đã tham gia rất nhiều đại chiến, sóng gió gì cũng gặp cả rồi, cho nên ánh mắt hay sở thích khó tránh khỏi có chút kỳ quái. Còn vấn đề ta vừa hỏi chỉ cho người bình thường thôi. Muội thì sao chứ? Hình như muội còn chưa tới hai mươi tuổi hả?

Phong Linh không nói gì, mặt càng đỏ hơn.

- Chưa tới hai mươi tuổi... Đừng nói so với Dương Thiền tỷ, cả lộ trình tâm lý trăm năm của người bình thường muội còn chưa đi xong, làm sao có thể nói cái gì vượt hơn đây?

Phong Linh vẫn không nói gì.

- Mắt của muội là màu lam. Ta luôn tò mò, thế giới nhìn qua đôi mắt màu lam có khi nào khác với chúng ta không đây?

Nói xong, nàng khẽ nghiêng thân mình dựa vào Phong Linh, tựa như muốn nhìn trong đôi mắt kia có gì lạ.

Phong Linh chớp chớp mắt né tránh.

- Hẳn là giống nhau đi. Mà ta cũng không rõ nữa, con mắt đen vô dụng của ta không thấy gì lạ... Vì sao mắt của muội lại có màu lam thế?

- Sư phụ nói muội sinh ra đã có đôi mắt màu lam.

- Cha mẹ muội thì sao? Mắt cũng màu lam sao?

Phong Linh ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, nói:

- Sư phụ nói, mắt của cha mẹ muội là màu đen.

- Muội chưa từng gặp cha mẹ sao?

- Chưa từng, từ khi hiểu chuyện muội đã thấy mình ở Tà Nguyệt Tam Tinh động.

Ngao Thính Tâm "ừ" một tiếng rồi không hỏi nữa.

Không lâu sau, cửa gỗ bị đá văng đánh rầm một cái.

Hai cô gái trong nhà giam sợ tới mức đứng bật dậy, còn hai yêu binh canh gác thì khẩn trương rút binh khí.

Thế nhưng người tới không phải thiên quân, mà là một vị yêu tướng.

Yêu tướng kia gật gật đầu với Phong Linh và Ngao Thính Tâm xem như hành lễ, rồi quát lên với hai yêu binh canh gác:

- Cầm lấy binh khí đi theo ta!

- Đi đâu?

Hai yêu binh ngơ ngác hỏi.

- Còn có thể đi đâu? Đi đánh thủy quân Thiên Hà!

- Thế nhưng... thế nhưng chúng ta không có "cánh".

- Không cần "cánh"! Móa nó, đừng nói nhiều nữa, mau theo ta là được.

...

Chiến trường Hoa Quả Sơn.

Trên bầu trời vẫn tiếp tục chém giết, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt. Tất cả quân dự bị của song phương cũng đã tiến vào chiến trường, nhưng vẫn chưa bên nào chiếm được thượng phong.

Trong ánh lửa rực trời, máu đỏ tươi vẩy khắp mọi ngõ ngách.

Nhìn mưa máu kia, Na Tra thở dài:

- Máu đều là màu đỏ mà, cần gì chứ? Ngày hôm nay ta cuối cùng được biết chiến tranh thực sự là gì rồi.

Trên mặt đất, một trận chiến mới bắt đầu nổ ra.

Vô số chiến hạm rơi xuống, toàn bộ địa giới Hoa Quả Sơn nhìn từ xa giống như một khu nghĩa địa chiến hạm. Từng mảng rừng lớn bị đốt, ánh lửa hừng hực nhuộm cả tinh không thành màu đỏ hồng.

Tất cả yêu quái, cho dù ẩn nấp trong tòa thành ngầm hay các động phủ cũng đã xuất động. Dưới sự dẫn dắt của một cô gái che mặt, bọn chúng cầm trong tay đủ loại vũ khí qua lại trong đống chiến hạm hoang tàn, bắt đầu nghĩ cách cứu viện yêu quân rơi xuống đất nhưng vẫn còn thở, đồng thời bồi một kích trí mệnh cho thương binh bên thủy quân Thiên Hà.

Những tiểu yêu nhỏ yếu không thể bay lượn trên bầu trời nay đã trở thành nỗi sợ hãi lớn nhất của thủy quân Thiên Hà.

- Mẹ nó, đám tiểu yêu khốn khiếp này. Thừa dịp chúng ta bó tay bó chân tới kiếm tiện nghi!

Một vị thiên tướng gào lên.

Cùng lúc ấy, Thiên Tâm đã gia tốc từ bầu trời lao về phía cô gái che mặt kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play