Sau khi lượn lờ xung quanh Hoa Quả Sơn mấy ngày, hai cánh quân của thủy quân Thiên Hà cuối cùng đã hợp binh, hơn nữa còn ở nơi cách Hoa Quả Sơn hơn tám trăm dặm trải hết toàn bộ lưới trinh sát xong mới hợp binh.
Nhìn tình hình đó, thật đúng là cực kỳ cẩn thận.
Điều này khiến Khỉ Đá hận đến nghiến răng, nhưng cũng rất bất đắc dĩ. Lúc đại quân hợp binh vốn là cơ hội tốt để tập kích, nhưng cách tám trăm dặm, đã vượt qua cực hạn tập kích viễn trình hiện nay của Hoa Quả Sơn.
Khỉ Đá vốn còn cho rằng sau khi bọn hắn hợp binh, tiếp theo sẽ là quyết chiến. Nhưng đáng tiếc, Thiên Bồng dường như vẫn chưa có tính toán này.
- Không đúng... chẳng lẽ vật tư của bọn chúng có thể chống đỡ lâu vậy sao? Không khai chiến đan dược pháp khí sẽ không hao tổn, nhưng đồ ăn thì sao? Chúng ta thì không sao, đây là sân nhà chúng ta, đồ ăn chắc chắn không phải vấn đề. Chẳng lẽ tên kia muốn để thủy quân Thiên Hà tự đi tìm thức ăn? Đây là muốn so tính nhẫn nại với ta sao?
Rất rõ ràng, vấn đề này không có đáp án. Chúng yêu tướng còn thấy khó hiểu hơn cả Khỉ Đá.
Có lẽ thủy quân Thiên Hà đang chờ đợi gì đó.
Nhưng bọn chúng còn thứ gì cần phải chờ sao? Khỉ Đá thực sự không nghĩ ra được.
Thiên Đình chắc chắn sẽ không chi viện trợ giúp cho bọn chúng nữa. Đám Địa Tiên thì càng không cần nói, Thiên Đình thiếu chút nữa đã phủ nhận tính hợp pháp của bọn chúng, lúc này ai dám ra tay giúp đỡ chứ.
Nghe Dương Thiền nói, dù là số ít tiên gia có qua lại với Thiên Bồng, lúc này đây cũng đều vội vạch rõ ranh giới với y. Với tình huống của y bây giờ còn trông chờ gì được nữa chứ?
Nhưng đối với Hoa Quả Sơn cũng không phải là chuyện xấu.
Tuy nói số lớn yêu quái đã được di dời khỏi Hoa Quả Sơn, nhưng trong tòa thành dưới đất thông đến khắp nơi vẫn còn giữ lại một bộ máy sản xuất hoàn chỉnh. Thời gian kéo dài càng lâu, có nghĩa có thể trang bị nhiều quân lính hơn. Nó rất có lợi với Hoa Quả Sơn.
Tất nhiên, tám ngày mười ngày thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Qua thêm hai ngày sau khi hợp binh lại, thủy quân Thiên Hà ở nơi cách Hoa Quả Sơn năm trăm dặm về phía chính Bắc bắt đầu dọn dẹp theo kiểu rải thảm.
Bọn họ phái một nhóm quân đội trên mặt đất, lục soát từng tấc đất một, ngay cả chim muôn cũng không bỏ qua, đuổi toàn bộ đi hết. Ở trên không trung, hạm đội khổng lồ tạo thành kiểu giám sát lập thể, thậm chí bày thiên võng ra khiến mọi thứ đều bị từ chối ở bên ngoài.
Trong tình huống này, hệ thống tình báo của Hoa Quả Sơn tự nhiên cũng bị ngăn cản ở ngoài.
- Bọn chúng lại muốn làm gì chứ? Xây dựng căn cứ ở đây để đối kháng lâu dài với chúng ta sao.
Khỉ Đá càng thấy không thể nào hiểu nổi.
Hành động này không giống tác phong của thiên quân.
Nhưng cho dù hành vi của đối phương có không hợp lý thế nào đi nữa, Khỉ Đá cũng tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này.
Một mặt, thời gian vốn đang đứng về phía phe mình. Mặt khác, trên tay hắn có rất nhiều chiến báo trước đây của thủy quân Thiên Hà. Có lẽ Thiên Bồng không phải là một người giỏi xã giao, giỏi làm quan, hiểu kéo bè kết phái. Nhưng y tuyệt đối là một cao thủ đứng đầu về dụng binh.
So sánh với nhau thì kinh nghiệm tác chiến chỉ huy của Khỉ Đá lộ vẻ nông cạn hơn rất nhiều.
Đối phó với cao thủ kiểu này, trong tình huống tin tức không chính xác có lẽ còn trộm được một hai con gà, nhưng một khi đối phương bắt đầu hiểu rõ được nội tình bên mình, thì không có chuyện đó nữa. Khỉ Đá sao dám không cẩn thận được chứ?
Rất nhanh, hắn nhận được hai tin tức khó mà tưởng tượng nổi.
Tin thứ nhất không quan trọng lắm: Sáu yêu vương dẫn theo tàn binh đang đi về phía Hoa Quả Sơn. Đi theo cung đường ngoằn ngoèo như rắn, cũng không biết sáu con rùa khốn khiếp này muốn làm gì.
Phần tình báo này Khỉ Đá tiện tay vứt qua một bên. Ngay cả hứng thú muốn thông qua Vạn Thánh Long Vương để hỏi xem thử tình huống cũng không có.
Hắn đã sớm thất vọng cực độ với sáu tên này rồi, vào giờ phút quan trọng phải đối đầu chính diện với thủy quân Thiên Hà hiện nay, hắn làm gì có thời gian để ý bọn chúng chứ?
Phần tình báo thứ hai khiến tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
- Ngươi nói... Vân Vực thiên cảng của thủy quân Thiên Hà đang hướng về phía bên này?
Khỉ Đá chợt thấy đầu óc mình quay cuồng.
Thứ đó Khỉ Đá cũng đã từng quan sát từ xa rồi, nguyên cả một thành thị...
Đoản Chủy hít sâu một hơi, gật mạnh đầu:
- Xác nhận không sai. Tốc độ không nhanh, theo suy tính, ít nhất phải mất chừng năm năm mới tới Hoa Quả Sơn được.
Mắt Khỉ Đá lập tức nheo thành một đường chỉ, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Dương Thiền đang ngồi bên cạnh:
- Thiên cảng này, hóa ra là một mẫu hạm khổng lồ... Ha ha ha ha, thú vị. Mẹ nó, con heo kia thật sự là muốn không chết không ngừng mà, cả thứ này cũng lấy tới luôn? Vân Vực thiên cảng tới rồi, vậy Quan Vân thiên cảng thì sao? Có phải cũng tới cùng luôn không?
- Quan Vân thiên cảng tạm thời không có động tĩnh, ta đã phái người giám sát ngày đêm rồi.
Đoản Chủy nói.
- Thiên cảng đúng là có thể di động.
Dương Thiền nói.
- Ta nhớ lúc Vân Vực thiên cảng được xây dựng đều là dựa vào Huyền Không thạch. Toàn bộ thiên cảng tổng cộng có ba mươi Huyền Không thạch khổng lồ, liên kết với một trăm tám mươi nguồn linh lực. Nếu tính cả trạm gác ở bên ngoài, thì chính là bảy mươi Huyền Không thạch và hai trăm hai mươi nguồn linh lực. Kiểu kết cấu này, chỉ cần điều chỉnh phương hướng của Huyền Không thạch thì có thể di chuyển được thật. Lúc trước không di chuyển là bởi vì nó được coi là trạm trung chuyển vật tư của Thiên Đình và cảng đỗ cố định của chiến hạm. Một khi di chuyển sẽ gây nên rất nhiều phiền phức. Bây giờ Thiên Đình cắt nguồn cung cấp vật tư, đại quân lại xuất chinh ở bên ngoài, nó cũng không cần thiết phải tiếp tục dừng ở đó nữa. Hơn nữa, thực tế không cần tới năm năm đâu. Tốc độ của nó sẽ càng lúc càng nhanh, bây giờ chỉ mới là bắt đầu, tốc độ chậm là bình thường.
- Vậy mất khoảng bao lâu?
Khỉ Đá hỏi.
Dương Thiền thoáng suy nghĩ, nói:
- Tốc độ nhanh nhất của nó hẳn là trong vòng nửa năm là có thể đến. Nhưng nếu như vậy sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề, ví dụ: trong lúc đó quân hạm không thể nào ra vào cảng. Thậm chí có khả năng tạo nên hư tổn với kiến trúc trên quân cảng. Hơn nữa, tốc độ của thiên cảng tăng lên và giảm xuống đều không phải một sớm một chiều, Thiên Bồng hẳn sẽ không ngu ngốc như vậy mới đúng.
- Dựa theo tính toán của cô, thời gian thủy quân Thiên Hà có thể tiếp nhận là bao lâu?
- Nếu là tốc độ an toàn, một năm. Thực ra một năm vẫn khá nguy hiểm, một năm rưỡi thì bảo đảm hơn.
Nói xong, Dương Thiền ngẩng đầu lặng lẳng nhìn Khỉ Đá đang nghi hoặc.
- Chậc...
Hai mày Đoản Chủy nhăn thành một đường:
- Thiên Bồng Nguyên Soái này cũng suy nghĩ quá xa rồi, chuyện một năm rưỡi sau mà bây giờ hắn đã bắt đầu chuẩn bị rồi? Chẳng lẽ thật muốn thành lập căn cứ ở đây đánh tám năm mười năm với chúng ta?
- Thế thì chưa chắc.
Dương Thiền nói:
- Có lẽ hắn chỉ muốn rút ngắn đường tiếp tế, dù sao phần lớn vật tư của hắn đều là cất trữ trên Vân Vực thiên cảng. Đường tiếp tế quá dài, hắn sẽ lo lắng bị chúng ta tập kích giống như trước. Tất nhiên, nếu thời gian thật sự kéo dài tới một năm rưỡi nữa thì sẽ là một chuyện khác. Dù sao thì đại bản doanh của hắn đều chuyển qua rồi. Nhưng vật tư của hắn có thể chống đỡ lâu đến lúc đó không thì thật khiến người khác hoài nghi.
Khỉ Đá ngồi trên vương tọa, mười ngón đan vào nhau, chớp mắt trầm mặc rất lâu, mày càng lúc càng nhíu chặt:
- Điều ta muốn biết nhất bây giờ là, trên thiên cảng đó ngoại trừ cất giữ vật tư và để đóng quân ra, có còn công dụng nào khác nữa hay không? Ta là nói công dụng dùng ở trên chiến trường ấy.
- Bản thiết kế Vân Vực thiên cảng chỉ có tướng lĩnh cấp cao của thủy quân Thiên Hà mới có, ta cũng không rõ. Nhưng một thiên cảng to lớn như vậy, dù bên trong cất giấu một vài thiết kế để dùng trực tiếp cho chiến tranh cũng không hề kỳ lạ. Hồi đó lúc xây dựng nó, đã điều động gần như toàn bộ công tượng của Thiên Đình, quy mô lớn hơn gấp mấy lần lúc xây Quan Vân thiên cảng sau này.
Khỉ Đá ngẩng đầu, ngơ ngác lúc lâu mới nói:
- Cô nói, lúc đó hắn đánh Quán Giang Khẩu sao lại không chuyển nó đến chứ?
- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây? Có cơ hội thì ngươi đi hỏi hắn ấy.
Thảo luận thế này tất nhiên sẽ không có kết quả. May mà tốc độ di chuyển của Vân Vực thiên cảng thực sự quá chậm, trong thời gian ngắn không đến Hoa Quả Sơn được.
Vậy chỉ cần trước khi nó tới Hoa Quả Sơn, đánh bại toàn bộ thủy quân Thiên Hà là được. Thế chẳng phải không cần lo lắng về con quái vật khổng lồ đó nữa sao? Khỉ Đá nghĩ.
Vào đêm đó, Khỉ Đá kéo theo Cửu Đầu Trùng lặng lẽ bay hơn năm trăm dặm, hạ xuống một sườn núi nhỏ đứng xa xa quan sát hạm đội của thủy quân Thiên Hà.
Bởi vì hơn chín vạn quân cánh giữa đã bị Khỉ Đá tận diệt, cộng thêm mười vạn tinh binh vẫn còn đang truy kích sáu yêu vương ở Nam Chiêm Bộ Châu, nhánh quân đội còn lại trước mắt chỉ có chừng mười sáu mười bảy vạn. So với mời tăm vạn đại quân Nam Thiên Môn thì ít hơn một chút, nhưng chiến trận bày ra lại đủ lớn.
Phần lớn thiên binh đã cắm lều trại trải dài mấy dặm trên mặt đất. Trong doanh địa lại được thi triển loại pháp thuật nào đó, một lớp sương mù dày đặc khiến người ngoài không thấy rõ được động tĩnh ở bên trong.
Nhưng trong lớp sương mù dày đặc đó thỉnh thoảng chớp lóe đủ loại ánh sáng trong màn đêm tối tăm, cực kỳ khiến người chú ý.
Mà ở xung quanh doanh địa, loáng thoáng thấy được linh lực liên kết giữa các chiến hạm trên không, tạo thành một thể hình trụ như một tấm lưới khổng lồ bảo vệ doanh địa của thiên binh vào chính giữa, phạm vi ước chừng mười dặm.
Mà hướng ra bên ngoài một vòng, trong phạm vi cách thiên võng hơn một trăm dặm trải đầy các trạm gác ngầm và công khai. Giữa không trung thỉnh thoảng có chiến hạm cỡ nhỏ lui tới, nơi mà ánh sáng mạnh từ trên chiến hạm chiếu xuống quét qua đều sáng như ban ngày.
Với tình huống này cũng chẳng trách được tại sao hệ thống tình báo của Hoa Quả Sơn hoàn toàn mất hiệu lực. Nếu không phải Khỉ Đá và Cửu Đầu Trùng, đổi thành người khác tới thì đã sớm bị đối phương phát hiện rồi.
Thừa dịp đêm khuya, hai đại yêu này lén lút lẻn đến biên giới thiên võng, những cũng không tiến vào được.
Khỉ Đá vén đám lá xanh qua, nấp ở bên trong bụi cây cẩn thận nhìn khu vực sương mù, thấp giọng hỏi:
- Ngươi đoán bọn chúng đang làm gì bên trong?
- Làm sao ta biết được? Thứ ngươi đều nghĩ không ra lại hỏi ta, có phải đã quá đề cao ta rồi không?
Khỉ Đá nhìn xung quanh, nói:
- Chắc không phải đang xây cứ điểm đâu ha. Ngươi nhìn bọn chúng một là không đốn củi, hai không khai thác đá, chỉ dựng một cái quân doanh, rõ ràng không tính ở lâu dài. Hay là vào trong xem thử?
- Cái lưới này không quá dày đặc, nhưng từ bên trong ra thì dễ, từ bên ngoài muốn vào... Động tĩnh quá lớn. Ta thấy hay là thôi đi, đừng để đến lúc đó lại bị vây công.
Cửu Đầu Trùng nhìn thiên võng, bắt đầu muốn nửa đường bỏ cuộc.
- Ngươi sợ bị vây công?
- Hớ... Cũng không phải sợ, chỉ là có thể không làm ẩu thì cố gắng không làm ẩu, đúng không?
- Không làm ẩu ta kéo ngươi tới làm gì? Ngươi cho rằng bảo ngươi tới giúp nghĩ kế sách sao?
Ánh sáng mạnh từ trên chiến hạm chiếu xuống lướt qua người bọn họ.
Vẻ mặt Cửu Đầu Trùng lập tức cứng đờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT