Dịch & Biên: †Ares†

Trọng động phủ, ánh lửa lay động ánh đỏ gương mặt của Khỉ Đá.

Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn đi từng bước tới vương tọa, quay người ngồi xuống, lẳng lặng nhìn một vòng. Vào giây phút này, có lẽ là bị hành động vừa rồi của hắn dọa sợ, một đám yêu đứng trước mặt hắn đều thấp thỏm bất an.

Hắng giọng, Khỉ Đá từ từ nói:

- Bắt đầu đi, nếu gọi ta tới rồi, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói chứ? Từng người một, muốn nói gì nói hết cả ra.

Các yêu quái nhìn nhau, sau một hồi, Giác Xà nhảy khỏi hàng, chắp tay nói:

- Đại vương, nếu ngài cho chúng ta nói, vậy ta nói nhé?

- Nói đi.

Khỉ Đá gật đầu nói.

- Nghe nói sáu yêu vương kia muốn liên minh với chúng ta, đồng thời cung cấp tài liệu luyện đan mà chúng ta đang cần gấp. Ta nghĩ, chuyện này khả thi!

- Ta cũng cảm thấy vậy.

- Đúng, chuyện này khả thi. Chúng ta không nên vì ân oán cũ mà ảnh hưởng sang chuyện này.

Một đám yêu quái cùng tỏ vẻ đồng ý.

Thời gian dần qua, không ngừng có yêu quái cất lời. Khỉ Đá lẳng lặng nghe mỗi người trình bày ý kiến của mình.

Có người dõng dạc, có người nhăn nhăn nhó nhó, có người nói không ra hơi, lại có người nói rất êm tai. Nhưng nhìn chung ý tứ là thống nhất tán thành kết minh với sáu yêu vương, cùng nhau vượt cửa ải khó khăn trước mắt.

Trong quá trình này, Dương Thiền không nói lời nào, thi thoảng lại nhìn phía Khỉ Đá.

Hồi lâu, chờ tất cả mọi người lên tiếng xong, Khỉ Đá xoa cằm, mở miệng hỏi:

- Ý kiến của các ngươi, ta đều rõ ràng. Giờ ta giả thiết chúng ta đã liên thủ với sáu yêu vương kia, đánh bại được thủy quân Thiên Hà, vượt qua cửa ải khó khăn nhất của Hoa Quả Sơn rồi. Vậy kế tiếp chúng ta nên xác định quan hệ thế nào với sáu yêu vương kia đây? Ở vấn đề này, các ngươi có ý tưởng gì, cứ nói hết ra.

Vừa nghe câu này, tất cả nhất thời sửng sốt, quay mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Có lẽ không có mấy ai nghĩ tới vấn đề này.

Dương Thiền cũng nghi ngờ nhìn Khỉ Đá.

Không ai mở miệng trước, vậy thì chỉ định.

Nghiêng mặt qua, ánh mắt của Khỉ Đá dừng trên người Đoản Chủy.

Nghĩ nghĩ, Đoản Chủy mở miệng nói:

- Ta nói trước vậy. Ta cho là nợ cũ giữa Hoa Quả Sơn chúng ta và Ác Giao kia sớm muộn gì cũng phải tính rõ ràng. Nếu không, không có mặt mũi nào đối mặt với những oan hồn ở đầm Ác Long. Đợi qua được cửa ải thủy quân Thiên Hà lần này, chúng ta cũng đã đủ lông đủ cánh rồi, đại khái có thể ra tay với sáu yêu vương. Đến lúc đó, nợ máu phải trả bằng máu!

Vừa dứt lời, lập tức có những tiếng đồng ý vang lên.

Thế nhưng âm thanh lại ít hơn lúc trước một nửa.

Khỉ Đá cũng không mở miệng, chỉ thản nhiên cười cười, ngồi thẳng lên tiếp tục yên lặng quan sát.

Trong đám người, Khỉ Đá đã thấy có một nhóm chau mày.

Đúng như Khỉ Đá dự kiến, sau thoáng yên lặng trước cơn bão, thấy Khỉ Đá không có thái độ gì khác lạ, tranh cãi bắt đầu.

- Qua cầu rút ván không phải là hành vi của quân tử!

Lữ Lục Quải dẫn đầu, chắp tay nói với Khỉ Đá:

- Huống hồ coi như đánh bại thủy quân Thiên Hà thì Thiên Đình vẫn còn đó, về sau còn rất nhiều cửa ải khó khăn, khó nói lúc đó chúng ta không cần mượn lực lượng của sáu yêu vương. Nếu muốn đồng minh thì nên thành thật làm đồng minh, đừng nói đồng minh tạm thời.

Ở đây, ngoại trừ hai nhân vật đặc biệt là Khỉ Đá và Dương Thiền, luận uy tín, Lữ Lục Quải là người duy nhất có tư cách khiêu chiến quyền uy của Đoản Chủy.

Cái gì mà "không phải hành vi của quân tử", ở đây toàn là yêu quái, tự nhiên sẽ không để ý. Nhưng câu sau "Thiên Đình vẫn còn đó, về sau còn rất nhiều cửa ải khó khăn" quả thật là đánh trúng chỗ yếu.

Nhất thời, lại khơi dậy những âm thanh đồng ý.

Đoản Chủy tức thì mở to hai mắt nhìn. Không chỉ Đoản Chủy, rất nhiều yêu quái vừa nãy ủng hộ Đoản Chủy cũng đều mở to hai mắt nhìn.

Chuyện này có thể nhịn sao?

Nếu lời này do Khỉ Đá nói, bọn họ khẳng định không kêu một tiếng. Bởi vì bọn họ rõ ràng tính cách của Khỉ Đá, cho dù không trực tiếp ra tay với sáu yêu vương thì cũng sẽ không ngừng dùng đủ loại cạm bẫy. Nhưng lời này lại từ một con một sách thì...

Không thể nhẫn nhịn!

Đoản Chủy giận tím mặt, nhưng không đợi gã mở miệng đã có người cướp lời.

- Vậy ý ngươi là, thù của Bạch Viên, Lão Ngưu, còn có mấy vạn yêu chúng sẽ không báo sao?

Đại Giác lớn tiếng chất vấn.

- Đây không phải là vấn đề báo thù hay không, mà là mọi chuyện đều phải có chọn lựa.

Lữ Lục Quải quay lưng lại, không nhìn Đoản Chủy và Đại Giác, chắp tay với Khỉ Đá nói:

- Ruồng bỏ đồng minh, về sau truyền đi còn có ai nguyện ý làm đồng minh với chúng ta? Đến lúc đó, tình thế khi chúng ta muốn kết minh với thế lực khác hẳn còn khó khăn hơn so với sáu yêu vương hiện giờ. Nếu không phải không còn cách nào, làm sao chúng ta lại chọn kết minh với chúng chứ?

- Kết minh với thế lực khác?

Hắc Tử hừ một tiếng nói:

- Ngươi nghĩ hay lắm. Hiện tại yêu quái ở Bắc Câu Lô Châu và Tây Ngưu Hạ Châu đã bị tiêu diệt, Nam Chiêu Bộ Châu bị sáu yêu vương chiếm, còn Đông Thắng Thần Châu là địa bàn của chúng ta. Vậy thì còn thế lực nào có thể kết minh với yêu quái như chúng ta? Chẳng lẽ gọi Thiên Đình kết làm đồng minh chắc?

- Chuyện về sau ai nói rõ được?

Giác Xà khuyên giải:

- Chúng ta nên nhìn về trước, không thể cứ mãi trông quá khứ! Nếu muốn đồng minh, vậy nên thành tâm thành ý. Nếu cứ giữ tâm tư kia, đến lúc khai chiến làm sao kề vai sát cánh được, như vậy còn gọi gì là đồng minh?

- Nhìn về phía trước, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì được không? Nâng cốc cười vui với kẻ thù sao?

Dĩ Tố vẫn đứng cạnh Dương Thiền không nhịn nổi nữa chen vào.

Nhất thời, tiếng cãi vã ầm ĩ khắp cả động phủ.

Các yêu quái nhanh chóng chia làm hai phe. Một phe ủng hộ Đoản Chủy, cho rằng kết minh với sáu yêu vương kia là tạm thời bắt buộc, chờ qua giai đoạn khó khăn thì vẫn phải tính nợ cũ. Nhóm này chủ yếu là các thành viên ban đầu của Hoa Quả Sơn, đã trải qua giai đoạn ở đầm Ác Long, hận thấu xương Giao Ma Vương.

Còn phe kia ủng hộ Lữ Lục Quải, cho rằng nếu đã đồng ý thì nên kết minh trường kỳ. Dù sao cũng không phải đánh xong thủy quân Thiên Hà là chấm dứt chiến tranh với Thiên Đình, mà còn đoạn đường rất dài. Nhóm này chủ yếu thù hận thủy quân Thiên Hà, đặc biệt là sau khi thủy quân Thiên Hà tập kích bất ngờ Hoa Quả Sơn.

Ầm ầm ĩ ĩ thêm một hồi, lại phân ra một phe thứ ba.

Phe thứ ba này tính là phái thoải hiệp, chuyên ngành ba phải.

Bọn họ cho rằng có thể thông qua việc quan sát sáu yêu vương trong lúc đánh với thủy quân Thiên Hà để phán đoán xem có nên duy trì hiệp ước trường kỳ hay không. Nói trắng ra cũng là trước hết kết minh, có vấn đề gì đợi sau lại nói. Mà bộ phận này lấy Vạn Thánh Long Vương cầm đầu.

Chỉ riêng một người thuộc trường hợp đặc biệt, đó chính là Cửu Đầu Trùng.

Xem ánh mắt kia, đoán chừng là chướng mắt sáu yêu vương, muốn gia nhập nhóm của Đoản Chủy, nhưng lại ngại nhạc phụ đại nhân nên không tiện mở miệng, vì thế không chọn đứng ở bên nào.

Mới đầu còn tốt, mọi người chỉ tranh luận. Thế nhưng sau đó lại dính đến một chút vấn đề tình cảm, vì thế bên Đoản Chủy bắt đầu có người không khống chế nổi nữa.

Hắc Tử trực tiếp mở miệng chất vấn Lữ Lục Quải, cười nhạo Lữ Lục Quải sợ chết.

Một kẻ thuộc dạng văn nhân cổ hủ như Lữ Lục Quải bỗng bị cười nhạo là sợ chết, hơn nữa kẻ cười nhạo còn có địa vị thấp hơn mình rất nhiều thì còn chịu nổi sao?

Vì thế Lữ Lục Quải quyết đoán phản công, xổ ra một đống câu từ chửi mắng lại có văn hóa.

Vốn chuyện sẽ không có gì, dù sao yêu quái thông thường nghe không hiểu. Nhưng không khéo là bên phía Đoản Chủy còn có mấy học sinh, ngoại trừ đọc sách viết chữ còn ngẫu nhiên xem chút văn tập.

Ngay lập tức, tranh luận biến thành chiến nước miếng, rồi dần dà không khống chế được biến thành giống như một đám hàng tôm hàng cá chửi bới chanh chua.

Gặp tình hình này, Dương Thiền bất đắc dĩ thở dài, hơi nghiêng mặt nhìn phía Khỉ Đá, thấp giọng hỏi:

- Ngươi không nói gì sao?

- Không nói, còn không phải lúc.

Khỉ Đá nhếch miệng, có chút hứng thú nhìn đám yêu quái nói:

- Để bọn họ ầm ĩ chán đi đã. Dĩ Tố, rót lấy hai chén trà, chúng ta xem cuộc vui.

- Vâng.

Dĩ Tố hơi khom mình, xoay người rời đi.

...

Ngoài động phủ, Bạch Tố cẩn thận bước ra khỏi bóng tối.

- Là ngươi?

Tiểu Bạch Long bị dọa hết hồn hết vía, trông rõ là ai mới nhẹ nhàng thở ra, xếp lại chiếc quạt không tính là vũ khí nói:

- Tại sao muộn như vậy ngươi lại ở chỗ này?

- Không có gì, ta đi dạo chút thôi.

- Ơ? Ngươi còn khóc sao?

- Không! Nào có!

Bạch Tố vội vàng nghiêng mặt đi.

Tóc dài phủ xuống che khuôn mặt nàng.

- Còn nói không có? Ta thấy rất rõ ràng.

Tiểu Bạch Long lại mở quạt, duỗi thẳng đầu nhìn xung quanh, an ủi:

- Khóc cũng không có gì, tiểu cô nương nào chả vậy, khóc rất bình thường. Nghe nói trước đây tỷ của ta còn thường xuyên khóc rống cơ.

- Đã nói là không có mà!

Bạch Tố nhíu chặt mày như sắp vắt ra nước, cũng không dám ngẩng đầu, sợ Tiểu Bạch Long nhìn rõ nước mắt trên mặt mình.

- Rồi rồi rồi, không có thì không có. Thế ai bắt nạt ngươi sao?

Bạch Tố không mở miệng.

- Dạy ngươi một chiêu, nếu Hoa Quả Sơn có người bắt nạt ngươi, ngươi cứ tìm lão Long giới thiệu ngươi tới Hoa Quả Sơn. Ông ta vẫn có chút địa vị ở đây, có thể làm chủ giúp ngươi.

Cắn cắn môi, Bạch Tố u oán nói:

- Tìm ông ấy cũng vô dụng.

- Tìm ông ta cũng vô dụng?

Tiểu Bạch Long hơi giật mình:

- Bắt nạt ngươi... không phải là con khỉ kia chứ? Vậy không có cách nào rồi, Hoa Quả Sơn này hắn lớn nhất.

Bạch Tố cắn chặt môi không lên tiếng.

- Thật sự là hắn bắt nạt ngươi hả? Hắn bắt nạt như thế nào?

Bạch Tố vẫn không lên tiếng.

Thấy Bạch Tố càng vùi đầu thấp hơn, Tiểu Bạch Long hạ giọng nói nhỏ:

- Hắn khinh bạc ngươi sao? Thế thì quá tồi tệ rồi. Ngươi đi tìm một người tên là Dương Thiền, nói hết với nàng, bảo đảm có người làm chủ cho ngươi.

Bạch Tố ngẩng phắt đầu lên, cũng bất chấp nước mắt trên mặt, dùng toàn lực giẫm lên giày Tiểu Bạch Long.

- Auuuu! Ngươi làm gì thế hả?

Tiểu Bạch Long mở to hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Tố.

Bạch Tố oán hận trừng mắt nhìn lại, thét to:

- Ai bảo ngươi nói hưu nói vượn!

Tiếng thét chói tai này nhất thời khiến Tiểu Bạch Long sợ tới mức sửng sốt.

Hai người cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đối diện.

Một lúc sau, Tiểu Bạch Long mới tỉnh hồn, cả giận nói:

- Ta hảo tâm chỉ điểm ngươi, ngươi lại... ngươi lại giẫm vào chân ta! Có bản lĩnh thì tìm con khỉ kia đi, hắn bắt nạt ngươi đâu có liên quan tới ta!

Y giơ chân lên, làm bộ muốn giẫm lại. Bạch Tố cũng không né tránh, chỉ trừng mắt nhìn y.

Do dự nửa ngày, Tiểu Bạch Long cuối cùng không đạp chân xuống:

- Không chấp nhặt với nữ lưu như ngươi!

Dứt lời, Tiểu Bạch Long xoay người, tiếp tục chạy hướng ra ngoài Hoa Quả Sơn, thuận miệng nói thầm:

- Vẫn là chạy thoát thân quan trọng hơn.

Ở Hoa Quả Sơn, cấm trên không còn nghiêm hơn trên mặt đất, muốn chạy trốn chỉ có thể dựa vào hai cái đùi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play