Một hồi gây sức ép, rốt cuộc mọi sự cũng "đàm phán" xong.
Dưới ánh mắt soi mói của vô số cấm vệ quân của Long cung, Khỉ Đá bước từng bước tiến đến Định Hải Thần Châm, vẻ mặt tươi cười.
Một dòng hải lưu chảy ngang qua khiến quân trận lắc lư dập dờn, rừng rong biển cũng nhẹ nhàng lay động.
Mắt của Khỉ Đá lóe lên hào quang, chấp chứa một loại cuồng nhiệt.
- Kim Cô bổng, Kim Cô bổng...
Hắn không ngừng lẩm bẩm.
Đứng trước cây trụ chọc trời, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một màu tối tăm không có điểm cuối.
Hắn nhếch môi nở nụ cười.
Cuối cùng cũng đến lúc nhận danh hào khắc trên bia mộ rồi*. Chỉ cần vượt qua được cửa ải này, vì Hoa Quả sơn mà tranh thủ thời gian, tiếp đó sẽ có thể ghé thăm Địa phủ một chuyến.
(*Bia mộ của Tước Nhi, ý là cầm gậy Như Ý tức chấp nhận thành Tề Thiên Đại Thánh.)
Điều tra cho rõ tin tức của hồn phách, sau đó....
Khỉ Đá nhìn về nơi bóng tối vô tận đằng xa, nhếch môi cười khẽ.
- Lần này, trước hết như ngươi mong muốn rồi.s
Ở trong bóng tối bao phủ, Thái Thượng Lão Quân lẳng lặng lơ lửng, tay cầm phất trần bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu lên, hai mắt dần híp lại thành một đường nhỏ.
...
Lúc này, mặt trời đã dần ngả về phía Tây, cảnh tượng ở trên mặt biển cực kì tráng lệ.
Gió biển hiu hiu thổi, thi thoảng có vài tiếng hải âu kêu to. Tỉnh dậy sau cơn mê man cả một ngày, Phong Linh thức dậy, dụi dụi hai mắt.
- Ta ngủ bao lâu rồi nhỉ? Ủa? Sao ngươi không sao cả rồi?
Cúi đầu nhìn xuống, con cá voi vốn dĩ sẽ phải chết, lúc này vẫn bình yên vô sự, đang chở theo Phong Linh chậm rãi bơi trên mặt biển. Nghe được tiếng của Phong Linh, nó ùng ục phun một cột nước lên trời, lộ vẻ vui mừng.
- Ha ha, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!
Phong Linh cực kì vui vẻ, nằm sấp lên cá voi như ôm ấp.
Trên người mặc bộ áo lụa tím xinh đẹp, nhưng bộ dáng lại vẫn như trẻ con. Nếu Thái Thượng nhìn thấy cảnh này, hẳn lại không biết nói gì.
Chậm rãi ngồi dậy, Phong Linh vỗ vỗ lên lưng của cá voi, cười nói:
- Ngươi không lặn xuống nước là sợ làm ta ướt đúng không? Cảm ơn ngươi nhé. Ta chưa giúp gì được cho người, ngươi lại quan tâm đến ta như vậy.
Cá voi lại phun lên một cột nước.
Cuộn gọn ống tay áo, Phong Linh nhắm hai mắt lại, cảm nhận linh lực trong người của mình.
Lát sau nàng thẫn thờ mở to hai mắt.
- Sao lạ vậy, chưa khôi phục lại bao nhiêu cả, hiện giờ ngay cả bay cũng bay lên không nổi. Trước kia chỉ cần ngủ một giấc thức dậy thì đã khôi phục đầy đủ rồi.
Nói xong, dường như nhớ tới cái gì, nàng cúi đầu, vẻ mặt không đành lòng nói với cá voi:
- Giờ ta không bay được, chẳng phải ngươi không thể lặn xuống nước, cũng không thể đi kiếm ăn sao? Vậy phải làm sao bây giờ...
...
Biển sâu.
Khỉ Đá nuốt ngụm nước bọt, ngồi xổm xuống trước Định Hải Thần Châm, chậm rãi vươn tay ra.
Tay hắn run run, trong lòng cũng run rẩy, tâm tình chưa bao giờ sục sôi đến như vậy.
Đằng xa, Ngao Thính Tâm lẳng lặng đứng nhìn, vẻ mặt không thay đổi.
Con yêu hầu này thực lực vượt xa tưởng tượng của nàng, việc này nàng đã biết lúc cùng Ngao Thốn Tâm đi đến Hoa Quả Sơn.
Căn cứ theo tình báo, nàng cũng sớm biết được cái con khỉ này nhân lúc Nam Thiên Môn chinh phạt Đông Thắng Thần Châu đã chứa chấp rất nhiều yêu quái, thế nhưng dựa vào bảo vật từ trên cao nhìn xuống lại thấy được rất ít yêu quái. Bởi vậy có thể đoán được con khỉ này một mực ẩn giấu, ngủ đông, chờ đợi. Ý đồ của hắn tuyệt đối không đơn giản chỉ là cuộc sống tiêu dao khoái hoạt như đám yêu quái khác được.
Từ bỏ thân phận đệ tử nhập thất của Tu Bồ Đề, ẩn cư ở Hoa Quả Sơn, làm bạn với yêu quái, ăn tươi nuốt sống. Còn có thể khiến cho đường đường là muội muội của Nhị Lang Thần xiêu lòng, cam tâm tình nguyện làm trợ thủ đắc lực cho hắn...
- Ha ha...
Nàng không nhịn được mà nở nụ cười.
Có một con khỉ như vậy ở đây, chỉ sợ sau này Đông Hải sẽ không còn an bình nữa rồi.
Thông minh như nàng gặp trường hợp như vầy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nghe theo mệnh trời thôi. Chỉ hy vọng trong cái vòng xoáy này thì Đông Hải Long cung có giữ thể vẹn toàn.
Ngay khi tay của Khỉ Đá chạm vào trụ lớn chọc trời kia, một luồng sáng vàng từ chỗ tiếp xung lan tràn xa, giống như một sợi dây leo từ ánh sáng nhanh chóng lan tràn khắp cả cây cột trụ.
Lần này Khỉ Đá không có lùi ra nữa, mà là dang rộng hai tay ôm lấy cây trụ to lớn đó.
Trụ lớn dường như tỉnh giấc, rung lắc dữ dội, từng mảng từng mảng mảnh vụn bong tróc ra, cát bụi tung bay che khuất cả rừng rong biển.
Thấy cảnh tượng như thế, quân trận bốn phía tứ tán, quân sĩ Long cung vội chạy ra xa xa rồi hoảng hốt nhìn về phía ấy.
Hồi lâu sau, cát bụi dần lắng xuống.
Trong lúc này, Khỉ Đá vẫn khom người ôm chặt lấy cây trụ to lớn đó. Chỉ thấy hắn khẽ lắc mình để rũ đống cát bụi đang đóng trên người, mày nhăn lại, gào thét một tiếng thật to, hai tay bấu chặt vào các khe hở trên thân cây trụ lớn.
Tiếng ma sát chói tai của kim loại vang lên, nổ vang, khiến mọi người xung quanh đau nhói hết cả màng nhĩ, nhưng vào trong tai của Khỉ Đá lại hóa thành tiếng vẫy gọi.
- Lênnnnnnnnnn ~!
Hắn trợn to hai mắt, nhếch môi lộ ra cả răng nanh, trên trán nổi gân xanh, tiếng gào thét hòa lẫn với tiếng ma sát chói tai cùng một chỗ.
Tất cả mọi người hoảng sợ lùi về phía sau.
Phần gốc, cát bụi nhè nhẹ bốc lên.
Cái trụ to lớn kia chấn động, từng tí từng tí bị rút lên.
Dòng hải lưu cuồn cuộn chảy vào trong cái động dần dần hiện hình, cấp tốc xoáy tròn khiến cho hai mắt của Khỉ Đá không thể mở được, giống như một cơn lốc quét ngang cuốn đi hết mọi thứ.
Vô số quân sĩ của Long cung bị cuốn lên trên cao, ngay cả Long Vương là tồn tại chí cao vô thượng trong biển và Ngao Thốn Tâm cũng phải lui lại vài bước.
...
Trên bầu trời Đông Hải.
Một chiếc chiến xa của Tuần Thiên phủ chở ba vị tuần thiên tướng xẹt ngang qua.
- Ồ, cái gì vậy?
Có hai vị tuần thiên tướng cúi đầu xuống nhìn.
Mặt biển yên bình bỗng chốc xuất hiện một cột nước to như một ngọn núi!
Ngay khoảng khắc nguy cấp, vị tuần thiên tướng khống chế chiến xa hoảng sợ vội vàng điều khiển chiến xa bay vọt lên tầng mây, khó khăn tránh thoát cột nước bắn lên, ba vị tuần thiên tướng bị dội ướt sũng cả người.
Còn chưa kịp hoàn hồn, ba vị tuần thiên tướng chậm rãi cúi đầu nhìn xuống. Trong ánh mắt của ba người bọn họ, một cơn sóng mãnh liệt cuộn trào đang ập tới.
Mặt biển giống như bỗng dưng cao thêm một tầng.
- Chuyện gì vậy, sóng thần hả?
Bọn họ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chiến xa đã bị đẩy ra xa xa phạm vi của cơn sóng.
- Mọi người nhìn kìa, trên lưng con cá voi kia hình như có một cô gái?
Một vị tuần thiên tướng chỉ về phía trước thất thanh hô lên.
- Nguy rồi, nàng ta chắc khó thoát khỏi cái chết.
- Nàng ta sống hay chết thì liên quan gì tới ngươi?
Tuần thiên tướng điều khiển chiến xa huơ roi ngựa rồi nói:
- Lên được trời, nên hiểu rõ rằng sống chết có số phú quý tại trời, nàng ta phải chết nơi đây, ai cũng không cản nổi.
...
- Mẹ nó chứ, ở dưới đó là cái gì vậy
Khỉ Đá gào lên hỏi, hỏi vừa dứt câu đã bj nước biển cuồn cuộn xối thẳng vào trong họng.
Không hề phòng bị chút nào, Khỉ Đá suýt bị nước biển xối cho ngẹt thở.
- Ở dưới đó là hải nhãn của Đông Hải!
(Hải nhãn: mắt biển, huyệt nước, nơi nước bắt nguồn và không bao giờ cạn)
Lão Long Vương la lên.
Khỉ Đá liền mắng, nhưng vừa mở miệng thì biến thành tiếng ọc ọc.
Trong nước biển cuồn cuộn, Khỉ Đá liền vận linh lực để định trụ lại thân hình, nhưng bất kể có làm thế nào cũng không thể khống chế được.
Theo cây trụ lớn đó từng li từng lí bị rút lên, hai chân Khỉ Đá lún sâu vào trong bùn, nước biển càng xoáy siết, tựa như lưỡi dao chém từng nhát từng nhát lên người hắn.
Đáy biển bị đảo loạn hết cả lên, cát đá quay cuồng, những yêu quái thủy tộc mặc dù thủy tính thật tốt cũng bị cuốn đến quay mòng mòng không rõ đầu đuôi.
...
Trên mặt biển, con cá voi vốn đang thảnh thơi bơi lướt chợt như ý thức được cái gì đó, bắt đầu điên cuồng bơi nhanh, khiến bọt nước bắt tung tóe, đập lên khiến mặt của Phong Linh đau rát.
- Sao vậy, ngươi bị gì sao?
Phong Linh thất thanh la lên.
Một tiếng vang kinh thiên động đia từ phía sau truyền tới,
Quay đầu lại, nàng nhìn thấy một con sóng cao tới hơn hai mươi trượng, tựa như một bức tường khổng lồ đang ập về phía mình.
Gương mặt nhỏ bé tức thì trắng bệch.
...
Lúc này, Khỉ Đá đang ở sâu dưới biển, hoàn toàn không hề biết việc xảy ra trên mặt biển. Thân ở bên trong dòng hải lưu mãnh liệt cùng cực, Khỉ Đá chỉ nghỉ đến một việc là rút ra Định Hải Thần Châm.
Một vạn ba nghìn năm trăm cân? Nếu thật chỉ nặng có bấy nhiêu thì một tay của Khỉ Đá cũng có thể dễ dàng rút nó ra.
Có lẽ là nhầm lẫn gì rồi.
Định Hải Thần Châm này nặng tới bao nhiêu thì Khỉ Đá cũng không biết được, nhưng cho dù là dùng hết sức lực toàn thân để rút nó lên thì chỉ có hiệu quả rất nhỏ mà thôi.
Cắn chặt hàm răng, Khỉ Đá sử dụng phép Ba Đầu Sáu Tay, sáu cánh tay cùng bấu thật chặt vào kẽ hở của những hình khắc ở trên cột, cơ thể bành trướng đến cùng cực, rít gào đến khàn cả giọng,
Trong tích tắc cây trụ to lớn chọc tận trời được rút lên khỏi mặt đất, hải nhãn bị áp chế qua không biết bao nhiêu năm tháng trong phút chốc phun trào...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT