Thừa lúc trời đang tối, Khỉ Đá chạy băng băng như một cơn gió ở trong rừng cây.
Bỗng dưng hắn gấp rút dừng lại.
Thấp thoáng ở đằng xa xa kia, Khỉ Đá nhìn thấy ánh lửa dày đặc.
Khẽ nhắm hai mắt lại rồi mở ra, khung cảnh tối om ban đầu trở nên rõ rệt. Ánh mắt hắn xuyên thấu qua các gốc cây to lớn các tán lá rậm rạp, thấy rõ mấy tu sĩ đang tụ tập sưởi ấm chuyện trò.
Ở đằng phía sau bọn họ là một tòa tháp canh cao ngất. Ở trên tháp có một tu sĩ trung niên đang cầm trường thương dựa vào lan can, lười biếng ngáp.
Hít một hơi thật sâu, Khỉ Đá áp chế linh lực, lặng lẽ di chuyển về phía sườn tháp canh.
Càng tiếp cận vòng trong, loại trạm gác này sẽ càng nhiều. Bởi do yêu tộc quật khởi, hiện toàn bộ núi Côn Lôn đang trong tình trạng căng thẳng. Thậm chí có rất nhiều môn phái nằm bên ngoài cũng đã di chuyển vào vong trong.
Hiện giờ bọn họ, đáng sợ nhất cũng không phải là mấy yêu vương pháp lực cao cường.
Giống như lục đại ma vương kia, tuy rất cường đại, nhưng nếu không ngốc chẳng ai lại chạy đến núi Côn Lôn trêu vào Thập Nhị Kim Tiên. Nhưng với một số yêu quái vừa xuất thế thì lại chưa hẳn.
Trong thế giới yêu không có thủ lĩnh chân chính, cũng không giống xã hội con người có luật pháp ước thúc.
Mấy năm nay yêu quái phát triển tốc độ cao, chuyện yêu quái trung hạ tầng đánh bậy đánh bạ tiến vào cảnh nội của núi Côn Lôn rồi giết chết không ít đạo đồ rất hay xảy ra.
Thế cho nên hiện nay các tu sĩ đã phải biến cả ngọn núi Côn Lôn thành tường đồng vách sắt.
May thay bọn họ nhắm vào chủ yếu là yêu quái trung hạ tầng, mà hiện giờ Khỉ Đá rõ ràng không nằm trong đám này.
Lặng lẽ vòng qua tháp canh, Khỉ Đá vội vận linh lực bước nhanh hơn.
Đảo mắt đã tới gần một trạm gác cạnh đó.
Qua được cửa này là chính thức tiến vào vòng trong rồi.
Một đội thiên binh cầm giáo hàng ngũ chỉnh tề đang đi tuần tra qua lại, phía trên còn có ba kỵ binh cưỡi thiên mã đang tuần tra.
Trạm gác đó có mười mấy tên tu sĩ phòng thủ.
Chậm rãi bước tới, Khỉ Đá làm như không có chuyện gì đi tới, làm theo mấy người khác lấy trong người ra một tấm yêu bài.
Thủ vệ kia đưa tay cầm lấy yêu bài, tỉ mỉ kiểm tra rồi trả lại cho Khỉ Đá, thuận miệng nói:
- Sao muộn như vậy mới tới?
Nhận lại yêu bài, Khỉ Đá nhét vào ống tay áo rồi trả lời:
- Sư phụ lão nhân gia phân phó cho ít việc, không có biện pháp.
Dứt lời, hắn liền lướt qua thủ vệ kia, làm như không có chuyện gì xảy ra đi qua trạm gác.
Dọc đường Khỉ Đá nhìn thấy một tòa tháp cao như tòa lầu ở cổng thành, ở trên đó còn có tu sĩ cầm đuốc tuần tra qua lại, hơn nữa còn có cự nỏ mà khi trước thấy được ở trên chiến hạm của thiên quân.
Còn ở trên mặt đất thì các rào chắn được gia cố thêm các pháp trận nhằm phòng ngừa yêu quái lén lút trốn qua.
Thuận lợi qua được trạm gác, Khỉ Đá vội vàng lẩn vào trong rừng cây rậm rạm rồi chạy như điên, quang co một đoạn đường dài đến tận trời hửng sáng thì đến được Kim Hà động.
Kim Hà động không khác mấy năm trước là bao, nhất là cái vẻ rách nát kia. Cái tấm bia đá vỡ nát ngày xưa vẫn còn chưa được sửa chữa.
Vén mớ dây leo dại mọc phủ đầy trước cửa động, Khỉ Đá bước từng bước vào, cẩn thận gọi:
- Ngọc Đỉnh sư thúc tổ? Ngọc Đỉnh sư thúc tổ có ở đây không?
Trong Kim Hà Động không thấy bóng người nào cả.
Đến khi mà Khỉ Đá đi tới đại sảnh thì Ngọc Đỉnh chân nhân mới từ trong phòng ngủ của mình bước ra, đôi mắt vẫn mơ mơ màng màng:
- Ai vậy? Ngươi là người của môn phái nào? Tại sao lại tự tiện vào đây, không có phép tắc gì cả, sư phụ của ngươi là ai?
Vừa nói, Ngọc Đỉnh chân nhân vừa gãi cái đầu rối bời.
Đứng ở ngay trước mặt Ngọc Đỉnh chân nhân, thân hình Khỉ Đá lóe lên một cái. hiện ra chân thân.
Ngọc Đỉnh chân nhân thấy được bộ dáng của Khỉ Đá thì sửng sốt, trợn trừng một hồi mới ngây ngốc hỏi:
- Ngươi... ngươi.... ngươi là Ngộ Không?
Khỉ Đá nhếch môi cười nói:
- Ngọc Đỉnh huynh dạo này khỏe không?
Ngọc Đỉnh chân nhân giật mình, vội vàng hấp tấp mặc quần áo vào, mặc được một nữa thì khựng lại, nghiêng đầu lo lắng hỏi:
- Ngươi vào đây bằng cách nào? Sao bọn họ không ngăn cản ngươi?
- Bọn chúng ngăn được ư?
Sau khi tùy tiện mặc quần áo vào, Ngọc Đỉnh chân nhân vội vàng kéo tay Khỉ Đá đến cửa động rồi nói nhỏ:
- Ở đây hiện giờ đối với yêu quái rất là e dè, so với trước kia còn e dè kiêng kị hơn. Ngươi còn...
Nói tới đây, Ngọc Đỉnh chân nhân thò đầu ra cửa động nhìn nhìn ngó ngó rồi mới nói tiếp:
- Ngươi còn dám tới... như vậy thực quá nguy hiểm.
- Hết cách rồi.
Khỉ Đá thở dài nói:
- Ngay cả ngọc giản của Dương Thiền cũng không thể liên lạc được với huynh, nếu ta không đến đây làm sao nhờ huynh giúp đỡ chứ?
Ngọc Đỉnh chân nhân luống cuống chân tay chỉnh lại y phục, nhìn chẳng khác gì một văn lại (một chức quan ngày xưa) đang sa sút tinh thần.
- Đều do vị sư huynh kia của ta, ngay cả ngọc giản liên lạc cũng muốn theo dõi, cho nên ta ném quách toàn bộ ngọc giản, miễn lại hại người. Nếu mà đám yêu quái đã thông minh cấu kết được với tu sĩ của núi Côn Lôn, thì sẽ ngu ngốc đánh lên núi ra oai đấy? À khoan, đã ngươi nói cái gì, tìm ta giúp đỡ, giúp cái gì vậy?
- Sao phải đi xa tới vậy, có việc gì muốn nhờ ta giúp đỡ thì nói đi là được.
Nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm của Ngọc Đỉnh chân nhân, Khỉ Đá nhịn không được thở dài một hơi rồi nói:
- Huynh trước tiên đi rửa mặt chải đầu cái đã, rồi sẽ nói tỉ mỉ cho huynh nghe.
Nói xong, hắn đi qua một bên ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Bên trong Kim Hà động vẫn không thay đổi gì, nếu có thì so với trước lộn xộn hơn thôi.
Chắc có lẽ do hai đồ đệ Dương Thiền và Dương Tiễn của Ngọc Đỉnhkhông có ở đây, không ai dọn dẹp nên lộn xộn như thế.
Trên bàn đá, trên mặt đất vứt đầy chai chai lọ lọ, bút dùng để vẽ pháp trận dùng xong cũng không gác lên giá, mực trên ngòi bút cũng đã khô, pháp khí cong vẹo phủ đầy bụi trên đất có lẽ đã hư hao cũng không thèm dọn.
Cái động này chỉ còn thiếu mạng nhện giăng đầy thì không khác động hoang chút nào. Lại nói, Khỉ Đá vừa thấy nơi này đúng là có một con nhện to mọng.
Ngọc Đỉnh chân nhân đang bận bịu rửa mặt vệ sinh.
- Ngươi hiện giờ đang sống ở Hoa Quả Sơn à?
- Đúng vậy, mấy năm nay đều ở Hoa Quả Sơn.
- Ta thấy tu vi ngươi tăng tiến rất nhanh, không hổ là đồ đệ của Tu Bồ Đề, xem tình hình, hẳn không chỉ Kim Tiên chứ?
- Cao hơn một chút, mấy năm nay do phân tâm nhiều việc, không có chuyên tâm tu hành được.
Một hồi lâu, Ngọc Đỉnh rốt cuộc chỉnh trang xong, ngồi xuống đối diện với Khỉ Đá, vuốt râu, thở dài một hơi rồi nói:
- Nói đi, muốn nhờ ta giúp chuyện gì?
- Muốn nhờ Ngọc Đỉnh huynh chế tạo giúp một ít pháp khí.
- Chế tạo?
Ngọc Đỉnh hơi sửng sốt, lúng túng nói:
- Ngộ Không à, cái chuyện chế tạo pháp khí, ta...
Khỉ Đá đáp:
- Không cần quá phức tạp, nhưng chỉ Ngọc Đỉnh huynh mới có thể làm.
Ngọc Đỉnh hỏi lại:
- Nói vậy là sao?
Khỉ Đá trả lời:
- Ví dụ như vậy...
Khỉ Đá dùng Hành Vân côn vẽ vẽ trên mặt đất hình ảnh sơ lược.
Hình vẽ kia nhìn giống một thanh hình trụ, có một mặt hở.
Ngọc Đỉnh ngẩng đầu liếc nhìn Khỉ Đá một cái rồi hỏi:
- Rồi sao nữa?
Khỉ Đá dùng Hành Vân côn chỉ vào phần đầu hình trụ bịt kín rồi nói:
- Ở trong này bố trí một pháp trận. Ta biết khi mà linh lực bị rối loạn thì có thể gây nổ. Mà ta cần là có thể đưa linh lực từ ngoài vào, thông qua pháp trận này làm rối loạn khiến nó nổ mạnh nhất.
Nói xong Khỉ Đá chú ý nhìn vào Ngọc Đỉnh.
Lúc này Ngọc Đỉnh nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ngộ Không à, thứ này có tác dụng gì chứ? Phun ra lửa?
Khỉ Đá nhẹ giọng nói:
- Dùng huyền thiết để khống chế hướng khi linh lực nổ tung, sẽ sinh ra một lực đẩy rất là lớn. Nếu chúng ta tiếp tục đặt một thứ gì đó ở hướng đẩy kia, như vậy...
Chân mày của Ngọc Đinh giãn ra, hai mắt trừng lớn, vẻ mặc kinh ngạc nhìn Khỉ Đá, nửa ngày mới bật cười rồi thở dài:
- Đây... đây là một thứ binh khí! Ngộ Không, sao ngươi có thể nghĩ ra vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT