“ Chủ nhân Lộ Sinh Hương?”

Chân Thế Thành giải thích: “Chính là Thái Tử Phi.”

Cảnh Minh Đế giật giật khóe miệng.

Ông không cần nhắc!

“Thái Tử Phi bị phỉ báng, báo quan?”

Chân Thế Thành mở ra rương mây, lấy một tờ hồ sơ vụ án đặt ở trên cùng, cất cao giọng nói: “ Vào đầu tháng hai, thần nhận được tờ cáo trạng của đại chưởng quầy Lộ Sinh Hương là Tú nương tử, cáo trạng kẻ tạo ra lời đồn đãi ở kinh thành bụng dạ khó lường, làm cho Lộ Sinh Hương phải đóng cửa, thanh danh chủ nhân Lộ Sinh Hương cũng bị tổn hại ——”

Cảnh Minh Đế ngắt lời nói: “Không có bị cáo cụ thể?”

“Cũng không có.”

“Ngươi lại nhận?”

Chân Thế Thành kinh ngạc nhìn Cảnh Minh Đế: “Vi thần đương nhiên phải nhận rồi.”

Cảnh Minh Đế trầm mặc.

Ông muốn lấy chặn giấy gõ chết lão Chân!

Phong ba vất vả lắm mới bình ổn, lão già này lại quậy phá cái gì.

Nhưng nghĩ đến lão già trước mặt hiện là thông gia với mình, Cảnh Minh Đế nhịn xuống.

Hại nữ nhi không thể xuất giá cũng quá lỗ rồi.

“Điều tra ra chưa?”

Nét mặt bình tĩnh của Chân Thế Thành thay thành một tia khó xử: “Tra thì có tra ra, chỉ là sự tình có chút phức tạp……”

“Từ từ nói.” Cảnh Minh Đế lại liếc rương mây một cái.

Cái rương lớn như vậy, có thể không phức tạp sao?

“Vi thần trải qua điều tra và nghe ngóng nhiều phía, xác nhận mấy người rảnh rỗi rải lời đồn đãi là có tổ chức, lại truy tung ra người dẫn đầu tổ chức này là chủ nhân của một gian trà lâu, tên là Lý Cát. Lý Cát này xuất thân nghèo khổ, cha mẹ mất sớm biến thành tay ăn chơi, lai lịch của tài chính xây dựng trà lâu có chút kỳ quặc, cũng may vi thần nỗ lực một phen cạy ra miệng hắn. Sau lưng hắn ta có một người thần bí giúp đỡ, không chỉ cho hắn ta tiền mở trà lâu, mà thỉnh thoảng còn sẽ giao cho hắn ta một ít nhiệm vụ, những nhiệm vụ này hơn phân nửa liên quan đến rải lời đồn đãi thao túng dư luận khắp kinh thành……”

Cảnh Minh Đế yên lặng nghe, càng nghe sắc mặt càng khó coi.

Trà lâu tửu quán vốn đã là nơi rồng rắn hỗn tạp, truyền bá lời đồn đãi rất thuận tiện, mà lời đồn có thể giết người trong vô hình ông quá thấu hiểu.

Lý Cát này, đáng thiên đao vạn quả!

“Kẻ thần bí có điều tra ra?”

Chân Thế Thành dừng một chút, rồi nói: “Kẻ thần bí mỗi lần gặp Lý Cát đều lấy mũ che mặt, Lý Cát không thể tả được diện mạo người nọ, chỉ có thể từ các phương diện thân hình, tư thế đi đường suy đoán là một nam tử trên dưới 30, vóc người vừa phải, hơi gầy, thanh âm có chút âm nhu.”

Cảnh Minh Đế lắc đầu: “Người như vậy rất nhiều, muốn tìm ra giống như biển rộng tìm kim.”

“Phải, cũng may vi thần dựa vào kinh nghiệm lại từ chỗ Lý cát hỏi ra một ít tình huống.”

“Đã hỏi ra cái gì?”

“Có một lần kẻ thần bí cùng Lý Cát gặp nhau, trong lúc vô tình rơi mất một nút thắt cỏ bốn lá đồng mạ vàng, bị Lý Cát phát hiện sau đó dấu đi.” Chân Thế Thành nói rồi lấy từ rương mây ra một cái hộp sơn son nho nhỏ, mở ra trình tới trước mặt Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế nhìn thoáng qua nút thắt đồng mạ vàng nằm ở trong đó, trên mặt mây đen giăng đầy.

Y phục của dân chúng tầm thường đều lấy dây nhỏ quấn lại hoặc trực tiếp thắt nút, sẽ dùng vàng bạc, đá quý, ngà voi các thứ chế thành nút thắt không phải người nhà phú quý thì không còn ai khác.

Mà kiểu dáng của hoa văn nút thắt này ông rất quen thuộc, chính là nội thị có chút thân phận trong cung sở hữu.

Chân Thế Thành quan sát sắc mặt Cảnh Minh Đế, đoán chừng lão Hoàng Thượng còn chịu nổi, liền vuốt vuốt râu rồi nói: “Suy xét đến nút thắt này đặc thù, vi thần lại đi điều tra Ngũ quan Linh Đài lang của Khâm Thiên Giám - Chu Đa Hoan ——”

Cảnh Minh Đế đang nhấp một ngụm trà giảm bớt tâm tình tối tăm, nghe vậy suýt nữa đã phun hết nước trà ra.

Ngũ quan Linh Đài lang Chu Đa Hoan?

Ai bảo lão Chân đi tra cái này!

Trước đó ông ra lệnh cho Hàn Nhiên đi điều tra, chính vì nghĩ sự tình liên quan đến Thái Tử, sợ lại nhấc lên quan hệ với trong cung, nên không muốn để quá nhiều ngoại thần biết được.

“Nút thắt cùng Ngũ quan Linh Đài lang thì có thể có quan hệ gì?” Cảnh Minh Đế nhịn cơn giận dữ hỏi.

Ông nghĩ thế nào cũng không rõ trong cái đầu dưa của lão Chân đã liên tưởng đến những thứ gì.

Chân Thế Thành nghiêm túc trả lời: “Khâm Thiên Giám định ra ngày tốt lập Thái Tử vào ngày thiên cẩu nuốt mặt trời, khả năng có người ám hại Thái Tử là rất lớn, suy xét đến lời đồn đãi xôn xao khắp kinh thành là nhằm vào Thái Tử Phi, vi thần cảm thấy cũng có thể tra một chút.”

“Điều tra ra sao?”

“Tra được một ít tình huống……”

Nghe Chân Thế Thành nói xong, sắc mặt Cảnh Minh Đế hoàn toàn biến đen.

Rất tốt, so với Hàn Nhiên điều tra còn kỹ càng hơn, Cẩm Lân vệ đều là ăn phân sao?

Chân Thế Thành chắp tay: “ Sau khi điều tra cả hai vụ án cùng một lúc, thần cho ra một cái suy luận lớn mật, kẻ thần bí giúp đỡ Lý Cát rất có thể là nội thị ở Từ Ninh Cung - Vương Anh.”

“Giề cơ?” Nghe Chân Thế Thành nói ra kết quả này, Cảnh Minh Đế chẳng biết vì sao lại không thấy quá khiếp sợ, mà là sinh ra một tia sợ hãi nói không rõ.

“Hoàng Thượng mời xem.” Chân Thế Thành cầm lấy từ trong rương mây một quyển hồ sơ vụ án mở ra, “Vi thần hỏi được từ chỗ Lý Cát mỗi lần kẻ thần bí kia liên hệ với hắn ta đều là vào mùng một, mà trong cung chỉ có người của Từ Ninh Cung mỗi tháng mùng một ra cung dâng hương, nhiều năm nay đều như thế. Vi thần lại tra xét người mùng một mỗi tháng ra cung dâng hương của Từ Ninh Cung, mỗi lần đều có Vương Anh, mà Vương Anh cũng rất phù hợp với mô tả về kẻ thần bí vóc người vừa phải, hơi gầy trong miệng Lý Cát.”

Sắc mặt Cảnh Minh Đế biến thành màu đen: “Nói như vậy, người hai lần gây sóng gió đều là nội thị Vương Anh của Từ Ninh Cung?"

Chân Thế Thành trầm mặc trong một chớp mắt, rồi cất cao giọng nói: “Vi thần cho rằng nội thị Vương Anh chỉ là thay người làm việc, người chân chính lập mưu tính kế là Thái Hậu ——”

“Câm mồm!” Cảnh Minh Đế bỗng nhiên đứng dậy, cầm chặn giấy bạch ngọc trong tay chỉ hướng Chân Thế Thành, “Lớn mật!”

Một bên Phan Hải gắt gao cúi đầu, trong lòng phát khổ.

Chân đại nhân không phải đang hố hắn chớ, lời thế này cũng dám nói, quay đầu Hoàng Thượng giận quá lôi cả đám ra diệt khẩu làm sao bây giờ?

Chân Thế Thành thản nhiên quỳ xuống: “Vi thần có được kết luận đều là do điều tra mà ra, xin Hoàng Thượng minh giám.”

“Trẫm bảo ngươi câm miệng! Cái gọi là kết luận của ngươi chẳng qua là phỏng đoán thôi, thậm chí ngay cả kẻ thần bí có phải nội thị Vương Anh hay không đều là phỏng đoán, ngươi làm sao dám kéo Thái Hậu vào?”

Chân Thế Thành không chút nào lùi bước: “Vi thần phá án sẽ không oan uổng một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một kẻ xấu nào.”

Da mặt Cảnh Minh Đế vặn vẹo.

Đây là nói Thái Hậu là người xấu?

Trong đầu thoảng qua gương mặt hiền từ của Thái Hậu, Cảnh Minh Đế chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, cả giận nói: “Chân Thế Thành, đừng có ỷ vào trẫm tín nhiệm mà làm càn, một vừa hai phải thôi!”

Chân Thế Thành rũ mắt, gợn sóng bất kinh: “Vi thần không dám làm càn, càng sẽ không làm càn, vi thần vẫn luôn sở cầu chỉ có chân tướng.”

Hai chữ “Chân tướng” gần như muốn đánh tan Cảnh Minh Đế, làm ông lung lay suýt ngã.

Phan Hải vội đỡ lấy Cảnh Minh Đế, khuyên nhủ: “Hoàng Thượng chớ có tức giận hại thân.”

Cảnh Minh Đế hòa hoãn, nhìn chằm chằm Chân Thế Thành cảnh cáo: “Án này không cần tra tiếp nữa. Không có bất luận chứng cứ gì chỉ dựa vào phỏng đoán, chỉ là nhiễu loạn lòng người!”

Phan Hải liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Chân Thế Thành.

Chân đại nhân ngươi đi nhanh đi, tốt xấu cũng cho Hoàng Thượng thời gian hòa hoãn, vừa tới đã để Hoàng Thượng động Thái Hậu, đây không phải suy nghĩ hão huyền sao?

Chân Thế Thành lại bất vi sở động, một tay chỉ rương mây chất đầy hồ sơ vụ án: “Đây đều là chứng cứ, chỉ là Hoàng Thượng làm như không thấy thôi.”

Ông là người há mồm nói bậy sao? Hoàng Thượng đây là nghi ngờ năng lực phá án của ông.

Cái gì cũng có thể nhịn, duy chỉ có việc này là nhịn không được!

Cảnh Minh Đế tức muốn ngã ngửa, cả giận nói: “Người đâu, kéo Chân Thế Thành xuống!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play