Một đám ngây ra như phỗng, đây là bất mãn việc ông chọn lão Thất?
“Khụ khụ.” Cảnh Minh Đế ho khan một tiếng, nhắc nhở chúng thần thất thố.
Quần thần như ở trong mộng mới tỉnh, bịch bịch, liên tiếp có người quỳ xuống.
Trữ quân của một nước, căn nguyên một quốc gia, Hoàng Thượng ngủ một đêm thức dậy liền định ra rồi?
Này, này có phải quá tùy hứng, quá khinh suất, quá không chịu trách nhiệm hay không?
Đại thần quỳ xuống đất nhìn chằm chằm bóng người phản chiếu trên gạch vàng, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Có nhảy dựng lên khuyên can hay không, đây là một vấn đề lớn.
Thánh chỉ đã hạ, nhảy dựng lên tỏ vẻ phản đối đã vượt qua bổn phận làm thần.
Kẻ bề tôi thì không nên khoa tay múa chân với quyết định lập trữ của Hoàng Thượng, như vậy rất dễ dàng rơi xuống tội danh đáng chết.
Nhưng không nhảy dựng lên…… Ăn lộc của quân vì quân phân ưu nha, Hoàng Thượng làm bậy, bọn họ nếu vì lấy lòng Hoàng Thượng mà vui vẻ thuận theo, này không thành gian nịnh thì là gì?
Còn có một vấn đề càng thực tế hơn, đó là bọn họ lúc này tỏ vẻ phản đối, vậy sẽ làm mách lòng Yến Vương.
Hoàng Thượng có thể thay đổi chủ ý thì cũng thôi, nhưng nếu kiên trì không đổi, Yến vương trở thành Thái Tử không ghi hận bọn họ mới là lạ, chờ đến tương lai tiến thêm một bước, vậy sẽ là sau thu tính sổ á.
Quần thần cảm xúc phập phồng, do dự.
Nhảy dựng lên, không nhảy dựng lên, nhảy dựng lên, không nhảy dựng lên…… Nếu trong tay quần thần có đóa hoa cúc, phỏng chừng không ít người đã bắt đầu ngắt cánh hoa để quyết định rồi.
Không bằng —— không ít đại thần dùng dư quang lặng lẽ nhìn trái nhìn phải, liền có quyết định.
Không bằng cứ chờ xem trước, nếu như có người nhảy dựng lên chính mình cũng đi theo. Tên bắn chim đầu đàn, Yến Vương ghi hận cũng là ghi hận kẻ xuất đầu trước.
Trong lúc nhất thời, trong đại điện đen nghìn nghịt quỳ một đám người, lại lâm vào im lặng quỷ dị.
Cảnh Minh Đế mê mang.
Quỳ mà không nói lời nào là ý gì đây hở?
Đây là muốn tỏ vẻ kháng nghị, hay là ăn mừng đây?
Một khi đã như vậy, ông sẽ coi như đám gia hỏa này đang chúc mừng đi.
Cảnh Minh Đế cũng không ho khan, liếc nhanh Phan Hải một cái.
Phan Hải hắng giọng, hô: “Bãi triều ——”
Cảnh Minh Đế ưỡn ngực ngẩng đầu, sải bước rời đi.
Chúng thần hai mặt nhìn nhau, có người nhỏ giọng nói: “Cứ, cứ để cho Hoàng Thượng đi như vậy?”
Chúng thần trầm mặc.
Trong chốc lát lại có người nói: “Hoàng thái tử đã định rồi?”
Không ít đại thần che mặt chảy nước mắt.
Chủ quan nha, vốn đang chờ người khác ra mặt trước, kết quả một đám đều là rùa đen rụt đầu, cứ thế để cho Hoàng Thượng gạt qua.
“Đậu thượng thư, sao lại khóc thế?” Có đối thủ không có ý tốt hỏi.
Đậu thượng thư hít hít mũi, giọng điệu khẩn thiết: “Đại Chu rốt cuộc có trữ quân, cao hứng.”
Hừ, ai không biết giả vờ chứ, muốn túm bím tóc lão nằm mơ đi con.
Không ít đại thần khóc thút thít đều nói: “Vui đến phát khóc……”
Đã có đại thần nhanh trí rời khỏi đại điện, đến Yến Vương phủ chúc mừng.
Chờ Khâm Thiên Giám chọn ra ngày lành tháng tốt tiến hành nghi thức sắc lập Thái Tử, Yến Vương sẽ dọn vào Đông Cung, muốn chúc mừng sẽ không thuận tiện nữa.
Số đại thần nghĩ như vậy không ít, một đám người mênh mông cuồn cuộn đi đến Yến Vương phủ.
Từ khi Tương Vương xảy ra chuyện, Cảnh Minh Đế liền hiếm khi triệu mấy vị hoàng tử vào triều, hôm nay mấy vị hoàng tử còn đang ở trạng thái không biết rõ tình hình.
Chu Tước phường đột nhiên tới nhiều nhân vật mặc Kỳ Lân bào, hạ nhân các phủ nhanh trí bẩm báo cho chủ tử nhà mình.
Trưởng sử Yến Vương phủ gần đây có chút lo lắng.
Tấn Vương là tháng tư năm ngoái xảy ra chuyện, phế Thái Tử là tháng chín năm ngoái xảy ra chuyện, Tương Vương là cuối mùa xuân năm nay xảy ra chuyện, ngay sau đó là Tề Vương lại xảy ra chuyện…… Ý, nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải vòng một vòng nữa sẽ đến lượt Vương gia bọn họ rồi không?
Nghĩ đến mấy trưởng sử không hòa hợp với lão nhiều năm đều gặp xui xẻo theo chủ tử nhà mình, lão cũng không muốn đi vào vết xe đổ, ít nhất không thể thua trước lão hỗn đản họ Đậu của Thục Vương phủ được.
Đang lo lắng sốt ruột, thì có hạ nhân chạy như bay tới báo: “Trưởng sử, tới thật nhiều đại nhân!”
Lão trưởng sử sửng sốt: “Thật nhiều đại nhân?”
“Đúng vậy, các đại nhân hình như mới hạ triều, còn đang mặc triều phục đâu, tất cả đều đi về hướng Yến Vương phủ ta.”
Thanh âm lão trưởng sử cũng thay đổi: “Đi xem!”
Động không bằng tĩnh, lão bây giờ sợ nhất xảy ra vấn đề.
Lão trưởng sử một bên phân phó người đi bẩm báo Úc Cẩn, một bên chạy tới cổng lớn.
Ngoài cửa một loạt Kỳ Lân bào chói lóa làm lão trường sử suýt nữa hoa mắt.
“Các vị đại nhân đây là ——” Lão trưởng sử ôm quyền chắp tay thi lễ, trong lòng bồn chồn.
Bình thường mà nói tới bái kiến Vương gia dù sao cũng nên đưa bái thiệp tới trước chứ nhỉ, thế này rốt cuộc là chuyện gì nha?
Chúng thần đáp lễ với lão trưởng sử: “Chúng ta là đến chúc mừng Thái Tử.”
“Thái Tử?” Lão trưởng sử ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Một người quan viên nhắc nhở: “Trưởng sử chưa biết gì sao, hôm nay ở trên triều đã tuyên đọc thánh chỉ, Vương gia được lập làm Hoàng thái tử ——”
Lời còn chưa dứt, lão trưởng sử đã ngã ngửa, cũng may được người giữ cửa phía sau nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy mới không té ngã dập đầu nguy hiểm tính mạng.
Chúng thần trao đổi ánh mắt với nhau.
Nhìn thấy phản ứng này của trưởng sử Yến Vương phủ, Yến Vương hiển nhiên vẫn chưa nhận được tin tức.
Nhưng mà cũng phải, lập trữ không phải việc nhỏ, Hoàng Thượng ngay cả bọn họ đều giấu kín bưng, sao có thể thả tiếng gió cho các hoàng tử.
“Trưởng sử không có việc gì chứ?”
Lão trưởng sử mờ mịt ngẩng đầu nhìn trời.
Một vòng kim ô trải dài ở phía đông.
Mặt trời không mọc lên từ phía Tây, Vương gia thành Hoàng thái tử……
Không biết qua bao lâu, lão trưởng sử bỗng nhiên đẩy người giữ cửa ra, nhanh như chớp chạy mất tăm, lưu lại chúng thần hai mặt nhìn nhau.
Trong đám người có người nhỏ giọng nói: “ Trưởng sử Yến Vương phủ ở trong ấn tượng của ta là người rất ổn trọng mà, này ——”
Nghĩ đến Yến Vương động một tí là vung tay đánh nhau, dường như chỉ có một giải thích: Thượng bất chính hạ tắc loạn.
Lại tưởng tượng thượng lương* trở thành Hoàng thái tử của bọn họ, chúng thần bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước sao mà mờ mịt.
( Thượng là trên, ở đây là bề trên, cấp trên / Lương là lương thực, thức ăn. Ý của từ này là Yến Vương là cơm ăn áo mặc là người trả lương ( trong tương lai) cho bọn họ)
Úc Cẩn đang ở tiền viện thư phòng đọc sách ( giả vờ giả vịt), liền nghe gã sai vặt bẩm báo nói có rất nhiều đại thần đến, lập tức thả sách xuống đi ra ngoài, nghênh diện liền nhìn thấy lão trưởng sử đang nhào tới.
“Vương gia ——”
Úc Cẩn nghiêng người sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ: “Trưởng sử ổn trọng chút.”
Bổ nhào vào trong ngực hắn ra thể thống gì? Già mà không đứng đắn.
Lão trưởng sử dù gì cũng đã có tuổi, chạy như vậy không khỏi thở hồng hộc: “Vương, Vương gia, ngài được lập làm Hoàng thái tử!”
“Á, nói như vậy những người đó là tới chúc mừng ta?” Úc Cẩn tuy có chút giật mình với tốc độ của Cảnh Minh Đế, nhung dẫu sao cũng đã sớm có chuẩn bị, trên mặt rất bình tĩnh thản nhiên.
Lập hắn làm Hoàng thái tử có gì kỳ quái đâu, không lập hắn chẳng lẽ còn có người khác?
Lão trưởng sử cho rằng Úc Cẩn không nghe rõ, lặp lại nói: “Vương gia, ngài được lập làm Hoàng thái tử!”
Úc Cẩn liếc lão một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng: “Trưởng sử đại biểu cho mặt mũi của ta, cần phải ổn trọng một tí, chớ có làm cho người chê cười.” Dứt lời, lướt qua trưởng sử đi ra ngoài.
Lão trưởng sử lưu lại tại chỗ một hồi lâu mới hồi thần.
Khi nào thì lão cần Vương gia răn dạy phải ổn trọng vậy? Lão là người không ổn trọng sao?
Nhưng Vương gia thành Hoàng thái tử nha!
Lão trưởng sử phát hiện nhiệt huyết lại muốn dâng trào, hít sâu một hơi nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Kỷ ma ma nghe được động tĩnh chạy tới, dừng lại, mắt lộ ra nghi hoặc: “Trưởng sử nhắc mãi cái gì vậy?”
Lão trưởng sử nhảy dựng lên: “Vương gia được lập làm Hoàng thái tử!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT