Tề Vương phi đứng bất động ở đó, lại bị bà tử và tỳ nữ mạnh mẽ kéo vào.
Rất nhanh trong căn phòng tối om liền vang lên tiếng la hét không cam lòng của nữ tử.
Đi ra ngoài phòng bà tử lắc lắc đầu, nhổ một cục đờm xuống mặt đất.
Nếu nói lúc ban đầu bị đưa tới đây hầu hạ Tề Vương phi, bà tử còn có một ít kính ý với Tề Vương phi, thì hiện tại đã không còn dư lại một mống.
Đã qua lâu như vậy, Tề Vương phi hiển nhiên không có khả năng lật người, nói không chừng Vương gia còn hy vọng ả ta sớm chết sớm thanh tịnh.
Các bà làm hạ nhân, cần phải nắm chắc tâm tư của chủ tử.
Bà tử cắm hoa tươi bên tai, đi đến nơi có ánh mặt trời rực rỡ nhất trong viện phơi nắng.
Mặt trời di chuyển về Tây, cảnh xuân càng thêm ít ỏi, ngoài viện vang lên tiếng đập cửa.
Bà tử vội vàng đi mở cửa, lại vì ngày tháng trước mắt mà âm thầm mắng một câu: Thật không phải cuộc sống cho con người, cả ngày nhốt ở một chỗ với một nữ nhân điên, ngay cả một ngày ba bữa đều có người đưa tới, cũng không cho bà ta tới phòng bếp lớn lấy.
Với bà tử mà nói, nếu như một ngày có thể chạy đến phòng bếp vài lần, tốt xấu còn có cái tiêu khiển, mà như bây giờ không khác gì ngồi tù.
Cửa viện nhanh chóng mở ra, một tỳ nữ diện mạo bình thường bước vào.
Trong tay tỳ nữ xách theo một hộc đồ ăn lớn, chừng ba tầng, cho dù đậy kín mít, mắt bà tử vẫn sáng ngời, tựa như có thể ngửi được mùi thơm.
Có thể nói bà ta trông mong cả ngày chỉ có bữa cơm này.
Vương gia thật là người phúc hậu, Vương phi đều đã như vậy, vấn đề cơm canh lại chưa từng khắt khe. Mà nữ nhân điên kia ăn không bao nhiêu, cuối cùng đều tiện nghi cho bà ta và Tiểu Hồng.
Bà tử âm thầm sờ soạng vòng eo to béo tận nửa tấc, cười nịnh nọt nhận lấy hộc đồ ăn.
“Vương mụ mụ đừng vội.” Tỳ nữ dung mạo tuy bình thường, thanh âm lại rất ngọt.
Sao chứ, mới cảm khái xong thức ăn phong phú, không lẽ lại muốn đổi?
Tỳ nữ chỉ chỉ tầng hộc đồ ăn dưới cùng, nhẹ giọng nói: “Vương mụ mụ nhớ kỹ trong này là đồ ăn khuya chuẩn bị cho Vương phi.”
“Ăn khuya?” Bà tử lại càng ngây ngẩn cả người.
Một ngày ba bữa nữ nhân điên kia còn chẳng ăn bao nhiêu, còn ăn khuya cái gì?
Tỳ nữ mỉm cười, thanh âm ngọt ngào không hiểu sao có chút lạnh: “Đúng rồi, Vương mụ mụ nhớ sau khi dùng bữa tối khoảng một canh giờ hẵng hầu hạ Vương phi ăn, miễn không tiêu hóa được.”
Bà tử nghe mà như lọt vào trong sương mù, vẫn gật gật đầu.
Tỳ nữ lúc này mới quay người rời đi.
Bà tử xách theo hộc cơm đứng ở trong viện, cảm thụ được hộc đồ ăn nặng trĩu, càng nghĩ càng tò mò, dứt khoát duỗi tay kéo ra tầng dưới cùng.
Tầng dưới cùng cũng không có thức ăn tinh xảo gì, chỉ có một bình sứ trắng nho nhỏ, cùng một xấp ngân phiếu mệnh giá nhỏ.
Bà tử kinh ngạc không thôi, trước nhanh chóng nhét ngân phiếu vào trong ngực, sau đó đặt hộc đồ ăn ở trên bàn đá, cẩn thận mở ra nút bình.
Một mùi vị đắng nghét truyền đến.
Bà tử ngơ ngác cầm bình sứ hồi lâu mới đột nhiên ý thức được đây là cái gì, tay run lên, suýt nữa làm rớt bình sứ.
Bà ta vội vàng nhét chặt nút bình, cả người lạnh lẽo.
Vương gia…… Vương gia đây là muốn mạng Vương phi ——
Bà ta không khỏi quay đầu nhìn cửa sổ, nhìn chằm chằm hình dáng mơ hồ trên cửa sổ, trái tim đập dồn dập.
Bữa cơm tối này ăn không có mùi vị gì, đôi mắt bà tử thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ cát, lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Tỳ nữ Tiểu Hồng thiếu người tranh đoạt, ăn đến vui sướng.
Nhìn nha hoàn không tim không phổi, bà tử giận sôi máu, véo nàng ta một cái rồi nói: “Còn ăn, nhanh nhanh thu dọn đi!”
Tiểu Hồng cắn môi cầm chén đũa đã dọn đi vào nhĩ phòng, bà tử cũng chen vào, nhỏ giọng nói lại sự tình.
Chén đĩa trong tay Tiểu Hồng trực tiếp rơi xuống.
Bà tử nhanh tay lẹ mắt vớt lên, cắn răng nói: “Muốn chết hả, thiếu kiên nhẫn như vậy có thể thành chuyện gì?”
Nhìn tiểu nha hoàn còn khẩn trương hơn cả bà ta, bà tử bỗng nhiên trấn định hơn nhiều.
Giết chết Vương phi, bọn bà sẽ không cần ngồi tù trong cái sân viện rách nát này nữa, xấp ngân phiếu kia bà ta đã lặng lẽ đếm qua, tới hai trăm lượng lận, cũng đủ cho nửa đời sau bà ta sống thoải mái dễ chịu.
“Đến lúc đó không được hô to gọi nhỏ, nếu như truyền ra động tĩnh, coi chừng đầu lưỡi của ngươi!”
Tiểu Hồng che miệng vội vàng gật đầu.
Mắt thấy đã tới giờ Tuất, bà tử nhác thấy đã có thể động thủ, cửa viện đột nhiên bị đập dồn dập.
Tiếng đập cửa rầm rầm ở trong đêm đen cuối xuân có vẻ phá lệ rõ ràng, mỗi một tiếng đều như đập vào trong lòng bà tử, làm bà ta hãi hùng khiếp vía.
Bà tử đành phải chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi: “Ai vậy nha, đêm hôm khuya khoắt đập cái gì mà đập?”
“Là ta, mở cửa! Ta muốn gặp mẫu thân ta ——” Thanh âm non nớt của nữ đồng cách cửa gỗ truyền đến.
Bà tử ngẩn ra: “Đại cô nương?”
Phản ứng lại ngoài cửa viện là Đại cô nương của Vương phủ Viện thư nhi, bà tử không dám chậm trễ, vội vàng mở ra cửa viện.
Một nữ đồng khoảng chừng tám chín tuổi vọt vào.
Nữ đồng chải búi tóc song nha đáng yêu, bởi vì chạy gấp mà hai má phấn hồng, đẩy bà tử ra chạy ngay vào phòng: “Mẫu thân ——”
Tề Vương phi đã lao ra: “Viện thư nhi ——”
Mẹ con hai người ở trong viện ôm nhau khóc thút thít, khiến bà tử và Tiểu Hồng nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Tề Vương phi tuy rằng thất thế, nhưng Đại cô nương là đích trưởng nữ Vương phủ, cũng không phải là bọn bà có thể mạo phạm.
Mắt thấy tiếng khóc của hai mẹ con truyền ra rất xa, bà tử lo lắng làm lớn chuyện, tiến lại gần khuyên nhủ: “Đại cô nương, đêm đen đường trơn, nơi này lại hẻo lánh, ngài vẫn nên nhanh nhanh trở về đi ——”
“Làm càn!” Nữ đồng rúc đầu vào trong ngực mềm mại của Tề Vương phi khóc thút thít, đối mặt với bà tử lại đột nhiên khí thế kinh người, “Ta với mẫu thân nói chuyện, ngươi một bà tử chen miệng lung tung cái gì?”
Bà tử nhất thời không dám lỗ mãng, rụt vai nói: “Lão nô chỉ là lo lắng Đại cô nương cảm lạnh ——”
Tề Vương phi tựa như mới từ trong ngây ngốc phản ứng lại, trên dưới sờ sờ nữ nhi, trong miệng không ngừng nói: “Viện thư nhi, cùng nương vào nhà đi.”
Lúc này có tiếng í ới xa xa truyền đến: “Đại cô nương, đại cô nương ——”
Bà tử vừa nghe mặt đã lộ nét vui mừng.
Người hầu hạ Đại cô nương đuổi tới rồi.
Rất nhanh có hai nha hoàn chạy tới, vừa thấy Viện thư nhi quả nhiên ở trong sân, thở hồng hộc nói: “Đại cô nương, sao ngài lại đột nhiên chạy tới đây, làm bọn nô tỳ lo lắng gần chết. Ngài mau theo bọn nô tỳ trở về đi, chớ quấy nhiễu thanh tịnh của Vương phi ……”
Tề Vương phi dùng sức túm tay Viện thư nhi, chỉ sợ một khắc sau nữ nhi đã bị mang đi.
Viện thư nhi cười lạnh: “Còn nói lung tung, ta sẽ nói phụ thân đuổi các ngươi ra ngoài. Ta là nữ nhi của Vương phi, sao có thể quấy nhiễu thanh tịnh của mẫu thân ta?”
Hai nha hoàn nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng.
“Được rồi, các ngươi trở về đi, đêm nay ta với mẫu thân ngủ cùng nhau.”
Hai nha hoàn sắc mặt đại biến: “Đại cô nương, việc này không thể được đâu, nếu như Vương gia biết ——”
Viện thư nhi nhàn nhạt hỏi: “ Chẳng lẽ phụ thân không cho ta với mẫu thân ngủ cùng nhau sao?”
Lời này không ai dám đáp lại.
Vương gia không cho phép Đại cô nương với Vương phi gặp mặt nhiều là khẳng định, nhưng lời này không thể nói rõ với Đại cô nương.
Nếu Đại cô nương lớn hơn mấy tuổi, trong lòng hiểu rõ việc này, vì tiền đồ của bản thân chắc chắn sẽ không làm loạn, nhưng cố tình hiện tại chính là tuổi tác không lớn không nhỏ, một khi tùy hứng bảo hạ nhân làm sao ngăn cho được.
“Mẫu thân, chúng ta vào nhà đi.”
Mắt thấy Viện thư nhi cùng Tề Vương phi đi vào phòng, hai nha hoàn trắng mặt dậm chân: “Vậy phải làm sao bây giờ nha!”
Bà tử nhỏ giọng nói: “Các ngươi đi nói với Vương gia một tiếng đi, Đại cô nương trước để chúng ta trông cho.”
Đêm nay, xem ra không thể động thủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT