Đã từng có một thời gian, quý nữ kinh thành lưu hành đeo trang sức được khảm kiểu châu.

Thứ đồ này là từ hải ngoại tới, giá trị xa xỉ, Lỗ Vương khắc sâu ấn tượng.

Không có biện pháp không khắc sâu, tốn một số tiền làm hắn đau lòng đến vài ngày không bỏ được ăn thịt.

Vừa nghe Lỗ Vương nói ra hai chữ “Kiểu châu”, đám người Tần Vương liền rõ ràng.

Không trách, tức phụ của bọn họ cũng vì trang sức kiểu châu mà từng phá của.

Lỗ Vương hảo tâm giải thích cho Tương Vương: “Bát đệ, có lẽ ngươi không biết, cái thứ đồ chơi này không phải trân châu tầm thường, bán giá rất đắt, đừng nói hạ nhân Vương phủ ngươi, chính là chúng ta xuất tiền túi đều đau lòng……”

Khuôn mặt Tương Vương vừa trắng lại xanh, xanh lại trắng, hận không thể nhào lên bóp chết Lỗ Vương.

Hắn không cưới vợ thì làm sao, là hắn trộm tức phụ lão Ngũ hay là thế nào, tại sao lão Ngũ cứ lần lượt lấy cái này đâm tim hắn?

Một hồi lâu, Tương Vương đè xuống cuồn cuộn lửa giận: “Chân đại nhân thật tinh mắt.”

Chân Thế Thành cao thâm khó đoán cười một cái.

Ông tinh mắt đâu ra, bà nương trong nhà cũng có một đôi hoa tai kiểu châu như vậy, vẫn là dùng tiểu kim khố ông rõ ràng  đã giấu kỹ lại bất hạnh bị phát hiện mua.

Vì thế, ông ôm cái tráp tiền trống rỗng đau lòng đến một đêm không chợp mắt, cũng may ngày hôm sau lại gặp được một vụ án mạng mới được an ủi.

Chân Thế Thành là ai, là chuyên gia tâm tư tỉ mỉ, xử án như thần, đồ vật từng gặp qua hơn phân nửa đều sẽ lặng lẽ ghi nhớ, càng miễn bàn đến đồ vật khắc sâu vào trong lòng trong xương này.

Mấy lời vừa rồi ông nói chỉ là từng bước một làm cho đôi vợ chồng bại lộ nói dối trước mặt mọi người, làm cho bọn họ không thể nào phủ nhận thôi.

Chân Thế Thành nhìn hai vợ chồng, bình tĩnh hỏi: “Hiện tại hai vị còn nhận định cái hoa tai kiểu châu này là A Thải từng đeo sao?”

Phụ nhân ấp úng: “Nô tỳ nhất thời nhìn lầm ……”

Nam nhân đảo đảo con ngươi nói: “Tiểu nhân là người thô kệch, không hiểu mấy cái này, chợt nhìn thấy cứ tưởng là hoa tai nữ nhi đeo ——”

Chân Thế Thành lắc đầu, nói với phụ nhân: “Vừa rồi ngươi luôn nói đây là hoa tai A Thải thích đeo nhất, chẳng lẽ đối với hoa tai nữ nhi đeo cả ngày còn có thể nhận lầm?”

“Nô tỳ ——” Trán phụ nhân toát mồ hôi lạnh, không khỏi nhìn nam nhân.

Nam nhân trầm ổn hơn phụ nhân nhiều, kiên quyết nói: “Đại lão gia, chúng ta chỉ là không cẩn thận nhận lầm.”

“Nếu nhận lầm hoa tai, vậy bộ thi cốt này thì sao?”

Nam nhân nhanh chóng liếc trộm quản sự Vương phủ một cái, vẫn chắc chắn chính là A Thải: “Trong phủ chỉ có A Thải mất tích, không phải A Thải còn có thể là ai? Hoa tai này lại không phải phát hiện ở trên lỗ tai A Thải, không chừng là người khác trong lúc vô ý đánh rơi.”

Người đã nát thành xương cốt, gã cứ ấn định đó là nữ nhi gã, Thanh Thiên đại lão gia có thể thế nào?

Quản sự có nói, chỉ cần chứng thực bộ thi cốt này là A Thải, về sau đảm bảo một nhà bọn họ hưởng không hết phú quý.

Nhưng giọng nói nam nhân vừa mới rơi xuống, trong giếng đã truyền đến thanh âm hưng phấn: “Đại nhân, tìm được rồi!”

Rất nhanh nha dịch đi xuống giếng liền bò lên, ngón tay cẩn thận cầm một vật.

Dưới ánh mặt trời, kiểu châu đã được chà lau tỏa ra ánh sáng lung linh, đúng là một cái hoa tai còn lại.

Chân Thế Thành đem hai cái hoa tai đặt ở một chỗ đối chiếu, một lát sau khẳng định nói: “Chư vị thấy được, hai cái hoa tai kiểu châu này tạo hình nhất trí, hẳn là một đôi không thể nghi ngờ.”

Người đứng gần không khỏi gật đầu.

Chân Thế Thành nhìn hai vợ chồng, sắc mặt hơi trầm xuống: “Một cái hoa tai kiểu châu là do Khiếu Thiên tướng quân đào ra từ phụ cận giếng cạn, một cái hoa tai khác là do nha dịch tìm ra từ trong giếng, mà thi cốt lại là vớt từ dưới giếng cạn lên, chư vị có đồng ý rằng đôi hoa tai kiểu châu này là của nữ thi hay không?”

Làm việc này đã lâu, phiền nhất là chứng cứ giả mạo!

Mọi người lại lần nữa gật đầu.

Trong tình hình này mà nói hoa tai kiểu châu không phải của nữ thi, chính là giảo biện.

Chân Thế Thành nhìn chằm chằm hai vợ chồng cười như không cười: “ Hoa tai kiểu châu là của nữ thi, mà các ngươi cũng không có khả năng mua cho nữ nhi trang sức kiểu châu, hiện tại các ngươi còn kiên trì khối nữ thi này là nữ nhi A Thải của các ngươi?”

“Cái này ——” Hai vợ chồng nhất thời choáng váng, nhịn không được lại nhìn quản sự Vương phủ.

Quản sự Vương phủ run môi, rũ mắt không dám lên tiếng.

Tương Vương thì âm thầm nắm chặt tay, trong lòng chửi má nó.

Họ Chân thật đúng là cáo già xảo quyệt, thật sự đáng giận!

Lo hai vợ chồng và quản sự lộ ra dấu vết, Tương Vương ho nhẹ một tiếng nói: “Khối nữ thi này có lẽ có thân phận khác, đến tột cùng là người phương nào đành phải làm phiền Chân đại nhân điều tra rõ ràng.”

Không phải A Thải lại như thế nào, hoa tai kiểu châu cũng không phải chỉ có mình Thôi Minh Nguyệt có, chẳng lẽ họ Chân có thể tra ra tiện nhân kia?

Cách Tương Vương không xa Úc Cẩn nhẹ nhàng liếc Chân Thế Thành một cái.

Đôi hoa tai kiểu châu này kỳ thật cũng không phải Thôi Minh Nguyệt đeo lúc chạy trốn, mà là hắn phái người ném ở đây.

Tương Vương giết chết Thôi Minh Nguyệt xong xử lý khá sạch sẽ, ngoài một thân áo trong ra ngay cả giày vớ cũng không để lại, càng miễn bàn đến đồ trang sức. Hắn lo sau này khi thi thể thấy lại ánh mặt trời sẽ không có cách nào chứng minh thân phận, vì thế sai người lẻn vào tân phòng lấy đi đôi hoa tai này ném xuống chỗ giấu thi.

Trừ cái đó ra, hẳn là còn có một cái ngọc bội, là thứ chân chính có thể chứng minh thân phận Thôi Minh Nguyệt.

Thuộc hạ Chân lão đầu thật quá kém cỏi, đến bây giờ còn chưa tìm ra ngọc bội, còn như vậy nữa hắn đành phải phái Nhị Ngưu xuất mã.

Chỉ là chưa đến cuối cùng, hắn không định làm như vậy.

Thi cốt là Nhị Ngưu phát hiện, vật chứng mấu chốt lại do Nhị Ngưu tìm ra, khó tránh khỏi làm người nghĩ nhiều.

Hắn vẫn chờ thêm chút nữa đi.

Mà Chân Thế Thành bị Tương Vương khó xử lại càng thêm thong dong: “ Trước đó Vương gia có nói Vương phủ không có nữ tử thân phận tôn quý, mà khối nữ thi này rõ ràng không phải người thân phận thấp hèn, Vương gia có thể giải thích vì sao nữ thi lại xuất hiện ở chỗ này không?”

Sắc mặt Tương Vương khẽ biến: “Tiểu vương làm sao biết được? Có lẽ là có cẩu nô tài nào đó to gan lớn mật hại nữ quyến nhà phú quý nào đó, giấu xác ở chỗ này.”

“Như vậy sao?” Chân Thế Thành sờ sờ râu, dùng ngón út lặng lẽ gỡ ra chòm râu thắt nút, “ Nữ quyến nhà phú quý vô duyên vô cớ mất tích, hẳn là nên đi báo quan.”

Tương Vương cười cười: “Vậy cũng không chắc. Người nhà  phủ kia nếu cảm thấy truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh, nói không chừng sẽ lấy lý do bệnh chết che giấu. Dù sao người cũng mất rồi, ai có thể nói rõ được là bị người hại hay là bỏ trốn?”

“Vương gia thật am hiểu việc này.”

Tương Vương nhíu mày: “Tiểu vương chỉ là việc nào ra việc đó thôi.”

Chân Thế Thành rũ mắt nhìn thoáng qua thi cốt, khẽ thở dài: “Có quý phủ nào có nữ quyến mất tích lại che giấu không đi báo quan hay không không rõ lắm, nhưng nếu nói quý nữ mất tích, hạ quan ngược lại nghĩ tới một người.”

Con ngươi Tương Vương chợt co lại.

Lỗ Vương thì gấp không chờ nổi hỏi: “Chân đại nhân, ngài nghĩ tới ai á?”

Chân Thế Thành từng chữ nói: “ Con gái của Vinh Dương trưởng công chúa cùng Thôi tướng quân Thôi Tự —— Thôi đại cô nương.”

Đám người nhất thời ồ lên.

“Không thể nào, Chân đại nhân cho rằng khối thi cốt này là Thôi Minh Nguyệt?” Lỗ Vương chỉ vào thi cốt trên mặt đất, vẻ mặt không thể tưởng được.

Mà Tề Vương thì lặng lẽ nhìn sắc mặt Tương Vương chợt thay đổi, tâm đột nhiên trầm xuống: Không ổn, nhìn Lão Bát phản ứng như thế, khối thi cốt này hẳn chính là Thôi đại cô nương mất tích!

“Chân đại nhân, ngươi nói chuyện phải chịu trách nhiệm.” Lấy lại tinh thần sắc mặt Tương Vương cực kỳ khó coi, ngón tay chỉ bạch cốt trên mặt đất, “Ngươi có chứng cứ gì nói đây là Thôi đại cô nương?”

Chân Thế Thành theo thói quen sờ râu, thong thả ung dung phun ra một chữ: “Có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play