Bình cô cô ——

Ba chữ này khiến Cảnh Minh Đế nháy mắt run lên, thậm chí quên mất phải lập tức truy vấn tình hình cụ thể.

Tết Nguyên Tiêu Phúc Thanh công chúa gặp nạn ở Tuyên Đức lâu, bởi vì những lời Úc Cẩn nói, Cảnh Minh Đế tuy không có khả năng hoài nghi đến trên đầu Thái Hậu, lại ngầm đồng ý ngầm điều tra Từ Ninh Cung.

Vị Bình cô cô này chính là nhân vật tiếp xúc khá nhiều với cung nữ Thanh Đại bên người Phúc Thanh công chúa mà gần đây điều tra ra.

Bình cô cô đã chết?

Trong lòng Cảnh Minh Đế nhanh chóng chuyển qua ý nghĩ này, hỏi: “ Tại sao Thái Hậu lại nhìn thấy thi thể Bình cô cô?”

Bình cô cô là nữ quan tư y của Từ Ninh Cung, chuyên môn quản lý những tiểu cung nữ phụ trách quần áo cho Thái Hậu, cũng coi như là người được yêu thích trước mặt Thái Hậu.

Ma ma quỳ trên mặt đất rũ đầu nói: “ Hôm nay Bình cô cô mang y phục Thái Hậu muốn mặc vào ngày sinh thần cho Thái hậu xem qua, sau khi Thái Hậu xem qua cảm thấy không có vấn đề, liền để cho Bình cô cô đem đi cất kỹ. Ai ngờ Bình cô cô đi vào Tây phòng mãi vẫn không thấy ra, sau đó truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, Thái Hậu nghe được động tĩnh đi qua xem tình hình, liền nhìn thấy Bình cô cô treo cổ tự sát ——”

“ Tiện tì kia đâu?” Cảnh Minh Đế xanh mặt hỏi.

Ma ma nơm nớp lo sợ nói: “Còn, còn treo ở trên xà nhà ——”

“ Dẫn đường cho trẫm!”

Ma ma lo sợ không yên nhìn Hoàng Hậu một cái.

Hoàng Hậu vội nói: “Hoàng Thượng, chớ có để một tiện tì quấy nhiễu ngài ——”

Cảnh Minh Đế xua tay cười lạnh: “Trẫm gặp qua nhiều, còn sợ một khối thi thể hay sao?”

Hoàng Hậu không tiện khuyên thêm.

Cảnh Minh Đế nhìn ma ma trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi dẫn đường đi.”

Ma ma đành phải bò dậy, thấp thỏm đi ở phía trước.

Cảnh Minh Đế đi được hai bước, lại nói với Hoàng Hậu: “Hậu với Phúc Thanh không cần đi theo, để lão Thất cùng tức phụ lão Thất đi cùng ta là được rồi.”

Nghe được lời này khóe miệng Úc Cẩn giật một cái.

Có ý gì nha, kêu hắn đi cùng cũng rất bình thường, vì sao còn phải kêu cả A Tự?

Hoàng Hậu với Phúc Thanh công chúa chính là hai đóa kiều hoa, tức phụ hắn lẽ nào không phải cũng là nữ tử yếu ớt?

Trong lòng Úc Cẩn lầm bầm, bước chân lại không chậm, lại nhìn Khương Tự, đi so với hắn còn nhanh hơn.

Tủ y phục của Thái Hậu được đặt ở Tây phòng, đi hai ba bước đã tới.

Trên xà nhà treo một khối thi thể lắc lư lủng là lủng lẳng, một cái ghế thêu hình chim hoa lẻ loi ngã vào một bên.

Cửa Tây phòng giờ phút này đứng không ít cung nhân, lại không ai dám lộn xộn, thấy ba người Cảnh Minh Đế tới liền vội vàng hành lễ.

Cảnh Minh Đế đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ nhân treo cổ một lát, sau đó nhìn Phan Hải một cái.

Phan Hải nhỏ giọng nói: “Là Bình cô cô.”

Cảnh Minh Đế trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng: “Lão Thất, ngươi kiểm tra một chút, xem có gì dị thường không.”

“Dạ.”

Úc Cẩn đi vào trong phòng.

Khương Tự không do dự, cũng đi vào theo.

Cung nhân của Từ Ninh Cung lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ lá gan của Yến Vương phi thật lớn, lại trộm liếc nhìn biểu cảm tập mãi thành quen của Cảnh Minh Đế, càng kinh ngạc hơn: Chẳng lẽ hiện tại hoàng gia tuyển tức phụ đều là nhằm vào lá gan mà tuyển?

Phúc Thanh công chúa liếc hướng Tây phòng, nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu, Bình cô cô bà ấy ——”

Hoàng Hậu nắm thật chặt tay Phúc Thanh công chúa, thấp giọng nói: “Chớ có nhiều lời.”

Nữ quan tư y của Thái Hậu lại chết ở trong phòng ngủ của Thái Hậu, sự tình càng ngày càng khó bề phân biệt, lúc này bảo trì im lặng là tốt nhất.

Cảnh Minh Đế đi về, hỏi vị ma ma lúc trước: “Bình cô cô là một mình cất quần áo?”

Ma ma vội nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, còn có một tiểu cung nữ cùng đi theo Bình cô cô.”

“ Tiểu cung nữ đó đâu?” Cảnh Minh Đế lập tức hỏi.

Một giọng nói khiếp nhược truyền đến: “Nô, nô tỳ ở chỗ này……”

Theo một người quỳ gối trước mắt, Cảnh Minh Đế thấy rõ bộ dạng của tiểu cung nữ: Là một tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ có mười ba mười bốn tuổi, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, lã chã chực khóc, hiển nhiên đã sợ tới mức không nhẹ.

“ Lúc Bình cô cô treo cổ, ngươi đang ở đâu?”

Cũng không thể là tiểu cung nữ này nhìn Bình cô cô tự sát.

“Nô, nô tỳ không ở trong phòng……” Tiểu cung nữ quỳ rạp trên mặt đất, run như cầy sấy, “Bình cô cô muốn nô tỳ đi lấy một ít hương liệu đặt ở trong rương để xông xiêm y, nô tỳ đi lấy hương liệu, ai ngờ lúc trở về vừa vào phòng đã nhìn thấy Bình cô cô treo cổ ——”

Cảnh Minh Đế nghe mà xanh cả mặt, hỏi vị ma ma kia: “ Trước đó các ngươi không nghe thấy tiếng động gì?”

Ghế thêu ngã xuống đất cũng sẽ phát ra tiếng động.

Ma ma lắc đầu: “Lúc ấy Thái Hậu đang ở nghe từ khúc, cũng không nghe thấy Tây phòng truyền đến động tĩnh gì, thẳng đến khi truyền đến tiếng kêu sợ hãi của tiểu cung nữ, lúc này Thái Hậu mới đi ra xem ——”

Nói đến đây, ma ma hung hăng trừng tiểu cung nữ một cái.

Nếu không phải tiện tì này thất thố gọi bậy, thì sao Thái Hậu lại sẽ bị dọa ngất. Nếu nói Bình cô cô hẳn phải quất xác, thì con ranh này cũng nên loạn côn đánh chết mới phải.

Cảnh Minh Đế lại không rảnh so đo chuyện tiểu cung nữ mất lễ nghi, mà là đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người Bình cô cô.

Nếu như Bình cô cô là bị giết, quan trọng nhất chính là tìm ra hung thủ, nhưng nếu Bình cô cô là tự sát, lại xuất phát từ mục đích gì lựa chọn treo cổ tự tử ở một nơi chú mục như vậy?

Tiếng bước chân truyền đến, là Úc Cẩn cùng Khương Tự đi tới.

Cảnh Minh Đế vội hỏi: “ Thế nào?”

Phúc Thanh công chúa nhìn về phía Úc Cẩn với Khương Tự, cũng lộ ra vẻ chờ mong.

Hoàng Hậu thu hết phản của hai người vào đáy mắt, lặng lẽ giương lên khóe môi.

Nói ra có chút hổ thẹn, đối với Thái Hậu bà còn lâu mới lo lắng như Hoàng Thượng, cũng vì vậy mà có thể nhìn rõ mọi việc hơn.

Có lẽ bản thân Hoàng Thượng cũng không phát hiện, khi gặp được chuyện thế này ông có phần coi trọng Yến Vương.

Nhi tử được Hoàng Thượng coi trọng, đương nhiên là một việc đáng giá cao hứng.

Úc Cẩn lắc đầu: “Không có dấu vết giãy dụa, trên người cũng không có ngoại thương. Nhi tử có hỏi cung nhân, lúc ấy trừ người lưu lại trong phòng Thái Hậu, những người khác đều đứng ở bên ngoài, không thấy có ai đi vào Tây phòng, như thế cơ bản có thể kết luận Bình cô cô là tự sát.”

Cảnh Minh Đế trầm mặc thật lâu, cả giận nói: “ Tiện tì này!”

Lúc này một người cung tì vội vàng chạy ra: “Hoàng Thượng, Thái Hậu tỉnh rồi.”

Cảnh Minh Đế vừa nghe, vội vàng đi vào.

Thái Hậu được một cung tì đỡ nửa ngồi dậy, thấy Cảnh Minh Đế tới, lộ ra nụ cười suy yếu: “Hoàng thượng tới rồi.”

“Mẫu hậu, ngài không sao chứ?” Cảnh Minh Đế ngồi ở bên người Thái Hậu, quan tâm hỏi.

Hoàng Hậu cũng hỏi: “Mẫu hậu đỡ hơn chưa?”

Phúc Thanh công chúa lau nước mắt, nín khóc mỉm cười: “Hoàng tổ mẫu, ngài tỉnh thì tốt quá rồi.”

Úc Cẩn lặng lẽ đụng đụng tay Khương Tự, hai người cùng vấn an Thái Hậu.

Thái Hậu đảo qua mọi người, tầm mắt dừng lại trên người Úc Cẩn hơi lâu, suy yếu hỏi: “Các ngươi hôm nay tiến cung, là tới thỉnh an Hoàng Hậu à?”

Úc Cẩn gật đầu: “Vốn dĩ cũng muốn thỉnh an Hoàng tổ mẫu luôn, lại sợ quấy nhiễu thanh tịnh của ngài.”

Ngoại trừ thời gian cần thiết ra, thì các Vương gia Vương phi công chúa bên ngoài có tiến cung cũng không có khả năng luôn chạy tới Từ Ninh Cung, Thái Hậu cũng không có tinh lực ứng phó những người này, cho nên Úc Cẩn và Khương Tự không tới Từ Ninh Cung thỉnh an không tính là thất lễ.

“Ai gia ước gì náo nhiệt chút ——” Thái Hậu dừng nói, giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, giọng khàn khàn nói, “Bình cô cô thật sự đã chết?”

Cảnh Minh Đế chậm rãi gật đầu.

Thái Hậu vỗ vỗ trụ giường, thở dài: “ Bình cô cô này, rõ ràng là cố ý chết cho ai gia xem!”

Cảnh Minh Đế ngẩn người, vội hỏi: “Mẫu hậu chỉ giáo cho?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play