Cũng nên ý tứ một chút, bằng không lời kế tiếp bảo Đại trưởng lão phải nói thế nào.
Hoa trưởng lão thì lắp bắp kinh hãi: “Đại trưởng lão ——”
Đại trưởng lão khoát tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương Tự: “Ta đang nghĩ, có lẽ Thánh Nữ chân chính là ngươi, mà không phải A Tang.”
Lần này Khương Tự kinh ngạc không phải giả vờ: “Đại trưởng lão chớ có nói đùa.”
Đại trưởng lão chỉ chỉ bốn phía: “Nếu là nói đùa, thì sẽ không nói ở đây.”
“ Thánh Nữ Ô Miêu chính là linh nữ thiên mệnh, mà ta là người Đại Chu chính cống.”
Đại trưởng lão trầm mặc trong một chớp mắt, rồi nói: “ Trên người A Tang chảy xuôi huyết mạch Đại Chu.”
“Cái gì?” So với Khương Tự thì kinh ngạc hơn chính là Hoa trưởng lão.
Khương Tự không lên tiếng, chỉ là đôi mắt trợn to vài phần, biểu đạt ra nỗi kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới chỉ là đổi lại phương thức ở chung với Đại trưởng lão mà thôi, thế mà lại có thể biết được bí mật như vậy.
Kiếp trước, nàng giấu diếm thân phận trong lòng run sợ sống qua những ngày như lục bình không rễ, mà kiếp này nàng là Vương phi Đại Chu da mặt dày cái gì cũng dám làm, vì thế Đại trưởng lão cũng lựa chọn cách thức khác nhau.
Đại trưởng lão trầm giọng giải thích: “ Bà ngoại của A Tang thời còn trẻ từng đi qua Đại Chu, sau đó mang theo một bé gái trở về, bé gái đó chính là mẫu thân của A Tang …… Ông ngoại của A Tang rất có thể là người Đại Chu, vậy thì trên người A Tang chảy xuôi huyết thống Đại Chu……”
Chuyện này Hoa trưởng lão cũng không rõ lắm, An trưởng lão lại rất rõ.
Cũng là vì An trưởng lão biết việc này, cho nên sau khi thấy A Tang triển lộ thiên phú không tốt, An trưởng lão bắt đầu hoài nghi A Tang cũng không phải là linh nữ thiên mệnh chân chính, mà là Đại trưởng lão vì an ổn nhân tâm mà dứt khoát đẩy lên.
Nói thật ra thì, làm sao mà trong lòng Đại trưởng lão chưa từng dao động cho được, nhưng bà tuyệt không thể chấp nhận cái nhìn của An trưởng lão.
Ở sau thế hệ bà đã trống một thế hệ Thánh Nữ, bà vẫn có thể chờ đến Thánh Nữ đời thứ ba trưởng thành đấy, nhưng nếu như lại bỏ trống một thế hệ Thánh Nữ, chờ bà buông tay ra đi Ô Miêu sẽ đại loạn.
Vô luận là bà hay là An trưởng lão, đều một lòng vì Ô Miêu, chỉ là suy nghĩ và cách làm bất đồng, mới xung đột không ngừng thôi.
Khương Tự lẳng lặng nghe Đại trưởng lão nói xong, bình tĩnh nói: “Nghe Đại trưởng lão nói, thì bà ngoại và cha mẹ song thân của A Tang đều là người Ô Miêu, mặc dù ông ngoại là người Đại Chu, trên người A Tang chảy xuôi huyết mạch Đại Chu cũng rất ít ỏi, nàng là linh nữ thiên mệnh chẳng có gì lạ. Mà ta là người Đại Chu chính thống, sao có thể là linh nữ thiên mệnh của Ô Miêu được?”
Đại trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, giọng điệu cũng không khẳng định cho lắm: “Có lẽ là xảy ra vấn đề gì đó. Có lẽ Chân Thần chọn ra Thánh Nữ cũng không giới hạn ở Ô Miêu, bằng không nên giải thích thế nào về thế hệ Thánh Nữ trước A Tang lại bị trống?”
Khương Tự không nhịn được mà bật cười: “ Ý của ngài là Chân Thần đã nhìn chán bé con nhà mình, bắt đầu thưởng thức con nhà người ta?”
Khóe miệng Đại trưởng lão giật giật, đối với cách nói của Khương Tự có phần bất đắc dĩ.
“Vô luận như thế nào, ngươi đã nắm giữ Ngự Cổ thuật, đó chính là Thánh Nữ chân chính. Phải biết rằng trước giờ ở Ô Miêu có thể nắm giữ Ngự Cổ thuật chỉ có Thánh Nữ.” Đại trưởng lão kiên định nói.
Một thế hệ tân Thánh Nữ nắm giữ trọn vẹn Ngự Cổ thuật, cũng mang ý nghĩa nhiệm vụ của Đại trưởng lão đã hoàn thành, cho dù đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn cũng không đáng sợ nữa.
Đại trưởng lão nhìn Khương Tự ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Xuất hiện Thánh Nữ chân chính vốn là việc đại hỉ, nhưng vì sao lại là nữ tử Đại Chu?
Khương Tự biểu hiện lãnh đạm, hiển nhiên không tán thành cách nói của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão thấy vậy, quyết định lại nói ra một bí mật: “Ta sẽ suy đoán như vậy, còn có liên quan đến ba quẻ bói mà Thái Thượng trưởng lão sinh thời đã lưu lại.”
Hoa trưởng lão lắp bắp kinh hãi.
Ba quẻ mà Thái Thượng trưởng lão lưu lại?
Hóa ra trong tộc còn có nhiều bí mật như vậy mà thân là trưởng lão bà lại không hay biết.
Đại trưởng lão dường như đoán được Hoa trưởng lão nghĩ cái gì, khẽ thở dài: “Ngươi không rõ cũng chẳng có gì lạ, ba quẻ mà Thái Thượng trưởng lão lưu lại tương quan với sinh tử tồn vong của tộc ta, người biết được cực ít.”
Nói tới đây, trên mặt Đại trưởng lão hiện lên vẻ tối tăm.
Bí mật quan trọng như vậy, tuy trưởng lão trong tộc biết được cũng không nhiều, cố tình rất có thể đã bị Tuyết Miêu tộc biết được……
Khương Tự hỏi: “Thái Thượng trưởng lão là Đại trưởng lão trước ngài một thế hệ sao?”
Tuy rằng là biết rõ còn cố hỏi, nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi, bằng không Đại trưởng lão càng nhận định nàng là Thánh Nữ chân chính.
Đại trưởng lão gật đầu: “Không sai. Thái Thượng trưởng lão am hiểu thuật bói toán, từng bốc ra ba quẻ tương quan đến tồn vong của Ô Miêu, trong đó một quẻ là ——”
Bà nhìn Khương Tự một cái thật sâu, mới nói: “Long chi thất tử* sẽ mang tia nắng ban mai đến, xua tan hắc ám cho Ô Miêu.”
( Ý là đứa con thứ bảy của Vua, Long là rồng tượng trưng cho Hoàng đế)
Trong lòng Khương Tự nhảy dựng.
Giọng nói của Đại trưởng lão ở trong mật thất có vẻ già nua xa xăm: “Phóng mắt khắp thiên hạ, chỉ có Đại Chu coi Long là tượng trưng cho Đế vương. Long chi thất tử, hẳn chính là Thất hoàng tử Đại Chu, cũng chính là phu quân Yến Vương của Vương phi.”
“Cho nên?” Giờ khắc này, trên mặt Khương Tự không có bất luận biểu cảm gì.
Đại trưởng lão chăm chú nhìn Khương Tự một lát, chậm rãi nói: “Yến Vương đã từng cứu A Tang, ngay từ đầu, ta cho rằng việc này đã ứng với quẻ ngôn của Thái Thượng trưởng lão, nhưng sau đó A Tang lại chết…… Mà ngươi trở thành Yến Vương phi chẳng những có dung mạo giống y A Tang, còn nắm giữ Ngự Cổ thuật……”
Khương Tự trầm mặc.
Trên mặt bình tĩnh nội tâm nàng lại vô cùng hỗn loạn.
A Cẩn đã cứu A Tang?
Khó trách A Cẩn biết A Tang đã chết, còn hiểu biết rất nhiều dị thuật……
Khương Tự bắt đầu hoài niệm cái kéo đặt trong Vương phủ.
“Được thôi, ta không ngại làm Thánh Nữ.” Bình tĩnh trở lại Khương Tự nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Nàng đáp ứng quá nhẹ nhàng, ngược lại làm Đại trưởng lão sửng sốt một chút.
“Không biết hai quẻ ngôn còn lại là gì?”
Đại trưởng lão hoàn hồn, lắc lắc đầu: “Hai quẻ kia tạm thời không tiện cho ngươi biết được, trừ phi ngươi đáp ứng ở lại Ô Miêu lâu dài làm Thánh Nữ chân chính.”
Điểm này, Khương Tự tự nhiên không làm được.
Nàng tạm thời từ bỏ ý định tìm hiểu hai quẻ ngôn còn lại, cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền nói đến chuyện hợp tác đi.”
“Hợp tác?” Sắc mặt Đại trưởng lão trở nên cổ quái.
Khương Tự mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, hợp tác cùng có lợi, Đại trưởng lão cảm thấy thế nào?”
“Vậy ngươi nói thử xem hợp tác thế nào.”
“Ô Miêu cần một vị Thánh Nữ, mà ta là Vương phi Đại Chu, không có khả năng lúc nào cũng ở nơi này. Không bằng như vậy đi, lúc Ô Miêu cần Thánh Nữ xuất hiện, ta sẽ tận lực phối hợp, mà bình thường thì ta vẫn làm Vương phi, kỳ hạn đến khi Ô Miêu xuất hiện tân Thánh Nữ mới thôi.”
“Chúng ta cần làm cái gì?” Đại trưởng lão một châm thấy máu hỏi.
Bà đã nhìn ra, so với A Tang thanh cao vô trần, vị Vương phi Đại Chu trước mắt cũng không phải dễ lừa.
Có được tất có mất, chỉ xem điều kiện mà Yến Vương phi đưa ra có thể làm bà chấp nhận được hay không thôi.
Khương Tự nhìn Đại trưởng lão, lại nhìn nhìn Hoa trưởng lão, nhàn nhạt nói: “Bình thường cũng không cần làm bất luận chuyện gì cả, chỉ là nếu như ta với Vương gia gặp phải phiền toái không tránh khỏi, mong rằng Ô Miêu giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn.”
Đại trưởng lão trầm ngâm một lát, trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Sau khi bà đáp ứng, tay vừa lật liền xuất hiện một lệnh bài nho nhỏ: “Đây là Thánh Nữ lệnh, một khi ngươi gặp được phiền toái hãy đưa lệnh bài này đến Ô Miêu, Ô Miêu sẽ cố hết sức tương trợ.”
Khương Tự nhận lấy Thánh Nữ lệnh ý nghĩa phi phàm này, chỉ cảm thấy chuyến này vô cùng viên mãn.
Mà sau đó không lâu, Đại trưởng lão nhận được tin tức, có người cầm Thánh Nữ lệnh cầu kiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT