Hy vọng?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết lời này của Úc Cẩn có ý gì.

Triệu thị lang ho khan hai tiếng, hỏi: “Vương gia cho những dân chúng đó hy vọng như thế nào?”

“Ta trước hỏi Triệu đại nhân, hiện giờ bách tính tập trung ở Tây khu có bao nhiêu người?”

Triệu thị lang nhớ rõ số liệu này trong đầu, lập tức nói: “Hết hạn đến hôm qua, đại khái có hơn hai vạn tám ngàn người.”

“Như vậy Đông khu thì sao?”

Mặt Triệu thị lang hiện vẻ khó xử: “ Nhân số Đông khu không dễ đăng ký, mỗi ngày đều sẽ có người chết bởi dịch bệnh……”

Vài quan viên địa phương lặng lẽ lau khóe mắt.

Huyện Tiền Hà xem như huyện lớn, dân cư năm vạn có thừa, mà nay một cơn động đất cộng thêm bệnh dịch, dân cư thiệt hại non nửa.



Những người này đều là người sống sờ sờ.

“Ta đã hỏi thái y, thời kỳ ủ bệnh của bệnh dịch đại khái khoảng nửa tháng. Từ ngày đầu tiên phát hiện bệnh dịch đến bây giờ đã qua tầm mười ngày, những người đến Đông khu sớm nhất cách khoảng thời gian này đã không tới mấy ngày, sao không chọn từ trong đó ra mấy trăm người hạ trại tạm cư ở ngoài thành trước, từ đó làm yên lòng mọi người? Như vậy sau khi an ổn vượt qua thời kỳ ủ bệnh, liền có thể thả bá tánh Tây khu ra thành.”

Qua thời kỳ ủ bệnh không thấy phát tác là có thể thả ra thành, những quan viên này cũng có tính toán như thế, chỉ là bọn họ vì vạn vô nhất thất không định thả ra người nào, mới khiến cho bầu không khí giằng co giữa nạn dân và triều đình càng ngày càng giương cung bạt kiếm.

Triệu thị lang tuy cảm thấy một vị hoàng tử mà suy nghĩ cho bá tánh như thế không dễ dàng, nhưng lại cho rằng đề nghị của Úc Cẩn có chút ngây thơ, lắc đầu nói: “Hiện giờ nạn dân ở Tây khu gần ba vạn người, Vương gia có nghĩ tới làm sao để chọn ra mấy trăm người không? Trong trăm chọn một, chọn người nào thì tốt, không chọn người nào thì tốt đây? Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, đến lúc đó người không được chọn trong lòng sẽ tồn oán hận, tình hình có lẽ còn hỗn loạn hơn hiện giờ.”

“ Đạo lý không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều không sai, cho nên lựa chọn con người làm ra đều sẽ không làm người ta tin phục.” Úc Cẩn bình tĩnh nói.

“Vậy ý của Vương gia là ——”

Úc Cẩn cười liếc nhìn mọi người một cái, phun ra hai chữ: “Rút thăm.”

Rút thăm?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thần sắc cổ quái.

Chuyện nghiêm túc như vậy lại rút thăm?

Úc Cẩn mắt lạnh nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng cười lạnh.

Rút thăm thì làm sao? Hắn chính là rút thăm trúng mới đến đây đó!

Những người này ai dám nói linh tinh, hắn liền trực tiếp đem chuyện hoàng đế lão tử làm nói ra, xem bọn họ còn dám nhiều lời một chữ không.

Cũng may đám quan viên này tuy cảm thấy rút thăm có hơi không đủ nghiêm túc, nhưng cẩn thận cân nhắc, vậy mà cảm thấy so với biện pháp khác thì có thực hiện.

Rút thăm quyết định vận mệnh, đem vận mệnh giao cho ý trời, không được lựa chọn liền không thể oán trách.

Tuy cảm thấy biện pháp có thể thực hiện, nhưng trong đó vẫn tồn tại quá nhiều vấn đề chi tiết cần phải thảo luận.

Có một quan viên địa phương nhịn không được nói: “Rút thăm, lại nên rút thế nào đây? Mấy vạn người xếp hàng rút thăm, trình tự trước sau không đồng nhất, cũng sẽ tồn tại bất công? Còn nữa, mấy vạn người này tuy đều tụ tập ở Tây khu, nhưng cũng phân chia khu vực, bình thường nghiêm cấm bọn họ chạy lung tung, để tránh tiếp xúc với người ủ mầm bệnh tạo thành truyền nhiễm lan rộng. Nếu như đem những người này tập trung hết ở một chỗ, vậy khả năng lây nhiễm dịch bệnh sẽ càng gia tăng lớn hơn……”

Úc Cẩn gật gật đầu, rất tán đồng lời của quan viên này.

Đương nhiên, hắn tán đồng chính là nửa đoạn sau.

Rút thăm có một chỗ thần kỳ, vô luận rút trước hay rút sau kỳ thật khả năng rút trúng đều như nhau, nhưng thường nhân đều cho rằng rút trước tỷ lệ sẽ lớn hơn một chút, hắn không định tốn nhiều miệng lưỡi giải thích điều này cho những người này.

Còn về quan viên nói mấy vạn người tụ tập một chỗ sẽ gia tăng khả năng lây nhiễm dịch bệnh, quả thật là như thế.

“Đều tập trung ở một chỗ rút thăm quả thật không ổn. Triệu đại nhân, người tập trung ở Tây khu phân chia mấy khu vực?”

“Năm khu vực, mỗi khu vực năm sáu ngàn người. Năm, sáu ngàn người này lại phân đội, dưới đội lại phân tổ, thuận tiện quản lý.”

“Một tổ bao nhiêu người?”

Triệu thị lang nhìn về phía huyện lệnh huyện Tiền Hà.

Huyện lệnh huyện Tiền Hà lại nhìn về phía cấp dưới.



Cấp dưới vội nói: “Một nhóm người phân chia sáu đội, mỗi đội phân mười tổ, mỗi tổ ước chừng trên dưới một trăm người.”

Úc Cẩn nghiêm túc nghe, không khỏi đổi mới cái nhìn về những quan viên này.

Quan viên chân chính làm việc, so với người ngoài nghề như hắn vẫn có kinh nghiệm hơn.

Vốn mấy vạn nạn dân hỗn loạn, phân chia ra, sẽ dễ quản lý không khác vệ sở mấy.

Chẳng qua bách tính cảm xúc kích động tập trung ở một chỗ khó quản lý hơn binh sĩ nhiều, với cả quan binh cứu tế có cả đống việc phải làm, nhân thủ dùng để quản lý nạn dân không đủ, mới có nhiều bạo loạn như vậy.

Úc Cẩn trầm ngâm một phen, cười nói: “Chư vị đại nhân chu đáo như thế, khiến tiểu vương kính nể.”

Mọi người ngoài ý muốn được khen ngợi, rối rít nói: “Vương gia quá khen.”

Trong lòng lại nảy sinh hảo cảm với Úc Cẩn.

Đường đường Vương gia có thể đem nỗ lực của bọn họ nhìn ở trong mắt, cũng coi như khiến người vui mừng.

“Nếu đã phân tổ tỉ mỉ, vậy dễ làm rồi, mỗi tổ dùng phương thức rút thăm chọn ra một người là được, công bằng công chính, không lừa già dối trẻ, ai cũng không thể nói gì.”

Triệu thị lang bấm tay tính toán: “Mỗi tổ chọn ra một người, mỗi khu chính là sáu mươi người, năm khu vừa vặn ba trăm người……”

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau.

Chọn ra ba trăm người ra khỏi thành, hình như có thể làm được.

“Ba trăm người sau khi ra khỏi thành liền ở tập trung ở ngoài thành, để triều đình tạm thời phụ trách quản lý ăn uống của những người này hẳn là không có vấn đề chứ?”

Biết những quan viên này không hoàn toàn là giá áo túi cơm, lời nói của Úc Cẩn có thêm vài phần khách khí. 

Suy bụng ta ra bụng người, mọi người phát hiện hắn khách khí, hảo cảm lại thăng không ít.

Yến Vương thật sự mạnh hơn Thái Tử nhiều ……

Triệu thị lang trầm ngâm nói: “Quản lý ba trăm người vẫn là không thành vấn đề.”

Úc Cẩn cười cười: “ Ba trăm người này chẳng khác nào cho  người dân trong thành một hy vọng. Có hy vọng này ở đó, bọn họ có thể chờ đợi tiếp, mà không phải dấy lên xung đột lần này đến lần khác.”

Mọi người không khỏi gật đầu, xem như tán đồng đề nghị của Úc Cẩn.

“Còn có một việc, tiểu vương muốn nhắc nhở các vị.”

“Vương gia mời nói.” Mọi người cùng nói.

“ Giữa hai khu Đông Tây, phải thi hành phong tỏa càng nghiêm khắc hơn. Hôm nay ba người nhà phụ nhân kia hẳn là là từ Đông khu chạy ra, chưa được y giả kiểm tra đã cùng bách tính Tây khu chen lấn với nhau, một khi có người bị bệnh, hậu quả không dám tưởng tượng.”

Triệu thị lang cười khổ: “Nhân thủ eo hẹp, luôn sẽ có cá lọt lưới……”

Úc Cẩn trầm mặc.

Có một số việc không phải cứ muốn là làm được, điều hắn làm được cũng chỉ có thể tận lực nhắc nhở. 



“Vậy cứ làm theo đề nghị của Vương gia, trước làm yên lòng dân chúng trong thành rồi lại nói.”

Chờ đến giờ Thân buổi chiều, Úc Cẩn cùng đám người Triệu thị lang đúng giờ xuất hiện ở trên tường thành.

Có nhiều người dân ùa ra đứng ở cửa thành hơn, dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi đứng ở trên tường thành.

Úc Cẩn giơ tay lên, hiện trường rối loạn nhất thời lặng ngắt như tờ.

Nghe Úc Cẩn nói hết chuyện  rút thăm theo tổ xác định người ra khỏi thành, toàn trường nhất thời lại trở nên hỗn loạn.

Úc Cẩn lại lần nữa giơ tay, chờ trường hợp an tĩnh, lại nói: “Tiểu vương ngu dốt, đây đã là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ ra được. Nếu mọi người không hài lòng, vậy xin chư vị tạm thời an tâm chớ vội, chờ các đại nhân tiếp tục thương nghị tìm ra tốt biện pháp hơn.”

Mọi người nghe xong không khỏi nóng nảy.

Chờ đám quan lão gia đó tìm ra biện pháp tốt hơn? Còn không bằng chờ heo mẹ leo cây!

“Chúng ta nguyện ý!” Mọi người sôi nổi hô to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play