Úc Cẩn thả Khương Tự xuống, nhíu mày nhìn lướt qua cửa phòng.
Hắn và A Tự làm vài chuyện không biết xấu hổ thời gian lâu, bọn nha hoàn bên người A Tự đều có phần thức thời, loại thời điểm này tự nhiên sẽ biết tránh đi.
Là ai không có nhãn lực như vậy?
Đang chửi thầm, tiếng đập cửa đột nhiên ngừng, sau đó không lâu cửa sổ bị đập vang.
Úc Cẩn đi qua, dùng sức kéo ra cửa sổ, liền thấy Nhị Ngưu hai chân trước gác bệ cửa sổ, chân sau dùng sức giẫm một cái, nhảy tới trên người hắn.
“Gâu gâu!” Nhị Ngưu phe phẩy cái đuôi thân thiết với Úc Cẩn.
Úc Cẩn vốn dĩ muốn phát hỏa lập tức biến mất, bất đắc dĩ sờ sờ đầu Nhị Ngưu, trách mắng: “Mau đi xuống.”
Ôm ấp của hắn là để lại cho A Tự, Nhị Ngưu gia hỏa này treo ở trước ngực hắn làm gì?
Nhị Ngưu bốn chân rơi xuống đất, bỏ qua Úc Cẩn, đi đến trước mặt Khương Tự lấy lòng kêu hai tiếng.
Khương Tự cười vuốt ve bộ lông rậm rạp trên lưng Nhị Ngưu: “Đừng nóng vội, thịt chưng đợi lát nữa là được rồi.”
Khương Tự cười khanh khách nói: “Sáng hôm nay có bảo phòng bếp làm thịt chưng.”
Nhìn thê tử lúm đồng tiền như hoa, lại nhìn lại Nhị Ngưu vẻ mặt thèm nhỏ dãi, Úc Cẩn nhất thời nổi giận: “Nhị Ngưu có thịt xương là đủ rồi, còn ăn thịt chưng gì nữa!”
Thật quá đáng, quá không có thiên lý, hắn ở Tông Nhân Phủ thèm thịt chưng thèm đến trông mòn con mắt, con cờ hó chết tiệt Nhị Ngưu nói muốn ăn liền có ăn, nói không chừng còn ăn một chậu đào hố giấu một chậu nữa!
Úc Cẩn đen mặt giơ tay chỉ cửa: “Đi ra ngoài!”
Nhị Ngưu từ trong cổ họng phát ra tiếng hư hư bất mãn, thấy chủ nhân đằng đằng sát khí, quyết định tránh đi mũi nhọn, phe phẩy đuôi liền đi ra ngoài, còn dùng chân trước dùng sức đóng lại cửa phòng.
Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, dù sao không thể thiếu thịt chưng cho nó ăn là được.
Theo tiếng đóng cửa ngừng lại, trong nhà khôi phục an tĩnh.
Úc Cẩn kéo Khương Tự qua, ủy khuất nói: “A Tự, ta cũng muốn ăn thịt chưng.”
Khương Tự liếc hắn một cái, cong môi nói: “Hôm nay bảo phòng bếp làm rất nhiều, không thể thiếu của chàng.”
Úc Cẩn kéo Khương Tự ngồi vào trên giường, không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ mấy ngày ta không ở trong phủ, Nhị Ngưu mỗi ngày đều được ăn thịt chưng?”
Khương Tự không hề đùa hắn, cười nói: “Không có. Nghĩ chàng thích ăn thịt chưng lại không ở nhà, liền lười làm.”
Úc Cẩn lúc này mới vui vẻ lên, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng nhỏ của Khương Tự: “Hài tử thế nào, không làm nàng khó chịu chứ?”
“Còn tốt, hiện tại đã không phản ứng buồn nôn nữa, chỉ là vẫn hay buồn ngủ.”
Nhắc tới hài tử, biểu tình trên mặt Khương Tự càng thêm mềm mại.
Lương y chính và Ngự y đều nói nàng thai tướng vững vàng, đứa nhỏ này xác thật làm nàng rất bớt lo.
Nàng sẽ có một hài tử có huyết mạch tương liên với người yêu, đây là chuyện kiếp trước chưa từng có.
Nghĩ đến những điều đó, Khương Tự có khi sẽ sinh ra cảm giác không chân thật, nhưng mối liên hệ huyền diệu với thai nhi trong bụng vẫn luôn nhắc nhở nàng hết thảy những điều này đều là thật.
“Nó sẽ động sao?” Úc Cẩn hứng thú bừng bừng hỏi.
Ở Tông Nhân Phủ mấy ngày, thời gian hắn nhớ tới hài tử ít hơn so với nhớ tức phụ nhiều, giống như đều là nhân tiện nhớ tới, tỷ như hài tử có làm A Tự ngủ ngon ăn ngon hay không ……
Chính là khi tay đặt lên bụng thê tử, sự tồn tại của tiểu gia hỏa giống như càng thêm chân thật.
Khương Tự lắc đầu: “Cảm giác không ra, Lương y chính nói chờ thêm một tháng hẳn là có thể cảm giác được.”
Vợ chồng hai người liền nói vài câu về đề tài hài tử, Úc Cẩn nghiêm mặt: “A Tự, nàng nghe nói chuyện Thái Tử bị phế chưa?”
Thái Tử bị phế là đại sự chấn kinh triều dã, đã sớm theo bách quan huân quý rời khỏi Phụng Thiên Điện mà truyền ra rồi.
“ Biết rồi.”
“Ta luôn cảm thấy Thái Tử không thể nào xui khiến Kim Ngô Vệ ám sát An Quận Vương, chỉ tiếc lần này tế thiên không có đi theo, bằng không còn có thể nhìn thấy chân tướng.” Úc Cẩn rất là tiếc nuối nói.
Khương Tự môi mấp máy, vẫn là không nói ra nguyên nhân chân chính Thái Tử bị phế, cười nói: “Chân tướng là gì, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.”
Úc Cẩn gật đầu: “Cũng phải. A Tự nàng không thấy đâu, lúc ta rời khỏi Tông Nhân Phủ vừa vặn đụng phải phế Thái Tử bị áp giải đến Tông Nhân Phủ, phế Thái Tử còn muốn đánh ta nữa chứ.”
“Phế Thái Tử hiện tại là chó rơi xuống nước, không cần thiết so đo với hắn.” Khương Tự nói, đột nhiên nghĩ đến vị gia trước mắt này ngay cả dấm của Nhị Ngưu đều có thể ăn đến mấy ngày, có một số việc vẫn là phải nhắc nhở một chút.
“A Cẩn, ta tuy tiếp xúc với phụ hoàng rất ít, lại nhìn ra được ông ấy kỳ thật rất coi trọng phế Thái Tử ……”
“Ý của nàng là ——”
Khương Tự ý vị thâm trường nói: “Có lẽ chờ phụ hoàng hết giận sẽ thay đổi chủ ý đâu.”
Úc Cẩn ngẩn ra, lâm vào suy tư.
Nếu về sau hoàng đế lão tử còn sẽ lập lại Thái Tử, vậy thái độ đối với phế Thái Tử xác thật không nên quá tệ.
Hắn thì không sao cả, nhưng còn có A Tự, còn có hài tử chưa xuất thế, hắn không thể liên lụy hai người đi theo hắn chịu khổ.
“A Tự nàng yên tâm đi, lòng ta hiểu rõ.”
“Ừ, đi dùng cơm trước đi.”
Trên bàn cơm rất nhanh bày xong chén đĩa, trung tâm nhất đặt một chén lớn thịt chưng, màu sắc mê người, dùng chiếc đũa gắp lên cắt một miếng lớn hơi mỏng, liền lộ ra đậu que chua trải ở phía dưới.
Một bữa cơm ăn đến mỹ mãn, Úc Cẩn súc miệng, nói với Khương Tự: “Nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đi tắm, tắm rửa xong sẽ đi qua.”
Rất nhiều nhà nặng quy củ, nam chủ nhân vào ban ngày hiếm khi đi nội viện, hơn phân nửa thời gian đều ở thư phòng tiền viện, quy củ này đặt ở Yến Vương phủ chính là mây bay.
Với Úc Cẩn mà nói, cái quy củ chó má gì đó đều không quan trọng bằng ôm tức phụ ngủ.
Khương Tự đối với việc này cũng tập mãi thành thói quen: “Ừ, ta đây về phòng trước chờ chàng.”
Vừa mới dùng cơm xong liền nằm xuống sẽ không thoải mái, Khương Tự liền ở trong phòng tản bộ vài vòng, chưa đợi được Úc Cẩn tắm gội trở về, lại chờ được tin tức Lỗ Vương tới thăm cửa.
Vài toà vương phủ tọa lạc trên một con đường, mà Lỗ Vương phủ cùng Yến Vương phủ cách gần nhất. Dĩ vãng hai huynh đệ gặp mặt liền cấu véo, chưa từng qua lại bao giờ.
Lúc này Lỗ Vương tới cửa?
Chờ Úc Cẩn thay một thân y phục sạch sẽ trở về, Khương Tự liền đem chuyện Lỗ Vương tới thăm cửa nói cho hắn.
Úc Cẩn nghe xong mày nhăn lại: “Hắn tới làm gì? Vậy A Tự nàng nghỉ ngơi trước, ta đi phía trước xem thử.”
Chuyện hắn ra khỏi Tông Nhân Phủ chắc hẳn đều đã biết, trước mắt dùng lý do tránh mà không gặp không thích hợp lắm.
Tiêu sái không kềm chế được xem như một mặt Úc Cẩn dùng để tự vệ, còn một mặt bừa bãi chính là vờ ngớ ngẩn.
Hắn là người có tức phụ có hài tử, cũng không thể vờ ngớ ngẩn được.
Lỗ Vương ngồi ở phòng khách, nhàm chán đánh giá bốn phía.
Trong phủ Lão Thất bố trí thật đúng là đơn giản —— từ từ!
Lỗ Vương đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đi đến trước một cái bàn nhỏ cao, nơi đó đặt một cái bình củ tỏi.
Bình cổ dài tảo văn Thanh Hoa ngư, thoạt nhìn đơn giản cổ xưa, trên thực tế xác thật là cổ xưa.
Lớn lên trong ổ vàng núi bạc Lỗ Vương hiển nhiên là biết hàng, nhìn vài lần liền có thể khẳng định cái bình củ tỏi trước mắt này thế nhưng là đồ cổ Đại Hán truyền xuống!
Một cái bình củ tỏi thời Đại Hán, giá trị đặc biệt cao.
Lão Thất không phải dã hài tử từ nhỏ đã bị ném ra ngoài cung sao, lần này vào Tông Nhân Phủ nghe nói còn bị phạt một năm lương bổng, tiền của hắn từ đâu ra!
Chờ Úc Cẩn vào phòng khách, Lỗ Vương nhịn không được hỏi chuyện cái bình.
Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “À, lúc trước không phải mua cho Vương phi một gian cửa hàng son phấn sao, không nghĩ tới cửa hàng nhỏ còn kiếm tiền rất được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT