Bà lão nói nhanh mà gấp, sắc mặt bởi vì phẫn nộ mà trướng đến ửng hồng.

Khương Tự nghe ra thoáng cố hết sức, đại khái hiểu được ý tứ của bà lão: Ấn đường của Thánh Nữ có nốt ruồi son, ngươi không có, ngươi đồ tiện nữ đáng bị vạn trùng phệ tâm. ( phệ: cắn nuốt)

“Hoa Qua, ngài đang nói cái gì nha?” Thiếu nữ vẻ mặt giật mình, chỉ vào Khương Tự, “Nàng không phải Thánh Nữ sao?”

Bà lão hơi bình tĩnh lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Khương Tự sắc mặt bình tĩnh nhìn bà lão, nhàn nhạt nói: “Ta là A Tang.”

Bà lão lộ ra thần sắc kinh ngạc, thần sắc vốn dĩ kiên định có một tia dao động.

Nếu như nữ tử có dung mạo giống y hệt Thánh Nữ trước mắt nói chính mình là Thánh Nữ, vậy bà chắc chắn sẽ không tin.

Nhưng nữ tử này nói nàng gọi A Tang.

Nếu là người ngoại tộc giả mạo Thánh Nữ, như thế nào biết nhũ danh của Thánh Nữ?

Bà lão bắt đầu chần chừ.

Cằm Khương Tự khẽ nhếch: “Có người có thể giả mạo ta?”

“Chính là ấn đường Thánh Nữ có nốt ruồi ——” Bà lão vừa rồi hùng hổ doạ người khí thế lập tức giảm đi không ít.

Khương Tự không chút nào khiếp sợ, không vui hỏi lại: “Chỉ bằng một cái nốt ruồi?”

Kiếp trước nàng lấy thân phận A Tang sinh sống mấy năm, còn chưa từng lộ ra sơ hở bao giờ.

Đương nhiên, điều này có liên quan đến phương thức bồi dưỡng Thánh Nữ của Ô Miêu tộc.

Ở trong tộc trước chọn ra một nhóm nữ đồng có tư chất, từ đó rời xa cha mẹ người nhà, cùng tu tập dị thuật.

Đây là một quá trình không ngừng đào thải, qua từng năm Thánh Nữ chờ chọn càng ngày càng ít, cho đến khi chọn ra Thánh Nữ duy nhất theo đại trưởng lão cùng sinh hoạt tu hành.

A Tang mười tuổi được chọn Thánh Nữ, người quen thuộc nàng nhất chính là đại trưởng lão cùng tỳ nữ bên người. Đối với những người khác mà nói, Thánh Nữ là một tồn tại cách đám mây, thần thánh không thể mạo phạm.

Mà nay, A Tang qua đời đã hai năm, càng không có khả năng có người gặp qua.

Nàng và A Tang có dung mạo giống nhau, biết nói ngôn ngữ Ô Miêu, lại hiểu dị thuật Ô Miêu, thậm chí quen thuộc một ít thói quen nhỏ của A Tang, ai dám nói nàng không phải Thánh Nữ?

Đương nhiên, nếu lúc nào đó bà lão đi tìm đại trưởng lão chứng thực, đại trưởng lão để lộ ra tin A Tang đã chết, vậy nàng ắt lộ tẩy.

Chỉ là ai để ý chứ? Nàng hiện tại chính là muốn từ trong miệng bà lão tìm hiểu tin tức muốn biết mà thôi.

“Chính là ấn đường Thánh Nữ có nốt ruồi son……” Bà lão càng thêm dao động, trong mắt do dự không chắc.

Khương Tự cười cười, giơ tay mơn trớn ấn đường, chỗ đó thình lình xuất hiện một nốt ruồi đỏ nho nhỏ.

Bà lão sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ kia không chớp.

Khương Tự lạnh lùng liếc nhìn bà lão một cái: “Làm sao, còn cho rằng ta không phải Thánh Nữ? Bà hẳn là đã lâu chưa gặp ta nhỉ?”

Bà lão lập tức cúi đầu xuống: “Xin Thánh Nữ tha thứ ta vô tri.”

Khương Tự trong lòng khẽ động, lập tức hiểu rõ thân phận của bà lão.

Ở Ô Miêu, có thể ở trước mặt Thánh Nữ tự xưng “Ta” chỉ có thân phận trưởng lão.

“Đứng lên đi.”

Bà lão đứng dậy, hỏi Khương Tự: “Thánh Nữ vì sao lại đến kinh thành Đại Chu?”

“Trưởng lão lại vì sao mà đến?” Khương Tự nhân cơ hội hỏi lại.

Nếu mười mấy năm trước bà lão đã tới kinh thành Đại Chu, nàng lớn mật suy đoán e rằng kể cả A Tang cũng không biết mục đích bà lão tới đây.

Bà lão do dự một chút, nói: “Ta là nhận mệnh của đại trưởng lão tới nơi này, về phần nguyên nhân…… Mong Thánh Nữ thứ tội, không có đại trưởng lão cho phép ta không thể nói với bất luận kẻ nào.”

Khương Tự lặng lẽ thở dài.

Không lừa được rồi, đáng tiếc.

Có điều sự tình bí ẩn quan hệ cả một tộc, không biết chưa chắc là chuyện xấu.

Tương lai bà lão trở lại Ô Miêu tộc, nhắc tới việc này với đại trưởng lão chắc chắn sẽ vạch trần thân phận của nàng, nếu hiện tại bị nàng biết được bí mật quan trọng gì đó, nói không chừng sẽ chọc phải đại phiền toái.

“ Cửa hàng này là mười mấy năm trước mở?”

“Mười lăm năm trước.”

Khương Tự hơi hơi giật giật đuôi lông mày.

Mười lăm năm trước nàng một tuổi hơn, mẫu thân chính là mất vào lúc ấy.

“Lâu như vậy à, chưa từng nghe đại trưởng lão nhắc tới.” Khương Tự cảm thán nói.

Khương Tự nhắc tới đại trưởng lão ngữ khí thân quen tự nhiên, bà lão tức khắc đánh mất mọi sự nghi ngờ.

Cứ như vậy, nói chuyện liền nhiều lên.

“Việc này quan hệ trọng đại, chỉ có đại trưởng lão cùng người chấp hành nhiệm vụ biết, Thánh Nữ đương nhiên không nghe đại trưởng lão nhắc qua.”

“Như vậy à.” Khương Tự thấy bà lão không hề hoài nghi, liền hỏi, “Bà có biết vì sao ta tìm đến đây không?”

Bà lão lắc đầu.

Thần sắc Khương Tự đột nhiên lạnh lùng, không vui nói: “Ta ngẫu nhiên phát hiện một người trúng Ấn Tâm cổ!”

Bà lão hung hăng trừng thiếu nữ một cái, bày ra tư thái cung kính: “Xin Thánh Nữ bớt giận, là cháu gái ta không hiểu chuyện, lớn mật làm bậy……”

Thiếu nữ lập tức nói: “Thánh Nữ, xin ngài không nên trách Hoa Qua, đều là tiện nữ sai…… Xin Thánh Nữ trách phạt tiện nữ đi……”

Thiếu nữ nói xong phủ phục trên mặt đất run bần bật.

“Không có lần sau.”

Bà lão quát: “Thánh Nữ đều không so đo, còn không đứng dậy.”

Thiếu nữ cuống quít bò dậy, ngoan ngoãn đứng ở phía sau bà lão.

Bà lão liếc nhìn Khương Tự một cái, thầm nghĩ lần đó thấy Thánh Nữ là khi Thánh Nữ còn niên thiếu, không nghĩ tới mới qua mấy năm đã có vài phần uy nghiêm của đại trưởng lão.

Nghĩ đến đây, bà lộ ra nụ cười vui mừng.

Ô Miêu có người kế tục, thật là trời cao phù hộ.

Kỳ thật giữa đại trưởng lão và nhậm Thánh Nữ, hẳn là còn có một nhậm Thánh Nữ nữa, chỉ là thời kỳ ấy mãi vẫn không có Thánh Nữ trời chọn xuất hiện.

Tuổi Đại trưởng lão càng lúc càng lớn, chung quy có một ngày sẽ nhắm mắt, nếu không có Thánh Nữ tiếp nhận trở thành đại trưởng lão, như vậy mất đi đại trưởng lão phù hộ Ô Miêu tộc sẽ như sói mất đi răng nanh, trở thành mục tiêu bị tộc khác tranh đoạt từng bước xâm chiếm.

Vào lúc ấy, toàn bộ Ô Miêu tộc đều rất khủng hoảng, cho đến khi A Tang xuất hiện mới làm các tộc nhân nhẹ nhàng thở ra.

“Ngoài lần này ra, trước kia các ngươi còn đem Ấn Tâm cổ cho người khác?” Khương Tự trầm khuôn mặt hỏi.

Thiếu nữ vội lắc đầu: “Không có!”

“Trưởng lão thì sao?” Khương Tự nhìn chằm chằm bà lão hỏi.

Nàng chân chính muốn biết đương nhiên là lời trong miệng bà lão.

Bà lão cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có.”

Khương Tự cứng lại, có loại nghẹn khuất một quyền đánh vào trên bông.

Càng nhiều hơn chính là thất vọng.

Chẳng lẽ nói manh mối này cứ như vậy chặt đứt, nếu muốn biết Ấn Tâm cổ của Vinh Dương trưởng công chúa từ đâu mà đến phải đi hỏi bản nhân bà ta?

Hung thủ hại chết mẫu thân đương nhiên phải thu thập, nhưng muốn từ trong miệng trưởng công chúa hỏi ra những điều này chỉ sợ cũng hơi khó.

Dưới tiền đề tán thành thân phận Thánh Nữ của nàng, trừ phi bà lão nổi lên dị tâm rời bỏ Ô Miêu tộc, bằng không sẽ không nói dối nàng.

Bà lão nói không có, hẳn là không có thật.

Khương Tự có chút không cam lòng, rồi lại không có biện pháp.

“Thánh Nữ?” Thời gian Khương Tự trầm mặc có hơi dài, bà lão kêu một tiếng.

Khương Tự hoàn hồn nhìn về phía bà lão, dư quang trong lúc vô tình liếc đến thiếu nữ bên người bà, trong lòng khẽ động: “Năm đó trưởng lão một mình đến đây ư?”

Bà lão nói: “Hai người.”

“Một người khác cũng là thân phận trưởng lão sao?”

“Là nhị đại trưởng lão.”

Trước đó, trong mấy người tư chất tốt nhất cùng tu tập với đại trưởng lão chờ chọn Thánh Nữ bị đào thải chọn làm một thế hệ trưởng lão, nhị đại trưởng lão chính là cùng nhóm với A Tang trước khi chờ chọn Thánh Nữ chọn ra, chẳng qua đời thứ hai không có Thánh Nữ trời chọn xuất hiện.

“Tại sao lại không thấy một người khác?” Khương Tự áp xuống kích động trong lòng, sắc mặt bình tĩnh hỏi.

Bà lão nói: “Vừa tới đây không lâu, nàng ta đã tiến cung rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play