* Giáo: dạy giỗ, chỉ bảo. Dẫn: hướng dẫn, dẫn dắt.) 

Nhìn Thất nhi tử, tâm tình của Cảnh Minh Đế liền trở nên vi diệu.

Muốn nói tức giận, đương nhiên là tức giận rồi.

Một cái Vương gia, chạy đi xem Trạng Nguyên dạo phố đã đủ buồn cười, cư nhiên còn mang theo vị hôn thê!

Tiểu tử này sao lại gấp gáp như vậy chứ, tám đời chưa từng thấy nữ nhân sao?

Cảnh Minh Đế chửi thầm, bỗng nhiên cảm thấy nên vì nhi tử làm chút gì đó.

Ừm, quay đầu lại ban cho lão Thất hai cung nữ giáo dẫn đi, thiếu khóa nhiều năm như vậy hẳn cũng nên bổ sung.

Hoàng tử tròn mười bốn tuổi sẽ được cung nữ giáo dẫn dạy dỗ chuyện phòng the, là lệ thường của các đời lịch đại hoàng gia.

Tức giận xong, lại thấy may mắn nói không nên lời.

May mắn có lão Thất ở đó, lúc này mới kịp thời cứu điềm lành của Đại Chu, bằng không, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nghĩ tới đây, đứa con trai này của ông thân thủ còn rất khá, còn mạnh hơn cả đám cấm quân ngàn dặm chọn một kia.

Phát hiện Cảnh Minh Đế đánh giá, Úc Cẩn lộ ra tươi cười.

Cảnh Minh Đế nghiêm mặt, dời đi tầm mắt.

Tiểu tử thúi cho tí ánh nắng liền sáng lạn, đợi lát nữa vẫn phải răn dạy một phen thật tốt.

Loạt động tác này bị thần tử mặt mày linh hoạt thu hết vào đáy mắt, lập tức hô to nói: “Chúng thần có tội, may mắn có Vương gia ra tay mới tránh khỏi một trận đại họa. Đây đều là Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, anh minh thần võ……”

Mông ngựa thao thao bất tuyệt vỗ Cảnh Minh Đế đến thoải mái dễ chịu.

Ừm, cuối cùng cũng nhắc tới công lao của con ông, mấy lão già khú này coi như không quá ngu xuẩn.

“Trẫm không muốn nghe mấy cái này được không, kẻ dị tộc đó nếu đã bị Yến Vương bắt sống, có thể hỏi ra cái gì hay không còn phải dựa vào các ngươi.”

Chúng thần như được đại xá, vội nói: “ Chúng thần cáo lui.”

Úc Cẩn đi theo ra ngoài.

Một đạo thanh âm thâm trầm truyền đến: “Lão Thất, ngươi hãy lưu lại.”

Úc Cẩn đứng yên bất động: “Không biết phụ hoàng còn có gì phân phó?”

Trong đại điện đã không có người ngoài, Cảnh Minh Đế dứt khoát đứng dậy, bước xuống thềm đá đi đến trước mặt Úc Cẩn.

Úc Cẩn hơi cúi thấp đầu, chờ Cảnh Minh Đế lên tiếng.

Cảnh Minh Đế âm trầm hỏi: “Hôm nay đi đâu làm gì?”

Úc Cẩn thầm nghĩ đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao, thật cho rằng hắn không biết Đông Hán đã gọi Khương Tam cô nương đến?

“Trẫm hỏi ngươi đó, sao không trả lời?”

Úc Cẩn cười cười, rất là thẳng thắn: “Nhi thần đây không phải có chút thẹn thùng sao.”

Khóe miệng Cảnh Minh Đế hơi co quắp.

Thẹn thùng là cái dạng này sao? Khi dễ ông khi còn trẻ chưa từng thẹn thùng bao giờ?

“Nhi thần hẹn Khương Tứ cô nương cùng nhau xem Trạng Nguyên dạo phố.” Úc Cẩn một bộ dạng trung thực bẩm báo.

Cảnh Minh Đế nhướng một bên lông mày, thầm nghĩ: Tiểu tử này coi như thành thật, nếu Thái Tử có thể thành thật như vậy, ông cũng bớt lo.

Cứ việc trong lòng nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế lại trầm khuôn mặt giáo huấn: “Không có quy củ!”

Úc Cẩn ủy khuất lẫn kinh ngạc: “Phụ hoàng chỉ giáo cho?”

“Chỉ giáo cái gì?” Cảnh Minh Đế nhịn không được dùng cán quạt gõ gõ đầu vai hắn, “Tháng sáu đã là đại hôn, giờ còn hẹn đi xem Trạng Nguyên dạo phố?”

“Nhưng nhi thần thấy người trẻ tuổi xung quanh đều là như thế mà, sau khi đính hôn chẳng những có thể hẹn vị hôn thê ra ngoài du ngoạn, có một số còn dắt tay nhau cơ!”

Cảnh Minh Đế trừng mắt: “Người khác là người khác, ngươi là hoàng tử, như vậy chính là không ổn!”

Ông năm đó cũng không dám hẹn vị hôn thê đi ra ngoài du ngoạn, tiểu tử này dựa vào cái gì có thể?

“Nhi thần sai rồi, nhi thần hẳn nên ngốc ở vương phủ đọc sách thật tốt.”

Cảnh Minh Đế muốn gật đầu, lại phát giác không đúng.

Nếu Lão Thất không ra ngoài, Trạng Nguyên lang nói không chừng sẽ xong đời nha.

Lần này ông rối rồi, nghĩ tới nghĩ lui, nếu kết quả là tốt, vậy liền không truy cứu nữa.

“Lui ra đi.”

Úc Cẩn nhất thời không nhúc nhích.

“Làm sao?”

“Phụ hoàng, nhi thần còn muốn sai người đi Đông Bình Bá phủ hỏi xem Khương Tứ cô nương có chấn kinh hay không. Lúc ấy mấy tỷ muội của nàng cũng ở đó, trong đó có một vị trong lúc chen chúc bị đẩy ra giữa đường, dọa Tứ cô nương sợ tới mức không nhẹ.”

Cảnh Minh Đế tức giận nói: “Chút việc nhỏ này chính ngươi coi rồi làm đi.”

Lão Thất si mê tức phụ, thật là không có tiền đồ!

Chờ Úc Cẩn rời đi, Cảnh Minh Đế nhắm mắt nghỉ ngơi, Phan Hải lập tức tiến lên giúp ông xoa bóp xung quanh hai mắt.

Trong cơn mơ màng sắp ngủ, Cảnh Minh Đế hỏi: “Có hỏi ra được không? Việc này với Đông Bình Bá phủ có liên quan gì không?”

Một vị cô nương của Đông Bình Bá phủ lao ra giữa đường, ngay sau đó xảy ra sự kiện ám sát, vừa lúc Yến Vương ở trà lâu ven đường nhìn thấy, ra tay cứu Trạng Nguyên lang.

Này hết thảy, không khỏi quá mức trùng hợp.

Kẻ dị tộc mặt mày thâm thúy nọ, đến tột cùng có lai lịch ra sao?

Ở Đông Nam Đại Chu có một đảo quốc, người trên đảo trí tuệ không đủ, thân thể lại cực tốt, thường bị thế lực khắp nơi bồi dưỡng làm tử sĩ.

Ám sát Trạng Nguyên lang rốt cuộc là một vài người trong quốc nội không an phận gây ra, hay là những nước láng giềng như hổ rình mồi kia đây?

Cảnh Minh Đế có chút phiền lòng.

Thái Hậu thân thể không thoải mái, mãi vẫn không thấy tốt lên, trước mắt lại xảy ra chuyện như vậy, từ lúc qua năm có vẻ như không quá thuận lợi a ~.

Phan Hải thấp giọng trả lời: “Nô tỳ phân phó thủ hạ kinh nghiệm phong phú đề ra nghi vấn rồi, hẳn là có người cố ý đẩy Khương Tam cô nương ra, Khương Tam cô nương cũng hoàn toàn không biết gì về việc này……”

Cảnh Minh Đế nghe xong trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: “Vậy thả người về đi. Cô nương gia trẻ tuổi, lại là tỷ muội của Yến Vương phi tương lai, ở trong cung lâu không thích hợp lắm.”

“Nô tỳ đã biết.”

Cảnh Minh Đế lại lần nữa chợp mắt, đột nhiên nhớ tới một chính sự: “Đúng rồi, chọn hai cung nữ giáo dẫn lanh lợi ổn trọng đưa đến Yến Vương phủ.”

Phan Hải sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: “Vâng.”

Chậc chậc, ngay cả cung nữ giáo dẫn Thái Tử đều là sau đó mới an bài, cung nữ giáo dẫn các hoàng tử khác tất cả đều là mẫu phi của từng người sắp xếp, cung nữ giáo dẫn Yến Vương lại do Hoàng Thượng cấp nhọc lòng, như vậy ngẫm lại, Yến Vương thật đúng là có được thánh tâm.

Làm cha lại quan tâm việc này, tự nhiên nói rõ có để bụng đứa con trai này. Suy cho cùng hậu cung nhiều công chúa như vậy, nhưng ngay cả tên và mặt Hoàng thượng còn chẳng nhớ nổi nữa cơ.

Cung nữ giáo dẫn thuộc hậu cung quản lý, Cảnh Minh Đế vừa làm ra hành động này, chúng phi rất nhanh nhận được tin tức, lại có ý nghĩ hoàn toàn khác với Phan Hải.

Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh ban cung nữ giáo dẫn cho Yến Vương, đây là ngại Yến Vương không hiểu chuyện, thuận thế cho Yến Vương phi tương lai một cái cảnh cáo?

Một hoàng tử nuôi ở dân gian, một Vương phi các phương diện thường thường chỉ có vài phần mỹ mạo, khó trách Hoàng Thượng đều nhìn không được, hiện tại Hoàng Thượng chỉ sợ hối hận đã tứ hôn đi.

Hiền phi nhận được tin tức, liên tục cười lạnh.

Hoàng Thượng thật đúng là rảnh, lại đi đoạt chuyện bà nên làm.

Bà ta vốn định tới gần đại hôn rồi phái người qua, không nghĩ tới bị Hoàng Thượng đoạt trước, cứ như vậy, trong cung lại được dịp nói xấu bà không đủ quan tâm Thất hoàng tử.

Hiền phi lập tức lệnh nữ quan chọn lựa hai cung nữ đưa đến Yến Vương phủ.

Úc Cẩn rời khỏi hoàng cung, phân phó Lãnh Ảnh đi truyền tin cho Khương Tự, bảo nàng yên tâm Khương Tiếu, ai ngờ mới hồi vương phủ chưa được bao lâu, liền có hai cung nữ mỹ mạo đoan trang đứng ở trước mặt hắn.

Úc Cẩn nhấc chén trà, thấy thật kinh ngạc: “Đây là từ đâu ra?”

Trưởng sử vương phủ khom người nói: “Hồi bẩm Vương gia, đây là cung nữ giáo dẫn Hoàng Thượng phái tới.”

“ Cung nữ giáo dẫn?” Úc Cẩn có chút hoang mang.

Trong cung danh mục quá nhiều, hắn rốt cuộc lớn lên ở ngoài cung nên có vài điều không hiểu, nhất thời không kịp phản ứng đây là có ý gì.

Dòng dõi Hoàng gia liên quan đến vận mệnh quốc gia, đây là chính sự, đại sự, đương nhiên không cần kiêng dè, trưởng sử nghiêm trang giải thích nói: “Chính là dạy dỗ Vương gia chuyện phòng the ——”

Úc Cẩn một ngụm trà phun thẳng vào mặt trưởng sử. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play