Di, đây không phải Đông Bình Bá phủ mà ông đã nghe nói rất nhiều lần kia sao.
Cảnh Minh Đế nhất thời tỉnh táo tinh thần.
Ăn ngay nói thật, đối với vị Khương Tứ cô nương phá lệ xui xẻo kia ông đã tò mò lâu lắm rồi.
Đôi mắt quét Hiền phi cùng Trang phi, Cảnh Minh Đế thầm nghĩ: Không biết phi tử nào khéo hiểu lòng người như thế, cư nhiên mời Đông Bình Bá phủ cô nương tới, cũng không biết có phải là vị Tứ cô nương kia hay không.
Thanh thanh yết hầu, Cảnh Minh Đế lộ ra một nụ cười mỉm tự nhiên: “Là cô nương thứ mấy của Đông Bình Bá phủ?”
“Là Tứ cô nương.” Trang phi cười nói.
Hiền phi không nói một lời, trong lòng đột nhiên có dự cảm không ổn.
Tiện nhân Trang phi này, loại thời điểm này thêm loạn cái gì!
Thật sự là ông muốn nhìn vị Khương Tứ cô nương kia lắm.
Ừm, tới đều tới rồi, không xem không được!
“Người đâu?”
Trang phi nhìn kỹ Cảnh Minh Đế, thầm nghĩ: Nếu không phải thấy bộ dạng Hoàng Thượng nghiêm trang như vậy, bà thật sự sẽ nghĩ nhiều.
Khương Tự vượt qua đám người mà ra, doanh doanh thi lễ với Cảnh Minh đế: “Thần nữ gặp qua Hoàng Thượng.”
Một đạo tầm mắt ôn hòa dừng ở trên người nàng.
Khương Tự cũng không có khẩn trương bao nhiêu.
Thiên tử tuy cao cao tại thượng, nhưng kiếp trước nàng gặp qua không ít lần, vứt bỏ thần thái uy nghiêm, bản thân tự thấy là một vị trưởng giả dễ thân.
Ách, trưởng giả cổ quái lại dễ thân.
Khương cô nương yên lặng bổ sung một câu.
Nhìn thiếu nữ doanh doanh thi lễ, Cảnh Minh Đế mấp máy môi.
Nếu ông nói một tiếng ngẩng đầu lên nhìn thử, có phải có vẻ già mà không đứng đắn không? Dù gì đây cũng là hoa yến tuyển con dâu.
Trên mặt Cảnh Minh Đế càng thêm nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: “Ngươi chính là tiểu cô nương có thể làm nụ hoa mai nở rộ?”
“Đúng là thần nữ.” Khương Tự không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
Hiền phi có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng thấy Hoàng Thượng, nha đầu họ Khương sẽ hoảng đến nói năng lộn xộn, không nghĩ tới lại bình tĩnh đến thế.
Bà chán ghét sự bình tĩnh này.
Một tiểu cô nương có cái gì mà tự tin bình tĩnh? Nói trắng ra là còn không phải tự cao vào mỹ mạo của bản thân dễ dàng làm người ta nhìn với con mắt khác sao.
Nữ tử như vậy, bà thấy nhiều rồi.
“Có thể làm nụ hoa nở rộ, chẳng phải là pháp thuật của tiên nhân?”
Khương Tự cười nói: “Chỉ là chút tài mọn thôi.”
“Khương cô nương có thể làm lại cho trẫm nhìn thử không?”
Cảnh Minh Đế nói như vậy, nội thị bên cạnh lập tức đi bẻ cành mai.
Nói giỡn, tuy Hoàng Thượng mang giọng điệu dò hỏi, nhưng nếu thật sự cự tuyệt thì không phải không biết tốt xấu, mà là tìm đường chết.
Thấy nội thị đem mấy nhánh mai điểm mấy nụ hoa tới, Cảnh Minh Đế hỏi lại: “Không biết còn cần cái gì?”
“Còn cần bình lưu li đựng đầy nước trong.” Trang phi cười chen vào nói.
Hiền phi dùng sức nắm chặt móng tay dài bị bẽ gãy, ánh mắt hận không thể hóa thành đao nhọn, thọc cho Trang phi vài đao.
Bà bỗng cảm thấy Khương cô nương có vài phần đáng yêu, đương nhiên, tiền đề là không thể là con dâu của bà.
Nội thị lại lập tức đi lấy bình lưu li đựng đầy nước trong tới, nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự hơi hơi mím môi, trầm mặc một cái chớp mắt mới nói: “Đem nhánh mai để vào trong bình lưu li là được.”
Giọng nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, lộ ra cảm xúc sạch sẽ quạnh quẽ, như là ngọc thạch thượng hạng đánh nhau.
Úc Cẩn không tự giác nhíu mày.
Vì sao cảm thấy A Tự rất không cao hứng?
Khương Tự quả thật có chút chút khó chịu.
Một người chủ động biểu diễn tài nghệ, giành được kinh diễm của toàn trường sẽ cảm thấy đắc ý, mà bị động làm những chuyện đó, sẽ thấy có chút hụt hẫng.
Thật giống như con khỉ làm xiếc mua vui cho người ta vậy.
Cũng may là Hoàng Thượng, khỉ làm xiếc hình như cũng không mất mặt gì.
Khương Tự rất nhanh thì nghĩ thoáng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nàng lãnh đạm như vậy, Cảnh Minh Đế ngược lại thấy hứng thú.
Thật lâu chưa thấy qua tiểu cô nương nào có ý tứ như thế.
Mỹ mạo tuy xuất chúng, nhưng ông làm hoàng đế lâu như vậy tuyệt sắc mỹ nhân gì mà chưa thấy qua, ông cảm thấy tiểu cô nương này lá gan đủ lớn.
Nàng vừa rồi là bày sắc mặt cho ông coi?
Nhưng ông cái gì cũng không làm mà, đợi lát nữa nếu như không thể làm ông nhìn thấy kỳ cảnh, ông sẽ trở mặt tức giận, sẽ không quen kiểu tiểu cô nương vô cớ gây rối này.
Cảnh Minh Đế đang nghĩ như vậy, liền thấy thiếu nữ khẽ nâng bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay trắng muốt chậm rãi phất qua nụ hoa.
Cho dù vừa rồi đã gặp qua, nhưng mọi người vẫn nhịn không được ngưng thần nín thở, ánh mắt sáng quắc.
Kỳ cảnh như mộng như ảo như vậy, thật sự là xem bao nhiêu lần cũng không đủ.
“Hoa nở rồi ——”
Theo bàn tay trắng nõn của thiếu nữ phất qua, hồng mai từng chút nở rộ.
Cảnh Minh Đế bỗng dưng mở to mắt, hiện lên sự mới lạ của trẻ con.
Thế mà thật sự nở hoa rồi?
“Là nhiệt độ nước có vấn đề? Hay là trong nước thả cái gì ——”
“Khụ khụ!” Phan Hải dùng sức ho khan một tiếng.
Cảnh Minh Đế khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Khương cô nương thật bản lĩnh.”
A a a a, tò mò.
Phan Hải: “……” Tỉnh tỉnh, ngài là Hoàng Thượng!
Thân là một vị đế vương nghiêm trang, Cảnh Minh Đế không tiện làm ra hành vi dò hỏi tới cùng, khen Khương Tự một tiếng xong lại dừng tầm mắt ở chỗ Thục Vương và Yến Vương.
Khương Tự thấy thế nhún gối thi lễ, yên lặng lui về.
“Nghe nói hai đứa các ngươi là bình phán của thưởng mai yến hôm nay?” Đối mặt với nhi tử, Cảnh Minh Đế thói quen xụ mặt hỏi.
Thục Vương cười hành lễ với Cảnh Minh Đế: “Vừa lúc tới kịp. Hai vị nương nương nâng đỡ, để cho mấy đứa con tham gia náo nhiệt.”
Cảnh Minh Đế lia Úc Cẩn một cái.
Tiểu tử này không phải lo không tìm được cô nương vừa lòng đẹp ý à, rốt cuộc tìm được chưa?
Ông theo bản năng quét về phía khay ngọc đặt ở trước mặt chúng nữ.
Theo lệ thường, hoàng tử sẽ đặt hoa mai vào trong khay ngọc của cô nương vừa ý.
Ông năm đó cũng làm như thế, có điều đặt không phải hoa mai, mà là thược dược.
Đến bây giờ ông còn nhớ rõ thược dược kia nở vô cùng kiều diễm, ông để nó trước mặt cô nương liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Cô nương ông nhìn trúng sau đó thành Vương phi của ông, về sau lại thành Hoàng Hậu của ông.