Hôm qua mặc dù đã trải qua xe ngựa kinh hồn, nhưng đối với Khương Tự mà nói lại là một ngày có thu hoạch lớn.

Nàng tìm được người mà kiếp trước trưởng tỷ nhắc tới không nên cứu, càng làm nàng may mắn hơn chính là bởi vì sớm đã phòng ngừa chu đáo, an bài A Phi thời khắc nhìn chằm chằm Chu Tử Ngọc, lúc Tình nhi cầu cứu bọn họ, A Phi kỳ thật đã nấp ở trong đám người xem náo nhiệt.

Khi nàng dùng mấy viên kim châu đuổi hai tên nhàn hán kia đi thì có nháy mắt với A Phi, ra hiệu A Phi đuổi theo.

Lúc ấy nàng tận mắt nhìn thấy A Phi không xa không gần đi theo mới buông một nửa trái tim, hôm nay tới sớm hỏi chuyện, chính là muốn xem A Phi có thu hoạch gì không.

Có thể nói, để A Nhã nhìn chằm chằm Tình nhi là bị động phòng bị, A Phi bên này mới tính là chủ động xuất kích.

Nếu như tra theo lai lịch của hai tên nhàn hán, có lẽ có thể điều tra rõ kiếp trước thiết lập ván cục với trưởng tỷ chính là người nào, lại vì cái gì mà thiết lập ván cục.

Có nhân tất có quả, Khương Tự tin chắc đối phương tốn nhiều tâm tư như vậy tuyệt sẽ không đơn giản là đơn thuần thấy trưởng tỷ không vừa mắt mới làm như vậy.

"Không bị mất dấu." Nghe Khương Tự hỏi, A Phi cười hì hì nói.

"Người đi đâu?"

Thần sắc A Phi đột nhiên cổ quái, có điều nghĩ đến làm chân chạy việc cho Khương cô nương hoàn toàn không giống với cô nương nhà tầm thường, ngược lại không có gì không thể nói, vì thế hắng giọng nói: "Theo tới sông Kim Thủy."

Thấy trên mặt Khương Tự không có chút nào biến hóa, A Phi không xác định hỏi: "Ngài biết sông Kim Thủy đi?"

A Man thành thành thật thật làm người gỗ yên lặng giương mắt nhìn trời.

Quá quen ấy chứ, trước đó không lâu cô nương các nàng mới đi qua sông Kim Thủy giết người phóng hỏa......

"Biết, nơi Nhị ca ta thích đi."

A Phi liếm môi, yên lặng đồng tình Khương Trạm trong một chớp mắt.

"Tiếp tục nói."

"Ta thấy hai tên nhàn hán lên một chiếc hoa thuyền*, đến tối cố ý giả bộ làm khách nhân lên thuyền nhìn một cái, thì ra hai tên nhàn hán kia là quy công* trên hoa thuyền......" A Phi nhắc tới "Quy công", lại có chút lo lắng Khương Tự nghe không hiểu, nhưng mà nhìn biểu tình không chút gợn sóng của đối phương lại cảm thấy chính mình lo lắng vớ vẩn.

(* Hoa thuyền này là thuyền mở kỹ viện)

*( Là đàn ông làm việc ở kĩ viện. § Đời nhà Đường bọn ca nhạc chít khăn xanh như con rùa, cho nên gọi kẻ chít khăn xanh là quy.)

Luôn cảm thấy Khương cô nương còn hiểu nhiều hơn cả hắn, đây nhất định là ảo giác.

" Hai người kia xác định là quy công?"

"Không sai, ta còn cố ý hỏi, hai người kia đều đã làm ở trên thuyền nhiều năm."

Khương Tự nhíu mày suy tư, ngón tay vô thức gõ mặt bàn.

Tình nhi nếu là đối phương thiết kế đưa đến bên người đại tỷ, nàng vốn tưởng rằng hai tên nhàn hán chỉ là diễn một tuồng kịch, không nghĩ tới thế mà thật sự làm việc ở trên hoa thuyền.

Chẳng lẽ nói Tình nhi đến bên người đại tỷ chỉ là trùng hợp, về sau lại nổi lên tâm tư hại người cũng là trùng hợp, hết thảy chuyện này cũng không có người an bài trước?

Khương Tự rất nhanh thì phủ định ý niệm này.

Trên đời này trùng hợp tuy rất nhiều, nhưng chân chính rơi xuống trên thân người thân cận, cho dù là trùng hợp cũng không thể đối đãi như trùng hợp.

Sự tình liên quan đến tính mạng của trưởng tỷ, không cho phép nàng sơ sẩy.

Khương Tự nhẹ nhàng nhắm mắt lại cân nhắc: Nếu như nàng là người chủ đạo tất cả thì sẽ làm như thế nào?

Giả nghĩ thành thật mà thật cũng là giả, một hồi nói dối tỉ mỉ soạn ra, bộ phận chân thật càng nhiều, sơ hở càng nhỏ.

A Phi thực thông minh, thấy Khương Tự nhắm mắt không nói, thức thời không lên tiếng, cho đến khi đối phương mở to mắt mới hỏi: "Cô nương còn có gì phân phó?"

"Nếu như không tính toán tiền bạc, cho ngươi thời gian bao lâu có thể thân quen với hai người kia? Hoặc là nói có thể từ trong miệng bọn họ hỏi ra vài thứ?"

A Phi nghĩ nghĩ nói: "Không cần nhiều, ba ngày là đủ."

"Ba ngày?" Khương Tự ngược lại ngoài ý muốn, không nghĩ tới A Phi cho ra thời gian ngắn như vậy.

A Phi cười giải thích nói: "Cô nương ngài không biết thôi, nam nhân có thể làm việc trên hoa thuyền ngay cả bùn lầy đều không bằng, ngày thường không ai coi trọng, chỉ cần bản thân bọn họ không phải miệng đóng chặt, thời gian một hai bữa cơm là có thể dỗ cho bọn họ đem cả chuyện khi còn bé để mông trần nhìn lén tiểu tức phụ tắm rửa kể ra luôn ấy chứ......"

A Man mày liễu dựng lên: "Ở trước mặt cô nương mà nói bậy gì đó!"

A Phi hướng A Man làm cái mặt quỷ.

"Ba ngày sau ta chờ tin tức của ngươi."

"Cô nương yên tâm đi, ăn nhậu chơi bời lôi kéo làm quen là sở trường của ta."

Khương Tự vẫn dặn dò một câu: "Chú ý an toàn."

A Phi không ngừng đáp ứng, đi đến cửa viện vừa kéo cửa ra, đôi mắt nháy mắt trừng lớn, phản xạ có điều kiện đóng cửa.

Cửa gỗ bị một bàn tay chống lại.

Một thiếu niên xen giữa thanh niên và một nam tử, bàn tay còn không to bằng nam tử trưởng thành, lực đạo lại mười phần.

A Phi dùng sức đẩy đẩy, đẩy không nhúc nhích.

"Cút đi." Úc Cẩn trực tiếp đẩy A Phi ra, bước vào.

Khương Tự hơi ngoài ý muốn sau lại có loại cảm giác không ngoài dự liệu, trong lòng chưa tính toán gì suy nghĩ lại bay nhanh mà qua, thần sắc không có chút biến hóa nào.

Úc Cẩn vài bước liền đi tới trước mặt Khương Tự, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Khương Tự lấy tay chống bàn đá đứng lên: "Dư công tử không mời mà tới, có chuyện gì?"

"Vào nhà nói."

Khương Tự một lần nữa ngồi xuống: "Liền nói ở chỗ này đi. A Phi, ngươi mau đi đi."

A Phi cẩn thận nhích từng bước một.

Khương cô nương và người nọ rốt cuộc có quan hệ gì nhỉ, tò mò chết được.

Mắt thấy cửa viện một lần nữa khép lại, A Man khó được lanh lợi một phen, ấy thế mà chạy tới cài lại chốt cửa.

Sắc mặt Khương Tự hơi đen.

Đây rốt cuộc là nha hoàn của ai?

"Hiện tại có thể nói rồi chứ?"

Giờ phút này Khương Tự ngồi, Úc Cẩn đứng, nhưng người ngồi hiển nhiên càng chiếm thượng phong hơn. Úc Cẩn tuy rằng rất muốn không quan tâm khiêng người vào nhà, nhưng chung quy không dám xuống tay.

Không có biện pháp, hắn nhớ thương người ta, người ta còn chưa đủ hiếm lạ hắn, hắn chỉ có thể thỏa hiệp.

"A Man, ngươi vào nhà đi." Úc Cẩn chỉ chỉ cửa phòng.

A Man nhảy nhót chạy qua, lên bậc thang mới nghĩ lại lời này không phải cô nương nhà mình nói, vội vàng dừng lại lấy mắt ngắm Khương Tự.

Khương Tự không muốn lãng phí thời gian, khẽ gật đầu.

Trong viện chỉ còn lại hai người, cả gió cuốn lên lá rụng vờn quanh ở trong viện dường như cũng bởi vì đột nhiên rộng rãi mà thổi càng mạnh hơn.

Úc Cẩn ngồi xuống, đôi tay gác lên bàn đá, thần sắc chuyên chú nhìn chằm chằm thiếu nữ cách một cái bàn đá.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

"Có một việc, ta cảm thấy nàng hiểu lầm, cho nên cần phải nói rõ ràng."

Khương Tự chờ hắn nói tiếp.

Úc Cẩn ngừng một cái chớp mắt.

Chớp mắt ấy tiếng gió dường như chợt lớn hơn, thổi rối một lọn tóc rũ xuống của Khương Tự, tia nắng ban mai lướt qua tường viện rải xuống, dát lên quanh thân nàng một tầng màu vàng nhàn nhạt.

Thời tiết này ánh mặt trời không nóng như ngày hè, là ấm áp vừa đủ.

Sau đó nàng nghe đối phương nói từng chữ từng chữ: "Ta không thích Thánh Nữ gì gì đó, lòng ta ái mộ chính là Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ -- Khương Tự."

Đời trước, Khương Tự từ trong miệng nam nhân đối diện nghe được vô số lời ngon tiếng ngọt, những lời âu yếm ấy giống như lưới nhỏ triền triền miên miên trói nàng lại, lại làm nàng càng ngày càng hít thở không thông, càng ngày càng bất bình, thế cho nên có lại một lần cơ hội, cho dù trong lòng nàng vẫn không thể xóa đi người này, vẫn quyết đoán lựa chọn rời xa.

Hiện tại hắn nói hắn ái mộ chính là Khương Tự......

Giờ khắc này, Khương Tự hoàn toàn không nghĩ được gì, cơ hồ là hoảng hốt chạy vọt vào phòng, dùng sức đóng lại cửa phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play