Tường cung màu đỏ vẫn lạnh lẽo quy củ ngăn cách người trong cung tự do, bọn họ đã cực khổ trong 5 năm, hoặc mười năm thậm chí là cả đời.
Thanh xuân dễ thệ dung nhan dễ lão, nữ tử trong cung ít nhiều đã đem sự diễm lệ của chính mình bào mòn hết, không có ngày xuất đầu, có lẽ các cô cả đời sẽ không bao giờ gặp qua được trượng phu trên danh nghĩa, cả ngày ngây ngốc tại trong cung chờ đợi lâm hạnh.
Các cô cũng từng ảo tưởng về tình yêu mỹ lệ, hi vọng một ngày có thể gặp gỡ một người sống đến bạc đầu giai lão…… Nhưng mà, chính trong tường cung này, chỉ cần một chỗ trong cung điện đều khiến cả đời các cô đều bị vây khốn.
Ôn Như Ngọc không biết vì cái gì, rõ ràng y ở trong cung suốt 5 năm, tự cho là đã thành thói quen sinh hoạt nơi đây, nhưng mà khi y đã được tự do thoát khỏi tòa cung điện giam cầm này, lại phát hiện hóa ra bên ngoài tốt đẹp đến thế, hiện giờ lại một lần nữa bước vào cái nơi đầy lạnh lẽo, trong lòng y bỗng dâng lên sự bài xích thật sâu.
Vũ Văn Bùi dọc theo đường đi đều nhìn chăm chú vào tiên sinh nhà mình, thế cho nên đều đem hết tất thảy biểu tình trên mặt Ôn Như Ngọc thu hết vào trong đáy mắt.
Cho nên, cậu cũng không bỏ sót lúc xe ngựa tiến vào cửa cung, Ôn Như Ngọc ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.
Chán ghét hoàng cung sao?
Vũ Văn Bùi ánh mắt ám trầm, sau đó cúi đầu.
—— tiên sinh, Bùi Nhi thực ích kỷ, cho dù biết ngươi không thích hoàng cung, một ngày nào đó Bùi Nhi bước lên ngôi vị hoàng đế cũng là lúc sẽ không buông tha ngươi rời đi.
Thu liễm suy nghĩ, Vũ Văn Bùi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền đối diện với tầm mắt Ôn Như Ngọc, nhếch môi liền nộ ra nụ cười ngây ngốc, “Tiên sinh, muốn xuống xe ngựa.”
Tiếng nói vừa dứt, xe ngựa đã ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám tiêm tế nói, “Vương gia, Ôn công tử, các ngài nên xuống xe ngựa.”
Vũ Văn Bùi nhảy xuống trước, rồi sau đó đỡ Ôn Như Ngọc xuống xe ngựa, tuy rằng Ôn Như Ngọc không đồng ý bị Vũ Văn Bùi nâng xuống xe ngựa, chỉ là y vĩnh viễn đều vì đối phương mà thỏa hiệp trước.
……
Tháng giêng Ngự Hoa Viên, không có hoa đoàn cẩm thốc, không có mùa xuân náo nhiệt.
Vũ Văn Vũ từ một đám thái giám lắm mồm nghe được buổi chiều này, Lục hoàng huynh sẽ dẫn Ôn Như Ngọc tiến cung gặp Vũ Văn đế, tròng mắt vừa chuyển liền có chủ ý.
Cô muốn nhìn xem, Ôn Như Ngọc luôn được phụ hoàng cô khích lệ, lớn lên sẽ có hình dạng ra sao, đương nhiên không thể nào so sánh với Tư Không Vũ, có điều cô cảm thấy nhất định sẽ có sự đối lập.
Giờ cơm trưa đã qua, cô cùng các cung nữ thái giám đi tới Ngự Hoa Viên, chuẩn bị tới ôm cây đợi thỏ.
Tuy rằng chưa thấy qua Ôn Như Ngọc, nhưng cô đã từng gặp qua Lục hoàng huynh, tuy rằng bọn họ không có giao thoa gì, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Lục hoàng huynh thật là lợi hại! Tuy rằng so với phụ hoàng và Tư Không Vũ mà cô thích nhất, có kém một chút nhưng trong đám hoàng huynh người cô thích nhất chính là Vũ Văn Bùi.
Vũ Văn Vũ đợi một canh giờ, trong Ngự Hoa Viên trừ bỏ thị vệ tuần tra tới tới lui lui cùng một ít thái giám cung nữ ra, cô không nhìn thấy ai cả, vì thế trong lúc cô không thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa, Vũ Văn Bùi dẫn theo Ôn Như Ngọc rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.
Gặp người lập tức liền phải rời đi, Vũ Văn Vũ vội vàng lên tiếng, gọi lại hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
“Lục hoàng huynh!”
Hai người đi đường ngừng lại, Vũ Văn Bùi nghi hoặc xoay người, thấy được một bóng người màu đỏ nghênh diện hướng đến cậu chạy tới.
Vũ Văn Vũ thở hổn hển chạy chậm tới trước mặt Vũ Văn Bùi, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bùi so với cô cao hơn rất nhiều, nhìn trên mặt anh ta biểu tình nghi hoặc, vì thế ngoan ngoãn tự giới thiệu, “Tiểu Thất kiến quá Lục hoàng huynh.”
Ôn Như Ngọc nghe xong Vũ Văn Vũ nói, kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt.
Vũ Văn Vũ nhìn thấy đứng bên người Lục hoàng huynh là thanh niên trên mặt treo nụ cười ôn hòa nhưng ánh mắt nhìn về phía cô là sự kinh ngạc, liền ngẩng cao đầu ưỡn ngực hướng về phía Ôn Như Ngọc cao ngạo nói: “Hừ, ngươi là người phương nào! Thấy bổn công chúa còn không biết lễ giáo phép tắc?”
Kéo lại Vũ Văn Bùi muốn nói chuyện, Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng cười, sau đó hơi chắp tay thi lễ, ngữ khí thực ôn hòa, “Vi thần Ôn Như Ngọc, kiến quá Thất công chúa.”
Vũ Văn Vũ liếc mắt trên dưới đánh giá Ôn Như Ngọc, trong đầu dần hiện ra: Quân tử như ngọc, ôn tồn lễ độ, bốn chữ này thoạt nhìn ứng lên trên người này quả thực không tồi.
Chính là nhìn Ôn Như Ngọc dáng vẻ so với mình cao còn không đến nửa cái đầu, lại gầy yếu bạc nhược, liền bĩu môi cô mới không thèm gả cho đâu.
“Ngươi chính là Ôn Như Ngọc à, chỉ như thế này thôi sao.” Vũ Văn Vũ bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ lập tức thay đổi thành bộ dáng trừng đôi mắt thật lớn hung tợn về hướng Ôn Như Ngọc nói: “Hứ, bổn công chúa nói cho ngươi biết, bổn công chúa không thèm gả cho ngươi đâu, cho nên ngươi hết hi vọng đi!”
Vũ Văn Bùi ở một bên yên tĩnh nghe xong những lời này, trong lòng đối với Thất muội trình hảo cảm bay lên một chút, vốn đang tính toán bắt cô phải chủ động từ bỏ Ôn Như Ngọc, lại không nghĩ đến hóa ra cô cũng không muốn gả, như vậy xem ra sự tình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ôn Như Ngọc thật ra đối với tính cách Thất công chúa trẻ con như thế này thực sự rất thích, y liền có hứng thú tâm lý trêu đùa người, “Việc này…… Vi thần vô pháp làm chủ, gả hay không có cưới hay không, đều do bệ hạ định đoạt.”
Vũ Văn Bùi có chút bất đắc dĩ nhìn tiên sinh nhà mình, khó có được nhìn thấy một lần tiên sinh phúc hắc có chút nghịch ngợm, đôi mắt không chớp trên mặt ý cười sủng nịch, Vũ Văn Bùi nhìn chăm chú vào Ôn Như Ngọc.
Vũ Văn Vũ nghe xong lời Ôn Như Ngọc nói, dậm chân đứng thẳng ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Ôn Như Ngọc, miệng bẹp một tiếng thở phì phò hô: “Ngươi ngươi ngươi, bổn công chúa đã có người yêu thích, ngươi đừng mơ tưởng khiến bổn công chúa đáp ứng ngươi, hứ.”
Ôn Như Ngọc trêu đùa một lần cũng là đủ rồi, y nhìn bộ dáng Vũ Văn Vũ dậm chân, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vươn tay sờ lên đầu cô cười nói: “Công chúa điện hạ, vi thần vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi.” Sau đó, Ôn Như Ngọc nhìn học trò nhà mình đứng ở một bên ôm lấy cánh tay không nói một câu, trên mặt nổi lên nhu tình ánh mắt chứa đầy ôn nhu, “Vi thần, cũng có người yêu thích.”
Vũ Văn Vũ nhìn biểu tình Ôn Như Ngọc, đầu nghiêng nghiêng, nghiêm túc hỏi, “Thật sao, ngươi không có lừa bổn công chúa chứ?”
“Không có.” Ôn Như Ngọc trả lời.
Vũ Văn Vũ thở dài nhẹ nhõm, lại nghĩ tới Lục hoàng huynh mình vừa rồi từ đầu đến cuối ở bên cạnh nhìn, vì thế liền le lưỡi có chút xấu hổ quay đầu nhìn Vũ Văn Bùi, giống như quả khinh khí cầu trong nháy mắt khô quắt, rụt rụt đầu cúi đầu thấp giọng nói: “Lục hoàng huynh, Tiểu Thất…… Tiểu Thất chỉ là……”
Cô nhưng không có quên, Ôn Như Ngọc là tiên sinh Lục hoàng huynh, huống chi Lục hoàng huynh hiện tại không có biểu tình mặt thì nghiêm túc.
Bỗng nhiên Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu nhỏ Vũ Văn Vũ, cười ra tiếng, “Tiểu Thất thật đáng yêu dũng cảm nha. Có điều, Tiểu Thất cần phải nhớ rõ những gì ngày hôm nay mà muội nói, muội không muốn gả cho tiên sinh!”
Mắt to chớp động, sau đó Vũ Văn Vũ gật đầu liên tục.
Lúc này, Vũ Văn Bùi vừa lòng.
Ôn Như Ngọc buồn cười nhìn Vũ Văn Vũ ngu ngốc bị học trò nhà mình thị uy, liền cười lên tiếng.
……
Cáo biệt Vũ Văn Vũ, Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi thu liễm tươi cười trên mặt một chút, một lần nữa khôi phục bộ dáng nguyên bản.
Trái phải lại qua nửa canh giờ, bọn họ đi tới Ngự Thư Phòng, bảo Phúc Toàn thông tri Vũ Văn đế sau khi được đồng ý bọn họ một trước một sau tiến vào bên trong.
Sau khi hành lễ xong, Ôn Như Ngọc mới ngẩng đầu nhìn qua Vũ Văn đế.
Vũ Văn Thác Cát tâm tình quả nhiên không tồi, mở miệng dò hỏi một chút chuyện chính sự, sau đó lại quan tâm đến thân thể Vũ Văn Bùi, lúc này mới đem ánh mắt phóng tới trên người Ôn Như Ngọc.
Ánh mắt cười như không cười, khóe miệng tựa dương phi dương, Vũ Văn đế cười một chút, sau đó không chút để ý mở miệng, “Ái khanh, năm nay hai mươi ba tuổi đi?” Ngữ khí bình đạm, giống như hỏi ngươi hôm nay ăn cơm có ngon hay không.
Hai người mở ra hình thức một hỏi một đáp thật lâu, Vũ Văn Bùi mặt ngoài không có biểu tình, không có biến hóa, trên thực tế móng tay cậu đã cắm thật sâu vào lòng bàn tay, cậu có thể cảm giác được, lửa giận trong lòng mình đã bị Vũ Văn đế chậm rãi đốt cháy lên.
Cuối cùng, Vũ Văn đế hỏi xong mấy vấn đề, rốt cuộc cũng trở về đề tài chính, cũng chính là —— tứ hôn.
“Nếu ái khanh chưa có hôn phối, như vậy trẫm sẽ vì ngươi mà tứ hôn, được chứ?”
Ôn Như Ngọc đứng lên, sau đó chậm rãi ở trước mặt Vũ Văn đế quỳ xuống, “Tạ ơn bệ hạ, chỉ là vi thần không có ý muốn cưới vợ.”
“Hả? Người khác cùng tuổi với ái khanh, đã sớm có nhi nữ thành đàn.” Nói tới đây cười một chút, hỏi: “Ái khanh, chẳng lẽ không ngưỡng mộ sao?”
“Vi thần cho rằng, hiện tại vấn đề này vẫn còn quá sớm, vi thần tuy đã hai mươi ba tuổi, nhưng chưa thể lo chu toàn cho cả gia đình, không đảm đương nổi một trượng phu tốt.” Ôn Như Ngọc cúi đầu, nói từng câu từng chữ, ánh mắt y vẫn luôn dừng lại mỗi tấc vuông tấc đất ngay trước mặt.
Nhưng là y có thể cảm thụ được, ánh mắt học trò nhà mình, vẫn luôn dừng ở trên người y.
“Ái khanh khiêm tốn.” Ông nói tới đây tạm dừng một chút, mới tiếp tục mở miệng chỉ là ngữ khí đã trở nên cường ngạnh lên, “Trẫm đã quyết định, vì ái khanh tứ hôn. Tiểu Thất năm nay mới vừa mãn mười lăm, trẫm vì các ngươi đứng ra tứ hôn.”
Vũ Văn Bùi đã kiềm chế không nổi, sau khi Vũ Văn đế nói xong, vội vàng đứng lên ra mặt: “Phụ hoàng……”
Chỉ là cậu còn chưa nói xong đã bị Vũ Văn đế đưa tay ngăn cản, Vũ Văn đế lạnh lùng ánh mắt sát ý liếc mắt nhìn Vũ Văn Bùi, thành công làm Vũ Văn Bùi không nói chuyện nữa.
Ánh mắt cậu đầy phẫn nộ, đôi tay nắm thật chặt.
Vũ Văn Thác Cát sớm đã dự đoán được sẽ có dạng phản ứng này, chỉ là ông đã quyết định, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nghi ngờ! Huống chi, đây là đứa con ông vừa lòng nhất, ông tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất luận sai lầm gì!
Đế vương vô tình, chỉ cần không có nhược điểm liên quan đến con người đều sẽ trở thành cường giả.
Có nhược điểm, như vậy cho dù có cường đại như thế nào, cuối cùng cũng sẽ thất bại.
Cho nên ông chỉ có thể làm như vậy, ông tin tưởng thời gian trôi qua, tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên như ông dự liệu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT