Ngày kế, điện Thái Hòa, lâm triều.

Vũ Văn đế tâm tình cực kỳ tốt, ý cười trong mắt ông ngập đầy đáy mắt, trên mặt tuy rằng vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra được, đường cong trên gương mặt đã nhu hòa đi rất nhiều.

Vũ Văn Bùi lần này đi không chỉ có hoàn toàn thanh trừ tai họa ngầm tại Lạc Thủy còn có cứu trị ôn dịch Lạc Thành, đương nhiên, trong đó quan trọng nhất cũng là để cho Vũ Văn đế vừa lòng, đó là cậu phá Đột Quyết giấu một đại tai họa ngầm ở Ô Sơn.

Ánh mắt đảo qua hoàng tử Vũ Văn Bùi an tĩnh đứng thẳng phía cuối, Vũ Văn đế hỏi: “Lục hoàng nhi, trẫm hỏi con, lần này, con muốn ban thưởng gì?”

Nghe vậy Vũ Văn Bùi bước ra khỏi hàng, trả lời có khí phách: “Phụ hoàng, nhi thần không cần ban thưởng, nhi thần sở tại làm việc, đều là vì bá tánh thiên hạ vì phụ hoàng, không hề nói đến công lao, đây là nhi thần nên làm!”

“Lục hoàng tử lần này lập hạ công lao như thế, không thưởng thần cho rằng không ổn.” Hộ Bộ Thượng Thư bước ra khỏi hàng cung kính nói: “Thần cho rằng, luận công hành thưởng, Lục hoàng tử phong thành Thân Vương!”

Thái tử Vũ Văn Hoằng là người đầu tiên nhảy ra phản đối lời nói này của Hộ Bộ Thượng Thư, “Lục hoàng đệ tuổi còn nhỏ, phong làm Thân Vương chỉ sợ không ổn đi?” Lời nói này tuy ngoài mặt phản bác Hộ Bộ Thượng Thư chính là trên thực tế lại một lần nữa nhắc nhở Vũ Văn đế, Vũ Văn Bùi, năm ấy mười ba tuổi, còn chưa thành niên.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, trong mắt Vũ Văn đế hiện lên tia lạnh lẽo, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, chưa lên tiếng.

Chính là lần này Vũ Văn Hoằng luôn không học được gia huấn, nhiều lần đảm đương như con chim đầu đàn, hoàn toàn lơ đi ánh mắt ông ngoại ra hiệu cho hắn…… Đáng tiếc Hoàng Hậu vì hắn lao tâm khổ lực, thật là không đỡ dậy nổi A Đấu.

“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, ban thưởng Lục hoàng đệ hoàng kim bạc trắng cung nga tỳ nữ thì có thể, Thân Vương này, trăm triệu không thể phong được.”

Khương Thủ thật sự muốn che mặt, ông không hiểu, vì sao con gái ông ưu tú thủ đoạn tâm cơ như vậy, như thế nào dạy ra một đứa con ngốc nghếch đến thế! Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể bước ra khỏi hàng, nói, “Bệ hạ, thần cho rằng, Lục hoàng tử hẳn là phong Thân Vương, ban phủ đệ.”

“Khương đại nhân!” Vũ Văn Hoằng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, như thế nào cũng không nghĩ tới, ông ngoại mình thế mà lại đứng ra phản đối lời mình, không thể nào tin được.

Trong lúc lơ đãng, Khương Thủ ánh mắt liếc qua bảo Vũ Văn Hoằng tạm thời đừng nóng nảy, lại tiếp tục nói: “Chỉ là Lục hoàng tử hiện giờ tuổi còn nhỏ, thần cho rằng, phong hào này hẵng qua hai năm rồi hãy ban phong.”

Sau khi Khương Thủ mở miệng nói xong, quần thần nghị luận sôi nổi, đều cho rằng xác thật hẳn là như thế, tuy rằng Vũ Văn Bùi lần này công lao rất là lớn, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, hoàng tử mười lăm tuổi mới có thể ra cung kiến lập phủ đệ, Vũ Văn Bùi năm nay mới mười ba tuổi, còn kém tận hai năm. Nếu là phong Thân Vương, chẳng phải đã vi phạm quy định kiến lập phủ đệ?

Một ít người, như Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc nhàn nhã tự đắc, cúi đầu ở một bên quan sát tiết mục trình diễn tấu hài này, khóe miệng hơi hơi gợi lên, giống như đang xem một trò hay.

Đến nỗi nhị hoàng tử Vũ Văn Lãng, ánh mắt bằng phẳng nhìn phương xa, vẫn chưa để ý tới các đại thần thảo luận nói nhỏ.

Vũ Văn đế ngồi trên cao, quan sát biểu tình cùng ánh mắt mọi người, cuối cùng, nhìn hai đứa con Vũ Văn Bùi và Vũ Văn Lãng, ánh mắt có nhu hòa một chút.

“Tốt, trẫm đã quyết định phải ban thưởng cho Lục hoàng nhi cái gì, các vị ái khanh không cần tranh luận.”

Đủ loại quan lại sau khi nghe Vũ Văn đế nói xong, bàn luận sôi nổi ngay lập tức an tĩnh trở lại, cúi đầu đứng thẳng, khôi phục bộ dáng nhất quán.

Chờ biểu tình văn võ bá quan ổn định xong, Vũ Văn đế mở miệng, hộc ra lời nói làm chúng quần thần kinh ngạc lại vô cùng sợ hãi đến cực điểm, “Hoàng nhi, trẫm cho con một chỗ trống ở bên trong thánh chỉ, ý chỉ nội dung, con sẽ tự viết vào, vô luận nội dung như thế nào, chỉ cần không vi phạm lễ nghĩa đạo đức luân thường cương lý, đều hiệu quả!” Lúc sau, lại nhìn phía dưới các vị đại thần, cười như không cười nói: “Các vị ái khanh thấy như thế nào?”

Đủ loại quan lại quần thần sắc mặt cứng đờ không nói một câu nào.

Hành động này của Vũ Văn đế, rõ ràng chính là cho Vũ Văn Bùi một quyền lợi cực đại cùng tín nhiệm không gì sánh kịp.

Chỗ trống trên thánh chỉ này phía trên viết cái gì đều có thể hiệu quả, trời ơi! Khen thưởng như vậy, có thể so với việc có treo danh hiệu Thân Vương hay không thực tế quá hời rồi.

Vũ Văn Hoằng muốn nói cái gì đó, lại bị ánh mắt Khương Thủ chế trụ, hắn liếc nhìn qua Vũ Văn Bùi đứng ở đại điện trung gian, trong ánh mắt lóng lánh lửa giận sục sôi, đáng chết đáng chết —— thế nào lại biến khéo thành vụng khiến cho Lục hoàng đệ được một cái tiện nghi lớn đến thế này!

X

Đêm đó, Vũ Văn đế ngụ ở Vị Ương Cung, Hoàng Hậu đã sớm rửa mặt chải đầu trang điểm một phen.

“Bệ hạ, hôm nay lâm triều thần thiếp đã nghe nói, Lục hoàng tử này xác thật công lao trác đại, chỉ là, ban chỗ trống trong thánh chỉ cũng có chút không thỏa đáng đi?” Động tác mềm nhẹ cẩn thận hầu hạ Vũ Văn đế thay trang phục, Hoàng Hậu ra vẻ lơ đãng nhắc tới việc lâm triều, lại nghĩ tới hôm nay lâm triều qua đi Thái Tử nổi giận đùng đùng bộ dáng thực sự ủy khuất, nhịn không được nhíu mày.

Vũ Văn đế liếc mắt nhìn Hoàng Hậu, cười như không cười nói: “Ha, kia Hoàng Hậu chính là muốn trẫm thu hồi ban thưởng này?” Tiếp đó đẩy Hoàng Hậu ra đi đến trước ghế ngồi xuống, bưng trà lên uống một ngụm, “Trẫm đã thiếu Bùi Nhi quá nhiều, lần này trẫm biết Bùi Nhi dụng hết cả tấm lòng mới có thể hoàn thành công việc Lạc Thành, đạo thánh chỉ này, trẫm đã quyết định rồi, Hoàng Hậu không cần nhiều lời, trẫm miệng vàng lời ngọc, đã xuất khẩu nhất định sẽ không hối cải.”

Hoàng Hậu thấy ánh mắt Vũ Văn đế đã không còn thần sắc kiên nhẫn, nhấp nhấp môi, không hề nhắc tới việc này nữa, ngược lại lại nói lên chuyện khác, “Bệ hạ, Lục hoàng tử đã mười ba tuổi, hay là bảo nội thị dạy dỗ một chút chuyện yêu đương?”

“Bùi Nhi còn nhỏ!”

Hoàng Hậu lại lắc đầu, “Bệ hạ, Thái Tử cùng với Thân Vương lúc đó, thời điểm mười ba tuổi bên người phải có ít nhất một hai nữ quan.”

Lời nói này làm Vũ Văn đế lâm vào trầm tư, hài tử hoàng gia đều trưởng thành từ rất sớm, mười ba tuổi đã bắt đầu từ trong cung đình nội thị dạy dỗ bọn họ việc yêu đương cá nước thân mật, mười bốn tuổi ở trong phòng cũng đã có nữ quan gần người hầu hạ, ngay cả Vũ Văn đế cũng như thế, nữ quan hầu hạ ông hiện tại đã được phong làm Chiêu Nghi vì ông sinh hạ được một gái.

Ông suy tư nửa ngày, vẫy vẫy tay nói với Hoàng Hậu: “Việc này ngươi xem cứ làm đi.”

Nghe xong lời này của Vũ Văn đế, Hoàng Hậu khóe miệng hơi gợi lên độ cung, nở nụ cười. Bà đánh một chủ ý hay, từ xưa việc yêu đương có thể làm cho người ta đánh mất lý trí, nếu là bà có thể làm cho Vũ Văn Bùi mê luyến mỹ nhân, bà không cần quá để ý Vũ Văn Bùi vốn nên trở thành cái gai trong mắt này.

……

Bên này, trong Cảnh Nhân Cung, Ôn Như Ngọc có chút không được tự nhiên gõ cửa phòng Vũ Văn Bùi, trên mặt đỏ bừng, thấy học trò mình nghi hoặc nhìn chính mình, dưới chân nhanh chóng bò lên giường cậu, sau đó chỉ lộ ra cái đầu đôi mắt chớp chớp nói: “Bùi Nhi, tối nay tiên sinh cùng ngươi ngủ chung có được không?”

“Tiên sinh?”

“Đừng hỏi ta, ngủ ngủ, tiên sinh mệt mỏi.” Nói xong, còn nửa thật nửa giả ngáp lên một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Vũ Văn Bùi, trên mặt nóng hổi.

Y tuyệt đối không phải cố ý tới chiếm tiện nghi học trò mình, nhưng mà phòng y lại có người không hiểu từ đâu tới chiếm cứ giường mình, hơn nữa y còn bị đùa giỡn, trọng điểm là, người này là một nam nhân!

Vì thế, bị dọa cả kinh, Ôn Như Ngọc liền cất bước chạy tới nơi này của Vũ Văn Bùi để tị nạn.

Khó được thấy Ôn Như Ngọc có thời điểm đáng yêu như thế, Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng cười, tiếp đó cũng nằm xuống, xoay đầu qua nhìn Ôn Như Ngọc đưa lưng về phía chính mình ngủ, trong ánh mắt đều là ý cười thỏa mãn, cậu nhẹ nhàng nói một câu: “Tiên sinh, Bùi Nhi thật cao hứng……”

Đáng tiếc Ôn Như Ngọc vẫn còn đang chìm đắm giữa buồn bực rối rắm, không có nghe thấy những lời nói này.

……

Nói đến bên này, trong phòng Ôn Như Ngọc, Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc trên mặt treo ý cười thật lớn nhớ tới vừa rồi Ôn Như Ngọc bị chính mình đùa giỡn một phen, ôm bụng cười bò đến tận giường.

Hắn thật sự không phải cố ý làm việc này, chỉ là hắn nghe nói rất nhiều về sự tình Ôn Như Ngọc cho nên mới tò mò đợi đến tối liền sấm môn, hoàn toàn không dự đoán được, cái người vẫn luôn bị mọi người tranh nhau tán dương Ôn Như Ngọc khiêm khiêm quân tử thế nhưng lại đáng yêu đến thế, bị hắn trêu đùa một chút liền chạy trốn ngay.

Sờ soạng cái cằm bóng loáng của chính mình, Tứ hoàng tử mắt đào hoa hơi mị lên, hắn cảm thấy chính mình tựa hồ rất thích Ôn Như Ngọc.

Tùy tiện chiếm cứ phòng Ôn Như Ngọc, Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc cũng không thèm để ý chủ nhân ở trong phòng này chạy đi đâu, dù sao cũng không chạy ra khỏi cung là được.

Đôi tay giao nhau đặt sau đầu, hắn nhớ tới Vương phi trong nhà mình, sắc mặt trở nên không tốt. Kỳ thật hắn xuất hiện ở Cảnh Nhân Cung còn có một nguyên nhân khác, đó chính là bởi vì chuyện của Vương phi.

Vốn dĩ không phải bởi vì yêu thích nên mới cưới ả này, lại thừa dịp hắn không có ở trong phủ hại chết nữ tử hắn mang về, trong lúc nhất thời tức giận không thôi, lúc này dưới sự giận dữ chạy ra vương phủ lưu vào Cảnh Nhân Cung, tới chỗ ở Lục hoàng đệ hắn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn tối sầm lại, nữ nhân kia, hừ!

Trong vòng cung đình này, Vũ Văn Nhạc vẫn luôn đứng ở một bên, không tham dự bất luận tranh đấu gì, đối với ngôi vị hoàng đế kia cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ duy nhất yêu thích chính là thích mỹ nhân, vô luận là nam hay nữ. Mẫu phi hắn Hiền phi ăn chay niệm phật chỉ cầu hắn bình an tiêu dao một đời, cho nên, hắn hiểu được, không tranh, không đấu.

Chỉ là lần này Hoàng Hậu vì Vũ Văn Hoằng an ổn ngồi xong vị trí Thái Tử, cho dù hắn đối vị trí kia không hề hứng thú, vẫn như cũ không thể trốn dưới tay bà, tự ý an bài hôn nhân, ở bên người hắn xếp vào nữ tử như vậy.

Hắn tuy rằng không có thế lực quá lớn, nhưng nếu muốn ngẫu nhiên ngáng chân Vũ Văn Hoằng thì vẫn có thể làm được, hơn nữa, hắn gần đây phát hiện, bên người Lục hoàng đệ còn có Ôn Như Ngọc đáng yêu đến như vậy.

Xem ra, ngôi vị hoàng đế này cuối cùng lạc vào tay ai cũng không nhất định đâu, bởi vì, hắn cũng cảm nhận được, Lục hoàng đệ nhà hắn, nhất định không phải vật trong ao, đại ca cùng nhị ca hắn, luận phẩm đức, luận tài trí, luận mưu lược, luận võ học tài nghệ, còn không bằng Lục hoàng đệ hắn lúc mười ba tuổi!

Hết chương 33

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play