Thực tế cho thấy, sau khi phong ba đi qua, người thu hoạch được lời nhất chính là Thịnh Hoành.
Văn nhân thời cổ đại để ý nhất là cốt cách khí phách. Bản thân Thịnh
Hoành là quan văn xuất thân một đường thẳng từ khoa cử nhưng lại có đến
ba con gái gả vào nhà có tước. Không tính Trung Cần Bá phủ bị thờ ơ đã
lâu, cho dù là Lương Hàm thì cũng chỉ là con út, nhưng mà Cố Đình Diệp
tân quý lại không phải hàng giả. Việc này trong con mắt tập đoàn quan
văn thanh quý không tránh khỏi bị cái tiếng ‘leo lên nhà quyền quý’.
Có điều cha Thịnh vận may rất tốt, còn chưa đi đến đỉnh cầu (loại cầu cong), thuyền của mình đã tự thẳng.
“Ông gả con gái thứ ba cho Văn cử nhân?” Thủ trưởng của Thịnh Hoành,
đương nhiệm nội các Lô lão đại nhân có phần kinh ngạc. Ông ta với Thịnh
Hoành ở công bộ quan hệ rất tốt, biết con gái thứ ba của Thịnh Hoành là
con vợ cả.
Thịnh Hoành trịnh trọng gật đầu, lập tức chắp tay nói: “Ty chức tuổi nhỏ mất cha, trưởng bối trong tộc không ở kinh thành, xin nhờ lão đại nhân
vì hai đứa con gái của tôi làm mối.”
Lô lão đại nhân đương nhiên đồng ý, có điều không nhịn được hỏi: “Ta còn tưởng rằng…” Đặc điểm của văn nhân, nói chuyện để lại một nửa.
Thịnh Hoành trên mặt chứa đầy vẻ áy náy, biểu hiện đau xót: “Xấu hổ, xấu hổ, ty chức từ khi nuốt lời vẫn rất áy náy với họ Văn, sớm đã có ý định đặt lại hôn ước một lần nữa, chỉ muốn không phụ lời dạy của Thánh
nhân.”
Lô lão đại nhân thật là cảm động, lập tức bằng lòng ra mặt làm mối cho
con gái họ Thịnh . Việc này sau khi truyền đi, tất cả mọi người trong
kinh đều trố mắt, qua một lúc liền trăm miệng một lời khen khí khái của
Thịnh Hoành.
Trước kia khi Mặc Lan và họ Văn đính hôn, Vương thị cho là việc đã chắc
chắn, đã lộ tiếng gió trước mặt người khác. Không ít người đều biết là
họ Thịnh định gả Mặc Lan cho một vị cử nhân, ai biết sau một hồi phong
ba, Mặc Lan lại được gả vào phủ Lương. Mọi người đều thầm than Mặc Lan
có phúc lớn, đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc cho vị cử nhân kia. Ai
cũng không ngờ Thịnh Hoành lại cương quyết gả con gái cả cho vị cử nhân
xui xẻo kia. Họ Thịnh cũng không sợ chọc vào cậu hai Cố?
Ai ngờ, đợi lâu cũng không thấy họ Cố phát tác gì, ngược lại còn khua
chiêng gõ trống chuẩn bị việc kết hôn, khiến một đám chờ xem việc vui bị cụt hứng. Hậm hực nhất chính là họ Bành, đều là lấy con vợ lẽ thay con
vợ cả, sao họ Thịnh thì được mà nhà chúng ta lại không được? Cố Đình
Diệp, cậu lại dám nhìn người đặt cỗ à! (ý là phân biệt đối xử, câu này
trong Hồng Lâu Mộng, chương 60)
Từ danh sĩ thanh lưu đến quan lại lục bộ đều hết sức vui mừng, mạnh mẽ
biểu dương ‘khí khái’ của đồng chí Thịnh Hoành một phen. Cha Thịnh được
cả tiếng lẫn miếng, thể diện trong ngoài đều có đủ.
Thông thường vợ chồng là oan gia, cơ may lại trái ngược. Trong khi Thịnh Hoành được cấp trên khích lệ cấp dưới ngưỡng mộ thì mọi chuyện của
Vương thị lại không thuận lợi. Đầu tháng mười một, cuối cùng lão phu
nhân họ Văn cũng chuẩn bị đủ sính lễ đến họ Thịnh dạm ngõ. Lúc trước, họ Văn được định cho Mặc Lan, Vương thị thấy Văn lão phu nhân chỗ nào cũng tốt, bây giờ đến phiên Như Lan bà ta lại lo lắng khắp nơi.
Một lúc thì thấy sính lễ quá mỏng, một lúc lại cảm thấy Văn lão phu nhân làm người soi mói cay nghiệt. Suy nghĩ của bà ta, nữ quyến trong nhà có ai không nhìn ra. Hải thị rất thông minh thể hiện là mình vẫn chưa hết
nôn nghén, trốn trong phòng không ra. Chỗ Thịnh lão phu nhân Vương thị
không dám nói câu nào, cả ngày rầu rĩ không vui, tính tình nóng nảy gấp
mười lần bình thường.
Lão phu nhân vì chuyện của Minh Lan mà giận Vương thị, nhìn bộ dáng bà
ta như vậy không nhịn được mà âm thầm hả dạ. Có điều Như Lan đến cùng
vẫn là cháu nội bà, qua mấy ngày bà không nhìn nổi nữa chỉ có thể mở
miệng.
“Chuyện lớn như vậy sao con không cùng người nhà thương lượng một chút?
Nói là làm luôn rồi hả?!” Lão phu nhân ngồi trên giường, vẻ mặt giọng
nói đều quyết liệt.
Vương thị đứng phía dưới, trên mặt có ý không phục giải thích: “Con rể
Văn gia cảnh bình thường, Như Nhi bị tủi thân như vậy, con dâu không
đành lòng nên trợ cấp nhiều một chút.”
Lão phu nhân nhìn khuôn mặt Vương thị, giận không có chỗ phát tiết, vỗ
giường quát lớn: “Con hồ đồ! Con nghĩ ta tiếc chút tiền mới nói sao? Từ
khi con vào cửa bao nhiêu năm như vậy, ta với lão gia đã bao giờ nhớ nửa phần đồ cưới của con?! Lòng dạ con hẹp hòi như vậy cho ai xem?!”
Vương thị thấy lão phu nhân nóng giận vội vã quỳ xuống luôn mồm nói:
“Lão phu nhân bớt giận, đều là con dâu không phải, để con dâu giải
thích, thật sự là quá tủi thân cho con bé Như…” Nói xong Vương thị không nhịn được ươn ướt viền mắt, ” Lão phu nhân người chưa gặp qua nhà thông gia, thật sự là thô bỉ như thôn phụ, con dâu đau lòng cho Như nhi,
mới…”
Lão phu nhân nhìn Vương thị tâm địa mẹ hiền, không khỏi hơi mềm lòng:
“Cha của cháu rể Văn cũng là người đọc sách, chẳng qua là không may mắn, vừa mới thi đậu tiến sĩ, còn chưa kịp nhậm chức quan đã bị bệnh thương
hàn mất mạng. Lão phu nhân thông gia nếu không phải là người lợi hại làm sao có thể chống đỡ cho gia tộc! Ta biết con sợ Như Nhi bị ức hiếp nên
mới mua cho nó một tòa nhà trong thành, nhưng con làm như vậy là phản
tác dụng rồi.”
Vương thị ngừng nước mắt, ngẩng đầu ngơ ngác, vẻ mặt không hiểu.
Lão phu nhân nhìn Vương thị vụng về chậm chạp, trong lòng mệt mỏi, cúi
đầu vuốt đường viền xanh ống tay áo của chính mình một lúc mới điều hòa
hơi thở, bình thản nói: “Bà thông gia dù ta chưa từng gặp như cũng biết
bà ta là quả phụ mà nuôi được hai đứa con trai lớn lên, lại nhớ đến chi
tiêu ăn mặc trên người cháu rể hồi trước, ta cũng biết bà ta tất nhiên
là người tính toán về tiền bạc. Con cũng nhìn ra điểm này mới lo lắng
cho Như Lan đúng không?”
Vương thị ra sức gật đầu, vội vã chen miệng nói: “Mẫu thân nói đúng lắm, con nghe nói bà thông gia xưa nay thiên vị con trai nhỏ, bao nhiêu
bạc đều cho cậu ta, hôm đính hôn đó con dâu thả tiếng gió thăm dò, bà ta từ chối lập tức nói tiền bạc không đủ, yêu cầu Như Nhi với con rể
thành hôn xong phải tự mình thuê nhà mà sống. Vì thế, con dâu mới…”
Vương thị thấy lão phu nhân trừng mắt nhìn mình mới ngượng ngùng ngậm
miệng lại, lão phu nhân quay đầu thở dài nói: “Con đặt mua tòa nhà cho
con rể, có phần lên mặt nhưng cũng không tính là quá sai, quan lại thế
gia giúp con rể gia cảnh bần hàn nhưng có chí tiến thủ học hành cũng là
bình thường. Con sai là sai ở chỗ không nên một hơi mua tòa tứ hợp viện
hai lầu to như vậy, hai đứa có hai cái miệng nhỏ dùng hết được sao! Con
trai ở trong thành có tòa nhà lớn, mẹ đẻ sao có thể không qua lại hưởng
phúc? Con chờ xem, quay đi quay lại bà thông gia sẽ mang cả nhà từ nông
thôn ở Kinh Giao chuyển đến đây, lúc đấy Như Nhi mới gọi là tự tìm quả
đắng mà ăn.”
Vương thị trong lòng giờ mới nghĩ đến việc này, dần dần môi run run, sắc mặt tái nhợt.
Thịnh lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu liên
tục nói: ” Con cả đời vẫn cái tính này, thích nhất độc quyền độc đoán,
cái này cũng không có gì, đương gia chủ mẫu ai không tính toán, nhưng mà con cũng phải bỏ công suy nghĩ. Cứ đến chuyện quan trọng là con lại hồ
đồ! Con nếu như chịu cùng ta thương lượng làm sao đến mức này, Như Lan
không tốt cũng là ta nhìn lớn, chẳng lẽ ta sẽ hại nó! Con nếu muốn trợ
cấp Như Lan phải đổi thành bạc với ruộng đất, sau đó mua cho bọn nó một
gian nhà nhỏ, bà thông gia nhìn nhà chật cũng không tiện chen vào, Như
nhi lúc đấy mới thoải mái.”
Vương thị vẻ mặt luống cuống, há mồm nửa ngày mới nói: “Này bây giờ làm
sao? Con dâu đã thu dọn nhà mới xong, hầu gái đầy tớ cũng đã mua, họ Văn cũng biết rồi.”
Thịnh lão thái thái trong lòng tức giận, nổi giận nói: “Con gái của chính con, con quyết định đi.”
Vương thị giờ mới biết sợ, quỳ cầu lão phu nhân một lúc, liên tục hối
hận nói mình không đúng, lôi kéo ống tay áo phu nhân khóc lớn. Lão phu
nhân dù giận không nhẹ nhưng cũng không thể mặc kệ, cuối cùng chỉ nói:
“Con cũng không cần lo lắng quá, bà thông gia lợi hại đến đâu cũng không thể đến ở nhà hồi môn của con dâu mà vẫn chèn ép con dâu vào chỗ chết
được; hơn nữa tính tình Như Lan thế chắc cũng không chịu ăn thiệt. Chính con cũng đừng nói gì, con mà mở miệng là chỉ có làm hỏng chuyện, gọi
thằng Bách đi nói chuyện với cháu rể, nếu như cậu ta thông minh, mẹ cùng vợ có mâu thuẫn, cậu ta cũng có thể biết rõ sai trái, không cần thiên
vị, cần thế nào liền thế ấy… Hừ hừ, nói ra họ Thịnh cũng đã có con gái
hòa ly.”
Vương nước mắt ròng ròng ngơ ngác trên mặt đất.
Làm một tội phạm nghe trộm chuyên nghiệp, Minh Lan đang ngủ gật ở buồng trong đã sớm tỉnh lại, nàng nghe mà lắc đầu liên tục.
Vương nữ sĩ giống như một đạo diễn nửa mùa, lúc bà ta đạo diễn hài kịch, khán giả thường khóc ròng ròng, khi bà đạo diễn bi kịch khán giả lại
cười phá lên, tuy rằng phim cũng coi như đắt khách nhưng cũng khiến
người ta dở khóc dở cười, có điều may mà bên đầu tư với nhà sản xuất
đáng tin, nắm rõ xu hướng nên tổng thể cũng không đến nỗi thâm hụt tiền.
Vương thị vừa khóc vừa kể lể thêm vài câu, cuối cùng hồn bay phách lạc
rời đi, Minh Lan mới dám đi ra. Nàng không nhin được hỏi: “Bà nội, lão
phu nhân họ Văn phiền phức như vậy sao?”
Lão phu nhân bị Vương thị làm cho giận quá, đang bưng chén trà từ từ
uống, nhẹ nhàng nói: “Trên đời làm gì có mẹ chồng nào không phiền phức,
có điều việc này phải nhìn người chồng. Anh rể cả con không rõ ràng như
cháu Bách, khiến chị cả con chịu không ít khổ. May mà Hoa nhi nhịn được
nhiều năm như vậy, nước chảy đá mòn, anh rể con mới dần nhìn ra. Bây giờ lúc nào cũng giúp vợ mình, ngược lại thấy chính mẹ cậu ta mới không đúng.”
Minh Lan Minh Lan gõ nhịp tán thưởng : “Chị cả cũng thật giỏi, anh rể
cả coi như là hiếu thuận, cuối cùng cũng từ từ mà bị chị cả nắm thóp.”
Đời trước nàng không có cơ hội gặp phải mẹ chồng, vô cùng kính nể bản
lĩnh của Hoa Lan. Nếu phụ nữ hiện đại đều có bản lĩnh của Hoa Lan, đoán
là lượng công việc của Diêu Y Y sẽ giảm một nửa.
Lão phu nhân thờ dài nói: “Khó khăn nhất chẳng qua là chữ ‘nhẫn’. Cháu
rể cả là đứa hiếu thuận, cũng gần gũi anh em nhưng không thể chịu nổi mẹ mình bất công đến mức vậy, hận không thể có gì tốt đắt tiền đều đưa cho phòng lớn. Cháu rể là người sĩ diện, cũng phải ra ngoài xã giao. Cậu ta gặp khó khăn mẹ mình chỉ từ chối ngồi yên, chỉ có thể tìm vợ mình cúi
đầu ngửa tay. Đến lúc phòng lớn có việc, lại loạn lên bắt cậu ta ra sức
giúp đỡ. Cõi đời này ai cũng có tư tâm, cháu rể đã có vợ có con, hàng
năm hàng tháng đều như vậy, dẫu là con trai ruột thì cũng xa cách thôi.”
Minh Lan tranh thủ vỗ mông ngựa: “Bà nội nói đúng lắm, chính là chữ
‘nhẫn’ này vô cùng khó có được, chị cả có thể mạnh mẽ như vậy đều do hồi xưa bà nội dạy dỗ thật tốt.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn bộ dáng lấy lòng của Minh Lan, cười nịnh hót
lộ hai má lúm duyên dáng. Từ sau khi nàng nói thật chuyện của Cố Đình
Diệp liền tự giác nhận lỗi với bà nội, cả ngày thể hiện bộ dáng nỗ lực,
thành khẩn nhận sai, xin được bồi thường. Lão phu nhân thầm buồn cười,
cố ý nói: “Nói đến, vận khí của cháu cũng không tệ, mẹ chồng cháu là mẹ
kế, sau này cũng bớt lo nhiều.”
Vừa dứt lời, lão phu nhân hứng thú nhìn sang Minh Lan, ai biết Minh Lan
không chút nào đỏ mặt, bình tĩnh lắc đầu nói: “Không hẳn vậy, phải tự
mình tai nghe mắt thấy, không thể tự nhiên có kết luận.”
Lão phu nhân thật lâu mới ừ một tiếng.
Làm một công chức luật pháp, Minh Lan xưa nay chủ trương dùng chứng cứ nói chuyện.
Gần đây, phủ Ninh Viễn hầu nhụt chí suy sụp, không chỉ bị hạ bảng hiệu,
quan ngự sử còn bẩm tấu rằng phủ Ninh Viễn hầu ‘kết đảng bừa bãi, làm
người không nghiêm’, chắc như đinh đóng cột, còn có mấy người nhà có
tước đang bị bắt giữ thẩm vấn cũng khai ra phủ Ninh Viễn có liên quan.
Đại lý tự phụ trách tra rõ mưu nghịch đề xuất dù không lập tức đoạt tước bắt trói thì cũng phải bắt người đến tra hỏi.
Có lẽ vì Ninh Viễn hầu gia đương nhiệm Cố Đình Dục đang bệnh đến giai
đoạn cuối, thường xuyên hôn mê bất tỉnh, hoàng đế nể mặt Cố Đình Diệp
nên giữ lại không đưa ra những sớ tố cáo phủ Ninh Viên hầu. Giữa một
loạt những nhà có tước liên can, hầu phủ như trong cơn giông bão vùng
vẫy lúc này mới được bảo toàn.
Thanh thế của Cố Đình Diệp đang lên cao, không nói đến chuyện Cố Đình
Diệp về kinh chỉ ở phủ tướng quân, làm mai với họ Thịnh cũng là hai vợ
chồng già nhà Bạc lão tướng quân đứng ra, cứ như vậy cái gì cũng không
cần nói, người bên ngoài không nhịn được phỏng đoán, người có tâm còn kể lại chuyện phủ Ninh Viễn hầu năm đó, nói bóng nói gió năm xưa Cố Đình
Diệp cũng chịu nhiều ức hiếp.
Thực ra thái phu nhân Cố phủ Tần thị ở trong vòng xã giao của quý phụ
kinh thành danh tiếng rất tốt, ôn hòa kính cẩn, hiền lành thục đức,
thường xuyên trợ cấp trẻ mồ côi. Đến giờ chưa từng có ai chỉ thẳng vào
bà nói mẹ kế mưu mô hiểm ác, ngoại trừ một số người cố tình nịnh hót Cố
Đình Diệp, đa số người còn lại âm thầm thông cảm cho Tần thị.
Thế nhưng bây giờ kết quả phủ định nguyên nhân, mấy con trai của Tần thị đều rất tốt, cưới vợ dòng dõi cao, chính Cố Đình Dục ốm đau bệnh tật
cũng còn mang thân tàn sống qua nhiều năm như vậy, chỉ có Cố Đình Diệp
một mình rời nhà đi xa, phiêu bạt mấy năm không về, lời này nói ra rất
khó nghe. Minh Lan ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, việc này… hình như… rất
phức tạp.
Hình như ông trời nghe được tiếng lòng Minh Lan, qua mấy ngày sau, Cố
Đình Diệp đưa thiếp sang, nói là Tần thái phu nhân muốn đến thăm phủ.
Nghe tin tức này, Minh Lan liền ngẩn ngơ, lão phu nhân trầm mặc một lúc
mới thở dài nói: “Như vậy cũng tốt, không cần biết năm xưa làm sao, việc hôn nhân phải thỏa đáng trọn vẹn mới tốt.” Dừng một chút lại nói. “Cố…
cậu ta cũng coi như có tâm.”
Minh Lan không nói, nàng hiểu ý lão phu nhân.
Dựa theo trình tự kết hôn bình thường, xem mặt con dâu thậm chí là hạ
sính lễ cũng đều do cha mẹ lo liệu, bước này nếu có sai khác thì rốt
cuộc cũng khó coi. Cho dù Tần thị đã từng muốn nhúng tay vào chuyện kết
hôn của Cố Đình Diệp, sau đó bị Cố Đình Diệp bằng nhiều cách phá hỏng
thì cũng không nói năng gì nữa. Bây giờ Cố Đình Diệp chịu lùi bước, Tần
thị cũng tranh thủ theo lừa xuống núi. (Đi đường núi bằng lừa dễ hơn đi
bộ, ý chỉ giải quyết những việc khó khăn một cách nhẹ nhàng, không gây
khó xử)
Có điều Tần thái phu nhân không dùng lừa mà dùng xe bốn ngựa kéo màu xanh chóp đỏ rực, cho nên tới rất nhanh.
Ngày hôm đó, Minh Lan đang ôm cái bụng no căng ngồi trên giường sưởi,
lười biếng nâng áo gối uyên ương bằng gấm đỏ thẫm, vừa mới thêu được hai mảnh bèo, Thúy Bình đã vội vã đến, nói là thái phu nhân phủ Ninh Viễn
hầu đến, đang nói chuyện ở Thọ An đường.
“Lão phu nhân nói, cô chủ ăn mặc tươi sáng chút.” Thúy Bình nhìn Tiểu
Đào đang ngơ ngẩn cầm cái áo khoác màu trắng mặc ở nhà, vội vã dặn Đan
Quất, mấy cô gái lập tức vào trong mở ngăn kéo một hồi.
Minh Lan đổi sang bộ váy hồng thêu cành hoa hạnh bằng gấm tà áo chạm gót giày, bên dưới là váy xếp li màu hồng nhạt, trên đầu là búi tóc lưỡi
liềm ngay ngắn, chỉ cắm một đôi trâm song hỷ như ý điểm ngọc xanh biếc,
sáng rực rỡ thanh nhã.
Đoàn người chầm chậm đi về hướng Thọ An đường, đợi đến cửa, Minh Lan
thoáng thở phào, hơi nâng tóc mai. Hầu gái giữ cửa thông báo, Minh Lan
một đường đi vào, cúi đầu chậm rãi, ánh mắt thoáng nhìn chỉ thấy lão phu nhân ngồi trên cao, kế bên bàn trà là một vị phụ nhân, Vương thị ngồi ở dưới, thấy Minh Lan đi vào liền chỉ về nàng cười nói: “Đây là con bé
Sáu nhà chúng tôi.” Sau đó lại chỉ vào vị phụ nhân kia nói: “Đây là thái phu nhân phủ Ninh Viễn hầu, Minh Lan nhanh chào.”
Minh Lan cung kính chỉnh đốn trang phục rồi hành lễ, gấu váy không đung đưa, dáng người không lay động, xinh đẹp đoan trang.
Tần thái phu nhân mới nhìn, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, bà vội vã
bảo Minh Lan đứng dậy, sau đó kéo Minh Lan đến bên người tỉ mỉ xem xét,
chỉ thấy cô bé trắng như tuyết, đẹp như vẽ, không nhịn được khen: “Thật
là cô bé xinh xắn, sao có xinh đẹp như vậy.”
Minh Lan ngại ngùng cúi đầu nhưng liếc mắt lén lút đánh giá Tần thái phu nhân, hai mắt nhìn thấy không nhịn được giật mình.
Tần thái phu nhân mặc một bộ áo dài màu nâu sẫm thêu cành hoa cúc, váy
lụa la màu mật ong, trên đầu búi tròn đơn giản, cố định bằng cây trâm
phúc thọ bằng bạch ngọc long lanh, da dẻ trắng nõn trơn bóng, khóe môi
mỉm cười đoan trang, diện mạo dễ gần, ôn hòa mềm mại, là một phụ nữ
trung niên có gương mặt vô cùng đẹp, chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt hơi
tiết lộ số tuổi của bà.
Nói về tuổi, bà ta so với Vương thị lớn hơn vài tuổi, nói về vẻ ngoài, Vương Thị tuyệt đối ngượng mồm gọi bà ta là chị.
Tần thái phu nhân kéo Minh Lan lại gần hòa nhã nói chuyện, hỏi thích ăn
cái gì, đọc sách gì, ngày thường làm những gì. Minh Lan theo lễ nghi đáp từng câu một. Tần phu nhân rất hài lòng, cởi ra đôi vòng tay phỉ thúy
đeo vào tay Minh Lan cười nói: “Cô bé thật là xinh đẹp quá, hẳn là vẽ ra mới được.”
Minh Lan sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu đứng, bộ dáng e lệ, lão phu nhân nhàn
nhạt liếc nàng một chút, quay đầu khiêm tốn mà đáp: “Con bé vẫn còn con nít không hiểu chuyện.”
Tần Thái phu nhân nhẹ nhàng làm bộ giận, cười nói: “Lão phu nhân cũng
quá khiêm tốn, đứa nhỏ này toàn thân khí thế chả nhẽ lại là làm bộ,
thanh tú lông lẫy, thông minh hiểu biết, con gái phủ ta được nuôi dạy
tốt quá.”
Vương thị trong lòng hơi có phàn đắc ý, không nhịn được nói: “Không phải tôi khoe khoang, con gái nhà tôi nuôi dạy so với con trai còn dụng tâm
hơn, đọc sách, thêu thùa, còn có trị gia quản sự đều được dạy dỗ cẩn
thận.”
Tần Thái phu nhân ánh mắt lấp lánh, cười phụ họa vài câu, Vương thị nghe hết sức hài lòng.
Giọng nói Tần thị rất ôn hòa, thao thao nói khẽ như thì thầm, tự lúc nào không hay đã thuyết phục được người nghe, nói cười nhưng không mất vẻ
cao quý đoan trang. Nếu Vĩnh Xương hầu Lương phu nhân cao quý nhưng xa
cách hờ hững, thì bà ta chính là luôn giữ vẻ mặt dịu dàng.
Bà cực kỳ biết nói chuyện, quay về phía lão phu nhân giọng điệu tao nhã, lời Dương Xuân Bạch Tuyết, thể hiện tư thế tiểu thư Hầu phủ, quay về
phía Vương thị, bà lại vui vẻ, thái độ hiền hòa dễ chịu, nói một lúc lão phu nhân đã thêm mấy phần thân mật khách khí, Vương thị dần buông xuống đề phòng, càng nói càng ăn ý.
*Dương xuân bạch tuyết: ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc, chỉ văn hay ý đẹp.
Mấy bà nói cười một trận, Tần Thái phu nhân chợt hiện vẻ chần chừ, liếc
nhìn Minh Lan, muốn nói lại thôi, xưa nay Vương nữ sĩ bình thường chậm
hiểu bỗng nhiên lanh lợi hẳn lên lên, vội hỏi: “Thái phu nhân có chuyện
nói thẳng, không cần kiêng kỵ.”
Tần Thái phu nhân vui vẻ mà cười, không chần chừ nữa: “Nếu như thế, tôi
liền không phải ngại. Tôi tới cửa quấy rầy, chính là đến đưa thiếp canh
cậu Hai nhà tôi.” Nói xong, bà từ trong tay áo lấy ra một tấm giấy đỏ
thẫm, hai tay đưa cho lão phu nhân, sau đó lại nói, “Nếu như hai vị
không chê Cố phủ phúc đức mỏng manh, tôi liền mặt dày xin canh thiếp
của cô Minh.”
Minh Lan cố gắng cúi thấp đầu, trong lòng cực kỳ buồn phiền, nàng hiện
tại nên đỏ mặt, làm bộ ngượng ngùng, nhưng mà… mặt nàng một chút hồng
cũng không hiện ra nổi! Cũng không thể tàn nhẫn tự cho mình mấy cái bạt
tai.
Lão phu nhân nhận canh thiếp, mở ra thoáng nhìn lên, trên mặt hiện vẻ
hài lòng, liếc mắt nhìn Vương thị. Vương thị hiểu rõ, lập tức quay đầu
cười nói: “Nói gì mà ghét bỏ, phủ Ninh Viễn hầu là khai quốc công huân,
trấn biên lập uy, trên đời ai không ngưỡng mộ, chỉ sợ Minh Nhi nhà chúng tôi không xứng.”
Thực ra Vương thị nói vậy chỉ là khách khí, chẳng qua là nâng cấp của
câu trả lời ‘đâu có, đâu có’ mà thôi, ai mà biết Tần thái phu nhân bỗng
nhiên đỏ viền mắt, vẻ mặt hơi khổ sở.
Vương thị nhìn thấy vội vã hỏi han, Tần thái phu nhân lau mắt, gượng
cười nói: “Không ngại, có điều,… tôi hôm nay đến còn có chuyện muốn nói, mong lão phu nhân cùng em Vương đừng trách tôi lỗ mãng.”
“Phu nhân mời nói.” Lão phu nhân con mắt sáng ngời, lẳng lặng nói.
Tần phu nhân thả khăn xuống, mỉm cười ôn hòa, chỉ mang chút đau buồn:
“Cậu hai nhà tôi từ nhỏ đã nóng tính, cũng lão hầu gia cãi nhau rời nhà
đi mấy năm, bây giờ cũng xa lạ với người trong nhà. Anh trai nó với tôi
trong lòng không dễ chịu, nhà họ Cố tốt xấu gì là nhà của nó. Lúc này
việc hôn nhân của nó, tôi nghĩ, làm sao cũng phải kết hôn ở phủ Ninh
Viễn hầu.”
Vương thị hơi chần chừ, con riêng với mẹ kế có ân oán, bà ta chưa phải
mẹ vợ chính thức không nên lên tiếng, lão phu nhân trầm tư rồi nói:
“Đừng nói là việc kết hôn chưa thành, dù con bé Minh có vào cửa rồi,
việc nhà họ Cố chúng ta cũng không tiện xen vào.”
Tần thái phu nhân khẽ thở dài nhìn thẳng lão phu nhân, ánh mắt thẳng
thắn chân thành, nhẹ giọng nói: “Anh trai của Diệp nhi hiện giờ bệnh
không nhẹ, cả ngày nằm trên giường chỉ nhớ cậu Hai, nói là chuyện lớn
nhỏ gì cũng phải tìm anh em ruột giúp đỡ, phía dưới mấy anh em cũng
không có tài, nếu là cậu Diệp có thể về phủ, tương lai…” Sau đó là một
hồi nhẹ nhàng thở dài.
Mắt Vương thị sáng lên, bây giờ bệnh tình của Cố Đình Dục nguy kịch cũng không phải chuyện bí mật gì, gả vào hầu phủ so với làm hầu phu nhân là
hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mẹ vợ của con cháu hầu phủ với cả mẹ
vợ của hầu gia giá trị khác biệt càng lớn hơn nhiều. Hơn nữa, bây giờ
phủ Ninh Viễn hầu đúng là đang cần Cố Đình Diệp giữ thể diện. Nghĩ đến
đây, bà không nhịn được nói: “Đương nhiên về nhà là tốt…” Câu kế tiếp bị ánh mắt của lão phu nhân chặt đứt, Vương thị chậm rãi thu lời nói về.
Lão phu nhân thu về ánh mắt đang nhìn Vương thị, quay lại nói: “Cố tướng quân là người biết lẽ phải, nhất định có thể hiểu rõ chỗ khó xử khổ tâm của hầu gia và phu nhân.”
Tần thái phu nhân giống như không có một chút nào không vui, quay đầu
nhìn Minh Lan đang đứng bên cạnh, lại quay về lão phu nhân, lần thứ hai
nhìn thẳng vào lão phu nhân chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Từ xưa mẹ
kế khó làm, cậu hai nhà tôi mọi người đã biết, lúc còn trẻ bướng bỉnh hồ đồ, sau lại trốn đi giang hồ, tính tình không khỏi có phần trái khoáy,
cậu ta từng lớn tiếng nói ‘không phải con vợ cả không cưới’, bây giờ…
Tôi thấy Minh Lan vô cùng tốt, có tôi ở đây, những cái khác không dám
nói, nhưng tôi tuyệt đối không để cho người ta bắt nạt con bé.”
Lão phu nhân nhíu mày, hình như có chỗ không hiểu, đảo mắt nhìn sang
Minh Lan, chỉ thấy Minh Lan khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt không biểu hiện
gì, đôi mắt to lại sáng lấp lánh. Minh Lan lập tức cúi đầu, không dám để cho người nhìn biết nét mặt nàng thay đổi, nàng biết vấn đề ở chỗ nào!
Cố Đình Diệp biểu lộ tâm ý kết thân với phủ Thịnh, việc này nói ra mọi
người đều cho gả đi sẽ là con gái vợ cả, ai biết tình thế thay đổi, Như
Lan hứa cho người khác, sau đó Cố Đình Diệp im lặng đồng ý con vợ lẽ phủ Thịnh. Tại sao tập đoàn quan văn cao hứng như vậy, bởi vì họ cho rằng
đây là nhà tân quý quyền tước dành cho họ sự thỏa hiệp cùng kính trọng,
bấy giờ mới có bao nhiêu lời khen ngợi ở bên ngoài.
Minh Lan trong lòng thoải mái, người bình thường có lẽ đều tưởng là Cố
Đình Diệp nhượng bộ, nhưng mà trên thực tế, chỉ có nàng cũng lão phu
nhân biết, tình huống hoàn toàn ngược lại, nàng mới là người bị tính kế.
Dựa theo tư duy bình thường, lấy danh tiếng của Cố Đình Diệp và Tần thị, những lời vừa rồi của Tần thái phu nhân rất có sức thuyết phục, nhưng
mà… Minh Lan trên mặt lộ ra một ý cười nhạt không thể nhận thấy, nàng
biết rốt cuộc ưu thế lớn nhất của mình ở đâu, nàng nhận biết một Cố Đình Diệp mà bên ngoài không có mấy người biết, bao gồm cả người họ Cố, bọn
họ đều không biết.
Minh Lan chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lão phu nhân, lão phu nhân
giống như cũng dần dần hiểu rõ, khóe miệng hiện lên một nét vui vẻ không rõ ràng, quay đầu cùng thái phu nhân đáp: ” Phu nhân sợ là không biết,
cô Sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT