Vẫn nói con gái là áo bông
nhỏ của mẹ, Vương thị đang nghĩ gì Hoa Lan hiểu rất rõ, vì thế Hoa Lan
tích cực hỏi thăm tình hình Mặc Lan ở phủ Vĩnh Xương Hầu, không cần xử
lý hậu kỳ, tình tiết đặc sắc cao trào kịch tính như phim Mỹ.
Mặc Lan ở phủ Vĩnh Xương Hầu cũng không quá dễ dàng. Ngay đêm tân hôn,
dì Xuân Khả liền la hét kêu đau bụng, sai đứa hầu xông vào phòng cưới
tìm Lương Hàm. Việc này nếu xảy ra với Như Lan có khi đánh người đuổi ra ngoài ngay lập tức. Cũng thiệt cho Mặc Lan nóng tính mà phải miễn cưỡng nhịn xuống, chị ta giữ Lương Hàm đang định đi ra ngoài, nhẹ nhàng
khuyên bảo: “Sau này đều là chị em nhà mình, phụ nữ có bệnh đàn ông
không tiện nhìn”, sau đó để chú rể mới cưới ở lại phòng tân hôn, bản
thân mình thì đi thăm Xuân Khả, ân cần hỏi han vô cùng thân thiết, còn
mời đại phu, nấu thuốc, tự mình giữ ở cửa cả đêm không chợp mắt, khiến
cho chị dâu cả giỏi soi mói nhất Lương phủ cũng không nói được câu nào.
Vương thị tức đến tái xanh mặt, vỗ xuống khay trà một phát, bát trà va
chạm kêu leng keng, năm đó dì Lâm nhiều lần dùng chiêu giả bộ này, bao
đêm gọi Thịnh Hoành từ trong phòng nàng ta đi, dĩ nhiên là Mặc Lan đã có chuẩn bị. Hải Thị vội vàng rót cho mẹ chồng một chén trà mới. Như Lan
thì nghe đến mê mẩn, vội vàng giục Hoa Lan nhanh kể tiếp.
Đêm tân hôn không được, cô Xuân Khả vẫn không chịu bỏ qua, đêm thứ hai
lại đau bụng, lại gọi người đi tìm Lương Hàm. Mặc Lan vẫn nhẫn nhịn,
nhìn không thấy nửa điểm không vừa ý, còn khuyên Lương Hàm “Phụ nữ mang
thai rất khổ cực , vất vả, khó tránh khỏi rủi ro kiếp nạn”, chị ta lại
tự mình đi thăm cô Xuân Khả, vẫn như cũ chăm nom săn sóc cả một đêm, còn thay Xuân Khả đến chỗ Lương phu nhân xin mấy cành nhân sâm thượng đẳng, chính mình cũng nhợt nhạt, mệt mỏi.
Phu nhân mới cưới có hai ngày bị một đứa vợ lẽ cản trở không thể cùng
chồng viên phòng, lần này trên dưới phủ Vĩnh Xương hầu ồn ào bàn tán cô
Xuân Khả kia không đúng, còn bóng gió truyền đến tai Vĩnh Xương hầu.
Vĩnh Xương hầu tức giận, mang con dâu cả tới mắng một trận. Lương phu
nhân càng được thể ở bên ngoài chỉ trích nhà dì con dâu cả không gia
giáo, nuôi một cô nương không có lễ nghi phép tắc, vào cửa mới được mấy
ngày đã cùng tranh sủng với vợ cả.
Một người đẹp như hoa như ngọc đặt bên miệng mà hai đêm liền đều không
thể làm gì, chính bản thân Lương Hàm cũng bất mãn với Xuân Khả.
Đến đêm thứ ba Xuân Khả lại đau bụng, lại gọi đứa hầu đi tìm Lương Hàm,
lần này hướng gió dư luận đều xoay về phía Mặc Lan, cô Xuân Khả gặp vận
đen lớn. Theo một nguồn tin cậy, Lương Hàm vô cùng tức giận đang mặc
trung y ở trong phòng liền chạy ra, tàn nhẫn đạp đứa hầu mười mấy cái
rồi đuổi ra ngoài, còn xử lý bà mụ thiếp thân của Xuân Khả một trận nên
hồn.
“Thân thể không khỏe thì phải gọi đại phu, muốn đàn ông thì cứ nói thẳng ra, cả ngày chỉ biết quyễn rũ đàn ông. công tử nhà chúng ta là thầy
thuốc phụ khoa à, thủ đoạn bỉ ổi làm cũng không ngại mất mặt !” Ma ma
quản sự của Lương phủ cố ý lớn tiếng nói, Mặc Lan thì lại ngồi hiền lành một chỗ, lại còn giúp Xuân Khả nói không ít lời hay.
Lương Hàm đối với Mặc Lan đầu tiên là áy náy, sau rất là chăm sóc, nên
mới có tình hình ngày lại mặt. Như Lan tuy ghét Mặc Lan nhưng nghe xong
cũng líu lưỡi: “Vị em họ, à không dì Xuân Khả này cũng quá là to gan
rồi, còn dám làm như vậy? Phu nhân Vĩnh Xương hầu không lập quy củ sao?”
Hoa Lan nhấp một ngụm nước suối ngâm mơ, đưa ngón trỏ chỉ vào trán Như
Lan, thản nhiên nói: “Em gái ngốc, chị nói nhiều thế mà em nghe không
hiểu! Bây giờ ở phủ Vĩnh Xương hầu con cả dòng thứ rất đắc lực, còn có
người nói bóng gió hầu gia muốn lập anh ta làm thế tử, nhà vợ anh ta
cũng được thể lên mặt, Lương phu nhân vì tránh hiềm khích nên không thể
động vào cô em họ kia được.
Như Lan nửa hiểu nửa không. Minh Lan nhẹ nhàng ồ một tiếng, trong lòng
rõ ràng, nếu Lương phu nhân ra tay xử lý Xuân Khả, khó tránh khỏi người
ngoài nói là khó khăn với con vợ lẽ, còn Mặc Lan ra tay thì chỉ tính là
vợ cả vợ lẽ tranh đấu trong gia đình.
Vương thị thở dài, tâm tình có hơi phức tạp. Bà ta không hy vọng Mặc Lan sống vui vẻ sung sướng, nhưng đứng trên vị trí là vợ cả, bà ta đánh giá cao thủ đoạn tâm cơ của Mặc Lan. Trước kia bà ta mà có mưu kế như thế
này thì cũng không đến lượt dì Lâm vênh mặt như thế.
Minh Lan nhìn vẻ mặt âm u của Vương thị, quay đầu hỏi: “Chị cả à, vậy
chị Tư với những người khác trong Lương phủ thế nào, cha mẹ chồng, anh
chị em chồng gì đó?”
Hoa Lan đưa tay nhéo mũi Minh Lan, cười nói: “Đúng là em Sáu thông minh, hỏi ngay điểm quan trọng.”
Lương phu nhân với Mặc Lan chỉ nhàn nhạt, không đặc biệt thân thiết
nhưng cũng không gây khó khăn. Ngày Mặc Lan kính trà cho cha mẹ chồng,
Lương phu nhân cũng cho đủ lễ ra mắt, nhưng mà người tinh ý đều nhìn ra
Lương phu nhân không thích Mặc Lan, không tính con dâu cả, ở dưới có mấy cô con dâu dòng thứ, là vợ của mấy đứa con vợ lẽ hồi trước được Lương
phu nhân nuôi bên người, ngày thường cũng hy được bà ta gọi uống trà nói chuyện, chỉ có Mặc Lan là ít được để ý tới.
Vương thị đột nhiên phấn chấn hẳn lên, châm chọc nói: “Con bé sau này
phải dựa vào bản lĩnh của chính mình thôi, mẹ chồng không dựa dẫm được
rồi.” Hoa Lan bĩu môi cười xem thường: “Em Tư có đức hạnh lắm, vào cửa
có một tháng mà đã đem mấy đứa hầu bên người cho em rể dùng hết rồi.”
Minh Lan thở dài trong lòng, đây mới là chỗ lợi hại của Lương phu nhân.
Mặc Lan không có người nào có thể dựa vào liền toàn tâm ý ỷ vào chồng
chị ta. Nghe Hoa Lan kể, cô Xuân Khả kia là nhân vật giống chị ba
Vưu[‘], tuy xinh đẹp nhưng tính tình lại mạnh mẽ, chưa chắc có thể đấu
lại thủ đoạn âm nhu của Mặc Lan. Lương phu nhân dè chừng vợ chồng con cả đã lâu, sao có thể để con trai của mình giữ Xuân Khả bên người, để Mặc
Lan ra tay là tốt nhất, dù có lưỡng bại câu thương thì Lương phu nhân
cũng không tổn hại gì, chính là chiêu trai cò đánh nhau, ngư ông đắc
lợi.
[‘]Chị ba Vưu: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, Vưu Tam Thư là em gái Vưu
Thị và Vưu Nhị thư. Nàng là một cô gái sắc nước hương trời, có phong tư
lộng lẫy tình tứ làm điên đảo biết bao nhiêu đàn ông, tính tình vừa lẳng lơ lại vừa cao ngạo kì quái. Vưu Tam Thư một lòng chờ đợi Liễu Tương
Liên suốt năm năm trời nhưng không được đáp lại, cuối cùng vì hổ thẹn mà tự vẫn. (Wiki)
Tâm tình Minh Lan có phần sa sút, đưa Hoa Lan ra cửa nhẹ nhàng kéo tay
chị nói: “Chị cả à, bác chồng chị Thọ Sơn bá phu nhân với phủ Vĩnh Xương hầu có quan hệ thân thiết, nếu chị có dịp nên khuyên chị Tư mấy câu.”
Hoa Lan sầm mặt, hừ lạnh nói: “Em đúng là người tốt, em quên là con bé
đã đối xử với em thế nào à, cũng quên dì Vệ thế nào mà chết à?”
Minh Lan nghiêm nghị lắc đầu thành khẩn nói: “Em chính là kiểu người có
máu nô dịch mà, bị Khổng ma ma đánh một trận, đến nay vẫn nhớ, chị Tư
không tốt thế nào cũng là người họ Thịnh, chị ta nếu làm ra chuyện gì đó thì chị em chúng ta làm sao có thể sống tốt?” Nếu thủ đoạn Mặc Lan quá
độc ác thì bị chê trách lại là nhà mẹ đẻ dạy dỗ không tốt. Hoa Lan
nghiêm túc hẳn, chị ấy cũng là người thông minh, chỉ là có mối thù sâu
với mẹ con Lâm thị nên ngay lập tức không nhìn ra, suy nghĩ một lúc là
rõ ràng, còn thân thiết giữ vai Minh Lan: “Em gái ngoan, em là đứa hiểu
biết. Chị nhớ rồi.”
Minh Lan mặt giãn ra cười, khóe miệng hiện ra hai cái lúm đồng tiền:
“Lần trước em đưa giày sang, cháu Trang cùng cháu Thực đi được không?”
“Tốt, tốt lắm.” Nhớ đến con trai con gái, nét mặt Hoa Lan lập tức mềm
mại, “Em làm cho cháu Trang con búp bê vải, cháu nó yêu lắm, không cho
ai mượn cả. Trẻ con chân lớn nhanh, giày làm phí quá, em lần tới không
cần làm giày thêu tỉ mỉ như thế. Em hay lo lắng cho chị như vậy, chị
nhất định không quên tấm lòng của em, bao giờ em lấy chồng, chị cho em
thêm một phần đồ cưới thật lớn.” Minh Lan nhìn Hoa Lan cười, biết những
ngày gần đây của chị không tồi, cũng thấy mừng thay cho chị.
Tháng tám vừa đến, sắp đến kì thi hương, thí sinh ở khắp nơi lục đục về
kinh. Phủ Thịnh đón năm vị khách, ba người là con trai bạn cũ của Thịnh
Hoành, hai người là con cháu của đồng hương thân thiết hồi xưa, bọn họ
vào kinh thành đi thi nhưng không có thân thích ở trong kinh, mà mỗi ba
năm thu đến kì nhàn nhã xuân bận rộn, trạm dịch hội quán khách sạn gì đó ở kinh đô đều tăng giá thái quá, không chỉ vậy phụ phí rất cao, vả lại
cũng không an tâm mà đọc sách. Thịnh Hoành cùng Vương thị bàn bạc, dứt
khoát cấp một dãy nhà ở hậu viện cho những học sinh này ở tạm, Vương thị lần này hào phóng như vậy dĩ nhiên là cũng có tính toán khác, trong số
này có không ít con cháu quan lại giàu có.
Qua tháng tám, Trường Ngô đã hết chín tháng để tang, mang theo vợ và
con gái quay lại kinh thành, đi cùng còn có em họ Lý Úc. Lần này việc
thi cử của Lý Úc hay việc phục chức của anh ấy đều phải dựa vào Thịnh
Hoành. Vừa sắp xếp xong Trường Ngô liền đến thẳng Thịnh phủ, Duẫn Nhi đã đến gặp Vương thị từ trước, nước mắt nước mũi lem nhem xin lỗi một
trận, luôn mồm nói mẹ chị ấy có lỗi với Vương thị, chị ấy vô cùng xấu
hổ.
Vương thị trong lòng vẫn bực nhưng không chịu nổi Duẫn Nhi khóc đến tối
tăm trời đất, lại thấy chị ấy tặng bao nhiêu hòm quà giá trị, suy nghĩ
thêm thấy cuối cùng cũng không phải lỗi của chị ấy, chỉ trách bản thân
mình quá tin dì Khang, chị ruột của mình đạo đức thế nào mình rõ nhất,
cũng chỉ còn biết tự trách mình.
“Thôi, lần tới cháu đưa con gái đến đây; cháu vừa là cháu gái nhà mẹ đẻ
ta vừa là cháu dâu ta, không thể thiếu hai phần lì xì.” Vương thị lãnh
đạm nói thể hiện cho qua chuyện.
Đây là lần đầu tiên Lý Úc gặp hai vợ chồng Thịnh Hoành, vừa định quỳ
xuống dập đầu, Thịnh Hoành đã đỡ trước vội nói: “Đều là người nhà cả,
không cần câu nệ xã giao.”
Thịnh lão phu nhân đánh giá Lý Úc từ trên xuống dưới, thấy cậu ta mày
sáng mắt đẹp, vận áo sam lụa mỏng màu trời sau cơn mưa càng tôn thêm vẻ
tuấn tú trắng trẻo, cười nói: “Mấy năm không gặp, cháu Úc cao hơn rồi.”
Lý Úc cung kính chắp tay, vẻ mặt tươi cười nói: “Lão phu nhân nhìn càng
có tinh thần kiên trinh ạ, lần này cháu đến, mẹ cháu có gửi mấy cây nhân sâm trắng vùng Vân Nam, không gây nóng lại bổ dưỡng, xin biếu lão phu
nhân.” Sau đó hơi quay người về phía Vương thị nói: “Mẹ cháu cũng có ít
quà mọn biếu phu nhân cùng các em, mong mọi người đừng ghét bỏ.”
Lão phu nhân thỏa mãn gật đầu, Vương thị cũng cười khẽ, Thịnh Hoành nhìn Lý Úc ngôn ngữ chu đáo, xử sự thỏa đáng nên vô cùng yêu thích, nói:
“Tốt lắm! Cháu trước tiên cố gắng đọc sách, để chú gọi anh Bách dẫn cháu đi chào hỏi, thi hương không thể so với thi hội, nhiều môn thi như vậy, mấy vị tiên sinh ở thư viện Tùng Sơn đều đã từng làm giám khảo, cháu
chỉ cần cứ bám thầy là tốt rồi.”
Lý Úc mặt thêm mấy phần vui mừng, liên tục cúi đầu cảm ơn.
Như Lan đứng bên cạnh buồn bực nhàm chán. Vương thị kéo Duẫn Nhi đến
cạnh lão phu nhân nói chuyện. Minh Lan hơi ngạc nhiên phát hiện Thịnh
Hoành hình như rất thích Lý Úc, nhìn kỹ lại mới hiểu vì sao lão phu nhân nói Lý Úc và Thịnh Hoành thời trẻ hơi giống nhau.
Tuy Trường Phong nhìn rất giống Thịnh Hoành nhưng mà được nuôi lớn bằng
cơm ngon áo đẹp, trên mình lộ ra mấy phần tự phụ của cậu ấm, ngược lại
Lý Úc là con của nhà buôn bán muốn cầu quan chức nên có chí tiến thủ
mạnh mẽ, dồi dào lòng cầu tiến, hơn nữa… Minh Lan hé mắt nhìn.
Thịnh Hoành vừa mới cùng Trường Ngô nói chuyện, Lý Úc quay ra lén nhìn
nàng, có lần ánh mắt hai người còn vừa lúc chạm nhau, trên mặt cậu ta ẩn hiện nét cười. Minh Lan kinh ngạc, nhanh nhìn về bên cạnh Như Lan, thấy ánh mắt chị ta đang đờ đẫn nhìn về phía cửa sổ, giống như đang ngẩn
người ra, Minh Lan lúc này mới yên tâm. Được rồi, tên này thật sự rất
giống Thịnh Hoành.
Lão phu nhân thường nói Thịnh Hoành thực ra không xấu, ông ta cùng Vương thị lúc vừa thành hôn cũng thật lòng muốn vợ chồng mỹ mãn. Ông ta cũng
tôn trọng vợ cả, cũng để Vương thị tùy ý xử lý hai đứa hầu ngủ hầu hạ từ nhỏ, nếu Vương thị không ỷ vào mình có gia thế mà vênh mặt hất hàm sai
khiến, quá đáng hơn là sấn vào công chuyện bên ngoài, nàng ta chỉ cần
hiền lành một chút, dịu dàng một chút, hiểu chuyện phong hoa tuyết
nguyệt một chút, Thịnh Hoành dù sau này có mấy bà vợ lẽ cũng sẽ không
gây ra sự việc như dì Lâm.
Theo cách nói hiện đại, Thịnh Hoành tuy thực dụng nhưng cũng có nhu cầu
tình cảm, thế nên ông ta dù biết mình đắc tội với họ Vương nhưng vẫn
không có đầu óc mà đi yêu chiều dì Lâm.
Lý Úc cũng vậy, với tình hình hiện tại, rõ ràng con gái dòng chính Như
Lan so với mình có giá trị lợi dụng hơn, Thịnh Hoành đối với cậu ta cũng yêu thích, chỉ cần cậu ta thuận lợi thi tốt, kể cả muốn lấy Như Lan làm vợ thì độ khả thi vẫn tương đối cao nha. Nhưng mà tên nhóc không có
tiền đồ này lại ngượng ngùng lén nhìn mình, hắn không hiểu đạo lý sao!
Phải biết, muốn có người đẹp gì đó, nhớ ngựa gầy Dương Châu[‘] không,
sau này thành danh rồi cưới mười bảy mười tám cô vợ lẽ là được, có nhà
vợ đắc lực mới là thực tế! Thanh niên đúng là không hiểu chuyện, Minh
lan mười phần tiếc nuối.
[‘]Ngựa gầy Dương Châu: thời Minh ở Dương Châu thịnh hành nghề nuôi
những thiếu nữ bị mua bán hoặc lừa gạt, dạy dỗ, bồi dưỡng để đem bán
cho quan lại, nhà giàu có làm thiếp. Các thiếu nữ này đều có thân hỉnh
mảnh mai gầy yếu nên gọi là ngựa gầy Dương Châu.
Gần đây lão phu nhân hơi bận, hay gọi Trường Bách ra hỏi dò về Lý Úc,
cậu ta đối nhân xử thế thế nào, ăn nói cử chỉ làm sao, mãi đến tận hai
mươi tám tháng tám bắt đầu kì thi Hương, Trường Bách mới ói ra được một
câu: “Người này thực sự cần cù, tâm tư nhạy bén, tuy còn trẻ nhưng xử sự thành thạo khéo đưa đẩy, tương lai có tiền đồ.” Lão phu nhân ánh mắt
sâu thêm mấy phần.
Minh Lan biết tâm tư lão phu nhân, từ sau khi gặp mẹ con họ Tào, tuy
không nói rõ nhưng nhiệt tình của lão phu nhân với họ Hạ gia rõ ràng
giảm xuống. Minh Lan cũng hiểu ý của lão phu nhân, nói đi nói lại cũng
chỉ là chờ xem thái độ của Hạ Hoằng Văn, nếu như anh ta cũng hồ đồ như
Hạ mẫu thì chả cần nói tiếp gì nữa. Thi Hương phải thi ba vòng, sáng sớm ngày thứ hai, Minh Lan đang ở Thọ An đường thêu thùa may vá, bỗng nhiên một ma ma từ bên ngoài bước vào nói: “Cậu Hạ Hoằng Văn trở về, vừa mới
đưa mấy xe hàng đến cửa hàng thuốc xong là tới phủ chúng ta đầu tiên,
nói là có làm cho lão phu nhân mấy thứ, tiện đường tặng tới đây luôn.”
Minh Lan ngừng công việc trong tay, ngước mắt nhìn lão phu nhân, rõ ràng nhận ra vẻ hài lòng của bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT