Tháng mười năm Sùng Đức đầu tiên, năm nhánh Yết Nô làm loạn ở Bắc Cương, tập hợp tàn quân Thát Đát trên thảo nguyên, nhắm quân vào trọng địa kinh đô và vùng lân cận, tổng binh Gia Dự Quan cấp tốc tấu về từ tám trăm dặm, phủ đô đốc ngũ quân tức thì sai hai lộ đại quân tới tương trợ. Tháng mười một cùng năm, con trai thứ năm của Nhân Tông, phiên vương Kinh vương mưu phản, dẫn phủ binh cùng vệ sở binh mưu phản mười vạn người, phản chính về phía Bắc.

“Mười vạn?!” Lý thị cả kinh.

Minh lan quay đầu nói: “Bác gái đừng hoảng hốt, nhất định là đầu bếp, thợ thuyền, sai tốt, bảy cô tám dì cũng cho đi cả rồi, có đến năm vạn cũng không sai đâu.” Tào Tháo kia trăm vạn hùng binh chân chính thực ra chỉ có đến hai ba mươi vạn thôi.

Trường Ngô đứng lên, gật đầu nói: “Nói phải. Anh có nghe ngóng cẩn thận, thực ra chỉ có hai ba mươi vạn nhân mã thôi.”

“… Em nhớ rõ là sau khi Thái Tông Vũ hoàng đế bình định “Loạn Cửu Vương” đã ra mệnh lệnh nghiêm ngặt, thân vương là phiên vương, phủ binh (lính trong phủ) không được quá ba trăm, mà đất phong, vả lại không có đất phong, không có dân, không quan quyền, Đô chỉ huy sứ ty địa phương phải dựa theo quy định để đốc thúc hành vi của phiên vương, hồi báo tình hình định kì về kinh. Làm sao mà thời gian ngắn như vật, Kinh vương lại chuẩn bị xuất được ba vạn binh thế?” Minh Lan tới trước mặt Trường Ngô, nghi hoặc hỏi.

Trường Ngô cười khổ, đáp: “Em gái không biết, Kinh vương mặc dầu khiến tiên đế ghét, đã sớm bị tách ra điều đến phiên bang, nhưng suy cho cùng, tiên đế nhân hậu, mà mẹ đẻ quý phi của Kinh vương lại mất sớm, tiên đế không đành lòng để con trai ở bên ngoài chịu khổ, bèn rất khoan dung đối với nhiều hành vi xấu xa của Kinh vương ở bên ngoài. Mấy năm nay ở doanh vệ, anh cũng thường nghe Kinh vương ở Hoàn Tây quyền thế ngút trời, quan lại địa phương không dám mở miệng, còn dung túng phần nhiều.”

Minh Lan nhíu mày, hỏi tiếp : « Làm sao mà anh biết được những chuyện Kinh Vương làm ở đất phong ạ ? » Trường Ngô ngây người mất một lúc : « Em có… ý gì ? » Minh Lan nhanh chóng vào thẳng vấn đề : « Trước tiên anh nói về việc lão ta huấn luyện binh sĩ kiểu gì đi ạ ? »

Trường Ngô suy nghĩ một lát rồi mới trả lời : « Mẹ đẻ Kinh Vương vốn là con gái trưởng dòng chính của Hộ quốc Đại Tướng quân khi Tiên đế còn tại vị, sau khi Kinh Vương đến đất phong, Đại tướng quân đã phái không ít người tài dưới trướng của mình qua đó, trong phủ Kinh Vương có mấy người hộ vệ rất có năng lực, có điều dường như Kinh Vương chỉ trọng dụng mấy cậu em vợ, thường dẫn họ hàng của mấy phi thiếp (gồm các vị phi và thiếp thất) tới kinh thành đòi binh khí, lương thực và tiền bạc.

Minh Lan lại hỏi : « Vậy ngài ấy đối xử với dân chúng ở đó như thế nào ạ ? »

Trường Ngô lắc đầu nói : « Kinh Vương phải nuôi sống nhiều người hầu và binh sĩ như vậy, chỉ dựa vào bổng lộc của bản thân làm sao mà đủ được, kể cả Tiên đế có ban thưởng nồng hậu đến mấy thì cũng chưa đủ, phần còn lại chỉ có thể lấy từ dân chúng, còn có… rất nhiều gia đình quyền quý giàu có đều đưa con gái vào phủ Kinh Vương làm thiếp, cứ như vậy, các gia tộc kia đã trở thành ‘người nhà’ với Kinh Vương rồi. »

Minh Lan không nhịn được cong cong khóe miệng, hỏi tiếp : « Vậy xưa nay Kinh Vương hành sự có biết phân biệt nặng nhẹ không ạ ? » Trường Ngô bị những câu hỏi liên tiếp này hành cho chóng cả mặt, chỉ cảm thấy cô em gái này giọng nói thì ôn nhu, nhưng câu hỏi đưa ra lại vô cùng hiểm hóc.

Thịnh lão phu nhân ngồi trên cùng không hài lòng nhíu mày, khẽ quát : « Minh Nhi ! Phải chú ý lời nói của mình chứ ! Những câu hỏi kia, một cô bé như con có thể hỏi sao ? » Minh Lan không nói gì, chỉ thành thật đứng yên tại chỗ cúi đầu.

Mọi người đều nghe tới hai mắt tỏe lửa, Lý thị và Văn thị đã sớm ngẩn người ra, Trường Tùng há to miệng. Thịnh Duy chăm chú nghe tới ngẩn người, vội vã khoát tay, nói : « Thím không cần phải quở trách Minh Lan đâu ạ, cháu nó hỏi thật hay, chúng con vốn còn hồ đồ không hiểu rõ, Minh Lan và Ngô nhi cứ người hỏi người đáp, giúp cháu hiểu thêm không ít. Chính ra, vị Kinh Vương kia không biết trọng dụng người tài, lại bóc lột người dân, tướng sĩ họ sẽ không toàn tâm toàn ý phục tùng, nói như vậy lần tạo phản này của Kinh Vương sẽ không kéo dài được lâu đúng không ? Minh Lan, cháu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. » Những lời này đều là nói với Thịnh lão phu nhân.

Phẩm Lan cũng hưng phấn nói : « Đúng nha, em nói tiếp đi. »

Thịnh lão phu nhân nhìn những người trong phòng một lượt, đều là người nhà Thịnh Duy, mới gật đầu với Minh Lan, những điều nàng thắc mắc vẫn còn nhiều lắm, liền không khách khí bước lên trước một bước, hỏi Trường Ngô : « Lúc anh rời kinh thành, tình hình của bên Kinh vệ chỉ huy sứ và binh mã ngũ thành ra sao ạ ? Binh lính có đủ quân số không ? Binh khí có được chuẩn bị sẵn chưa ? Các chỉ huy sứ có thể điều động chứ ạ ? »

Mặt này Trường Ngô hiểu rõ nhất, lập tức trả lời : « Từ khi Hoàng thượng đăng cơ tính đến nay đã gần một năm, chỉ huy sứ chỉ điều đi hai ba người, nhưng đồng thời Đô thống võ quan cũng thay đổi không ít, đề bạt rất nhiều hàn môn đệ tử, con chính là một trong số đó. Sau khi nhậm chức, mọi người đều phải tiếp nhận rất nhiều mệnh lệnh chỉnh đốn tác phong từ cấp trên, không được ăn không ngồi rồi, không được trễ nải thao luyện, …. »

Vẻ mặt Thịnh Duy buông lòng, có chút yên lòng liếc mắt nhìn Lý thị.

Minh Lan lại hỏi tiếp : « Phản loạn ở Bắc Cương, Kinh thành xuất ra bao nhiêu nhân mã ạ ? » Trường Ngô tính toán ước lượng một hồi, nói : « Lúc chúng ta đi tới đất Lỗ, anh nghe nói, phủ Đô đốc ngũ quân điều động khoảng hai phần ba tổng số tướng sĩ. »

Minh Lan trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng hỏi một câu : « Vậy còn Dự Trung và Tô Tây… thì sao ạ ? »

Trường Ngô hiểu ý của Minh Lan, thở dài : « Mười mấy năm qua, mỗi năm Kinh Vương hồi kinh vài lần, đều đi theo con đường này… haiz, vệ sở và tôn thất phiên vương nơi đó đều có quan hệ tốt với ông ta. »

Minh Lan không nhịn được mỉm cười : « Vậy anh còn không mau hồi kinh tận sức đi nha ? »

Trường Ngô đập tay xuống mặt bàn, ngữ khí hối hận nói : « Giờ vẫn kịp sao ? »

Văn thần dựa vào mồm mép và đầu óc thể hiện năng lực bản thân, còn con đường thăng chức nhanh nhất của võ quan lại là đánh trận, vụ phản loạn lần trước đã tạo điều kiện giúp không ít người giống Trường Ngô xuất thân từ tầng lớp ‘thấp cổ bé họng’ được thăng chức rồi.

Minh Lan nhìn vẻ mặt chán nản của Trường Ngô, trong lòng âm thầm thay anh ấy bổ sung lời muốn nói : Kinh Vương thật quá bỉ ổi mà, muốn làm phản thì trước đó cũng phải thả ra ít tin đồn chứ, nếu sớm biết có cơ hội kiến công lập nghiệp, thì anh đây đã chẳng quay về, nhưng bây giờ…

Lý thị vội vàng qua vỗ vai Trường Ngô, hết lòng khuyên nhủ : « Ngô nhi à, chiến tranh đúng là cơ hội tốt để thăng quan tiến chức, nhưng bây giờ bên ngoài đã loạn không biết thành dạng gì rồi, con tốt nhất là ở nhà đừng đi đâu nữa, vợ con còn đang có thai, con không được để bản thân mình xảy ra chuyện gì đâu. »

Thịnh Duy tuy rằng cũng mong con trai được thăng tiến, nhưng rốt cuộc vì yêu thương con, cũng nói : « Mẹ con nói đúng, tính mạng là quan trọng nhất, huống hồ…cũng không biết là… » Phẩm Lan nhanh mồm nhanh miệng nói leo : « Không biết bên nào sẽ thắng nha ! »

Thịnh Duy vỗ bàn một cái, tức giận quát : « Con ranh chết tiệt kia câm miệng ngay ! Nói bậy cái gì đó ! Cho phép mày có mặt ở đây đúng là sai lầm mà ! »

Phẩm Lan rụt cổ về, không nói lời nào.

Trường Ngô khổ sở trong lòng, úp úp mở mở nói : « Cha mẹ còn nhiều điều chưa biết, lũ võ quan chúng con chính là phất lên nhờ hiểm nguy, tướng sĩ liều mạng nào có ai ngại nguy hiểm đâu! Dẹp loạn mặc dù hung hiểm, nhưng đâu thể so với cái lạnh khủng khiếp ở Bắc Cương, trận này là dễ đánh nhất rồi ạ. »

Thịnh Duy không khỏi do dự, thời bình mà vẫn có thể thăng chức trong quân đội thì đa số đều là con cái nhà quyền tước, còn với gia tộc không có căn cơ gì như họ Thịnh, thì đây đúng là cơ hội tốt, vả lại quan võ và quan văn không giống nhau, quan văn có thể giữ chức tới khi bảy mươi tám mươi tuổi lưng còng mắt hoa, còn có thể ‘gừng càng già càng cay’, nhưng quan võ lại dựa vào thể lực sức khỏe bản thân, nếu tới sáu mươi tuổi còn không làm một Đô thống, vậy thì…

Từ mấy ngày trước biết được tin Kinh vương làm phản, Trường Ngô lập tức tìm hiểu tin tức ở Kim Lăng, biết thủ phủ Trung Nguyên đã loạn nháo nhào nhào, Trường Ngô sốt ruột khó nhịn muốn về kinh tận sức. Thịnh Duy và Lý thị sợ tới hồn phi phách tán, Trường Tùng và Văn thị cũng hết lời khuyên can, còn nhờ Thịnh lão phu nhân tới răn dạy, đương nhiên, Phẩm Lan Minh Lan và bạn nhỏ Trường Đống cũng đục nước béo cò thường xuyên lui tới.

Bầu không khí trong gia đình Thịnh Duy tương đối hòa thuận ấm áp, lại không đặt nặng quy củ như gia đình quan lại, con cái ở trước mặt cha mẹ đều là có sao nói vậy, không có Như Lan cản lại, không có Mặc Lan nói mát, cũng không sợ Vương thị nghi kỵ, nên Minh Lan mới dám nói chuyện thoải mái trước mặt vợ chồng Thịnh Duy.

Lý thị còn đang hết lời khuyên nhủ, không muốn Trường Ngô đi đâu hết, Trường Ngô bị mẹ mình quan tâm tới phiền, bất đắc dĩ nói : « Mẹ không biết đấy thôi ! Kinh thành phồn hoa, phàm là binh lính có thể làm việc ở cái đất kinh kỳ trọng yếu này, đều là con ông cháu cha cả, con đây là nhờ chú giúp đỡ,mới cầu được chút việc vặt, sau này trong vụ « Loạn Thân Thìn » mới lập được chút công trạng, thăng lên làm bả tổng, tới Vệ sở làm việc, cũng có thể làm một chỉ huy thiêm sự. Mẹ cũng biết đấy, nếu thành thật ở biên quan chịu khổ tám năm hay mười năm, có thể công thành danh toại hay sao ? »

Lý thị nghe xong thì nói lắp, khổ sở nhìn người nhà đang ngồi xung quanh, cuối cùng quay về phía Thịnh Duy lớn tiếng nói : « Cha nó à, ông nói gì đi chứ ! »

Thịnh Duy không phải là không muốn nói, chỉ là không biết nên nói gì, ánh mắt ông từ từ đảo qua gương mặt từng người nhà mình —- Lý thị, Trường Tùng, Văn thị, Phẩm Lan… Vẻ mặt bọn họ có hoang mang, có khó xử, Thịnh Duy lại chuyển hướng, nhìn Thịnh lão phu nhân đang ngôi ngay ngắn ở vị trí thượng tọa, bên cạnh là Minh Lan và Trường Đống.

Thịnh Duy Thịnh chắp tay với lão phu nhân cung kính nói : « Thím hiểu sâu biết rộng, trải qua sóng gió nhiều hơn chúng cháu, nếm muối còn nhiều hơn chúng cháu ăn cơm, kính mong thím ra tay chỉ bảo. » Thịnh lão phu nhân liếc nhìn Trường Ngô, trong lòng vẫn đang phân vân, khoát khoát tay, chậm rãi nói : « Ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, sao có thể hiểu được quốc gia đại sự, nếu có Thịnh Hoành hay Trường Bách ở đây, thì may ra có thể nói rõ căn nguyên được. »

Thịnh Duy không nhịn được liếc mắt nhìn Minh Lan, rồi quay đầu nhìn về phía Trường Ngô, Trường Ngô hiểu ý của cha mình, cha không tiện nói thì tự nhiên con trai phải ra mặt, liền nói : « Em Minh à, em nghĩ thế nào ? »

Minh Lan vẫn một mực cúi đầu đứng cạnh Thịnh lão phu nhân, nghe xong những lời này thì trả lời rất khiêm tốn : « Việc lớn thế này, bác và các anh làm chủ là được ạ, trên có bà và hai bác, một cô bé như em thì biết gì mà nói ạ. »

Thịnh Duy ôn hòa nói : « Cháu gái à, cháu nghĩ gì thì nói nấy đi, ba chị em cháu, hồi bé cùng đi học với Trường Bách mà, Trang tiên sinh lại có học thức cao như vậy, cháu cứ nói đi. »

Thịnh Duy đã kinh doanh buôn bán hơn hai mươi năm, cho nên đối với kinh doanh quan thương cũng hiểu rõ mười mươi, các phe phái chốn quan trường, mối quan hệ giữa các gia đình quan lại quyền quý, ông cũng có thể nói rõ ràng, nhưng việc liên quan đến vận mệnh quốc gia, ông thật sự không chạm tới được, vừa rồi nếu không nhờ những câu hỏi sắc bén Minh Lan đặt ra liên tiếp, ông chưa chắc đã hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình thế bên ngoài.

Điều này không thể trách ông được, thời đó đâu có chuyện học sinh cấp hai cấp ba bắt buộc phải học lịch sử, càng không có nhiều tiệm internet mọc lên như nấm để tìm hiểu lịch sử quân sự nha,ở cổ đại tin tức bưng bít, một thương nhân như ông cùng với mấy người phụ nữ quanh năm suốt tháng làm bạn với bốn bức tường thì sao có thể biết được những điều này cơ chứ.

Minh Lan thấy Thịnh lão phu nhân nhìn về phía mình khẽ vuốt cằm, mới chậm chạp bước lên vài bước, suy nghĩ một lát, mới nói : « Em hiểu anh Ngô nghĩ gì, anh sợ mất đi cơ hội được đền đáp quốc gia. Nhưng anh không nghĩ kĩ mà xem, lần này đến kinh thành, tất nhiên phải đi qua mấy nơi Hoàn, Tô, Dự, Lỗ, mà những chỗ ấy bây giờ sợ chiến loạn đã nổi lên bốn phía rồi, lũ sơn tặc hại dân hại nước cũng sẽ không chịu đứng yên, không biết chừng còn nhân cơ hội đi cướp bóc. Anh bây giờ bên cạnh không có nhân mã, giỏi lắm thì dẫn theo vài gia đinh dũng cảm, nhưng như thế vẫn chưa đủ đâu nha. »

Lý thị nghe xong liên tục gật đầu, luôn miệng nói : « Em Minh con nói đúng đấy ! Trường Ngô à, mẹ sợ chính là điều này ! »

Trường Ngô dò hỏi : « Nếu anh cải trang thành người bình thường, cùng dân chúng chọn đường nhỏ mà đi, như vậy chưa chắc đã gặp tai họa mà ? »

Minh Lan gật đầu nói : « Chuyện anh nói không phải là không có khả năng xảy ra. » Sắc mặt Lý thị chợt biến, Trường Ngô thì ngược lại vui vẻ ra mặt, ai biết Minh Lan lại nói tiếp một câu : « Sao anh lại chắc chắn có thể báo đáp thành công ? »

Trường Ngô không trả lời được.

Minh Lan bước tới gần lò sưởi đồng thau ở giữa gian mấy bước, khiến cơ thể ấm lên không ít, tươi cười nói : « Phía trước có loạn Bắc Cương, đằng sau có Kinh vương giương cờ làm phản, cũng không biết khi nào Kinh vương động thủ, vẫn là tùy thời ứng biến thôi, chẳng qua phản quân một đường tiến quân thẳng theo hướng bắc, muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ cần năm nơi Hoàn, Tô, Dự, Lỗ và Tấn không gặp trở ngại gì lớn, nếu có thể thừa dịp kinh đô và vùng phụ cận trống không, là có thể hạ hoàng thành chỉ trong một trận đánh, thay trời đổi ngày, chuyện này đã thành công hơn nửa. »

Hoàng đế đối với người anh Năm này sớm đã không vừa mắt, liền xóa bỏ một số đặc quyền của Kinh vương, không cho khai thác than đá, không cho đúc tiền đồng, còn cắt giảm lương bổng và binh lính trong phủ, khiến trong lòng Kinh vương từ lâu đã tồn tại ý muốn làm phản.

Lại nói bi quan môt chút, luận về thuyết âm mưu một chút, lại bàn về điều dường như không tưởng, nói không chừng loạn Bắc Cương là mồi câu hoàng đế thả ra, chẳng qua Minh Lan nghĩ bản thân đã đọc nhiều bộ tiểu thuyết quân sự, trên đời này không có mấy vị hoàng đế nào có đầu lại dám dùng phản quân thực hiện âm mưu quỷ kế.

Đôi môi Lý thị trắng bệch, hoảng sợ nói : « Vậy… Kinh vương có thể thành công á ? »

Minh Lan ngoẹo đầu, hồi tưởng nói : « Năm đó Trang tiên sinh cùng chúng cháu bàn về lịch sử có nói, từ xưa đến nay vương gia hay phiên vương tạo phản, đều mượn danh nghĩa ‘phù minh quân’ mà đánh; nhưng vị Kinh vương này lại khác hoàn toàn, một mực nhằm vào hoàng đế, mà Thánh thượng rõ ràng là do Tiên đế sắc phong, làm lễ đăng cơ thông cáo toàn thiên hạ, chỉ riêng điều này, Kinh vương càng danh bất chính ngôn không thuận. »

Thông thường khởi nghĩa nông dân sẽ trực tiếp chỉ trích hoàng đế là kẻ bại hoại, ví dụ như đồng chí Trương Giác dùng khẩu hiệu «Trời Xanh [tức nhà Hán] đã chết, Trời Vàng phải lập» (Thương Thiên dĩ tử, Hoàng Thiên đương lập), nếu bề tôi tạo phản, cho dù lợi hại như An Lộc Sơn kết thúc cơ nghiệp nhà Đường, hắn cũng không dám nói là do lỗi của Lý Long Cơ, chỉ có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nhà họ Dương, quả vải quý như vậy, còn suốt ngày ăn, làm khổ dân chúng, chúng ta cùng nhau diệt gian thần đi, vì vậy mới có loạn An Lộc Sơn.

« Hơn nữa những lời anh Ngô vừa nói, đủ để thấy nhược điểm của Kinh vương không ít. » Minh Lan bổ sung : «Vả lại Hoàng thượng rất dụng tâm chấn chỉnh quân đội vùng kinh kỳ, tường thành vừa cao vừa dày, chưa chắc sẽ bị công phá, chỉ cần kéo dài thời gian, chờ đội ngũ Cần vương bốn phía chạy tới, vậy thì Kinh vương sẽ thảm rồi. »

Trường Ngô vui mừng, vội vàng lớn tiếng nói : « Em nói đúng lắm, anh phải lập tức lên đường thôi ! »

Minh Lan lại nhẹ nhàng hắt một chậu nước lạnh : « Vậy vẫn chưa chắc sẽ thắng mà, năm đó quân đội Cửu vương vật tư nhân lực mạnh gấp mấy lần Thái tông Võ hoàng đế, ai biết chỉ một năm ngắn ngủi đã bị Võ hoàng đế tiêu diệt rồi. »

Phẩm Lan vội la lên : « Em rốt cuộc có ý gì ? Nói ngược xuôi nãy giờ đều là nói nhảm! »

Thịnh Duy trợn mắt nhìn con gái, cũng nghi ngờ liếc nhìn Minh Lan, chỉ thấy Minh Lan trưng ra vẻ mặt cười khổ, vuốt đôi tay bé nhỏ, khó xử nói : « Em cũng không biết mà ! Loại chuyện này ai có thể nói rõ được chứ. » Như thế này giống chơi xúc xắc, trước khi nhấc bát lên cái gì cũng không biết.

Trường Ngô đen mặt không nói gì, Minh Lan đứng trước mặt Thịnh Duy, cân nhắc nói : « Ý của cháu là, kinh thành biến số quá lớn, không nhất thiết phải tới kinh thành, đến rồi thế cục ra sao vẫn không đoán trước được, nhưng anh Ngô lại không muốn ngồi không, không bằng… đến Kim Lăng đi, đến Đô úy phủ Kim Lăng tận sức. »

Trường Ngô kì quái nói : « Em nghĩ sai rồi, quân đội Kinh vương đều đi về phía bắc, phía nam không có chiến sự. »

Minh Lan lắc đầu : « Đúng là không có chiến sự, nhưng có lưu dân, có nạn trộm cướp, thậm chí còn có kẻ trộm binh khí. »

Trường Ngô hít nhẹ một hơi, trầm ngâm, Minh Lan gằn từng chữ : « Trang tiên sinh từng nói, ở đâu có chiến tranh, ở đó có lưu dân. Kim Lăng phồn hoa đông đúc như vậy, cách đất Hoàn cũng gần, anh cứ đi nghe ngóng mà xem, không phải nói chỗ đó dân quân lỏng lẻo, khuyết thiếu tướng sĩ sao ? Bất luận ra sao, giữ thành bảo vệ dân, đảm bảo an toàn cho bách tính một phương, thì sẽ không có tội nha. »

Lý thị rốt cục cao hứng trở lại, trên mặt ửng đỏ : « Đúng, đúng vậy, Kim Lăng cách đây chỉ có một canh giờ ngồi xe ngựa, người một nhà ở gần nhau có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau ! » Hựu Dương ở phía nam Kim Lăng nên còn an toàn hơn một chút.

Thịnh Duy cũng cảm thấy khả thi, quay đầu nói với Trường Ngô : « Phủ Đô úy Kim Lăng con quen biết không ít người, con cầm theo lệnh bài Trung Úy Vệ và giấy tờ đến đó, để cha viết thư gửi cho Đô chỉ huy ti Lưu Kinh Lịch. » Có chú ruột là Ngự sử chuyên cáo trạng, chắc hẳn không ai dám tranh công của Trường Ngô đâu.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng khuyên Trường Ngô nên đến Kim Lăng. Trường Ngô bị nói tới choáng váng đầu óc, chần chừ nói với Minh Lan : « Thực sự sẽ có lưu dân sao ? » Mấy ngày trước lúc anh qua đó, Kim Lăng vẫn còn rất yên bình nha.

Minh Lan khẽ tách mấy ngón tay đếm ngày : « Cái này…phải chờ thêm mới biết được ạ. »

Trường Ngô trừng mắt nhìn cô em họ, Minh Lan rất vô tội nhìn lại —— quân sư quạt mo đúng là một nghề tốt, chỉ phụ trách nghĩ kế, còn việc tiếp nhận hay không là của người khác, nói đúng thì công lao cũng chiếm một phần, còn không đúng, thì là do ngươi không có sức phán đoán, nhẹ dạ cả tin, quân sư nói gì cũng nghe, bảo ngươi nhảy lầu ngươi cũng nhảy chắc ?

Sau khi mọi người rời đi, Thịnh lão phu nhân mới kéo Minh Lan tới trước mặt mình, nhẹ giọng nói : « Những lời cháu vừa nói, đều do cháu tự nghĩ ra hả ? »

Minh Lan gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại những điều mình vừa nói, hẳn là không đi trước thời đại đâu nhỉ, những điều này Thịnh Hoành và Trường Bách, hoặc bất kì một quan văn có con mắt tinh tường đều có thể nói được nha.

Biểu cảm trên mặt Thịnh lão phu nhân rất phức tạp, ánh mắt di chuyển trên người Minh Lan hai lượt, mới khẽ hỏi : « Kim Lăng thật sự sẽ có lưu dân sao ? Cháu nắm chắc mấy phần ? »

Minh Lan bước tới kề tai nói nhỏ : « Cháu hoàn toàn không nắm chắc ạ. »

Lão phu nhân kinh ngạc.

Minh Lan ghé vào bả vai lão phu nhân, kề sát tai bà chậm rãi nói : « Kỳ thực cháu đồng ý với ý kiến của bác gái, tính mạng so với thăng chức quan trọng hơn nhiều, nhưng anh Ngô lại không chịu buông xuôi, dứt khoát tạo việc cho anh ấy làm là xong. »

Lão phu nhân ngây người hồi lâu, mới nghi ngờ nói : « Vậy tất cả những lời cháu nói đều là nói bậy sao ? »

« Đâu ạ ! » Minh Lan dùng sức hạ thấp giọng : « Những lời nói lúc đầu phần lớn đều là sự thật ạ, mấy câu cuối mới là thực hư lẫn lộn, Kim Lăng được coi là thủ đô thứ hai, thành trì cao dày chắc chắn, lưu dân sao có thể dễ dàng tiến vào nha. »

Lão phu nhân móp miệng, lầm bầm nói : « Con bé này cũng thông minh phết nhỉ. » Sau đó nhìn trời thở dài, lo lắng nói : « Cũng không biết cha và anh cháu ra sao ? Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải bình an nhé. »

Minh Lan suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói : « Cháu vừa mới nghĩ tới một chuyện, hiện tại quân phản loạn cách chúng ta so với cách kinh thành càng gần, nếu trên đường hành quân về phía bắc gặp trở ngại, quân lính sẽ quay lại đánh về nơi yếu thế hơn – chính là Kim Lăng, hoặc là cướp bóc một phen bổ sung quân lương, hoặc là đánh hạ thành trì làm sào huyệt, vì vậy bây giờ…chúng ta nên lo cho thân mình trước, đợi Kinh vương đánh thắng vài trận rồi hãy lo lắng cho người thân ở kinh thành ạ. »

Minh Lan ngưng một lúc, tốt bụng bổ sung thêm : « Những lời này đều là nói thật ạ. »

Lão phu nhân vừa mới thở ra hơi đã bị nghẹn trở lại, bà nhìn chằm chằm Minh Lan hồi lâu, cảm xúc trong lòng phập phồng không yên, đột nhiên cảm thấy mình nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play