“Đang yên đang lành, nàng làm gì mà phát giận lên thế, Hành nhi cũng lớn rồi, nàng hở một chút là đánh người trong phòng nó, mặt mũi con còn ra sao nữa.”Tề đại nhân đổi thường phục, ngả người trên kháng nói chuyện cùng vợ.
Bình Ninh quận chúa khoác áo bối tử gấm Vân Nam dệt màu xanh lá, bưng bát thuốc trà lung linh uống, nghe vậy thì trầm mặt: “Cái gì mà mất thể diện, ông ngoại nó mừng thọ, nó không giúp đỡ việc vặt, cũng có thể nhân cơ hội làm quen thêm nhiều chú bác bề trên. Thế mà nó lại giỏi lắm, vận hết tâm tư nghĩ ra mánh khóe thậm thụt nhường ấy, hứ, thấy người ta không đáp ứng nó liền thất hồn lạc phách cả ngày, lúc vừa tiễn khách xong, mặt mũi khó coi, còn tưởng là đòi nợ đấy.”
Tề đại nhân cũng thở dài nói: “nàng cũng đừng tức giận, nàng đã đưa Xuân Nhi đi xa rồi, việc này cũng không có ai biết cả; ai… Rốt cuộc là nhà thư hương, con gái nhà người ta cũng có chừng mực, chuyện này cứ thế chưa từng xảy ra thôi.”
Bình Ninh quận chúa ngạc nhiên hỏi: “Vậy chàng than giận cái gì?’
Tề đại nhân ngước mắt nhìn xà nhà chạm hoa văn mây, buồn bã nói: “Ta và nàng chỉ có đứa con trai này, nó từ nhỏ nghe lời hiểu chuyện, đọc sách tấn tới. Lúc nó tám tuổi, đi theo con trai nhỏ nhà Lệnh quốc công ra ngoài đá dế, lúc về bị nàng trói lại đánh cho một trận nên thân, ban đêm ta đi thăm nó, nó lại gắng gượng sức lực làm bài tập tiên sinh giao cho.”
Bình Ninh quận chúa trầm mặc không nói, Tề đại nhân lại nói: “Hành nhi từ nhỏ chưa từng khiến chúng ta bận tâm, chưa từng đòi hỏi cái gì, chỉ có lần này, nó không thuận theo mong muốn của nàng. Lại nói, mấy năm trước ta cũng nhìn ra được nó vô cùng để ý khuê nữ nhỏ nhà anh Thịnh, khi ấy ta cũng không nói gì, chỉ nghĩ nó chưa từng gặp thế nào là con gái, đứa trẻ có chút si mê cũng là phải, lớn thêm chút nữa thì sẽ ổn thôi. Ai, nhưng hôm nay, ta thấy nó đúng là thực sự thích cô bé kia…”
Bình Ninh quận chúa sắc mặt biến đổi mấy lần, khẽ mấp máy cười nói: “Đều nói mẹ hiền cha nghiêm, chúng ta lại đổi vai cho nhau, thiếp làm mẹ nhẫn tâm, chàng làm cha từ bi, nhưng chàng có bằng lòng để con trai cưới con vợ lẽ một vị quan ngũ phẩm về làm dâu được không?”
Tề đại nhân im lặng, Bình Ninh quận chúa hé mắt nhìn trộm sắc mặt của chồng, thấy ông ta rũ mí mắt bèn chậm rãi nói: “Đứa cháu kia của chàng tuy ốm yếu, nhưng đến ngày hôm nay nói cho cùng vẫn là êm đẹp, thiếp cũng không thể vì để con trai mình có khả năng kế tước vị mà nguyền rủa thằng bé kia mất sớm, nhưng cứ thế này, chúng ta cũng phải nghĩ cho tương lai Hành nhi chứ! Thiếp cũng sớm đã dò xét ý tứ trong cung, thánh thượng vẫn là ưng ý tam vương gia, duy chỉ có điều ngài ấy không có con trai. Như hành động của Lục vương phi ngày hôm nay cũng là ở trong cung có quan sát, thánh thượng cái gì cũng chưa thấy nói, thế không phải là ngầm cho phép sao? Thiếp thấy Gia Thành huyện chúa ngoại hình tính tình đều ổn, cửa hôn nhân tốt như việc còn tìm ở đâu ra.”
Tề đại nhân lại thở dài, luận tài ăn nói ông ta chưa bao giờ là đối thủ của bà vợ quận chúa này: “Chỉ mong Hành Nhi có thể quay đầu.”
Bình Ninh quận chúa nhìn khuôn mặt hiền lành của chồng mình, nhớ tới bộ dạng đứa con trai vừa mới quỳ gồi khóc lóc đầu khổ khẩn cầu mình, cũng hơi hơi mềm lòng. Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau một hồi, chỉ nghe âm thanh Bình Ninh quận chúa quấy thìa trong chén thuốc bằng sứ trong trẻo. Một lát sau, sắc mặt Bình Ninh quận chúa giãn ra, dịu giọng nói: “Thiếp cũng yêu thương con trai, nếu… Nó thích thật, chi bằng sau khi huyện chúa vào cửa, chúng ta đến cầu làm vợ lẽ cho Hành Nhi? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con vợ lẽ, thế cũng xứng rồi…”
Lời còn chưa dứt, Tề đại nhân gần như bị sặc, ho khan, ông ta liên tục xua tay nói: “Chớ chớ chớ, nàng chớ có ý nghĩa này!… Bản thân anh Thịnh không nói làm gì, cậu cả nhà anh ấy mắt thấy là có tiền đồ, mới vừa được tấu trước mặt thánh thượng hai lần, đã được thánh thượng khen ngợi một hồi. Anh thịnh là người có tâm kế, nàng nhìn hôn sự hai đứa con trai con gái mà xem, một bên gả nhà quyền tước, một bên cưới nhà thanh lưu, anh ấy há lại tùy tiện gả con mình làm thiếp? Sau này ở trên quan trường còn gặp ta hay không? Vả lại anh ấy cũng nói với ta, khuê nữ nhà người ta từ nhỏ đã được lão phu nhân nuôi dưỡng, lão phu nhân nhà anh ấy là người nào nàng so với ta phải rõ hơn chứ.”
Bình Ninh quận chúa vẫn không phục: “Chỉ là một đứa con vợ lẽ, có gì mà không được?”
Tề đại nhần liếc vợ một cái: “Ta nói thêm câu này thôi, nàng mấy ngày nay chớ bị người ta thổi phồng vài câu đã lung lay, nếu anh Thịnh thực sự định để con gái làm thiếp người ta, hà tất gì mà không phải Hành nhi thì không được, trong kinh, trên đất này, có biết bao vương công quý tộc, anh ấy nếu thật sự có thể mặt dày mà đem tặng con gái, nói không chừng còn có thể làm được trắc phi ấy!”
Bình Ninh quận chúa nhớ tới tình hình hôm nay mình thấy Minh Lan, ngay cả bản thân cũng không nhịn được mà nhìn bằng hai mắt, nhan sắc như vậy kiếm chức trắc phi e là cũng không khó, suy nghĩ một chút bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, Tề đại nhân ngạc nhiên nói: “Sao thế?”
Bình Ninh quận chúa khẽ đặt bát thuốc xuống, cười nói: “Thiếp cười hai cha con chàng giống nhau, vừa rồi Hành nhi cầu xin trước mặt thiếp, lời hay lời thề thốt đầy một sọt, thiếp bị nó nhùng nhằng dây dưa mãi, lúc đó có nói chi bằng nạp Minh Lan làm thiếp. Nó bấy giờ mới luống cuống tay chân, cuống quýt bảo không thể, nói Minh Lan là người tính cách kiên cường, suýt nữa quỳ ngay xuống mặt đất đầy mảnh sứ vỡ.”
Tề đại nhân hừ một tiếng trong mũi: “Đó là đương nhiên, Thịnh lão phu nhân năm đó quyết tuyệt như thế.”
Quận chúa cũng than thở: “Lại nói trong ba chị em nhà nó, thật ra nó lại là đứa được nhất, nhu thuận biết điều, dung nhan hơn người, lại nhìn dáng điệu ngoãn ngoãn hiếu thuận bà nội mẹ cả của nó, thiếp cũng thích, tiếc thay, không có duyên.”
Lại qua một lúc, Tề đại nhân bỗng nghĩ tới một chuyện, quay sang hỏi vợ: “Thế, nàng bèn nhắm vào phía Lục vương bên kia, thế tiểu Vinh phi thì tính sao? Anh cả nhà đó cũng sang đây tỏ ý mấy lần đấy.”
Nhắc tới chuyện này, Bình Ninh quận chúa giận phát run người, đôi vòng tay vàng chạm hoa văn phượng khảm bảo thạch va vào nhau leng keng: “Hứ! Tổ tông tám đời đều là loại nô tài thợ xây, chẳng qua ỷ vào trẻ tuổi nhan sắc đẹp, dụ dỗ thánh thượng vui vẻ, cả nhà đều là hạng thô tục không chịu nổi, dũng dám tới vọng tưởng nhà chúng tà ! Bảo hắn nằm mơ mộng Xuân Thu đi! Nay thánh thượng cũng dần già yếu rồi, nàng ta cũng không sinh được mụn con trai con gái nào, tháng ngày tươi đẹp của nàng ta cũng đếm trên đầu ngón tay đi!”
Tề đại nhân trầm ngâm một hồi, kêt luận: “Như vậy cũng tốt, có điều nàng cũng không thể quá dứt khoát được, cứ thế mà đẩy chuyện này về phía Lục vương phi đi, nàng giả bộ khó xử, bảo hai nhà kia tự đua với nhau, như vậy cũng không đắc tội người ta, cũng có thể để Lục vương phi biết nhà chúng ta cũng không phải là nôn nóng, tốt xấu gì cũng ra vẻ một chút, không có sau này Hành Nhi lại không ngóc đầu lên nổi trước mặt huyện chúa. Chuyện giữa Hành Nhi và khuê nữ nhà họ Thịnh, nàng phải giấu kín đi.”
Bình Ninh quận chúa cười nói: “Đều nghe theo chàng.”
…
Ngày ấy, sau khi từ phủ Tương Dương hầu trở về, đêm xuống Minh Lan bèn ngủ ở Thọ An đường, kể lại từ đầu đến cuối chuyện của Tề Hành, nhân tiện biểu hiện cõi lòng mình. Thịnh lão phu nhân ôm cháu gái nhỏ không nói gì, chỉ thở dài thật dài. Hai bà cháu nằm trợn mắt, đêm khuya yên ắng, trong lúc Minh Lan nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe lão phu nói khe khẽ: “Con là một đứa trẻ thông minh, biết phái trước là ngõ cụt thì sẽ không tiếp tục đi con đường này.”
Mệt mỏi uể oải thoáng cái ập tới, Minh Lan thấy khóe mắt ẩm ướt, gối đầu lên cánh tay bà nội, để vải vóc thấm đi mềm yếu và do dự, nàng tự nhủ, chờ đến khi tỉnh lại, nàng phải sống thật tốt giống trước kia, phải thật vui vẻ.
Mùng hai tháng chạp, Vương Thị mời sư phụ từ Thiên Y các tới đo quần áo cho các con. Trường Bách đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái chọn mấy cái nhuộm màu đen thùi, Trường Phong như lẽ thường chọn mấy loại vải phiêu dật đắt tiền, Trường Đống chỉ dám nhặt lấy mấy cái không ai để ý tới, đợi sư phụ cắt may xong thì đến lượt mấy chị em…
“Sau bao nhiêu lâu, ngay cả bọn nha hoàn sai vặt cũng đã mặc đò mùa đông, bây giờ chúng ta mới được may áo mới.” Mặc Lan tùy ý xem xét vải vóc, hàm ý có chút ám chỉ.
Như Lan có tính cảnh giác cao độ, lập tức nói: “Chị cũng không phải một năm chỉ may mỗi một bộ đồ, thường phục bốn mùa có khi nào thiếu đâu, vừa tới kinh thành, mẫu thân bận bịu nên mới hơi chậm trễ chút thôi.”
Mặc Lan che miệng, cười khẽ nói: “Hờ, chị lại chưa nói gì cả, em gấp gáp cái gì thế … Có điều nhé, theo em nói, mẫu thân mệt như vậy, sao không nhờ người cùng xử lý việc nhà, mình vừa được thư thả, lại không chậm trễ công việc, thế chẳng phải tốt sao?”
Đợt này Vương thị bận chân không chạm đất, giao lưu gặp gỡ chuẩn bị hôn sự, việc nhà không tránh khỏi sơ suất. Dì Lâm nhân cơ hội xin Thịnh Hoành chia việc, Thịnh Hoành cảm thấy cũng được, nhưng Vương thị sống chết không chịu.
Như Lan biết ý đồ của Mặc Lan, cười nhạt nói: “Chị vẫn nên bớt tính kế đi, an ổn mà làm tiểu thư qua ngày, mẫu thân làm phu nhân như bình thường cũng cảm ơn trời đất.” Mặc Lan ra vẻ lo lắng: “Em nói thế sai rồi, chị chỉ là quan tâm thân thể phu nhân thôi, làm con thì quan tâm việc nhà, cái gì mà “tính kế”? Em Sáu, em nói xem?”
Nòng súng vừa chĩa đi, lại quay sang người Minh Lan, Như Lan cũng trừng to mắt nhìn về phía Minh Lan. Minh Lan cực kì đau đầu, Tam Quốc Diễn Nghĩa chính là không tốt ở điểm này, bất kể phát sinh điều gì, thể nào cũng không thiếu nàng.
Minh Lan ấn huyệt thái dương, thở dài nói: “Đồ bán ở Thiên Y các tốt, mũi thêu tinh xảo, ở kinh thành là số một, vì làm ăn phát đạt, hàng năm mà muốn may xiêm y mới vào cuối năm thì phải đặt trước từ tháng chín tháng mười. Chúng ta tới kinh thành muộn, hôm nay có thể may đồ, đã là vô cùng may mắn rồi. Đồ mới của nhà hoàn sai vặt đều là đồ thêu may vội, cũng là phu nhân cẩn thận, nghĩ anh cả lấy vợ, để chúng ta nở mày nở mặt trước chị dâu mới, lúc này mới không chịu bằng lòng với hàng thêu may tầm thường.”
Mặc Lan lập tức trầm mặt: “Lại không chỉ có mỗi một chuyện này, chẳng nhẽ chuyện gì cũng phải gấp gáp thế? Em Sáu không nghĩ chút nào đến chuyện sau này à?” Minh Lan mỉm cười nói: “Sau này á? Sau này đã có chị dâu mới rồi.”
Mặc Lan âm thầm nghiến răng, cả phủ đều khen cô Sáu là người hòa nhã, rất ít khi bực tức với người khác, nhưng nếu nó nghiêm túc, bản thân mình cũng chẳng bắt thóp được nó.
Như Lan nghe mà mặt mày rạng rỡ, kéo tay Minh Lan nói: “Em nói đúng rồi, tới tới tới đây, chị ở bên này có nhiều đồ len dạ, em tới mà chọn!”
Hôn lễ vừa tới, đồ cưới nhà họ Hải như nước chảy vào phủ Thịnh. Đồ dùng bao gồm giường, bàn ghế, bình phong, toàn một màu đỏ đẹp mắt, quần áo mấy chục rương lớn, còn có các loại đồ trang trí, còn có mấy trăm mẫu ruộng điền cũng không biết bao nhiêu cửa hàng hồi môn, Minh Lan chỉ nhìn thôi mà trợn mắt há mồm.
“… Người xưa nói mười dặm hồng trang, đó là nói chuẩn bị đầy đủ vật dụng xiêm y tiền bạc cho con gái cả đời, gỉ gỉ gì gi từ cái bô cái chậu đến cái áo liệm cũng có hết. Lão phu nhân năm xưa chính là vậy.” Phòng ma ma mặt mũi hồng hào, nói đầy tự hào.
Minh Lan lắp bắp nói: “Cấn nhiều đồ cưới đến vậy sao? Có cần thiết đến thế không?”
Phòng ma ma gật mạnh đầu: “Con gái đi làm vợ người ta là đã thấp đi ba tấc, nếu hồi môn nhiều, thì sẽ được ưỡn thẳng người, vì ăn uống sinh hoạt của nàng đều là từ nhà mình, không phải dựa vào nhà chồng mà sống.”
Minh Lan bấm đốt ngón tay tính toán một chút, nói: “Mấy cái này đừng nói nuôi sống một chị dâu, đò là nuôi anh cả cộng thêm mấy đứa vợ bé cũng được ấy chứ. Đều nói nhà họ Hải là thanh lưu, ừ thì, xem ra, thanh trong thanh lưu với trong thanh bần không phải cùng một chữ nha.”
Da mặt Phòng ma ma giật giật mấy cái.
Việc cưới hỏi này con gái chưa lập gia đình không thể tham dự, một là không thể thay tân lang uống rượu, hai là không thể gây rối náo động phòng. Cho tới tận ngày thứ hai, ba cô Lan mới được nhìn thấy rõ ràng chị dâu mới Hải thị. sau khi dập đầu với lão phu nhân, bèn đến chính phòng hành lễ với cha mẹ chồng.
Hải thị vận bối tử gấm thêu hoa văn tròn bằng kim tuyến đỏ thẫm, bên dưới là váy suôn thêu mây và con dơi, trên đầu cài trâm phượng vàng ròng nạm trân châu giương cánh như chực bay. Chị ấy dịu dàng bái lạy Thịnh Hoành cùng Vương thị, cổ tay đeo chín chiếc vòng vàng mà không có lấy một tiếng leng keng.
Minh Lan thầm than một tiếng: Kỹ thuật giỏi quá!
Chờ chị ấy khẽ ngẩng lên, Minh Lan quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy khuôn mặt chị dài, mắt mi vừa nhỏ lại vừa mảnh, không kiều diễm bằng Hoa Lan, cũng không xinh đẹp như Duẫn Nhi, có điều lại hơn ở phong tư rực rỡ cao quý, lấy văn mà tả thì chính là “Bụng có thi thư hẳn là thanh tao”. Minh Lan thấy trong lúc hai vợ chồng làm động tác, Trường Bách đối với vợ rất có ý che chở, lại biết anh cả rất hài lòng về chị dâu.
Có điều, hoa có người thích người chê, Vương thị lại hơi bất mãn, nghĩ con trai mình tướng mạo như vậy, mặc dù không phối với Hằng Nga thì ít nhất cũng pahir là Tây Thi Vương Tường chứ. Nhận lấy chén trà con dâu dâng lên, Vương thị chưng vẻ mặt vô cùng quý phái tặng hồng bao, thấy ánh mắt Thịnh Hoành quét tới, nàng ta lại cởi chiếc vòng dương chi bạch ngọc ra làm quà cho Hải thị, ngụ ý sum vầy viên mãn.
Thịnh Hoành hắng giọng một cái, khích lệ con trai con dâu mấy câu”Cử án tề mi khai chi tán diệp”[‘]. Minh Lan nhớ rõ trước đây lúc bác cả Thịnh nói như thế với Trường Ngô và Duẫn Nhi, Duẫn Nhi thẹn thùng đến mức không ngầng lên được. Thế nhưng hôm nay bà chị dâu họ hải này lại thoải mái, chỉ có hai vạch đỏ nhàn nhạt phớt qua trên mặt, ngay cả ma ma nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ cũng nề nếp quy củ.
Minh Lan cảm thấy hơi thương hại liếc nhìn Vương thị, chợt có một loại dự cảm: Bà chị dâu này không phải bã đậu đâu.
Sauk hi hành lễ với cha mẹ, thì đến lượt hai em trai và ba em gái hành lễ với anh trai và chị dâu. Hải thị đã sớm chuẩn bị xong năm cái hà bao gấm hoa tinh xảo thật dày. Hai cái hình hồ lô, màu thạch thanh và màu xanh chàm, ba cái hình hoa sen, màu đỏ nhũ, màu cánh sen, và màu hồng tím, dựa theo tuổi tác Minh Lan xếp thứ hai đếm ngược, cũng chẳng còn gì hay để chọn.
Không tới mấy ngày, dự cảm của Minh lan thành hiện thực.
Giáo dục khuê phòng của hải thị vô cùng thành công, cung cung kính kính hầu hạ Vương thị, sớm chiều thăm hỏi không nói, tứ sớm tinh mơ đến chiều muộn Thịnh Hoành và Trường Bách về phủ, vẫn luôn đi theo hầu hạ Vương thị. Vương thị ăn, chị ấy đứng gắp thức ăn, Vương thị uống trà chị ấy bèn thử nóng lạnh. Vương thị rửa tay rửa mặt chị ấy bèn bưng chậu vắt khăn, lại luôn luôn niềm nở, không lộ chút ý mệt mỏi nào, chẳng những không có lấy nửa câu oán giận nào, mà còn nói cười vui vẻ, tựa như hầu hạ Vương thị chuyện vui thích đến cỡ nào.
Mặc Lan rất muốn đâm chọt vài câu, bới đầu bới não cũng không tìm ra được. Như Lan muốn ra vẻ cô em chồng nhỏ, hai ba hiệp là bị dỗ trở về. Minh Lan nhìn kinh hồn bạt vía: “Làm con dâu, đều phải như thế sao? Chị cả ở nhà chồng cũng vậy à?”
Editor: quá kinh @_@ !!!
Mặc Lan Như Lan lập tức liên tưởng đến mình, không khỏi thổn thức hãi hùng.
Đến cả Vương thị từ đầu định ra oai phủ đầu với con dâu, cũng hoàn toàn bới không ra một khuyết điểm nào, có đôi khi không việc gì bới lông tìm vết nói hai câu, Hải thị cũng thành tâm thành ý nhận sai, còn ra vẻ cảm kích mà cảm ơn Vương thị chỉ bảo, vẻ mặt chân thành, thái độ ngoan ngoãn, là hoàn toàn toát ra từ tấm lòng, hay là ảnh hậu diễn viên vậy.
“Con ngốc, làm gì có ai muốn chịu khổ? Chẳng qua nó có thể đạt được đến tình cảnh này, cũng là đứa khá.” Thịnh lão phu nhân ôm cháu gái nhỏ vùi trên kháng cười ha hả nói.
Quả thật Vương thị nhanh chóng biết được lợi hại, sau vài ngày trôi qua may mắn, Thịnh Hoành lại nhịn không được chua chat mấy câu, tuy không nói trực tiếp, nhưng cũng ám chỉ, năm xưa nàng hầu hạ mẹ già ta thế nào, nay làm mẹ chồng lại yên tâm thoải mái hưởng thụ con dâu cung phụng các kiểu. Thịnh Hoành cứ không ngừng như thế, đến cả ma ma hầu già lâu năm trong phủ cũng lén nhìn, đều khen ngợi mợ cả, nhịn không được thầm chế giễu Vương thị hai câu, tin đồn nhiều lên, Vương thị không biết làm sao.
Quả thực Vương thị rất chột dạ, nàng ta ở với chú thím đến mười mấy tuổi, rồi chưa ở với mẹ ruột đến hai năm đã lấy chồng. Chú thím không có con gái, đối đãi với nàng chu đáo như ruột thịt, mẹ ruột lại hổ thẹn với nàng, cũng chưa từng nghiêm khắc bắt ép nàng. Chờ đến khi nàng vào phủ Thịnh, lão phu nhân cũng không hề bày ra điệu bộ mẹ chồng, nàng bèn cứ thế đấu đá bừa bãi mà sống đến giờ.
Hôm nay có một tấm gương sống sờ sờ chiếu bên người, nàng giờ thấy cả người bứt rứt. Cuối cùng vào ngày 30 Tết, người nhà họ Thịnh tề tựu ăn tất niên, lão phu nhân nhìn Hải thị bận bịu xoay mòng mòng như vậy, quay sang Vương thị mỉm cười, chậm rãi nói một câu: “Con so với ta thật là có phúc, có con dâu để sai khiến như vậy.”
Lời này thâm sâu vô cùng, Vương thị đổ mồ hôi lạnh.
Vừa qua Tết, Vương thị ám chỉ Hải thị không cần kè kè hầu hạ mình. Hải thị ban đầu giả đò không rõ, Vương thị lại chịu đựng vài ngày, từ ám chỉ thành công khai. Hải thị liều chết không theo, nói như vậy không đúng phép tắc, chị ấy không dám bất hiếu. Vương thị gần như thổ huyết, thêm dì Lâm đổ dầu vào lửa, lần gần nhất Thịnh Hoành đến chỗ Vương thị, suýt nữa lấu mẹ chồng nàng dâu ra làm bài tựa, còn thêm phần khoái trá.
Cuối cùng Vương thị quyết tâm, cố ý không cho phép Hải thị hầu bên cạnh mình, nói chị ấy tới Thọ An đường hầu hạ. Hải thị phân ra nửa ngày hiếu kính với lão phu nhân, Vương thị bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão phu nhân tất nhiên sẽ không hà khắc với cháu dâu, thường bảo Hải thị nghỉ ngơi, có khi cùng Minh Lan chơi cờ đọc sách, có khi hợp với Phòng ma ma và Như Lan thành bốn người chơi bài. Sau khi thắng tiền chị dâu, Minh Lan lập tức thấy được chị dâu mới vừa hòa ái lại phóng khoáng. Hải thị tuy từ nhỏ đọc thi thư, nhưng cũng không có vẻ hủ lậu, đối xử với em trai em gái chồng rộng rãi hiền hòa, thân thiết rõ ràng.
Trường Đống còn mách với Minh Lan, từ lúc Hải thị tiếp nhận việc nhà, cuộc sống của nó với dì Hương cũng ấm lên nhiều, tiền tiêu tháng cũng nhiều hơn, quần áo đồ ăn cũng là đồ thượng thừa có chọn lựa.”
“Chị dâu, chị vừa tới đã hiếu thuận phu nhân như thế, không thấy mệt thấy sợ sao? Con dâu mới nào cũng phải thế nhỉ.” Minh Lan ra vẻ trẻ con không biết gì, thử thăm dò Hải thị.
“Thì anh cả em bảo chị cứ làm thế.” Hải thị thì thầm, ở với Minh Lan hai tháng, biết nàng dễ mến ngoan ngoãn, không phải kiểu người hay chọc ngoáy, cũng không phải con ruột Vương thị, lại không tùy như Mặc Lan Như Lan, chị em dâu có phần hòa thuận.
“Anh ấy bảo nhé, mệt không đến nửa tháng, chị có thể qua ải.” Hải thị tinh nghịch nháy mắt mấy cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT